Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 13

Hunt ngại ngùng cười cười, có vẻ vô cùng xấu hổ nhìn về phía giám đốc truyền thông.

Cậu không muốn ra mặt trước báo giới, những nhà báo này chẳng khác gì ong mật, cậu chỉ cần tỏ vẻ có mật ong, bọn họ sẽ lao tới bu kín.

“Đúng là Winston đã cổ vũ Hunt rất nhiều, nguyên nhân thì có thể là, khi mới gia nhập làng F1, Winston cũng bằng tuổi Hunt bây giờ.”

“Có tin ở sảnh khách sạn trước trận đua hôm nay, Winston vì bảo vệ Hunt đã phát sinh tranh chấp với đồng đội của Hunt là McGrady. Sự thật có phải vậy không?”

Hunt thầm thở dài một hơi, chuyện này quả nhiên đã bị truyền ra ngoài rồi. Cậu lắc đầu như muốn giải thích, thế nhưng lại lo mình nói năng chẳng rõ ràng, chỉ đành nhìn giám đốc truyền thông.

Giám đốc truyền thông ngẩn người, nghĩ trong bụng: Bản lĩnh phủi tay của tên nhóc này đúng là không thầy mà vẫn giỏi!

“Mọi người đừng hiểu nhầm, nội bộ đội đua Marcus chúng tôi vô cùng đoàn kết. Tính cách của Winston thế nào mọi người cũng rõ, sao cậu ta có thế nảy sinh bất hòa với ai cơ chứ?”

Hunt thuận theo lời giám đốc truyền thông gật đầu thật mạnh, sau đó dù báo giới có hỏi chuyện gì, cậu đều chỉ cười cười.

Sau chuyện này, có người phỏng vấn McGrady: có phải Hunt được đội đua bảo vệ rất cẩn thận hay không, mà dáng điệu lại ngại ngùng như không biết trả lời câu hỏi thế?

“Bảo vệ cẩn thận? Ấy là vì tên đó nói lắp, các anh nhiều người vây quanh như thế, tên đó hồi hộp thì làm sao mà nói được!”

Vì thế, hôm ấy liền có một bài viết liên quan đến Hunt xuất hiện trên mạng: “Đồng đội tiết lộ Evan Hunt nói lắp là do ám ảnh thời niên thiếu”.

Hunt vừa đi trên hành lang khách sạn vừa nghiến răng nghiến lợi.

“Ông nói lắp? Ông nói lắp liên quan méo gì đến anh! Cẩn thận ông cắn chết!”

Có người đúng lúc lướt ngang qua vai cậu, hài hước lên tiếng: “Này cậu thiếu niên— ai chọc giận cậu vậy?”

Hunt vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Donald của đội Sauber. Người này mang dòng máu Latin, năm nay hình như đã hai mươi tám, dưới cằm mọc một ít râu, luận ngoại hình, hắn ta có khí chất Hunt cực kì ngưỡng mộ.

Chỉ là… tên này muốn làm gì?

“Sao cậu nhìn tôi bằng ánh mắt ruồng rẫy như vậy?” Donald buồn cười hỏi.

“Ông anh không nhớ trước cửa nơi diễn ra bữa tiệc từ thiện của Ferrari, ông anh đã coi tôi như thằng trông xe à?” Hunt lạnh lùng hỏi.

“Ồ— cái kẻ tóc tai lỗi mốt ăn mặc lỗi thời ấy là cậu sao!”

Hunt hất tay tên kia ra, càng lúc càng không muốn nói chuyện cùng hắn.

“Đừng thế chứ. Lần sau có dạ tiệc, cậu nên tìm thợ trang điểm đến mà tút tát. Hôm nay cậu đuổi tôi chạy tè cả ra quần, quả thật khiến tôi ấn tượng khó phai!”

Hunt chun mũi lại, có người hình dung bản thân như vậy sao?”

“Tè ra quần” cái quỷ gì?

“Nghe nói hôm nay là lần đầu tiên cậu giành điểm đúng không?” Donald hình như rất hứng thú với Hunt.

“Thì sao?”

“Cậu có thấy như mình vừa mới phá trinh không?”

Hunt câm nín nhìn Donald, có ý đồ cất bước bỏ đi.

Donald bừng tỉnh: “Trời ạ! Chẳng lẽ cậu vẫn còn là xử nam?”

Hunt như bị sét đánh trúng: “Liên quan gì đến ông anh!”

“Thế giới này có một nửa là đàn ông, còn một nửa là phụ nữ.”

“Hả?”

“Đây là Canada.” Donald nhếch mày ra ám hiệu với Hunt.

“Nên…”

“Ở Mỹ, cậu chưa được uống rượu, đến vào quán rượu cũng phải kiểm tra ID, nhưng mà Canada thì…” Donald ngoẹo đầu, trái tim nhỏ bé của Hunt liền thót lên.

Đúng thế! Đây là Canada mà!

Cậu có thể “giải phóng” trước thời hạn!

“Đội cậu cho nghỉ mấy ngày?”

“Đến hết ngày mai, hôm sau sẽ bay đến Anh.”

“Anh đây cũng thế! Đi, chú sẽ đưa cháu đi chơi! Tốt nhất là nên bao một cô đi— “em giai Hunt” phải nhịn lâu quá, nhỡ đâu ảnh hưởng phát dục thì sao!” Donald hào sảng vỗ vỗ lưng Hunt.

Nghe thế, lòng cậu liền như có thứ gì rục rịch, Donald cũng không còn quá đáng ghét nữa.

Hai người bước vào thang máy, Donald tò mò hỏi: “Anh hỏi này, cậu và Vann Winston rất thân thiết hả? Dù giám đốc truyền thông của đội các cậu nói Winston không xích mích gì với McGrady, nhưng anh đã trông thấy rõ ràng rồi!”

“Thấy gì rõ ràng?”

“Mấy câu Winston nói đúng là quá rúng động luôn! Có muốn quên cũng không quên được! Mà chất nhất là câu— cẩn thận tôi nhét “hàng” của anh vào mồm anh đấy!”

Nếu cậu không lầm, Donald có vẻ rất tán thưởng Winston.

Nhưng câu đó vốn là của cậu mà! Rốt cục Winston đã học lén từ khi nào vậy!?

“Mới đầu tôi rất hiếu kì, cậu đặc biệt chỗ nào mà có thể khiến Winston giơ thân bảo vệ như vậy nhỉ?”

“Giơ thân bảo vệ?” Hunt nghĩ: sao hình dung nào của Donald cũng đều… rất quái?

“Cậu không thấy dáng vẻ Winston lúc đó đâu. Cậu ta cứ như một thằng đàn ông đang phát điên lên, không cho phép bất cứ kẻ nào chạm vào bạn gái mình vậy.” Donald nhìn Hunt, điệu bộ “lẽ-nào-cậu-không-nhận-ra”.

Hunt lắc lắc đầu, dùng ánh mắt đáp trả: Tôi không nhận ra.

Hơn nữa, cách hình dung này khiến Hunt đen cả mặt.

“Dù sao sau chặng đua này, anh cũng nhận ra điểm đặc biệt của cậu rồi.”

“Hừm?”

“Cậu có khả năng khiến người khác phải phát điên văng tục.”

“Hở? Ông anh đã mắng gì tôi thế?”

“Không nhớ nữa.” Donald nhún nhún vai: “Tới tới lui lui cũng chỉ có thế, chẳng mới mẻ được như mấy câu của Winston. Nhưng ý anh là nhóc ạ, thật ra cậu rất có thực lực, mấy chặng đua trước cậu đã làm gì thế hả?”

“Nghỉ ngơi dưỡng sức, tiện thế khiến các anh buông lỏng cảnh giác.”

“Ha ha ha! Trên đường đua anh ghét cậu, nhưng bây giờ thì rất khoái!” Donald phóng khoáng bật cười.

Trên đường đến quán bar, Donald hào phóng truyền thụ hết kĩ xảo tán gái của mình cho Hunt.

“Nghe đây nhóc— nếu như cậu vừa mắt với cô nàng nào, nhớ rằng đừng bao giờ nhìn chòng chọc vào người ta. Khi nào cô ta nhìn cậu, cậu liền nhếch miệng cười với cô ta, sau đó lại nhìn đi hướng khác.”

“Ồ…”

“Đấy gọi là lạt mềm buộc chặt. Sau nữa, đợi đến khi chắc chắn cô ta có ý thật với mình rồi, cậu hãy qua đó mời một ly.”

“Hiểu rồi.” Hunt bừng tỉnh ngộ!

Quả nhiên tán gái cũng cần kinh nghiệm. Vì sao đàn ông trưởng thành lại thường rất thu hút, nguyên nhân đều nằm ở đây cả!

“Nếu cô ta nói muốn về nhà, cậu hãy bảo để tôi đưa cô về.”

“Nếu cô ta cự tuyệt thì sao?”

Donald che mặt bó tay đáp: “Vậy cậu hãy nói với cô ta, cậu là tuyển thủ đua xe.”

“Vì sao?”

“Ngốc. Trong lòng các cô nàng, tuyển thủ đua xe là những người vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm. Chúng ta khí lực tráng kiện, thể lực dẻo dai, ở một đẳng cấp khác hẳn với mấy tên cơ bắp vô dụng bước ra từ gym. Chúng ta chắc chắn có thể khiến phụ nữ hài lòng.”

“Từ từ… Ông anh đối tốt với tôi có mục đích gì không?” Hunt nhíu mày hỏi.

“Tất nhiên có rồi. Chặng đua sau, xin cậu đừng có đuổi theo sau mông anh nữa. Cậu khiến người ta tâm trạng không tốt, người ta sẽ chóng già đó!”

“Bằng không lúc đấu phân hạng, ông anh xếp sau tôi đi, tôi sẽ không cần đuổi theo ông anh nữa.”

“Thôi thôi, để anh tiếp tục ghét cậu vậy.”

Donald đưa Hunt đến một quán bar có chút danh tiếng, vừa gọi giúp Hunt một ly đồ uống có độ cồn thấp xong đã nhanh chóng kiếm được một đối tượng có hứng thú. Tên này có lẽ sẽ không phải chịu cảnh cô đơn đêm nay.

“Chú em này, cơ hội ngàn năm có một đấy, cứ xõa đi!”

Hunt nâng ly lên nhưng không nhấp ngụm nào. Cậu dựa theo những gì Donald đã dạy để tìm kiếm đối tượng thích hợp.

Ở góc xa xa, một cô gái có mái tóc vàng được cắt ngắn rất thời thượng đang nhìn Hunt, ánh mắt cô nàng chứa nụ cười khiến người ta ngứa ngáy.

Hunt cố ý làm theo lời Donald nói, giả vờ không để ý đối phương mà rẽ đi hướng khác.

Loanh quanh hai vòng xong, cậu quay về gần đó lần nữa, quả nhiên phát hiện cô gái kia lại đang nhìn về phía mình.

Lòng đột nhiên trở nên kích động!

Cậu có cảm giác như mình sắp sửa hoàn thành một màn qua mặt cực kì có ý nghĩa trên đường đua.

Nhưng đến khi cậu đi về phía cô gái, cô ta lại bất ngờ đặt ly rượu xuống, bước ra ngoài.

A… tiếc ghê…

Đúng vào cái lúc Hunt thầm thở dài trong lòng ấy, cô gái kia lại quay đầu, làm tư thế như đang hút thuốc với Hunt.

Mắt Hunt sáng lên, lòng vui vẻ không thôi. Cậu giả vờ thản nhiên đặt ly xuống rồi bước ra theo. Cô gái kia đích thật đang ngồi bên đường, dùng bật lửa đốt một điếu thuốc. Hunt ngồi xuống bên cạnh cô ta.

“Cậu còn nhỏ hả?”

“Sao cơ?”

“Tôi hỏi cậu đã trưởng thành chưa?” Cô gái cười hỏi.

“Đương nhiên.”

Đây là Canada, cậu trưởng thành rồi.

Cô gái liếm liếm môi: “Cậu vừa bước vào tôi đã để ý rồi. Cậu rất dễ thương.”

“Khen tôi dễ thương không làm tôi vui đâu. Tôi cũng có thể rất gợi cảm.”

Cô gái lại cười: “Gợi cảm thế nào?”

“Tôi có thể hút thuốc của cô không?” Hunt hất cằm hỏi.

“Tất nhiên là được.” Cô gái nhếch mép cười, dùng ngón tay chuyển hướng điếu thuốc về phía Hunt. “Hút thuốc không làm đàn ông trở nên gợi cảm đâu…”

Giây tiếp theo, cô ta ngẩn người.

Thanh niên trước mắt không hề vươn tay tiếp điếu thuốc, mà chỉ nghiêng người hướng về phía cô gái như muốn hôn, sau đó, cậu ngậm lấy điếu thuốc, môi khẽ chạm vào ngón tay cô gái.

Cậu thở ra một làn khói, thong dong nhếch mép cười: “Giờ thì sao?”

Kì lạ thay, trong đầu lại là cảnh tượng Winston tựa gần vào mình.

Nụ cười trên gương mặt cô gái trở nên rạng rỡ hơn hẳn, cô ta dùng cánh tay kéo đầu Hunt lại gần: “Đúng là mẹ nó gợi cảm…”

Mắt thấy cô gái đã sắp hôn mình rồi, lại có người kịp thời đi tới bên cạnh, giọng nói lạnh lùng như băng rơi xuống:

“Cậu ở đây làm gì?”

Vai Hunt thoáng run, cậu ngẩng đầu lên, đối diện là Winston với đôi mắt sâu hun hút như bóng đêm.

Tim đập chậm hẳn lại, thần kinh căng thẳng như cái phút giây cậu sắp lái xe cán đích.



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Anh… anh… sao anh lại ở đây!

Winston: Sao tôi có thể cho phép cậu dùng cái cách tôi tán tỉnh cậu để đi tán tỉnh phụ nữ?
Bình Luận (0)
Comment