Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 86

“Ha ha ha! Đúng là tôi gặp may mới quen được người như anh!” Hunt đột nhiên cúi thấp người ôm chầm lấy chân Winston rồi nhấc bổng hắn lên.

“Cậu làm gì thế!!” Winston dùng sức ghìm vai Hunt.

“Bruce nói tôi ôm đùi anh, tôi còn đang thấy tủi thân đây này! Vì chẳng bắt cậu ta nuốt lại những lời đã nói được nên tôi chỉ còn cách ôm đùi anh thật thôi!” Hunt híp mắt cười vô tư.

Winston hạ mắt nhìn cậu, trong mắt của cậu chàng lớn tướng này toàn là hình bóng hắn. Hắn tựa như là sự tồn tại độc nhất vô nhị, chiếm cứ toàn bộ thế giới mà đôi mắt ấy có thể dõi theo. Đúng cái lúc Hunt định thả Winston ra, hắn lại nghiêng mặt, lạnh lùng nhìn cậu và nói: “Có giỏi thì cứ giữ vậy đi.”

“Hả?”

“Tôi rất thích độ cao này. Bao giờ tôi thấy đủ rồi thì cậu hãy buông tay.”

“Trời ạ, tôi chỉ đùa thôi mà, anh giận thật đấy à?” Vẻ sợ hãi thoáng qua gương mặt Hunt.

Nét sợ hãi đó khiến Winston sản sinh một cảm giác thỏa mãn kì lạ trong lòng: “Tôi không giận. Tôi thích trò đùa của cậu lắm, cậu cho tôi thích lâu hơn một chút nữa đi.”

“Không phải chứ… Tôi chỉ ôm anh thôi mà anh cũng giận à?” Hunt trông như một chú sư tử con vốn chỉ định trêu chọc sư tử trưởng thành tí tẹo, cứ tưởng anh lớn sư tử sẽ không để tâm đâu, ai ngờ sư tử ta lại vồ lấy thắt lưng, khiến chú sư tử con là cậu lên không được, xuống cũng chẳng xong.

“Cậu cứ ôm tôi thế này, tôi sẽ không giận.”

Winston chẳng biểu cảm gì cả, hai tay thì đặt khẽ lên vai Hunt. Xung quanh lúc nào cũng có người qua kẻ lại dùng ánh mắt kì quái nhìn hai người. Hunt mới đầu còn tỏ ra khó xử, sau đó lại trở nên thản nhiên, cứ thế vừa ôm Winston vừa bước đi.

“Được thôi, nếu anh thích thì tôi ôm anh vậy.”

Cậu chẳng tin dưới ánh mắt theo dõi của nhiều người như thế, Winston có thể không yêu cầu cậu thả xuống. Sự thực chứng minh, Hunt đã đánh giá thấp Winston: Người con trai này có thể tự động bỏ qua những người và những việc hắn không quan tâm! Đúng năm phút liền, Winston chẳng buồn động đậy.

Tuy cánh tay nắm vô lăng F1 của các tay đua đều rất khỏe, nhưng Winston cũng chẳng nhẹ nhàng gì, hơn nữa trong đám tuyển thủ, hắn lại còn khá cao, cơ bắp cũng săn chắc, Hunt cố gắng đến cả mười lăm phút đồng hồ, sau đó thì… không chịu nổi nữa.

“Này, chúng ta cứ làm vậy mãi cũng hơi chán, hay là anh lấy điện thoại ra bật bài hát nào nghe đi?” Hunt hỏi người kia.

“Cánh tay cậu hơi run đấy, không chịu nổi nữa rồi hả?” Winston hỏi.

“Tôi không chịu nổi á? Hơn hai tiếng đồng hồ thi đấu còn chẳng sao, nữa là mới có bao nhiêu phút?” Lòng tự trọng của Hunt vừa phải chịu chút tổn thương.

“Vậy à.” Winston nâng tay xem đồng hồ: “Giờ chắc đã quá mười lăm phút rồi, còn một tiếng bốn mươi lăm phút nữa.”

Lục phủ ngũ tạng của Hunt cũng run rẩy theo: “Anh nặng hơn vô lăng mà…”

“Cậu muốn thả tôi xuống chưa?”

“Rồi…”

“Vậy thì thả đi.”

Hunt như được đại xá vội thả Winston xuống.

“Đi thôi, đi xem buổi nhảy thoát y cậu nói.”

Hunt nhanh chóng bắt kịp Winston. Dù cánh tay còn hơi tê nhức, cậu vẫn không ngăn nổi mình tự chui đầu vào rọ: “Này, anh không giận tôi đấy chứ? Tôi nghe nói anh sạch sẽ lắm, bình thường không để ai đụng vào người đâu. Có phải vì thế nên anh mới giận tôi không?”

Winston đột nhiên dừng bước, Hunt liền đâm ngay vào lưng hắn: “Cậu nghe ở đâu thế?”

“Không nhớ nữa…”

“Nếu như tôi quá mức sạch sẽ thật thì vừa bước vào nhà cậu, tôi đã bỏ đi ngay rồi.”

“À… cũng hợp lý…”

“Tối hôm qua cũng sẽ không chịu ngủ trên giường cậu đâu.”

“… Cũng đúng.” Hunt mang vẻ mặt “thật-là-hợp-lý”.

“Cậu vừa nhảy xong, cả người toàn là mồ hôi, tôi cũng sẽ không để cho cậu ôm lâu đến thế.”

“Đúng, có lẽ anh không mắc bệnh sạch sẽ quá độ rồi!”

“Bar cậu muốn đi ở đâu?”

“Anh muốn đi thật à?”

“Học hỏi chút ít.”

“Học hỏi cái gì? Cách nhảy thoát y hả?” Hunt phát hiện mình không theo kịp tư duy của Winston.

“Cách kinh doanh bar.”

“Ồ… anh vẫn còn định mở bar thật hả?”

“Ừm.”

“Đột nhiên tôi lại cảm thấy như mình vừa kết bạn với tỷ phú.”

Winston đã nói đến thế rồi, Hunt quyết định cắn răng đưa hắn đến một “quán bar ổn ổn chút” để học hỏi. Ánh đèn ở bar này không mờ tối như những nơi khác, thế nhưng ánh sáng lạnh lại tạo cho người ta cảm giác vừa bí ẩn vừa mờ ám. Rượu ở đây cũng không rẻ. Hai người đến hơi muộn, vì thế cũng chẳng chọn được chỗ ngồi trung tâm nhất.

Lúc này, trên bục đã có mấy cô gái thân hình thướt tha biểu diễn bên cạnh mấy cây cột thép. Khác với màn múa cột thoát y của những bar khác, những điệu nhảy ở đây rõ ràng đã được biên đạo cẩn thận, mỗi một chuyển động trượt từ trên xuống dưới đều tràn đầy ẩn ý khiến tâm hồn người xem xao động.

Hunt gọi cho Winston một ly rượu mang tên “Flash”, còn chính cậu lại chỉ uống một cốc nước chanh. Cậu mở tròn mắt xem màn biểu diễn trên bục, thế mà chưa được bao lâu đã nhảy phắt khỏi ghế: “Tôi đi vệ sinh một lát!”

“Có thế này thôi mà cậu đã phản ứng rồi hả?” Giọng nói lạnh như băng của Winston xuyên qua âm nhạc và tiếng hít thở mờ ám, chui vào trong tai Hunt.

Hunt cúi đầu liếc Winston một cái: “Oa… anh trông có vẻ được đấy… Đừng nín nhịn kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe!”

Nói xong, Hunt liền len qua đám người đang đứng, bước thẳng vào phòng vệ sinh. Hai giây sau, Winston cũng xuống ghế, đi theo Hunt. Cảnh tượng trước mắt khiến hai người cực kì ngạc nhiên: Nhà vệ sinh đầy ắp người nhưng chẳng có ai tới giải quyết nỗi buồn cả, tất cả đều đang xử lí chuyện riêng tư.

“Những người này… sao không đến khách sạn mà thuê phòng nhỉ?” Mặt Hunt đã gần như xanh lét.

“Cậu định thế nào?”

Giọng nói của Winston truyền tới từ phía sau lưng Hunt, Hunt xoay người là có thể nhìn thấy hắn.

“Anh… sao anh cũng đến đây?”

“Hay là để tôi che cho, cậu làm cho nhanh đi. Nín nhịn lâu quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy.” Winston lập tức trả lại cho cậu câu chính cậu vừa mới nói khi nãy.

Hunt nhăn nhó mặt mày xoay người đi, đứng đối diện với tường, còn Winston thì dán sát vào cậu. Người bước vào phòng vệ sinh vẫn không ngừng tăng thêm, có người còn lên giọng mắng chửi những người đang “giải quyết việc tư” ở đây nữa…

Chưa đến một phút sau, Hunt đã giải quyết xong.

“Nhanh thế?” Winston nghe thấy tiếng kéo khóa quần của Hunt liền mở miệng hỏi.

“Bình… bình thường tôi có thể kéo dài rất lâu nhé!” Nghe giọng Hunt cũng có thể nhận ra lòng tự trọng của cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng.

“Hay để tối nay về nhà, tôi tính giờ giúp cậu?” Winston vừa nói vừa đi ra phía cửa.

“Không phải chứ? Anh nói thật hay nói đùa đấy?”

“Đương nhiên là nói đùa, tôi đâu có nhạt nhẽo đến thế?” Winston lạnh lùng hỏi lại.

“Anh mà không nhạt nhẽo á? Vừa nãy là ai đã bắt tôi ôm đùi giữa đường giữa chợ suốt mười lăm phút ấy nhỉ?”

“Ấy không phải là tôi nhạt nhẽo, mà là do cậu.”

Hunt lại để lộ vẻ mặt câm nín.

Sau khi quay lại chỗ ngồi, hai người mới phát hiện vị trí vốn của mình đã không còn trống nữa. Hunt cũng chẳng còn hứng thú như vừa nãy, vì thế hai người liền đi bộ về nhà.

“Này, ban nãy vào bar trải nghiệm anh thấy sao?”

“Cần phải đảm bảo số lượng nhà vệ sinh.” Winston trả lời.

Hunt lập tức bật cười ha ha.

Về đến nhà trọ của Hunt, hai người liền đặt vé máy bay chiều ngày mai tới Anh.

Hunt vốn là một người bám giường bám gối, thế mà hôm nay, đến quá nửa đêm rồi mà cậu vẫn thường xuyên bò dậy đi vào phòng tắm. Khi cậu đi vệ sinh về đến lần thứ tư, Winston liền bật đèn đầu giường lên. Căn phòng nhoáng cái sáng bừng, Hunt không thích nghi ánh sáng liền lấy tay che mắt lại.

“Cậu sao thế?” Winston cau mày, bởi mái tóc Hunt lúc này đã ướt đầm, bờ môi cậu trắng bệch, sắc mặt rất khó coi.

“Không biết nữa… dạ dày cứ nhộn nhạo, đau từng cơn… cả người không còn sức…” Hunt lảo đảo bước về giường: “Xin lỗi nhé, ồn đến anh.”

Winston vươn tay sờ trán Hunt: “Có vẻ cậu bị viêm dạ dày cấp tính rồi. Nhưng hai ngày hôm nay, chúng ta ăn uống giống hệt nhau mà… Trừ phi ly nước chanh cậu uống ở bar có vấn đề.”

“Có lẽ không đến nỗi thế đâu…” Hunt trông cực kì mệt mỏi.

“Sau khi về nhà, cậu còn ăn thêm gì nữa?”

“… Khi anh đi tắm, tôi đã ăn sữa chua…”

Winston đứng dậy đi tới chỗ thùng rác, lấy hộp sữa chua ra xem hạn sử dụng rồi quay đầu lạnh lùng nói: “Quá hạn ba tháng rồi, cậu không biết à?”

“… Hết hạn rồi á? Tôi có nhớ đâu…”

“Mặc quần áo vào, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

“Phải đi viện á…”

“Cậu muốn mất nước à? Cậu nhất định phải hồi sức trước chặng đua sau.”

Thái độ của Winston rất kiên quyết, Hunt không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc quần áo vào. Khi đi đến cửa, Hunt vốn định cúi người buộc dây giày, thế nhưng cơ thể lại lảo đảo. Cậu vừa thở dài một hơi, Winston đã cúi người xuống, quỳ một gối trước mặt cậu, linh hoạt thắt dây giày giúp cậu.

“Cảm ơn anh… Tôi lại được nam thần làng F1 thắt dây giày hộ thế này, vinh hạnh đến bực nào cơ chứ… Thế mà lại chẳng còn hơi sức đâu chụp ảnh.”

“Cậu khỏe rồi thì chụp lúc nào cũng được.”

Tới bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là viêm dạ dày cấp tính như Winston đã nói, bệnh viện sắp xếp truyền dịch cho Hunt. Đến sáng hôm sau, dạ dày giảm đau, sắc mặt Hunt cũng tốt hơn rất nhiều, thế nhưng lúc gọi điện thoại cho Marcus, cậu lại bị mắng cho tối tăm mặt mũi.

Winston chỉ lạnh lùng ngồi bên cạnh, hờ hững nhìn Hunt.

Chiều hôm nay chắc chắn chẳng kịp bay sang Anh nữa rồi, may mà tuần sau mới diễn ra phiên chạy thử. Cúp điện thoại xong, Hunt thở một hơi thật là dài: “Xin lỗi nhé… Bây giờ tôi sẽ đổi vé máy bay, anh bay trước đi.” Hunt nhìn Winston rồi nói một cách đáng thương.

“Không cần đầu, tôi đã đổi vé máy bay cho cả hai chúng ta rồi, ngày kia sẽ bay sang Anh.”

“Hả, gì cơ… Ngài Miller đội Ferrari sẽ căm hận tôi đến chết mất…”

“Phong độ của tôi ổn định hơn cậu nhiều, kinh nghiệm của tôi cũng phong phú hơn cậu. Tôi có vắng mặt trong một số buổi thảo luận trước trận đấu cũng sẽ không ảnh hưởng đến thành tích cuối cùng.”

Hunt lại bị đả kích thêm lần nữa, vậy mà cậu lại chẳng thể nào phản bác. Sau mấy phút yên ắng, Hunt đột nhiên mở miệng: “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì?”

“Cảm ơn anh đã dành quãng thời gian quý báu này để ở đây với tôi.”

“Không có gì.”

Hunt nghiêng mặt nhìn Winston: “Truyền dịch chán quá… anh nói chuyện với tôi đi?”

“Cậu muốn nói chuyện gì?”

“Anh thật nhạt nhẽo… lần nào tôi cũng phải tìm đề tài để nói với anh…”

“Được rồi, để tôi tìm đề tài vậy. Vì sao tối qua cậu không tự gọi cho mình một ly rượu?”

“… Tôi chưa đủ tuổi, lúc vào đó, tôi đã dùng ID Bruce cho mượn.”

Winston nghiêng đầu, gương mặt rõ ràng tỏ ý: Đây không phải là đáp án.

“Thôi được rồi… là vì bố của tôi. Bố tôi làm môi giới cổ phiếu ở phố Wall, sau khi đầu tư thất bại rồi phá sản, ông ấy không gượng dậy nổi, cả ngày đắm chìm trong men rượu. Mẹ tôi không chịu nổi nên đã bỏ nhà ra đi. Tôi tham gia Karting, tiền thưởng giành được cũng không ít, thế nhưng một phần dùng để trả nợ, một phần lại bị ông ấy dùng để mua rượu. Năm ngoái, vào một ngày nọ, tôi đã đập vỡ tất cả số rượu rồi cãi nhau với bố một trận, còn ông ấy thì lao ra khỏi nhà tiếp tục đi mua thêm, sau đó… gặp bất trắc… cho nên tôi…”

Giọng Hunt nói càng lúc càng run, nước mắt không biết đã rơi từ bao giờ. Winston trầm mặc, Hunt vươn tay lau mạnh nước mắt của mình. Cậu muốn kìm lại nhưng lồng ngực càng lúc lại càng rung dữ dội hơn. Winston đột nhiên vươn cánh tay ra, nâng cậu lên khỏi giường rồi áp vào lòng mình.

“Muốn khóc thì khóc đi.”

Winston nói rất nhẹ, thế nhưng lại có thể dịu dàng mở một lỗ hổng trong lòng Hunt, khiến chất lỏng đã tích lũy rất lâu ồ ạt tuôn ra ngoài. Hunt nghẹn ngào, đầu tiên còn nhỏ tiếng sụt sịt, sau đó bắt đầu bật khóc thành tiếng. Ngón tay Winston luồn vào trong tóc cậu, nhẹ nhàng ấn lên đầu cậu…

“Vì sao anh lại tốt với tôi đến thế?” Lúc rời khỏi bệnh viện, Hunt đã đặt câu hỏi.

“Vì sao lần ấy cậu lại kéo nhầm tay tôi?” Winston hỏi vặn.

“Ai bảo anh vừa khéo đứng ngay bên cạnh tôi, khiến tôi tưởng lầm anh là Miley!”

“Vậy thì cũng bởi vì cậu đang ở ngay bên cạnh tôi, chỉ khác ở chỗ tôi không nhầm cậu thành người khác.” Winston trả lời.

Khi cả hai quay về nhà trọ của Hunt, Winston liền mở tủ lạnh của Hunt ra, gần như vứt bỏ tất cả mọi thứ đồ trong đó. Nào là tương cà, váng sữa, phô mai, bánh gối, sữa chua, tương ớt Mexico, thậm chí cả thịt bò bít tết đông lạnh. Động tác vứt đồ của hắn vừa ngầu vừa lanh lẹ…

“Này này! Bít tết đông lạnh đã quá hạn đâu!” Hunt còn muốn cứu vãn.

“Còn một tháng nữa thì hết hạn. Thoáng nghĩ cũng biết phần trăm cậu quay lại đây trong tháng này không cao.” Winston nhìn Hunt nói.

Hunt lập tức cạn lời.

“Lần sau, trước khi ăn gì cũng phải xem hạn sử dụng.”

“Ừ…”

“Nhưng tôi đoán chắc cậu chẳng ghi nhớ đâu.” Winston nói trúng tim đen.

Hai người đặt vé máy bay tới Anh vào ngày hôm sau. Buổi tối, sau khi thu dọn hành lý xong, cả hai liền ngồi trên sô pha xem ti vi. Winston rõ ràng chẳng có hứng thú gì với truyền hình, hắn cầm quyển tạp chí tài chính tháng này đọc chăm chú. Hunt cũng cảm thấy buổi tối chẳng có chương trình gì hay, định cầm điện thoại chơi Anipop, nhưng ngặt nỗi bệnh viện chẳng có chỗ sạc pin, Hunt vừa bật máy lên, điện thoại đã đình công, cậu chỉ còn cách mang đi sạc điện.

“Này, anh không dùng điện thoại hả?” Hunt lấy khuỷu tay huých huých Winston bên cạnh.

“Không dùng.”

“Tôi mượn chơi nhé?”

“Cậu muốn chơi gì?”

“Anipop…”

“Tôi không cho cậu cài cái trò trẻ con ấy vào máy mình đâu.”

Bao nhiêu chờ mong của Hunt tan biến cả: “Thôi vậy… tôi sẽ xem ti vi.”

Bởi dây sạc không dài, Hunt không thể vừa ngồi trên sô pha vừa chơi điện thoại được. Cậu chỉ có thể chống cằm xem ti vi với một tâm trạng vô cùng buồn chán. Chuyển suốt mười mấy kênh mà Hunt vẫn chẳng thể tìm được chương trình nào mình thích xem, cuối cùng, cậu dừng lại ở kênh mua sắm. Kênh này đang giới thiệu một số đồ dụng đặc biệt dành cho nam giới, ví dụ như… cốc tự sướng. Người dẫn chương trình miêu tả vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn ca ngợi loại cốc tự sướng này như một món đồ độc nhất vô nhị.

Hunt tỏ vẻ vô cùng trông mong cảm khái một câu: “Muốn mua một cái quá!”

Đột nhiên có vật gì đó đập vào đầu cậu.

“Ai da!”

Cúi đầu thì trông thấy điện thoại của Winston rơi xuống.

“Cậu dùng đi.”

“Anh cho tôi tải Anipop hả?”

“Ừ, tôi cho cậu tải Anipop, cậu chuyển kênh ngay cho tôi.”

Sau vài giây ngơ ngẩn, Hunt ôm bụng bật cười ha ha, sau đó vô cùng hài lòng ôm điện thoại của Winston chơi Anipop cho đến tận khi hết pin mới thôi.

Ngày hôm sau tới đường đua Silverstone, Hunt hội họp với đội đua rồi không khỏi bị mắng cho một trận tơi bời hoa lá. Trong phiên chạy thử, phong độ của Hunt hoàn toàn không chịu ảnh hưởng quá lớn do lần viêm dạ dày vừa qua. Cậu âm thầm cảm thấy vui mừng.

Để đỡ phải nghe Marcus càm ràm, cậu liền cầm theo điếu thuốc trốn ở một góc nhỏ, híp mắt lại, chống tay vào bậc thang phía sau, ngẩng đầu ngắm bầu trời. Đúng lúc này, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Winston: Cậu đang ở đâu?

Hunt cười cười hỏi ngược lại hắn một câu: Tìm tôi có việc gì?

Người kia trả lời: Hút thuốc.

Hunt không khỏi lại bật cười thành tiếng. Mấy phút sau, Winston đi tới bên cạnh cậu.

“Anh chậm chạp thật đấy, tôi hút xong thuốc rồi!”

Winston ngồi xuống, Hunt đưa một điếu thuốc vốn đã bị gẫy cho hắn.

“Này, tôi cảm thấy anh không phải là người cần hút thuốc trước khi thi đấu để nâng cao hoặc thả lỏng tinh thần, bởi anh vốn có khả năng kiềm chế cảm xúc rất tốt mà.” Hunt hiếu kì nói.

“Vì cậu cần thôi.”

“Ha ha, vậy anh tới đây là để bầu bạn với tôi hả?” Hunt nâng cánh tay ôm vai Winston: “Vậy mỗi chặng đua về sau, tôi đi đâu hút thuốc cũng sẽ nhắn cho anh một cái tin nhé?”

Winston không hề đáp lại.

Chặng đua ấy, Winston chiến thắng cả Owen và Charles, còn Hunt thì giành được vị trí thứ sáu. Sau chặng đua, hai người hẹn cùng nhau dùng bữa tối. Hunt đột nhiên nhớ ra chuyện gì liền đi về phía tiệm hoa.

“Cậu muốn mua hoa à?” Winston đi bên cạnh hỏi.

“Đúng thế. Marcus muốn tôi đặt hoa tặng cho chị Audrey Wilson, để chị ấy viết tốt tốt về tôi trong chuyên mục của mình.” Hunt bất lực nhún vai.

“Tặng hoa hồng hả?”

“Không! Hoa hồng dùng để tặng cho người mình thích!” Hunt đút tay túi quân, tùy ý ngắm nghía đủ loại hoa tươi trong tiệm.

“Này Winston, anh biết thưởng thức thì chọn hộ tôi đi. Không giải quyết nghiêm túc, tôi sẽ bị Marcus làm phiền đến chết mất…” Hunt thở dài một hơi.

“Thực ra cậu không tặng hoa cũng đâu có sao.”

“Thật á?”

“Thắng tôi là được rồi.”

Hunt phì cười nhưng rốt cuộc vẫn chọn hoa. Nhân viên cửa tiệm đưa thiệp cho Hunt, Hunt cắn bút nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng biết nên viết gì mới hay, cuối cùng đành phải viết bừa vài câu.

Rời khỏi tiệm hoa, hai người đi bộ về khách sạn. Dưới ánh đèn đường vừa dịu dàng vừa quyến luyến, Hunt đột nhiên vỗ vỗ vai Winston, híp mắt cười nói: “Hây! Tôi gặp anh, tôi nhớ anh, thành phố này, chốn quyết đấu trời định, linh hồn anh trời sinh đồng điệu với tôi.”

“Cậu đọc được ở đâu thế?” Winston hơi cau mày lại.

“Mặt sau của cái thiệp vừa nãy ấy!” Hunt cười nói.

“Cậu nhớ nhầm rồi.” Winston đáp.

“Nhớ nhầm à? Chẳng lẽ anh đọc được mấy câu ấy ở đâu rồi hả?” Hunt không phục hỏi lại.

“Tôi gặp được người, tôi nhung nhớ người. Thành phố này, chốn yêu đương trời định. Linh hồn người trời sinh đồng điệu với tôi.”

Giọng của Winston khẽ tựa như có thể bị gió thổi bay một cách dễ dàng.

“Hừ… anh đọc ở đâu đấy?”

“Ở ‘Người tình’ của Duras.”

“Hừm, tôi vẫn cảm thấy phiên bản của tôi thích hợp với chúng ta hơn.” Hunt không đồng tình đáp.

“Tôi thì thích bản gốc hơn.”

“Bản gốc đúng là hay thật, nếu như là tôi… tôi sẽ dùng mấy câu ấy lúc cầu hôn! Có khi sẽ cua được người ta đấy nhỉ, ha ha!” Tiếng cười vô tư của Hunt vang lên lanh lảnh.

Đến trước cửa khách sạn, Hunt đột nhiên dừng lại bước chân: “Ái chà… Tôi không muốn quay về khách sạn ngủ lắm.”

“Vậy cậu muốn làm gì?” Winston hỏi.

“Chúng ta đi xem phim đi? Lúc nãy tôi để ý thấy có một rạp chiếu phim trên đường về khách sạn!” Thế nhưng Hunt lại chợt nhớ đến tác phong nghỉ ngơi và làm việc của Winston quy luật như một tu sĩ, làm gì có chuyện hắn đi xem phim đêm với mình cơ chứ.

“Được. Đi thôi.”

Đôi mắt của Hunt sáng lên, cậu mặt dày khoác tay lên vai người kia rồi nói: “Chà chà! Tôi quen với việc có anh ở bên làm mọi việc cùng mình rồi! Nếu như đến một lúc nào đó anh cưới một cô vợ về, tôi biết làm sao đây!”

“Vậy thì không cưới nữa.”

“Đúng đúng, anh gả cho tôi thì hơn!”

“Cậu làm gì đủ trình độ cưới tôi.”

“Anh cứ đợi đấy, sẽ có một ngày tôi đè bẹp anh trên đường đua!”

“Tôi không nói đến trình độ đó.”

“Vậy thì là gì? Ý anh là tôi không có nhiều tiền bằng anh hả?” Hunt không phục nói.

Winston rũ mắt: “Cậu Hunt chưa được đến một phút đã giải phóng ạ, cậu thấy mình có vốn liếng gì để cưới tôi sao?”

“Là vì không dùng được nhà vệ sinh, phải nín nhịn nên tôi mới thế!”

“Nếu bắt tôi nín nhịn lâu quá, tôi sẽ khiến cậu cả đời chẳng bò dậy nổi.”

“Má!!” Hunt giơ ngón tay giữa.

Hai người đi đến một rạp chiếu phim nhỏ. Hình như vì ở đây toàn chiếu những bộ phim điện ảnh độc lập nên khá vắng khách, ghế ngồi trong rạp không quá ba hàng, khi hai người bước vào, phòng chiếu chỉ còn dư lại hàng ghế cuối. Hunt vô cùng tự nhiên ngả người lên ghế, dáng vẻ thật là biếng nhác. Winston cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

Bộ phim điện ảnh mang tên “Sát nhân tốc độ” này đã giành được một số giải thưởng. Hunt chọn nó một phần là vì hai nhân vật chính đều là những tay đua, thứ nữa là vì một trong hai nhân vật chính có tên là Hunt. Tình tiết của phim rất quằn quại, Hunt đang xem dở mà cũng phải quay mặt đi không nỡ nhìn, thế nhưng cậu vẫn không khỏi xem chăm chú từ đầu đến cuối. Kết phim là cảnh hai tay đua lái xe lao về phía cuối đường đã khiến Hunt phải hít một hơi thật sâu.

Lúc xem xong đã là hai giờ sáng. Hunt trầm mặc mãi chẳng nói câu nào, mãi cho tới lúc Winston đang sóng bước cùng đi đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu sao thế?”

“Tôi đang nghĩ nếu đến một ngày nào đó, tôi và anh cùng rời khỏi làng F1, liệu chúng ta có càng lúc càng xa cách, rồi càng lúc càng cô đơn như vậy hay không.” Hunt cúi đầu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

“Không đâu.”

“Vậy anh thấy chúng ta sẽ ra sao?” Hunt hiếu kỳ hỏi.

“Chu du thế giới.”

“Ồ, đi những đâu? Tôi còn chưa chơi bời gì ở Anh bao giờ đây này!”

“Vậy thì bắt đầu từ Anh.”

“Được đấy! Tôi muốn lên ngồi Mắt London, mai đi nhé!”

“Ừ.”

“Còn đâu nữa?”

“Đi Sapporo ngâm suối nước nóng.”

“Chỉ nghĩ thôi đã thấy rất thư giãn rồi.” Hunt nhắm mắt thở dài một hơi, cứ như thể cậu đã đang ngồi trong suối nước nóng rồi vậy.

“Đi thám hiểm sa mạc ở Dubai.”

“Hay đấy!”

“Đi lặn ở Đại Khê, Đài Loan.”

“Anh biết lặn à?”

“Biết, tôi lặn cùng cậu.”

“Được! Còn nữa không?”

“Santorini, bên trái mặt trời mọc, bên phải mặt trời lặn.”

“Sao nghe cứ như tuần trăng mật thế nhỉ? Vợ anh chắc ghét tôi chết mất!”

“Có cậu rồi, có lẽ tôi chẳng cưới được ai khác nữa.”

“Ha ha ha! Cảm ơn nhé, và cả xin lỗi vợ Winston tương lai.”

Hunt đột nhiên dừng bước chân, Winston quay đầu lại nhìn cậu.

“Sao vậy?”

“Tôi đang nghĩ… cuộc đời cũng giống như đường đua F1, những góc cua sẽ xuất hiện lặp đi lặp lại ở hết vòng này tới vòng khác. Tôi lúc nào cũng đuổi theo anh, muốn gặp gỡ anh, nhưng nếu chúng ta lỡ mất nhau thì biết làm sao?” Hunt nhìn Winston bằng ánh mắt sâu xa và nói.

“Vậy thì tới vòng đua tiếp theo, tôi nhất định sẽ bắt kịp cậu.”

Trong mắt của Winston, Hunt để lộ nụ cười rạng rỡ như đã được nhận món quà lớn nhất ở đời.

“Vậy thì xin anh nhất định phải làm được điều đó, phải làm được dù có thế nào…”

Hunt nhìn vào mắt Winston, trong đó có sự cố chấp rất hiếm có.

“Dù có thế nào, tôi cũng sẽ bắt kịp cậu.”

Bởi cậu là đích đến của tôi.

Hai người sóng vai cùng bước dưới ánh đèn đường.
Bình Luận (0)
Comment