Anh Đừng Bắt Nạt Em

Chương 14

Edit: Ryal

Ba giờ rưỡi sáng họ mới lấy được thẻ nhiệm vụ.

Trời đã tờ mờ sáng.

Trên thẻ nhiệm vụ viết: Hãy tới bãi biển cát xanh [1], hoàn thành nhiệm vụ thần bí để lấy hành lí nha ~

Hai người ngồi xe của tổ chương trình, tới bãi biển cát xanh nổi tiếng của đảo H cách đó không xa.

Trên xe, Tô Hoài nửa khép hàng mi, không giấu nổi những mệt mỏi lắng đọng nơi đáy mắt.

Thấy anh có vẻ ủ rũ, Khương Ngạn Hi bèn quyết tâm trở thành chủ lực của nhiệm vụ lần này, nhất định phải để đàn anh nhanh được về nghỉ ngơi mới được.

Tuy cậu không ngủ trên máy bay nhưng thức đêm cũng quen rồi, bình thường khi linh cảm sáng tác bùng nổ, Khương Ngạn Hi có thể gõ chữ liên tục hơn mười tiếng liền.

Xe đi mười phút là đến nơi.

Lúc hừng đông chưa phải thời gian tốt nhất để ngắm cảnh nên có rất ít du khách, gần như chẳng thấy người nào.

Sóng đêm rì rào, như tiếng biển thở trong khi say giấc nồng.

Bên bờ biển không nhiều đèn, có thể thấy mờ mờ một mảng cát màu xanh lục diệu kì như bột matcha dưới ánh đèn tổ chương trình thắp lên.

Dù là nơi xa lạ, nhưng màn đêm và tiếng sóng vỗ chập trùng vẫn giúp tâm trạng Khương Ngạn Hi được ổn định.

Có Tô Hoài ở bên, cảm giác bình yên ấy càng mãnh liệt lạ thường.

Nhắm mắt để mặc gió biển dịu dàng mơn trớn khuôn mặt mình, lần đầu tiên Khương Ngạn Hi cảm nhận được niềm vui du lịch.

Tô Hoài thấy cậu nhắm mắt thì hỏi: “Em mệt không?”.

Khương Ngạn Hi mỉm cười, thả lỏng: “Em ổn ạ”.

Tô Hoài cũng cười: “Đúng thật, đồng hồ sinh học của em rất hợp với những chuyến du lịch đường dài”.

Khương Ngạn Hi không hiểu: “?”.

Sao đàn anh lại biết đồng hồ sinh học của cậu?

Cậu chưa kịp ngẫm nghĩ thì tấm thẻ nhiệm vụ thứ hai đã được đưa tới.

Khương Ngạn Hi sốt sắng nhận lấy.

Cậu đọc thành tiếng: “Trước khi mặt trời mọc, trên bờ biển cát xanh…”.

Khương Ngạn Hi hơi dừng, vẻ mặt nghi ngờ.

“Sao thế em?”.

Tô Hoài ló đầu lại gần xem, đứng sát vào cậu trong nháy mắt.

Khương Ngạn Hi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh bên tai mình, hương pheromone nhàn nhạt quyện trong gió.

Cậu tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng nhịp tim lặng lẽ tăng nhanh: “Nhiệm vụ này… hơi kì quái”.

Tổ chương trình tử tế cho hai con người đang mặc quần áo mùa đông một nhiệm vụ cực kì mát mẻ.

Trên thẻ nhiệm vụ viết: Trước khi mặt trời mọc, trên bờ biển cát xanh, phải xây được hai người tuyết có ngoại hình giống với hai khách mời để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên ~ Sau khi hoàn thành, mười nhân viên công tác sẽ tiến hành bỏ phiếu xét duyệt, nếu có năm phiếu hợp lệ thì được nhận hành lí của một người, nếu có hơn tám phiếu thì được nhận hành lí của hai người.

Khương Ngạn Hi nhìn bãi cát trong đêm, mờ mịt liếc sang phía Tô Hoài: “Làm sao mà ở đây có tuyết được ạ?”.

Tô Hoài cười rạng rỡ: “Trên đảo này có một núi tuyết rất cao”.

Xe chở tuyết từ trên núi xuống rồi du khách sẽ xây người tuyết trên bờ cát, đó là một hạng mục giải trí vô cùng nổi tiếng của đảo H.

Anh vừa dứt lời, một chiếc container đông lạnh đã đi tới.

Nhân viên bước xuống mở cửa xe, hơi lạnh phả vào mặt, trong thùng xe là một đống những vật thể trắng xốp không hề phù hợp với khu vực nhiệt đới.

Hiển nhiên đó là đống tuyết mới được vận chuyển từ trên núi xuống.

Khương Ngạn Hi kinh ngạc tới mức ngớ người: “!”.

Đống tuyết được vận chuyển xuống bãi cát màu xanh lục, cậu dùng điện thoại tra thời gian mặt trời mọc ở nơi đây.

Giờ là 3 giờ 53 phút sáng, mặt trời sẽ mọc ở quần đảo MK vào 4 giờ 31 phút, thời gian rất gấp.

Hơn nữa tốc độ tuyết tan cũng nhanh, gió biển vừa nóng vừa ẩm thổi một cái là cả chồng tuyết đã mềm hơn nhiều.

Không biết đống tuyết này giữ được bao lâu, nên nhất định họ phải hoàn thành trước khi chúng tan sạch.

Hai người đeo găng tay tổ chương trình cung cấp, nhanh chóng dựng người tuyết trên bờ biển nhiệt đới lúc hừng đông.

Khương Ngạn Hi lặng lẽ nhìn sang Tô Hoài.

Áp lực lớn thật… Khó quá, cậu muốn xây một người tuyết trông giống đàn anh cơ.

Nhưng chắc phải là nhà điêu khắc giỏi nhất thế giới mới làm được…

Đôi mắt hai người bắt gặp nhau dưới trời sao mờ ảo.

Tô Hoài cũng đang ngắm cậu.

Anh nhìn cậu từ đầu đến chân bằng ánh mắt tinh tế và ôn hòa. Tai Khương Ngạn Hi nóng bừng, trán bắt đầu toát mồ hôi.

Kể cả mức nhiệt cao ở khu nhiệt đới cũng chẳng khiến cậu nóng tới mức ấy.

Dường như cậu đã biến thành một tờ giấy khô queo, bị ánh mắt hờ hững kia cọ cho bùng lửa, cháy rụi.

Đống tuyết dần tan đi, nhưng chúng giúp Khương Ngạn Hi mát mẻ hơn một chút.

Cứ bị Tô Hoài nhìn thế mãi thì cậu say nắng mất thôi.

Tô Hoài phát hiện tốc độ xây người tuyết của Khương Ngạn Hi đột nhiên nhanh hơn, như thể vốn đang nắn nót viết từng chữ lại đột ngột đổi sang viết ngoáy.

Cậu không nhìn anh nữa, chỉ quỳ trong đống tuyết đắp rồi nặn, chồng mớ tuyết đang dần tan lên nhau, dùng tốc độ nhanh nhất mà vê tròn một quả cầu không lớn lắm.

Cũng vì làm quá nhanh nên chưa được bao lâu Khương Ngạn Hi đã thấy mệt, cậu bèn dừng lại, đưa mu bàn tay lên lau lau, hơi thở gấp.

Tô Hoài bên cạnh thấy thế thì bật cười.

Anh bắt đầu nghi ngờ, chẳng biết thể lực của cậu có đủ cho hành trình hai ngày tới không đây.

Khương Ngạn Hi là một Omega lười biếng thâm niên, một năm 365 ngày thì phải đến 340 ngày không đi bộ quá hai trăm bước, cậu ghét mọi loại hình vận động mạnh, thể lực thì càng khỏi phải bàn.

Nhật kí ghi chép số bước của cậu cũng chỉ nhằm mục đích đủ khỏe mà sống thôi, phần lớn là lúc xuống siêu thị mua thịt và rau dưa củ quả mới.

Chứ bình thường Khương Ngạn Hi đặt hàng trên sàn thương mại điện tử, gọi người giao tới tận nhà luôn.

“Mệt thì nghỉ đi em”. Tô Hoài đã ung dung nặn xong hai quả cầu tròn vo và đẹp đẽ: “Còn lại để anh làm cho”.

Trên thẻ nhiệm vụ cũng không bảo là không được giúp cơ mà.

Khương Ngạn Hi thở ra một hơi, tóc mái cậu đã bị mồ hôi thấm ướt. Cậu tiếp tục vê thêm một quả cầu tuyết khác, vừa đáp vừa như đang tự cổ vũ: “Em làm được mà”.

Ý cười bên khóe miệng Tô Hoài không giấu nổi, anh cũng cổ vũ: “Cố lên nào”.

Rồi lại sợ nhóc Omega thể lực yếu này mệt đến mức xụi lơ, anh bổ sung thêm: “Chậm chút cũng không sao đâu em, vẫn kịp giờ mà”.

Tô Hoài nhanh chóng xây được một người tuyết, rồi lượm mấy chiếc vỏ sò và mấy hòn đá nhỏ đẹp đẽ xung quanh làm mũi miệng cho nó.

Chỉ còn lại điểm đặc trưng của Khương Ngạn Hi thôi.

Tô Hoài đứng trước người tuyết, vừa nghiền ngẫm vừa liếc sang phía Khương Ngạn Hi đang chiến đấu đầy phấn chấn.

Anh ngắm vài giây rồi khóe miệng chầm chậm cong lên, khom lưng nặn tuyết thành hai cái tai thỏ, đắp lên đỉnh đầu người tuyết.

Các nhân viên khác của tổ chương trình đứng nhìn từ xa cũng hiểu mà cười cười, gật đầu ưng ý.

Làm xong người tuyết, Tô Hoài lập tức quay sang hỗ trợ.

Khương Ngạn Hi đang vất vả ôm một quả cầu tuyết to.

Tuyết hơi nặng, mới nhấc lên được mười mấy xăng ti mét mà cậu đã lảo đảo rồi ngã sấp về phía trước.

Quả cầu tuyết dễ vỡ bèn tan xác ngay lập tức.

Khương Ngạn Hi tan nát cõi lòng quỳ trong tuyết, ấm ức muốn khóc luôn, cậu dồn bao nhiêu tâm huyết… Đây chính là đầu của đàn anh cơ mà.

Làm sao bây giờ, không đủ thời gian vê thêm một cái khác mất rồi.

Đàn anh hàng thật giá thật lập tức đỡ cậu lên, giúp cậu phủi tuyết dính trên quần áo: “Ướt hết rồi, em phải cẩn thận chứ, ốm bây giờ”.

Anh kéo cậu khỏi đống tuyết ướt: “Em vất vả rồi, còn lại để anh”.

Khương Ngạn Hi quay đầu nhìn – đường chân trời đã ửng lên một quầng sáng nhạt. Cậu vẫn quyết định bước theo anh, xấu hổ nói: “Mặt trời sắp mọc rồi, em xin lỗi, tại em ngốc quá”.

Lỡ không lấy được hành lí cho đàn anh thì phải làm sao bây giờ?

Khương Ngạn Hi bắt đầu nhanh nhảu lăn một quả cầu tuyết mới, nỗi lo trong mắt không giấu nổi, đuôi mắt hơi ửng hồng.

Tô Hoài nhìn đôi mắt đầy bất an của cậu bèn khẽ cười, hỏi: “Này nhà nghệ thuật kia ơi, em muốn làm người tuyết hình anh thế nào đây?”.

Khương Ngạn Hi hơi dừng lại, cảm giác lo lắng bị tiếng tim đập xua tan. Cậu nhỏ giọng đáp: “Tạm thời… Bí mật”.

Tô Hoài giúp cậu cùng nặn tuyết: “Anh phải biết mới giúp em được chứ”.

Khương Ngạn Hi rủ mi, nhỏ giọng: “Người tuyết bình thường thôi ạ”.

Tô Hoài gật gật đầu, cố ý nói vẻ thất vọng: “Hóa ra trong mắt em, anh rất bình thường”.

Khương Ngạn Hi lập tức quay sang, giải thích chữ nọ xọ chữ kia: “Không, không phải…”.

Cậu hoảng hốt, không cẩn thận đè lên mu bàn tay Tô Hoài rồi lại lập tức rụt về, mất tự nhiên dời mắt.

Tô Hoài liếc bàn tay mình, rồi nhìn đôi mắt sáng ngời như động vật nhỏ của Khương Ngạn Hi. Anh hơi mỉm cười, hờ hững hỏi: “Thế thì là gì?”.

“Không bình thường thì là sao? Có phải trong lòng em, anh rất đặc biệt hay không?”.

Khương Ngạn Hi chẳng biết nên đáp lời anh thế nào, tai cậu đỏ ửng, hấp tấp quay lại với quả cầu tuyết.

Tô Hoài cũng chẳng hỏi lại. Đùa Khương Ngạn Hi vui chủ yếu ở quá trình thôi, chứ đáp án thì biết hay không cũng được.

Hai người cùng hợp sức tiếp tục hoàn thành người tuyết.

Một lúc sau, cuối cùng họ cũng làm xong.

Tô Hoài ôm một quả cầu tuyết đứng dậy, đang định xếp đầu lên thân thì lại liếc thấy Khương Ngạn Hi gật đầu thật nhẹ qua khóe mắt.

Khương Ngạn Hi đang định đứng lên tìm vỏ sò, thì đột nhiên nghe “rầm” một tiếng.

Quả cầu tuyết đột nhiên rơi khỏi tay Tô Hoài.

Vỡ tan, nát vụn đầy đất.

Khương Ngạn Hi: “…”.

Tô Hoài: “…”.

Chú thích:

[1] Bãi biển cát xanh: nguyên gốc là “biển matcha”, chỉ bãi biển có cát màu xanh lục như màu matcha. Màu xanh kì lạ được tạo thành từ tinh thể olivine. Có một bãi biển matcha thật ngoài đời, chính là bãi biển Papakolea ở Hawaii (Mỹ).
Bình Luận (0)
Comment