*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Audrey hơi sững lại rồi mới cười hỏi: “Có vẻ hai cậu đã từng thảo luận chuyện này với nhau rồi, nếu không sao đáp án lại trùng nhau như vậy?”
“Ồ? Hắn đã nói gì với chị?”
“Cậu ta nói, nếu như trở thành đồng đội, phải nghe theo chiến lược của đội đua, hai cậu sẽ không thể đọ sức một cách thuần túy được. Hơn nữa ngày thường cậu ta đã quen quan sát cậu, nếu trở thành đồng đội, cậu ta sẽ mang thói quen quan sát này lên cả đường đua, khiến cậu ta không cách nào chuyên tâm thi đấu.” Audrey ngừng lời: “Thực ra tôi chưa bao giờ nghĩ Vann Winston lại có thể nói một câu đầy tình cảm như thế.”
Hunt ngại ngùng cười.
“Vậy trong lòng cậu, Vann Winston là người thế nào?” Audrey hiển nhiên rất mong chờ câu trả lời.
“Winston à?” Hunt cúi đầu sờ sờ mang tai mình, tựa như đang suy nghĩ nên trả lời ra sao.
“Hunt, không sao đâu. Dù sao Winston cũng rất thẳng thắn khi nói về ấn tượng của cậu ta với cậu.” Audrey chống cằm mỉm cười.
“Winston… Với tôi, Winston rất đa diện, tôi không biết phải hình dung ra sao nữa.”
“Rất đa diện? Đối với giới truyền thông chúng tôi, lúc nào cậu ấy cũng chỉ có một mặt duy nhất.”
Hunt mỉm cười: “Trên đường đua hoặc khi đối diện với những vấn đề liên quan đến kĩ thuật và chiến thuật, hắn sẽ rất nghiêm túc và cẩn thận, thậm chí khách quan đến mức khiến người ta cảm thấy hắn quá lạnh lùng. Thế nhưng đối với bạn bè, ví dụ như tôi, hắn sẽ rất kiên nhẫn. Có lúc tôi cảm thấy…”
“Cảm thấy gì?” Audrey có vẻ tò mò.
“Cảm thấy…” Hunt híp mắt suy nghĩ rất lung: “Dù tôi có làm ra biết bao nhiêu chuyện vô lý, hắn cũng sẽ không tức giận. Có lúc tôi cũng rất hoài nghi, không biết giới hạn của hắn nằm ở đâu.”
Audrey trầm mặc quan sát Hunt, trong mắt tựa hồ còn xẹt qua một tia nhìn ao ước. Vì ngồi đối diện nhau, Hunt bắt được ngay khoảnh khắc ấy.
Hình như mình nói nhiều quá thì phải?“Hai cậu đã đi du lịch với nhau sau khi chặng đua Suzuka kết thúc. Trên chuyến bay từ Sapporo về Tokyo, tôi còn chưa kịp hỏi cụ thể xem hai cậu đã trải qua một kì nghỉ như thế nào?”
“Tuyệt lắm! Winston lên kế hoạch tất cả, từ giao thông đến khách sạn! Đi du lịch cùng hắn chẳng phải nghĩ ngợi gì cả, tôi cảm thấy rất thư giãn!”
“Chẳng lẽ cậu không thấy nhàm chán sao? Cậu ta là một người nghiêm túc ít nói.”
“Không đâu. Chị có biết không, trên đường tới Noboribetsu, hắn còn đưa tôi đi thăm nhà máy Shiroi Koibito nữa!”
Audrey ngẩn người một thoáng, sau đó liền nghiêng đầu phì cười: “Nhà máy socola á… cậu không cảm thấy đây là nơi cha hay dẫn con đi, hoặc người yêu đi cùng với nhau sao?”
Hunt đờ người hai giây rồi cũng bật cười theo: “Đúng là giống thật! Lúc ấy tôi cũng nghĩ vậy đấy! Ha ha ha!”
Mà ngay lúc này, trong đầu Hunt lại nghĩ đến hình ảnh Winston nghiêng đầu sang, cúi người xuống kề sát vào cậu để liếm cây kem vừa mềm vừa ngọt, thế rồi… lưỡi hắn chạm vào lưỡi cậu. Trái tim Hunt bỗng rung lên không cách nào kiềm chế.
“Được rồi, tôi đã hỏi rất nhiều rồi, giờ đến lúc công bố câu trả lời của Winston.” Audrey mở sổ ghi chép của mình ra.
Hunt tỏ vẻ hồi hộp ấn vào ngực mình: “A… tự nhiên thấy lo quá!”
“Ha ha ha, cậu mà còn thấy lo thì ai dám nói chuyện với Vann Winston nữa chứ.” Audrey cười cười: “Trả lời cho câu hỏi về ấn tượng với cậu, Winston đáp rất đơn giản.”
“Là gì? Có phải hắn lại đục nước béo cò không?”
“Cậu ta nói, thế giới này chỉ có một Evan Hunt.” Audrey vừa nói vừa cười.
“Phía sau chắc chắn còn có một vế khiến người nghe thấy không vui.” Hunt nhếch miệng.
“Ha ha, vì thế nhất định phải coi sóc cẩn thận, nếu không Evan Hunt đầu óc đơn giản chắc chắn sẽ bị lừa.”
Hunt lấy tay che mắt lại, bất lực than thở: “Tôi biết ngay là như thế mà.”
“Được rồi, buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc ở đây.”
“Tôi có thể xem ảnh chụp của mình không?” Hunt nhìn nhà báo ảnh.
Audrey búng tay lên trán Hunt: “Cứ giữ lòng chờ mong đến cuối cùng đi. Yên tâm, chúng tôi sẽ chọn bức ảnh đẹp nhất.”
“Vậy thì được rồi.”
Hunt vươn tay cầm ly nước, vừa mới uống một ngụm nhỏ, bóng người Audrey đã đứng lên đi tới bên cạnh cậu bỗng nhoáng một cái. Hunt vội vã vươn tay đỡ, ôm chặt lấy Audrey: “Chị Wilson, chị không sao chứ?”
“Cảm ơn, cậu phản ứng nhanh quá.” Audrey đứng thẳng người dậy tỏ ý cảm ơn với Hunt.
“Cũng thường thôi.”
“Mọi người đều nghĩ cậu còn trẻ tuổi, nhưng thực ra cậu cũng có một mặt rất chín chắn và đàn ông.”
“Tôi thích được khen như thế đấy.” Hunt cười cười.
“Chúc cậu giành được thành tích cao trong chặng đua này.”
“Cảm ơn.”
Chỉ cần cậu lọt được vào top 5 trong chặng này nữa thôi, Vann Winston sẽ phải nhảy thoát y cho cậu xem! Ha ha ha! Hunt càng nghĩ càng thấy ý chí chiến đấu hừng hực.
Sau khi phỏng vấn xong, Hunt vừa bước vào thang máy vừa nhắn tin cho Winston: Anh thật quá đáng! Dám nói tôi dễ bị lừa!
Tin nhắn của Winston được gửi tới rất mau: Phỏng vấn xong rồi à? Có muốn sang bên tôi ăn cơm không?
Hunt vuốt mũi, nói với chuyên gia dinh dưỡng hôm nay mình sẽ không ăn cùng đội đua.
“Không ăn cùng đội đua? Phiên chạy thử sắp bắt đầu rồi, cậu đừng có ăn uống linh tinh!”
“Winston muốn mời tôi ăn cơm. Chắc hắn không đến nỗi khiến tôi đau bụng khó tiêu đâu nhỉ?”
“Winston? Làm gì có chuyện đó? Vậy cậu đi đi, nói chuyện cho nhiều vào! Tiện thì nhìn xem chuyên gia dinh dưỡng của đội Ferrari thiết kế thực đơn thế nào luôn!” Thái độ của chuyên gia dinh dưỡng quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Hunt cười đồng ý.
Winston đặt chỗ ở ngay nhà hàng thuộc khách sạn nơi hắn nghỉ. Bởi đang trong khoảng thời gian Grand Prix diễn ra, nhà hàng có không ít người, tất nhiên những người có thể vào được khách sạn này đều thuộc giới thượng lưu.
Hunt đến được nhà hàng khi đã gần tám giờ. Winston ngồi ở một góc sát cửa sổ, chống cằm nhìn ra bên ngoài. Hunt tiến từng bước về phía hắn theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Winston khiến Hunt nghĩ tới ánh trăng, dù rằng đây là hai sự vật hoàn toàn không tương xứng. Có lẽ là vì lúc này hắn vừa cao ngạo vừa dịu dàng đến mức khiến Hunt cảm thấy không chân thực.
“Hây!” Hunt nở nụ cười tươi hết mức.
Winston nâng cằm: “Ngồi đi. Tôi đã gọi sẵn món khai vị và món chính cho cậu rồi. Trước khi thi đấu phải ăn đồ nóng, tránh ăn đồ lạnh hoặc đồ gây dị ứng, không được phép uống thức uống có ga.”
Hunt lắc lắc đầu: “Cuộc đời thiếu đi quá nhiều lạc thú.”
“Thật sao?” Winston nhấc tay nhìn đồng hồ, gật đầu một cái trông có vẻ rất quý tộc: “Cuộc phỏng vấn với Audrey ít nhất kéo dài hai tiếng.”
“Ha ha, đúng vậy. Chị ấy có rất nhiều lý giải thú vị về F1. Nói chuyện với chị ấy, tôi cảm thấy mình được mở mang rất nhiều. Anh thì sao? Chị ấy yêu thích anh như thế, chắc sẽ nói chuyện với anh lâu lắm nhỉ?” Hunt cố ý nhìn hắn bằng ánh nhìn mờ ám.
“Nửa giờ đồng hồ.”
“Hả?”
“Tôi cho cô ta phỏng vấn trong nửa giờ.”
“Ngắn thế sao?” Hunt mở lớn mắt.
Không hổ là tay đua đẳng cấp! Nhà báo nổi tiếng thế mà cũng chẳng coi ra gì!
“Nếu không làm sao đủ thời gian cho cậu và nữ thần của cậu chuyện trò?” Nụ cười bên môi Winston rất nhạt, nhưng Hunt lại thấy rất yêu thích.
“He he. Cuối cùng cũng đã thực hiện được một trong hai mộng tưởng lớn nhất đời tôi rồi.”
“Hai mộng tưởng lớn? Một là được người nổi tiếng trong giới truyền thông như Audrey Wilson phỏng vấn, một là gì?”
“Anh đoán đi?”
“Đầu óc cậu cũng chỉ có thế thôi.” Winston cười khẽ.
“Party cô thỏ!”
“Mơ đi.” Winston cúi đầu uống một ngụm nước.
“Gì cơ?” Hình như Hunt không nghe rõ.
“Không phải cậu thích sưu tầm tạp chí “Play Boy” từ bé sao?”
“Ấy… làm sao anh biết được? Tôi nói với anh rồi à?” Hunt gãi đầu, sao cậu chẳng nhớ gì cả nhỉ?
“Đến giờ chúng vẫn còn nằm dưới đệm của cậu.”
“Tôi nói với anh từ bao giờ?”
“Cậu làm gì được trong cái bữa tiệc với mấy cô thỏ bây giờ? Dùng hết một lượt các loại bao hả?”
Không biết vì sao Hunt lại cảm thấy giọng nói của Winston có chút gì đó lạnh lùng: “Cũng không đến nỗi… tôi… tôi muốn làm với người tôi thích…” Hunt càng nói càng nhỏ giọng.
“Như kiểu Audrey Wilson sao?”
“…” Hunt há miệng. Trước đây cậu có thể dễ dàng mở miệng đáp, người tình trong mộng của mình phải giống như Audrey Wilson, nhưng giờ đây nhìn vào mắt Winston, cậu nhận ra mình không nói nổi nữa.
“Sao thế?” Winston hỏi.
“Tôi cũng không rõ rốt cục mình thích kiểu người gì. Có nhiều khi… người cuối cùng ta yêu chưa chắc đã là người ta luôn mong đợi. Giống như mẹ của tôi đó, bà luôn ao ước được lấy một người có sự nghiệp có nhiệt huyết, lại biết cách hưởng thụ cuộc sống như cha tôi, thế nhưng cuối cùng, bà lại chỉ chọn một thầy giáo rất bình thường.”
Đúng lúc này, người phục vụ bưng thức ăn lên. Là súp kem măng tây. Ở một đất nước bị sa mạc bao vây, món ăn thế này đã vô cùng đắt đỏ.
“Ăn đi.”
“Winston…”
“Sao thế?”
“Nếu như… tôi nói là nếu như nhé… đến một ngày nào đó anh kết hôn rồi, chúng ta vẫn sẽ đi du lịch cùng nhau chứ?”
Cậu vốn nên nghĩ nếu có một ngày cậu tìm được nửa kia, cậu và người ấy sẽ vẫn đi du lịch cùng gia đình của Winston chứ, thế mà không rõ vì sao, cậu bỗng nhiên bắt đầu thấy sợ. Sợ Winston sẽ không lên kế hoạch mọi chuyện thay cậu nữa, sợ sau này hai người sẽ không có thời gian ăn với nhau một bữa dù chẳng có chuyện gì quan trọng như bây giờ, sợ hai người sẽ đi về hai hướng khác nhau…
Winston nhìn thẳng vào Hunt, ánh mắt chẳng có chút gì do dự, ngược lại kiên định đến mức Hunt đột nhiên thấy chột dạ: “Nếu có một ngày tôi kết hôn, trừ cậu ra, tôi còn đi du lịch với ai được nữa?”
Hunt mỉm cười.
“Tôi có thể hiểu câu “thế giới này chỉ có một Evan Hunt” anh nói với Audrey Wilson theo nghĩa này không?”
“Vốn chính là nghĩa này.” Winston đưa trứng lòng đào trong đĩa cho Hunt.
Hunt nhìn quả trứng mà đột nhiên thấy trong lòng ấm áp. Đến cả chuyên gia dinh dưỡng cũng không biết chuyện cậu thích trứng lòng đào, thế mà Winston lại rõ.
“Thế giới này chỉ có một Vann Winston.” Hunt cẩn thận dùng thìa múc trứng đưa vào miệng.
Tay cầm dao của Winston dường như hơi khựng lại.
Ngoài cửa sổ là đường đua Yas Marina nổi tiếng. Đường đua lúc này lặng yên như một mỹ nữ thướt tha đang say ngủ, để người người hướng về, để người người thưởng thức. Hunt nhìn ra ngoài cửa, trong lòng lại nghĩ đến Winston đang ngồi đối diện. Rõ ràng chẳng cần nói một câu nào, cậu vẫn cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Sắp chín rưỡi tối rồi, Hunt nhất định phải về với đội đua của mình. Winston ra quầy thanh toán.
“Lần này để tôi trả đi.”
Hunt vừa định giơ tay, Winston đã tóm lấy: “Tôi muốn cậu tặng tôi những thứ khác.”
“Thứ gì?” Hunt có chút kinh ngạc. Còn thứ gì Winston không có, cần đến cậu tặng sao?
“Nếu chặng đua này cậu cũng lọt vào top 5, số tiền hoa hồng đội đua Marcus thưởng cho cậu có lẽ cũng đủ để cậu mua lại nhà.” Winston nói.
“Ừ.” Hunt âm thầm hưng phấn, còn cả nhảy thoát y nữa chứ!
“Tôi muốn cậu dành cho tôi một vị trí trong ga ra nhà cậu.”
Winston vừa nói xong, Hunt đã cảm thấy mắt mình nóng bừng lên ngay lập tức. Đây vốn là dự định của cậu mà.
Đây chính là thứ cậu muốn tặng cho Winston. Tuy điều đó còn lâu mới sánh nổi với giá trị một chiếc siêu xe của người kia, thế nhưng điều cậu muốn tặng lại vừa khéo giống với điều người kia mong muốn. Hunt không biết phải hình dung cảm giác tấm lòng được trân trọng này như thế nào.
“Được chứ.” Hunt không giữ cho giọng mình khỏi run được.
“Cả chiếc Jeep kia nữa, cậu đã đồng ý là sẽ thay rồi.”
“Ha ha, mua lại nhà xong, nếu còn thừa nhiều tiền, tôi chắc chắn sẽ mua một con xe thật tốt.”
“Ừ.” Winston khẽ ứng một tiếng, tiếng đó rơi vào trong lòng Hunt, khiến cậu thấy ngưa ngứa.
Khi phục vụ đến thanh toán, Hunt vẫn cứ đưa thẻ của mình ra, cười nói với Winston: “Còn nhớ không? Anh đã từng thanh toán tiền giúp tôi trong siêu thị, giờ để tôi trả lại đi!”
Winston cười thản nhiên: “Tôi không nhớ đã giúp cậu thanh toán, nhưng tôi nhớ có lần đi siêu thị, tôi phát hiện ra cậu đẩy hộp bánh quy trên kệ, hình như là vì đã ngắm tôi rất lâu.”
Thần kinh Hunt như bị ai bắn trúng. Hóa ra Winston biết cậu đứng trước kệ hàng quan sát hắn à? “Nếu anh không nhìn tôi, làm sao biết tôi đã ngắm anh rất lâu?” Hunt hếch cằm.
“Đúng là tôi đã ngắm cậu rất lâu. Từ lúc cậu mua sữa chua, đến khi cậu chọn đồ lót.”
“Anh… anh… vì sao lại ngắm tôi?” Tim Hunt lại thắt lại. Cái cảm giác việc mình và Winston quen biết nhau cứ như đã được hắn sắp đặt sẵn này… khiến Hunt vô thức lo sợ.
“Bởi vì trông cậu ngốc quá. Lúc mua sữa chua, cậu chỉ nhìn vị, không xem hạn sử dụng.” Winston cầm giấy ăn lau miệng: “Thôi, muộn lắm rồi. Để tôi đưa cậu về khách sạn.”
Hunt đứng lên: “Không cần đưa về đâu! Tôi có phải Audrey Wilson đâu… Ấy, đợi đã, anh biết không, trong buổi phỏng vấn hôm nay, tôi đã được ôm chị ấy một tẹo đấy.”
“Vì sao?”
“Lúc đi ngang qua người tôi, chị ấy suýt thì vấp ngã, tôi đã đỡ chị ấy. Dù chẳng có gì đáng đắc ý, thế nhưng tôi cảm thấy phản ứng của mình rất nhanh.” Vẻ mặt của Hunt có chút tự đắc.
Ngay cái lúc Hunt đi ngang qua bên người Winston, hắn đang sửa lại cổ tay áo. Hunt đang khi thả lỏng tinh thần lại bất ngờ bị vấp, cả người liền đổ về phía trước. Cậu định tóm lấy mép bàn theo phản xạ, thế nhưng đã có người vòng tay qua eo cậu. Sức mạnh quen thuộc kia khiến Hunt căng thẳng, cậu ngã về phía cái ôm, đôi tay kia liền ôm chặt lấy cậu.
Hunt đột nhiên kinh ngạc nhận ra mình đã ngồi lên đùi Winston từ lúc nào rồi! Không ít người xung quanh đã nhìn về phía này.
“Giống thế này sao?” Tiếng nói của Winston vang lên từ phía sau, Hunt vô thức cứng cả vai lại… Hơi ấm của người kia, hơi thở của người kia như mang theo sự xâm phạm vô hình mà ngang ngược.
“Không… không…” Hunt cố gắng giải thích cho rõ, thế mà yết hầu lại như bị khóa chặt.
“Cậu muốn nói gì?” Winston dựa càng sát hơn, gò má hắn như dán vào lưng cậu.
“Không phải thế này! Chị ấy đi giày cao gót nên mới đứng không vững, tôi chỉ đỡ chị ấy thôi! Tôi rất lịch sự! Tôi mà đối xử với chị Wilson thế này, nhà báo ảnh bên cạnh sẽ dùng máy ảnh đập chết tôi mất!” Hunt đẩy tay người kia ra, lập tức đứng bật dậy.
“Ồ, còn có cả nhà báo ảnh cơ à, chắc cậu thất vọng lắm nhỉ.” Winston vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, có hơi ngước đầu quan sát Hunt.
“Tôi… tôi không có ý đó với chị Wilson.”
“Hunt, tai cậu đỏ hết rồi kia. Không có ý đó với Audrey Wilson thật không?” Winston vẫn nói rất nhẹ nhàng.
Có lúc Hunt không hiểu vì sao tên này lại cứ sử dụng cái ngữ khí đó khi nói chuyện với mình, sao hắn chẳng nói thế với người khác bao giờ nhỉ?
“Thật mà! Rõ ràng anh mới là người làm tôi xấu hổ!” Vừa nói xong Hunt đã thấy hối hận.
“Hửm, không phải tôi chỉ muốn mô phỏng xem cậu đã ôm Wilson thế nào thôi à?”
“Tôi đâu có nói tôi để chị ấy ngồi lên đùi!” Mà trong nhà hàng còn có nhiều người nhìn nữa! Chân dài giỏi lắm, còn dám thò ra ngáng đường tôi!
Độ cong khóe môi của Winston trở nên rõ ràng hơn trước.
“Tôi sẽ hành chết anh trong chặng đua này, tin không?” Hunt căm phẫn giơ ngón giữa.
“Tôi rất mong chờ.” Winston cuối cùng cũng thong dong đứng lên.
Thanh toán xong, Winston định tiễn Hunt về khách sạn thật.
“Này… anh không cần làm vậy đâu. Tôi tự về được mà. Đằng nào cũng không thể anh tiễn tôi về, tôi lại tiễn anh về, hai ta cứ qua qua lại lại thế đến sáng trời được, đúng không?”
“Tai cậu vẫn đỏ quá.” Winston nghiêng mặt cười khẽ.
“Đủ rồi đấy!” Hunt giơ tay bịt tai mình lại.
Winston không nói gì nữa, chỉ ấn thang máy. Hai người đi về phía khách sạn của Hunt. Winston không giống Hunt vừa đi vừa đút hai tay vào túi quần, hắn là người chững chạc, bước nào bước nấy đều rất phong độ. Hunt có chút không rõ vì sao mình lại có thể thân thiết với Winston được đến thế.
Có lẽ là bắt đầu từ lần trong nhà vệ sinh giải Grand Prix Tây Ban Nha… sau đó là lần hắn thanh toán hộ cậu trong siêu thị, lần hắn mua mũ của cậu trong buổi từ thiện của Ferrari với giá cao, còn cả lần chiếc Jeep của cậu hỏng trên đường về nhà, Winston đã đứng đợi công ty bảo hiểm cùng cậu, còn tùy ý cậu lái chiếc Ferrari của hắn đến mức cháy máy…
Hai người không cùng tiếp cận nhau, giờ đây nghĩ lại, có lẽ… Winston luôn là người tiến về phía cậu. Vì sao nhỉ? Hunt nhìn bóng lưng Winston đi phía trước mình, cao ráo mà rắn rỏi. Cái bóng lưng kia bỗng đứng lại, quay đầu nhìn Hunt.
“Sao thế?”
“Không sao.” Hunt bước nhanh qua Winston, sau đó xoay người lại nháy mắt với hắn: “Tôi đang nghĩ đến màn nhảy thoát y của anh.”
“Thật sao?” Winston cười khẽ tiếp tục đi cùng Hunt.
“Tôi nhất định lọt vào top 5 trong chặng này. Còn anh á… đừng để Charles hoặc Owen đẩy ra ngoài đấy nhé.” Hunt nhếch mép cười xấu xa.
“Cậu tự tin quá nhỉ.”
Hunt ngắm nhìn Winston dưới ánh trăng, trong lòng thầm nói: Người khiến người ta trở nên tự tin như thế chẳng phải anh sao?
Về đến phòng khách sạn, Hunt vô thức mở cửa sổ ra, nhìn về hướng Winston rời đi, trong đầu lại nhớ đến cảm giác mình ngồi trên người hắn, để hắn ôm thật chặt. Thật an tâm… dù là bị người khác ôm.
Hunt ấn thật mạnh lên đầu mình, cậu đột nhiên rất muốn say một trận ra trò trước mặt Winston, sau đó lấy lí do “mình say rượu rồi sẽ làm chuyện không hay” để làm gì tùy ý.
Suy nghĩ ấy khiến Hunt sợ nhảy dựng lên. Vì chưa thích ứng được múi giờ chênh lệch, cậu chui vào chăn nằm từ sớm, thế nhưng đã nửa tiếng trôi qua, cậu vẫn chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Lòng cậu vừa tiếc nuối vì sao sau khi uống say mình lại không nhớ đã hôn Winston thế nào, vừa ảo não vì những suy nghĩ bất lương trong đầu.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường nháy sáng, Hunt vớ lấy xem thử, hóa ra là tin nhắn của Winston: Cậu có nhìn thấy mặt trăng rất sáng không?
Hunt ngồi dậy kéo rèm cửa, ánh trăng bàng bạc giữa trời như phủ trùm lấy cả địa cầu.
Cậu trả lời Winston: Nhìn thấy rồi, vừa to vừa sáng!
Winston: Ngủ ngon, Hunt.
Tựa như có ai đó thì thầm bên tai cậu, chất giọng lành lạnh mà lại dịu dàng như thể Winston. Lúc này, có phải hắn cũng đang ngồi dựa đầu giường, đặt một quyển sách trên đùi, trong tay là di động?
Ngủ ngon nhé, Winston.
(Nói đến trăng sáng tức có ý muốn chúc đối phương ngủ ngon. “Ngủ ngon” trong tiếng Trung có pinyin là wan an, tức W – A – N – A – N, là cách viết tắt của Wo Ai Ni Ai Ni: tôi yêu em, yêu em)Sau mấy ngày thích ứng, phiên chạy thử cuối cùng cũng bắt đầu. Vì ở đây có độ che phủ thấp nên thời tiết nóng hơn ở đường đua Suzuka, lốp xe rất dễ bị mòn.
Mới đầu, Hunt còn lo lắng không biết tính năng xe đua có đáp ứng được không, thế nhưng trước khi lên đường đua, nhìn thấy Thẩm Xuyên bình tĩnh chỉ đạo những điều chỉnh cuối cùng, mà Thẩm Khê lại ngậm một thanh socola híp mắt cười vẫy tay “bye bye” với mình, cậu bỗng cảm thấy an tâm.
Đây là lần đầu tiên đua F1 trên đường sa mạc, thế nhưng cậu tỏ ra rất thoải mái tự tin, số liệu sau khi phiên chạy thử kết thúc cũng khiến đôi mày vẫn luôn cau lại của Thẩm Xuyên giãn ra. Khi Hunt lái xe quay về, Thẩm Xuyên dựa người vào thân xe gõ gõ mũ bảo hiểm của Hunt: “Yên tâm chưa?”
“Yên tâm! Cực kì yên tâm!” Hunt cười thật tươi: “Tôi đã kiểm tra nhiệt độ của động cơ rồi, mọi người giải quyết vấn đề tản nhiệt tốt thật đấy!”
“Bọn tôi đã điều chỉnh động cơ tản nhiệt lên đến mức tốt nhất rồi, bao gồm cả phần tản nhiệt trên má phanh nữa. Hunt, hướng gió trên đường đua Yas Marina không ổn định, việc làm nóng trước cũng khó hơn những đường đua thông thường. Lần này, cậu không chỉ phải thể hiện chính bản thân mình, mà còn phải thể hiện công sức của các kỹ sư, của toàn đội đua nữa.” Ánh mắt Thẩm Xuyên như có chứa sức mạnh.
(Việc làm nóng động cơ và lốp xe sẽ tránh được việc các chi tiết động cơ bị mài mòn không cần thiết và giúp lốp xe bám đường tốt hơn. Trước mỗi trận đua chính, các tay lái xe sẽ có một vòng chạy gọi là “warm-up”, chủ yếu để làm nóng bánh xe, các tay lái không được phép vượt đối thủ.)Đến Thẩm Khê bên cạnh cũng không ngậm socola nữa mà đứng nghiêm nhìn Hunt. Cả tay lái trên đường đua lẫn đội ngũ kỹ sư đứng bên ngoài đường đua đều mang trong mình sự cố chấp này.
“Tất nhiên.” Hunt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Xuyên.
—
Thông tin bổ sung:Đường đua Yas Marina nằm trong một tổ hợp gồm có cả công viên, sân golf, khu chung cư, biệt thự, khách sạn và resort ở trên đảo Yas. Đường đua có độ dài 5.554 km, gồm 21 khúc cua (12 góc cua trái, 9 góc cua phải). Các tay đua phải chạy tất cả 55 vòng, theo chiều ngược chiều kim đồng hồ quanh Yas Marina và phía dưới khách sạn Yas Hotel (đây có thể là khách sạn mà đội Ferrari của Winston thuê).
Thời điểm diễn ra chặng đua rất đặc biệt, các tay lái sẽ bắt đầu đua từ chiều muộn và kết thúc dưới đèn cao áp do điều kiện ánh sáng không đủ. Các tay đua và đội đua cũng phải đối mặt với điều kiện thời tiết thay đổi đột ngột vì khi trời tối, nhiệt độ giảm xuống chỉ còn trên 10 độ C.