Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 59

Hunt muốn đẩy hắn ra, thế nhưng lại bị hắn nắm chặt hai tay đến mức không thể cử động. Ngay sau đó, cả người cậu bị lật úp sấp xuống mặt đệm. Nụ hôn của Winston bao phủ tứ phía, nhiệt độ như thiêu như đốt cách lớp quần áo mà cũng có thể cảm nhận được. Hắn kéo áo phông của cậu ra, cổ áo bị xé rách nghe “roẹt” một tiếng. Hunt vừa mới chống người dậy đã bị hắn ghìm chặt thắt lưng, hoàn toàn không thể cựa quậy.

“Anh muốn làm gì!” Hunt hoảng hốt. Chuyện này không giống như tưởng tượng của cậu… Không giống chút nào… Cậu sợ đến mức những đầu ngón tay cũng run rẩy.

“Cho tôi vào.”

Giọng Winston khàn như giấy ráp chà qua thần kinh Hunt, khiến cả người cậu lập tức nóng bừng lên. Đến lúc hiểu được ý hắn, Hunt hoảng đến mức đầu cũng như muốn nổ tung. Cậu đạp hắn ra theo phản xạ rồi định lăn xuống giường, không may lại bị hắn ôm trở lại. Winston dán vào phía sau Hunt, hôn lên gò má cậu. Hơi thở của hắn nóng đến kinh người.

“Tôi muốn em, Hunt… Đừng bắt tôi chờ đợi nữa…” Tiếng nói của hắn tựa như một đóa hoa được điêu khắc từ những cơn gió rét thấu xương giữa trời băng giá, một khi nở rộ liền đâm vào thần kinh cậu, phong tỏa tất cả của cậu.

“Tôi… tôi…” Lúc này, Hunt đã căng thẳng tới mức sắp mất hết cả năng lực tư duy, đầu lưỡi của cậu cứng đờ, đến cả một câu cũng không nói hoàn chỉnh được.

“Để tôi ôm em… Hunt…”

Tiếng nói ấy khẽ tựa lời thỉnh cầu, thế nhưng cũng mạnh mẽ đến mức nếu như Hunt dám cự tuyệt, cậu sẽ phải chịu treo cổ ngay. Một tay Winston đã tóm lấy lưng quần Hunt, dùng sức kéo mạnh xuống. Hunt vốn khao khát sở hữu người con trai này, nhưng chắc chắn không phải là theo cách như vậy!

“Từ lần đầu tiên gặp em, tôi đã muốn đẩy em xuống sàn rồi làm chuyện đó với em…”

Cái gì!?

“Ngày nào tôi cũng hối hận, tại sao trong con hẻm sau quán bar hôm ấy, tôi lại không động đến em vào ngay cái lúc em thiếu tỉnh táo nhất như thế!”

Hunt trợn trừng mắt. Cậu vẫn nhớ ngày đó, mình bị cái tên này quyến rũ đến mức bốc hỏa, lại thêm việc uống hết ly này đến ly khác, mà nhà vệ sinh của quán bar lại đang sửa chữa, cậu chỉ đành đi về phía sau hẻm giải quyết, còn tên này thì ôm lấy cậu, che giúp cậu. Vậy lúc ấy, hắn đang nghĩ đến những gì?

“Tôi nói tôi muốn mua tàu lặn là để nhốt em lại… khiến em không đi đâu được nữa…”

Lúc nói, hơi thở của Winston kề sát bên tai Hunt, nóng đến mức Hunt không thể không quay mặt đi hướng khác. Winston lại càng được đà dán sát vào tai Hunt hơn, rót tất cả dục niệm của hắn vào óc cậu.

“Mỗi lần nhìn thấy em ngồi trong bồn tắm, tôi đều muốn làm chuyện đó đến khi em phát khóc.”

Sức mạnh trong giọng nói của Winston khiến Hunt kinh hồn bạt vía. Rõ ràng khi ở Dubai, tên này bước vào phòng tắm còn chẳng thèm nhìn mình lấy một lần cơ mà! Đây không phải là lời thổ lộ tôi muốn nghe! Chẳng lẽ không nên là tôi thích anh, anh cũng thích tôi, sau đó chúng ta nhìn nhau mỉm cười ôm nhau thật chặt sao?

“Em nghĩ vì sao tôi lại chơi trò rung giường với em? Là bởi vì tôi cũng muốn hôn em, cắn em, lột trần em.” Winston cắn vành tai Hunt, mà hai tay hắn lại càng lúc càng nóng hổi.

Sắp chết tôi rồi… sắp chết tôi rồi… Hunt đột nhiên ngộ ra mình đang đốt lửa tự thiêu!

Cậu ngồi thẳng lưng, thình lình dùng cùi chỏ thúc về sau. Winston rên lên một tiếng nhưng vẫn chẳng buông tay, tiếp tục ấn cậu xuống giường.

“Mẹ kiếp—“

Andrenalin trong người Hunt tăng vọt, cậu bám lấy mép giường mượn lực để chống người dậy rồi lộn một vòng rơi xuống giường. Cái khoảnh khắc đứng bật dậy ấy, Hunt còn nhìn thấy Winston đang quỳ trên giường quan sát mình. Hắn không mang vẻ mặt tức giận do bị từ chối, mà là ý chí chắc chắn phải đạt được sau khi đã hạ quyết tâm…

Hunt căng thẳng đến nỗi không khép được hàm, vội vã xoay người phi ra khỏi phòng. Cậu cực kì chắc chắn Winston cũng đã lao xuống, ngón tay hắn lướt qua vai cậu, suýt nữa đã tóm được cậu về. Hunt mở được cửa rồi chạy như điên trên hành lang. Cậu không đi thang máy, thậm chí đến cả quay đầu cũng không dám. Cậu có một dự cảm, nếu bây giờ cậu dừng lại, chắc chắn đến tính mạng cũng chẳng còn.

Winston muốn thịt mày!

Winston muốn thịt mày!!

Giác ngộ này cứ vọng đi vọng lại mãi trong đầu Hunt. Cậu phóng ra ngoài khách sạn, thậm chí còn chẳng rõ mình xông về hướng nào. Cậu càng chạy, đầu óc lại càng tỉnh táo. Winston nói ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, hắn đã muốn có cậu rồi… Lần đầu tiên… lần đầu tiên hình như là ở nhà vệ sinh sau Grand Prix Tây Ban Nha! Mẹ nó! Tên này còn giúp cậu kéo khóa quần nữa chứ!

Hắn cố tình! Chắc chắn là hắn cố tình!

Ở buổi đấu giá, hắn còn nói nếu là quần lót của cậu, mười triệu đô hắn cũng đồng ý chi!

Hắn lại còn vừa lái xe vừa nói gì mà thích dịu dàng hay thô bạo…

Còn cả gì mà “tôi muốn tán cậu” nữa!?

Hunt dừng lại dưới một cột đèn đường nào đó, vươn tay ôm chặt lấy đầu mình… Tất cả đều không phải trò đùa, tất cả đều là những ám hiệu trắng trợn cả! Giờ đây nghĩ lại, mọi điều hai người đã trải qua, hóa ra… đều là vì Vann Winston đang tán tỉnh cậu! Thế giới của cậu như đã nổ tung! Bao nhiêu chuyện trước đây đều như được nhìn dưới lớp kính lọc màu.

“A a a a!”

Hunt chỉ hận sao không thể chém đứt đầu mình cho rồi! Sao mày ngu thế! Ngu thế! Ngu thế! Người ta chỉ đối tối với mày một tí mày đã vểnh mặt lên trời! Giờ thì toi rồi! Mày đã thích người ta, còn thích chết đi được nữa! Thế nhưng người ta thì lại muốn làm mày đến chết từ lâu rồi! Mày chỉ cần quay đầu nhìn lại thôi là nhận ra đã rơi vào cái bẫy dịu dàng Vann Winston cẩn thận bố trí sẵn từ bao giờ!

Nên làm thế nào bây giờ?

Phòng mình cũng không dám quay về, biết đâu Winston vẫn còn ở đó? Hoặc lỡ bị hắn tóm lại trên đường quay về thì sao? Rồi hắn sẽ đẩy ngã mày, tiếp theo là mông mày nở hoa!

Hunt lau mồ hôi chảy đầy mặt, lúc này mới nhận ra mình đang không mặc gì trên người hết, cúc quần còn bị Winston giựt đứt mất, khiến toàn thân trông cực kì thê thảm. Hộ chiếu của cậu vẫn còn ở trong phòng, điện thoại cũng ở đó nốt. Cậu chẳng mang gì cả, lẽ nào phải lang thang đến tận sáng mai? Nếu đi tìm người trong đội đua, họ sẽ sợ chết khiếp vì bộ dạng này của cậu mất…

Có nên tìm Donald không? Vấn đề là khách sạn của Donald ở đâu? Cậu đâu có biết! Chỉ còn mỗi Owen… Hơn nữa tên Owen kia biết chuyện giữa cậu và Winston. Để tên đó cười nhạo giễu cợt cũng được, nhưng ít ra tên đó cũng có thể nói cho cậu biết nên làm gì tiếp theo chứ? Hoặc là… làm thế nào để Winston bình tĩnh lại?

Cậu cứ y nguyên như thế đi đến khách sạn Owen ở. Đã sắp hai giờ sáng, Hunt gõ cửa rất lâu, Owen mới lười biếng đi ra.

“Không phải người đẹp không mở cửa…”

“Lawrence Owen mở cửa! Tôi toi đời rồi!”

“Hunt?”

Owen vừa mở cửa ra, Hunt đã lập tức chui vào.

“Winston muốn thịt tôi!”

Hunt không nói thêm câu thứ hai đã mở tủ lạnh mini của Owen, vặn nắp chai coca tu ừng ực.

Cậu cần phải được trấn an ngay lập tức!

Owen sững người ra hai giây rồi mới túm lấy vai Hunt, gương mặt có vẻ vui mừng kinh ngạc: “Nhóc con! Cậu thành công rồi à! Thế bây giờ cậu… còn ở đây làm gì?”

“Hắn muốn thịt tôi chẳng lẽ tôi không nên chạy?” Hunt nhìn Owen bằng ánh mắt khó tin.

“Cậu chạy… Nhóc con cậu đúng là học một biết mười! Còn biết cách giả vờ cự tuyệt cơ đấy? Cậu chạy đi thế này, tà hỏa trong lòng Winston sẽ càng cháy mạnh, cậu ta chắc chắn càng muốn làm chuyện đó với cậu hơn!”

Hunt phun vội một ngụm coca vào đúng mặt Owen, may mà Owen phản ứng nhanh, nếu không đã đẹp mặt rồi!

“Có phải anh biết Winston muốn thịt tôi từ lâu rồi không?” Hunt túm lấy cổ áo Owen.

“Không phải là chuyện đương nhiên sao? Nếu tôi vừa mắt với ai, chắc chắn tôi sẽ muốn làm việc ấy với người đó…” Owen nhún nhún vai.

“Tôi là đàn ông! Vì sao không phải là tôi làm việc đó với hắn!”

“Cậu… cậu có thể gọi điện thương lượng với cậu ta, nói rằng ‘anh không cho tôi làm, tôi sẽ không thích anh nữa’ gì gì đó.” Owen nói một cách vô trách nhiệm.

“Vấn đề là… hắn… ngay từ lần đầu tiên gặp tôi, hắn đã tìm trăm phương ngàn kế để thịt tôi rồi! Gì mà muốn làm bạn với tôi, gì mà để tôi lái Ferrari của hắn đến cháy máy, gì mà đi du lịch cùng tôi… tất cả đều là… đều là cách để hắn tiếp cận tôi… là thủ đoạn để hắn cưa đổ tôi đó!” Hunt nhìn Owen bằng vẻ mặt “liệu-anh-có-hiểu-không”.

“Winston còn để cậu lái cháy máy Ferrari?” Owen huýt một tiếng sáo: “Đây không gọi là trăm phương ngàn kế, Hunt, đây gọi là không tiếc đánh đổi tất cả. Đàn ông như Winston sẽ sắp xếp giờ giấc sinh hoạt rất tốt, cũng bao gồm cả chuyện tình cảm. Cậu ta muốn làm chuyện đó với cậu, điều kiện tiên quyết nhất định là vì rất yêu cậu. Nếu như lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu ta đã muốn có được cậu, vậy chắc chắn cậu ta sẽ phải có được cậu cho bằng được. Trừ phi bây giờ cậu nhảy qua cửa sổ… hơn nữa còn phải toi mạng thì mới thoát được. Nếu cậu không ngã chết, trước sau gì mông cũng sẽ nở hoa.”

Hunt trầm mặc quay mặt đi.

Cho dù lúc nào ở cạnh nhau, mục đích của Winston cũng là quyến rũ cậu, nhưng chính vì giờ này phút này hiểu được mục đích của hắn, mọi thứ mới trở nên mờ ám, mới trở nên rung động. Cậu rất rõ ràng, Winston trước nay không bao giờ phí phạm một chút tinh lực nào cho những người hắn không coi trọng. Nếu như ngay từ lần đầu gặp gỡ, Winston đã có “ý đồ bất chính” với cậu, vậy hẳn hắn đã phải kiềm chế rất lâu rồi. Cứ kìm nén như thế mãi sẽ bùng nổ mất thôi… Hôm nay là bởi cậu tỏ lòng mình nên hắn mới không thể kiềm chế lâu hơn được nữa. Nếu như cậu mãi mãi không yêu hắn thì sao? Hắn sẽ chịu đựng bao lâu đây? Đến khi hắn rốt cục không chịu nổi nữa, quyết định phá hủy “tình bạn” giữa hai người, hay là hắn sẽ dứt khoát xoay người rời đi, từ nay không còn gặp lại cậu nữa? Chỉ cần nghĩ đến đây, Hunt đã thấy rất đau lòng…

Nếu như mình thích hắn sớm hơn một chút, biết đâu hắn sẽ không mất khống chế như hôm nay, mình cũng sẽ không phải chạy trốn vào ngay cái lúc hắn mong chờ được mình đáp lại nhất nữa. Kìm nén là một chuyện khổ cực đến thế nào cơ chứ? Hunt nhớ rất rõ mỗi lần phải chịu cảnh bố say rượu, cậu đã vừa muốn ngăn cản vừa sợ hãi sẽ mất đi bố vĩnh viễn đến mức nào. Winston… quá nửa cũng là như thế. Hunt đột nhiên thấy thật vui mừng vì mình cũng thích hắn, nếu không, trừ đua xe ra, một Winston đã dốc hết tâm huyết cho mình sẽ phải chịu dày vò và mệt mỏi đến mức nào? Thực ra, không phải Winston quá điên cuồng, mà là bởi mình quá yếu đuối, quá ấu trĩ.

“Nhưng hắn muốn làm tôi… anh có biết chỗ đó của hắn to đến mức nào không!” Ngay sau đó, Hunt lại suy sụp.

“To đến mức nào?” Owen hiển nhiên rất tò mò.

Hunt lắc lắc chai coca trong tay, trợn lớn mắt nói: “To thế này này! Thế này này! Anh có nhìn rõ không! Nếu không đánh thắng được hắn, tôi sẽ bị hắn thịt! Không cần phải nhảy từ cửa sổ xuống, tôi cũng sẽ chết ngay lập tức! Chết ngay đó! Hơn nữa còn chết cực kì thê thảm!”

Owen kiên nhẫn ấn chai coca Hunt đang không ngừng vung vẩy xuống: “Ai mà biết cậu có đang khoe khoang chỗ đó của người yêu mình tuyệt vời đến mức nào không…”

“Khoe khoang con khỉ!”

“Chắc chắn là cậu nhìn nhầm rồi! Làm sao to như thế này được!” Owen bó tay nói.

“Tôi đảm bảo không nhìn nhầm! Lúc đó á, cái chỗ ấy còn đâm vào tôi mà! Tôi quay đầu lại nhìn— ôi má ơi! Ôi má ơi! Thị giác năng động của tôi vẫn còn tốt lắm! Sao có thể không nhìn rõ chỗ kia to đến mức nào!” Hunt bắt đầu đứng trong phòng bất an run rẩy.

Nhìn dáng vẻ lo âu của cậu, Owen thở dài gãi đầu: “Sợ đến mức này cơ à, chẳng nhẽ lại là thật?”

Đúng lúc này, điện thoại của Owen vang lên. Owen cúi đầu nhìn: “Là Winston, chắc chắn cậu ta định hỏi cậu có ở chỗ tôi không đấy.”

Hunt sợ cứng người.

“Đặt chai coca xuống đi! Tôi hỏi cậu câu này, cậu nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời tôi. Bây giờ gạt chuyện Winston muốn làm cậu sang một bên, cậu rốt cục có thích cậu ta không?”

Hunt đứng yên không nói gì. Người kia ấy à… sao mình có thể không thích cơ chứ?

“Được rồi, một khía cạnh khác vậy, nếu hôm nay cậu cự tuyệt Winston, ngày mai cậu ta lại có tình yêu sét đánh với một người khác, lại có quyết tâm nắm giữ người đó, cậu có chịu nổi không?”

“Cái gì? Tôi sẽ giết chết hắn!” Hunt hét lên, mắt cũng sắp lọt tròng.

“Giết ai cơ? Winston à?”

“Đương nhiên là giết cái kẻ hắn muốn chiếm được kia!”

“Ồ… lùi một bước, nếu như Winston không làm chuyện đó nữa, cậu còn muốn ở cạnh cậu ta không?”

“… Muốn… Muốn chứ…” Hunt xoay mặt đi, cả cổ cũng đỏ bừng.

“Ồ.” Owen gật gù.

Winston đã gọi đến số của Owen ba lần liên tiếp.

“Được rồi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết việc này. Cậu ngoan ngoãn đứng ở đây cho tôi. Nếu để tôi gọi điện xong quay trở về lại phát hiện cậu chạy rồi, thì sau này dù cậu có bị Winston làm đến mức bán thân bất toại, tôi cũng sẽ không quan tâm nữa.” Owen nói bằng giọng cực kì nghiêm túc.

“Được! Được! Anh giải quyết hộ tôi đi!” Trong mắt Hunt là hi vọng thiết tha.

Owen liếc nhìn cậu một cái rồi cầm điện thoại đi ra ngoài cửa. Anh ta đi đến cuối hành lang khách sạn, ở đó có một khung cửa sổ nhỏ. Dựa người vào cửa sổ, Owen gọi lại cho Winston.

“Hây… Winston, không ngờ cậu lại gọi điện cho tôi.”

“Hunt có ở chỗ anh không?” Giọng Winston vang lên giữa đêm nghe có vẻ vừa vội vã vừa lạnh lùng.

“Có chứ. Cậu ta đang sợ chết khiếp. Tôi đã đồng ý sẽ giúp cậu ta giải quyết vấn đề chỗ kia của cậu quá to sẽ đâm chết cậu ta rồi, vì thế, cậu không phiền nếu tôi nói vài câu chứ?”

“… Anh nói đi.”

“Cậu đã chịu đựng lâu như thế rồi, chịu thêm một tẹo nữa cũng chẳng sao đâu nhỉ? Hơn nữa Hunt rất ngây thơ, với cậu ta, tình yêu có lẽ là nắm tay, ôm ấp, hôn môi, đến khi sâu sắc lắm rồi mới có thể lên giường. Cậu vừa mới gì đã lôi hung khí ra, đáng lẽ nên để cho Hunt chút thời gian thích ứng mới phải chứ, đúng không?” Giọng nói của Owen rất bình thản, trên mặt lại là vẻ sung sướng khi người ta gặp họa.

“Tôi biết rồi.”

“Hơn nữa cậu ta là con trai, không phải là phụ nữ. Con trai tuổi này có tự trọng riêng, từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn nghĩ sẽ lên giường cùng bạn gái, nên cho dù là lúc cậu ta có những ý nghĩ đen tối nhất với cậu, cậu ta cũng không nghĩ tới chuyện bị cậu làm đâu. Cậu lôi “anh em” ra đâm cậu ta, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ta đấy. Không phải cậu giỏi nhất là chuyện dỗ dành cậu ta sao? Cậu nên dỗ dành Hunt đến lúc cậu ta trao thân ra cho cậu thì tốt hơn là khiến cậu ta bị ám ảnh tâm lí chứ?”

“Cảm ơn.”

“Không có gì. Thế nhưng tôi cũng tò mò lắm, chỗ đó của cậu to như chai coca thật đấy à?”

“Tôi tới đón Hunt.” Winston trực tiếp bỏ qua vấn đề này.

“Vậy đến nhanh lên, tôi còn muốn ngủ nữa.”

Owen cúp điện thoại xong, quay về phòng thì nhìn thấy Hunt đang vô cùng căng thẳng ngồi trên ghế sô pha: “Lát nữa Winston sẽ tới đón cậu.” Owen nói nhẹ bẫng.

“Cái gì? Anh để hắn đến bắt tôi à?” Hunt trở nên sốt ruột một cách rõ ràng.

“Không phải là bắt cậu, mà là đón cậu. Chắc cậu cũng không muốn bế tắc thế này mãi chứ? Hơn nữa Winston đã đồng ý sẽ không làm gì cậu nữa rồi. Tạm thời là như thế. Cậu ta thuộc tuýp người đã nói là làm, chuyện đã đáp ứng nhất định sẽ thực hiện, nên cậu có thể yên tâm mà về đi.”

“Hắn đồng ý với anh thật sao?” Đôi mắt Hunt sáng lấp lánh.

“Thật, thật! Còn thật hơn cả chai coca gì gì đó của cậu nữa!”

Owen không khỏi bật cười rồi lười biếng ngáp một cái. Hunt vẫn nuốt “ực” một ngụm nước bọt.

Không đến năm phút sau, phòng Owen đã vang lên tiếng gõ cửa. Owen hất cằm, tỏ ý Hunt hãy ra mở cửa. Nhưng Hunt cứ ngồi yên chỗ cũ không động tĩnh gì, dáng vẻ vẫn cực kì căng thẳng. Owen thở dài một hơi, thong dong đi ra phía cửa, mở cửa ra.

“Hây, Winston.”

Nghe thấy cái tên kia, Hunt đã vô thức rùng cả mình. Cảm giác sợ hãi khi bị người kia chế ngự, bị mất đi tự do, hoàn toàn bị cướp đoạt và chiếm hữu lại một lần nữa trào lên trong tim cậu.

“Ừm.” Winston chỉ khẽ đáp lại một tiếng, sau đó liền bước vào gọi: “Hunt.”

Hắn vẫn dịu dàng gọi tên cậu như trước, thế nhưng Hunt lại nghe ra một cảm xúc khác.

“Tôi đem quần áo đến cho em này.”

Lòng Hunt có hơi sợ hãi, nhưng cậu vẫn giả vờ tỏ vẻ bình thản đón lấy chiếc áo phông người kia mang tới, mặc vào người, rồi khoác thêm áo khoác. Cậu kéo chiếc áo phông xuống, che đi phần cúc đã bị đứt của quần bò. Owen đứng xem bên cạnh, muốn cười mà lại không thể không kiềm chế.

“Được rồi được rồi! Ngày mai mọi người đều có buổi phỏng vấn cả, mau mau về ngủ đi! Nếu không, mắt có quầng thâm, đến nhân viên trang điểm cũng không cứu giúp được đâu.”

Hunt đứng lên, nhìn Owen thắm thiết.

“Yên tâm, cậu sẽ không chết đâu.” Owen quơ quơ tay.

Winston trầm mặc không nói năng gì đi phía trước, mở cửa phòng ra giúp Hunt. Hunt bất khuất bước ra, trong lòng đang loạn cào cào. Hai người đi đến trước cầu thang máy, nhìn số tầng tăng lên từng chút một. Hunt liếc Winston mới phát hiện người kia cũng cứ quan sát mình mãi, với ánh mắt thật sâu. Cửa thang máy mở ra, Hunt đột nhiên do dự có nên bước vào không.

Winston nhẹ giọng nói một câu: “Tôi sẽ không làm gì em cả, trước khi em chuẩn bị xong xuôi.”

Hunt cúi thấp đầu bước vào, Winston đứng ngay bên cạnh cậu. Cửa thang máy đóng lại, khi Winston vươn tay về phía Hunt, Hunt lập tức trở nên phòng bị.

“Tôi muốn ở bên em.”

Hunt sững sờ, cả cõi lòng lại vì câu nói ấy mà ấm áp. Đây là người cậu vẫn luôn yêu mến, là người có thể khiến cậu phó mặc tất cả xông lên phía trước. Cậu cũng rất muốn ở bên hắn, cực kì, cực kì muốn. Thậm chí khi biết hắn cũng thích mình, cậu đã hạnh phúc biết bao nhiêu…

“Ừm.”

Hunt nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Winston. Thang máy mở cửa ra, Winston kéo cậu đi về phía trước. Mới có ba giờ sáng, cả thành phố đều chìm trong yên tĩnh. Hắn cứ kéo cậu đi như thế, tuy nghĩ thì có chút kì quái, thế nhưng Hunt vẫn cảm thấy vui mừng, trái tim dường như cũng không đập giống mọi khi nữa. Ngón tay của Winston rất rắn rỏi, lòng bàn tay lại rất ấm áp, giờ này phút này, tất cả đều thuộc về cậu. Winston đưa cậu về khách sạn. Cửa phòng mở ra, Hunt bước vào, Winston lại dừng ở trước cửa.

“Ngủ ngon.” Winston nói.

“… Ngủ… ngủ ngon…”

Winston không có ý bước vào, cũng có nghĩa là hắn sẽ tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa, không đối xử với Hunt một cách thiếu kiềm chế như vừa rồi nữa. Khát vọng như muốn hủy diệt cả đất trời đã bị đè xuống, tựa như tất cả chỉ là ảo giác của riêng Hunt. Thế nhưng nhìn theo bóng lưng Winston rời đi, Hunt đột nhiên cảm thấy người con trai kia hẳn là đang buồn lắm.

Khi phòng nghỉ chỉ còn lại có mình Hunt, cậu giơ tay lên chăm chú nhìn ngón tay vừa nãy vẫn còn được Winston nắm chặt của mình. Cậu đi tới bên cửa sổ, vốn định quan sát bóng lưng của Winston, ai ngờ người kia lại chẳng rời đi, cứ đứng ở dưới ngọn đèn bên ngoài khách sạn mà hút thuốc mãi. Hắn đứng đối lưng với Hunt, hơi ngẩng đầu lên, dáng điệu sao mà cô đơn.

Hunt đột nhiên thấy mình thật là ngốc, cậu thích người kia đến thế, làm sao nỡ để hắn buồn lòng đây?

Hunt xoa xoa gáy mình, cảm giác nguy hiểm khi bị Winston túm chặt ấy vẫn còn chưa tan biến, thế nhưng… thế nhưng chuyện này đâu có quan trọng bằng việc hắn đã thích mình rất lâu, ngay từ khi nào mình còn chẳng biết, hơn nữa, hắn còn hao phí biết bao tâm tư để hấp dẫn mình nữa. Cho dù có là mưu kế, thì cũng là bởi vì hắn quá để tâm đến mình. Hunt trước nay chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, sẽ có một người cẩn thận từng li, nhường nhịn từng tí với mình như vậy.

Hunt mở cửa, bước nhanh về phía thang máy rồi ấn nút. Khi cậu bước ra khỏi khách sạn, Winston đang cúi đầu, chuẩn bị đốt điếu thuốc thứ hai.

“Anh định đứng đây hút thuốc đến bao giờ?” Hunt hỏi.

“Tôi đang đợi xe.” Winston nghiêng mặt đi.

“Giờ này rồi… đến người còn chẳng có, xe ở đâu ra?”

Winston không trả lời cậu.

Hunt bước lên trước, kéo lấy cánh tay của hắn: “Đi thôi, về ngủ trong phòng tôi.”

“Em không sợ tôi làm chuyện như vừa nãy nữa sao?” Winston hỏi.

“Vậy… anh có thể đừng làm vậy không?”

“Không thể. Bởi tôi không biết phải làm thế nào mới có được em. Thế nhưng quá khứ của tôi, hiện tại, và cả tương lai nữa, đều là của em.”

Hunt không nhìn thấy vẻ mặt của Winston, thế mà đôi mắt vẫn nóng bừng lên, nơi mềm yếu nhất trong lòng đã bị người này đâm một nhát thật mạnh.

“Vậy đêm nay anh đừng có làm… chuyện ai làm ai chúng ta cứ gác lại đã. Bây giờ chỉ ngủ cùng nhau thôi.”

Winston trầm mặc, trầm mặc đến mức khiến Hunt muốn nổi đóa: Cái tên nhà anh mà làm gì, tôi sẽ chẳng còn mạng để sống tiếp nữa!

“… Được.” Cuối cùng, Winston cũng đáp nhẹ một tiếng.



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Xin lỗi, tôi sợ quá…

Winston: Không sao, dù sao nói chỗ đó của tôi to như chai coca cũng là một cách khen.

Hunt: Anh không giận thật à?

Winston: Tôi đã mua rất nhiều coca rồi, mỗi tối chúng ta có thể tập dượt trước.

Hunt: Hối hận quá, sao mình lại tỏ tình…

Winston: Em nên mừng vì mình đã tỏ tình rồi đi, nếu không đã chẳng còn liên quan gì đến cái chuyện chai coca nữa.
Bình Luận (0)
Comment