Anh Đừng Đi

Chương 46

Đúng là tình cảm của mỗi con người nó khác hẳn nhau. Và theo đó, cách thể hiện tình cảm từng người cũng hoàn toàn khác nhau. Nói sao nhỉ? Cặp đôi chính đang yêu nhau và bộc lộ cái tình yêu đó khác hẳn những người thường. Không lãng mạn, không sến súa như phim Hàn. Càng không hổ báo trường mẫu giáo, à hổ báo theo kiểu teen. Mà hai người họ thể hiện theo cách khác biệt đến khó nói. Nói chung là khác người hoàn toàn. Hắn khi yêu cô, tính tình như trẻ con. Đôi lúc cô nghĩ cô đang là một người chị của hắn còn đúng hơn cái danh người yêu hiện tại ý. Vì đơn giản khi bắt đầu yêu hắn, cô chính chắn, chững chạc hẳn ra. Vì thế nên mới có chuyện để bàn.

-''Có mệt thì nghỉ tí đi, thích làm cố làm gì không biết.''

Cô chau mũi nói.

-"Sắp xong rồi, còn cái dự án nữa''

Hắn không nhìn cô, mắt vẫn tập trung vào đống tài liệu kí kí viết viết thứ gì đó. Cô ngồi ở ghế sofa chống cằm nhìn hắn mà thở dài.

-"Ngày nào cũng như vậy, anh không mệt nhưng tôi mệt. Cơm ở trên bàn, ăn rồi làm tiếp, tôi về."

Cô giận dỗi bỏ về. Ai không tức được khi trưa nào hắn cũng bắt cô tự nấu cơm đem tới cho hắn. Lúc đầu cô phải suy nghĩ đắn đo lắm chứ, tại nể tình đang là người yêu nên mới gật đầu thôi, dạo này cô thấy mình làm biếng hẳn ra. Đã thế, cất công đến đưa cơm cho hắn ăn cốt yếu cũng chỉ muốn hắn ăn ngoan lành kèm theo một câu khen gì gì đó.Ai dè trưa nào vào..cũng thấy hắn mắt trong giấy, tay nắm giấy. Bực phát bội. Cô giận cũng đúng thôi.

-"Giận à!"

Hắn thấy cô bỏ đi không như những lần trước thì vộ vàng kéo cô lại. Thật sự anh đang rất nhiều công việc phải lo mà.

-"Không hề, tôi chỉ không muốn làm phiền thôi"

-"Anh xin lỗi, anh đang có nhiều việc phải làm lắm. Thật sự anh rất mệt mỏi, nhưng khi anh nhìn thấy em, giống như anh được tiếp thêm sức mạnh để làm việc vậy? Đừng nói vì thế mà em giận anh."

Hắn nhăn mặt giải thích.

-"Việc gì, có thể em giúp được thì sao."

-"..."

-"Đừng khinh nhé, nói ra xem, việc tài chính em cũng có xem qua."

-"Nhưng đây không phải là vấn đề trong việc này. Công ty đang gặp rắc rối với sản phẩm mới. Cô người đại diện quảng cáo sản phẩm mới này đột nhiên lâm bệnh, bây giờ không biết ai thế vào. Trong khi đó phải tìm người vừa nổi tiếng, vừa có khả năng hát hò. Vậy nên mới gấp rút như vậy. Anh nghĩ chuyến này không ổn chút nào."

.Cô nghe xong gật gật đầu.

-"Khoanh vùng được ai chưa."

Hắn biết nói với cô cũng bằng thừa nhưng sợ người yêu giận, hắn cũng kéo tay cô lại bàn làm việc của hắn.

-"Được 5 người, đang cố liên lạc nhưng 4 người kia đều không được, chỉ còn mỗi cô Liiza-bên Pháp vừa là người mẫu vừa là ca sĩ nổi tiếng thôi. Cô ấy không một ai biết khuôn mặt nhưng thân hìnhcực kì quyến rũ. Chính sự huyền bí ấy làm nhiều người mê hoặc, yêu thích. Hiện tại cô ấy đang nổi cả́ trong nước lẫn ngoài nước. Kể cả Việt Nam mình cũng biết đến cô ấy."

Cô nghe bản thuyết trình của hắn, vẻ mặt lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau đó môi dãn ra một nụ cười.

-"Yên tâm, cái này em giúp được. À mà bao giờ quay."

Hắn ngạc nhiên nhìn cô,nhưng lúc sau cũng trả lời.

-"Tuần sau."

Hắn nhìn ánh mắt chắc chắn sẽ được của cô tự dưng hắn yên tâm lạ lùng. Ánh mắt đó luôn tự tin, làm sao hắn quên được.

-"Rồi, vậy cái này được. Giờ ăn cơm được chưa. Nhìn anh hốc hác dễ sợ."

Cô bĩu môi nói rồi kéo hắn lại bàn.

-"Món ăn em vẫn là nhất."

-̣"Đừng nịnh ông tướng."

Hắn bật cười nhéo má cô. Hôm nay phải ăn thoải mái mới được, chắc dạo này cô giận hắn lắm.

-"Tối nay xem phim nhé."

-"Anh không làm à. Mấy hôm đâu có thời gian rảnh."

-"Anh muốn dành thời gian cho em thôi, không đi thì khỏi vậy."

Hắn nhún vai nói, nhưng âm điệu nói chuyện giống như đang nén cười vậy.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa vui vẻ mà đâu biết có một người đứng ở ngoài đã nghe hết. Và người đó đang thực sự rất giận, hận không thể xông vào ngăn hai người họ ra.

-"Tôi xem hạnh phúc của hai người tới đâu."

Nói xong người đó cầm tập tài liệu quay lưng đi. Vẻmặt hậm hực trông thấy.

________________

Cô vui vẻ diện đồ để đi xem phim với hắn, nhưng đặc biệt là cô không hề trang điểm. Nhớ lại mấy đợt trang điểm trước kia, cô lại rùng mình. Dị ứng thái quá.

-"Cậu đi với Thiên Tuấn à."

Alex xoa nhẹ mái tóc ướt nước của mình, dựa vào cánh cửa cạnh đó hỏi cô. Biết trước câu trả lời rồi nhưng nhỏ vẫn muốn hỏi thôi.

-"Ừ, cậu cũng đi với Hạo Thiên nhỉ. Trông có vẻ hơi thân thiết rồi đó nhé."

Alex nghe cô nói thế thì đánh nhẹ vào vai cô một cái, song đỏ mặt đi vào phòng thay đồ. À quên nói nhỉ? Hạo Thiên là người yêu của Alex, cái người mà đã làm cho Alex nhà ta phải lay động và thay đổi luôn ngoại hình. Chậc chậc. Sức mạnh tình yêu thật lớn.

-"Ai chả biết mà còn ngại"

Cô lè lưỡi trêu khi thấy dáng Alex vừa khuất vào cánh cửa phòng. Thật hết nói nổi cô bạn này.

Cô và hắn đến rạp chiếu phim, trước khi vào hắn còn tặng cho cô đóa hoa hồng, lãng mạn hết biết.

-"Anh còn nhớ lần đầu tặng hoa cho em không."

Cô nhoẻm miệng cười tươi nhìn hắn, còn hắn nghe xong mặt tối sầm lại.

-"Vâng, làm sao tôi quên được."

Giọng hắn có chút hờn dỗi nói với cô, rõ ràng là cô muốn chọc quê hắn đây mà.

-"Hôm đó mặt anh...à sao ta. Chắc cực kì kì cục luôn nhỉ."

Cô đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi bật cười đến híp cả mắt, xong nhah chân chạy vào rạp. Hắn thấy thế thì đuổi theo. Cả hai như đang chơi trò mèo đuổi chuột vậy?

Cảm thấy có nhiều người đang nhìn, cô mới ngừng chạy, giơ tay đầu hàng rồi kéo hắn lại số ghế của mình.

-"Cũng biết sợ à."

Hắn thấy cô ngoan ngoãn như chú mèo con thì bất giác đưa tay lên nhéo má cô một cái, cô đau đến nỗi ứa nước mắt.

-"Tí về chết với tôi."

Cô trợn mắt đưa nắm đấm lên trước mặt hắn. To gan.

Nghe cô hăm dọa như thế, hắn không thấy sợ mà ngược lại còn thấy vui hơn. Cô lúc nào cũng ra vẻ người lớn nhưng thật tâm con nít còn hơn hắn ý. Đó là theo cách hắn thấy và hắn nghĩ. Bất giác hắn đan tay hắn vào tay cô, thật chặt. Cô hơi chau mày nhưng lúc sau môi cũng dãn ra, song cả hai ngước mắt nhìn lên màn hình.

-"NƯỚC MẮT CHIA LY"

Đó là nhan đề của bộ phim, xem cái tên thôi là ảo sầu lắm rồi huống chi xem nội dung.

-"Bộ hết phim rồi hả?"

Cô nhăn mặt thì thầm nói với hắn.

-"Phim này nghe nói hay lắm, xem thử cho biết."

-"Nghe cái tên buồn dã man."

-"Em chỉ ưa nổi mấy bộ phim ma của em thôi chứ gì, chả lãng mạn gì sất."

-"Không hề nhé. Anh không biết khi xưa em là thánh mơ ngôn tình"

Cô xì một hơi dài rồi ngước mặt lên xem tiếp.

Mỗi lần đi xem phim, cô đều đề nghị xem phim ma.Thành ra hôm nay hắn quyết định hắn sẽ chọn phim. Tưởng hay lắm chứ, ai dè. Mà đáng lẽ dẫn người yêu đi xem phim lãng mạn thì nó cũng tình cảm xíu chứ. Ai như hắn, đưa đi xem bộ phim vừa có nước mắt, vừa có chia ly. Trông đau khổ quá. Nội dung phim là tình yêu của một người con gái với người con trai. Họ phải vượt qua bao nhiêu gian khó mới đến được với nhau. Thế mà hạnh phúc chưa được bao lâu, nhân vật nam chính bị chết vì tai nạn xe, cũng như cứu sống cô gái đó. Trước khi nhắm mắt, hắn đã đưa chiếc nhẫn đầy máu cho người con gái. Ước nguyện cuối cùng là được tận mắt thấy cô đeo nhẫn đó. Cô gái khuôn mặt đầy nước mắt, tiếng nấc cũng ngắt quãng. Tay cầm chặt chiếc nhẫn đeo vào rồi ôm hắn khóc giữa dòng đường, giữa bao người đi qua lại và cảm thương cho tình huống của họ. Thế là người nam chính cũng ra đi vĩnh viễn, để lại một cô nàng vui tươi ấy bao buồn đau tiếc nuối. Kết thúc phim, cô ôm chầm lấy hắn khóc nức nở. Hắn hiểu nên cũng ôm chặt cô xoa xoa.

-"Này ngốc, chỉ là phim thôi mà."

-"Hức, em sợ."

-"Về chuyện gì."

-"Nếu lỡ có một ngày em gặp trường hợp này thì sao."

-"Ngốc thật, anh hứa là sẽ chết sau em, yên tâm đi."

Hắn mỉm cười an ủi cô. Hắn biết đằng nào cô cũng vậy cho xem. Hắn cũng đang lo lắng khi xem hết bộ phim này. Mặt dù là đàn ông con trai, nhưng hắn đang có một cảm giác giống như chia li vậy. Hắn sợ, nhưng không biết lí do gì?

-"Đi ăn nhé."

-"Ừ."

Cô lau nhẹ giọt nước mắt, song cùng hắn đi ăn đêm.

Cả hai cùng vào nhà hàng hải sản, cùng lúc đó gặp hai người quen.

-"Chào Lam, anh Phong."

Cô mỉm cười.

-"Trời, Thiên Anh. Lâu lắm mới gặp cậu. Gặp được hôm30 tới giờ chả thấy bóng dáng đâu luôn."

Huyền Lam ra vẻ trách móc.

-"Á, Thiên...Tuấn đúng không?"

Sau đó nhìn qua Thiên Tuấn hét lên, hệt như gặp thần tượng vậy?

Hắn không nói chỉ gật đầu.

-"Thôi vào trong rồi nói chuyện."

Hàn Phong đề nghị, nhưng mắt thì đang nhìn cô không rời. Điều đó đã làm hắn khó chịu trông rõ ra mặt khi hai cô gái của chúng ta đề nghị bốn người ngồi chung.

Trông thấy cô cười, tim Hàn Phong bất chợt xao xuyến. Anh cứ nghĩ quen đại một người, thì có lẽ sẽ lấp đầy khoảng trống đó. Nhưng không, mỗi lân trông thấy cô, trái tim anh giống như gặp lửa vậy, nó rạo rực và no´ng bỏng, hệt như muốn thiêu đốt trái tim anh.

-"Đừng nói hai cậu đang yêu nhau đấy chứ"

Lam dè dặt hỏi.

-"Ừ, đang yêu nhau. Cậu thấy sao?"

Cô vui vẻ thừa nhận, không có gì rụt rè hay ngại ngùng. Chính vì thế nên hắn rất thích cô ở điểm đó. Thấy mặt Lam có vẻ còn hơi ngạc nhiên và có chút không tin lắm, cô mới cầm tay hắn, đồng thời cả tay mình giơ lên cao cho Lam xem. Đó là nhẫn đôi mới tuần trước hắn tỏ tình cô. Mặc dù không long trọng, lãng mạn sến súa nhưng đối với cô, đó là một ngày đặc biệt không thể quên.

-"Nhanh thật nhỉ? Mới 1 tháng không gặp cậu mà nhiều chuyện xảy ra thật."

Cô nghe xong mỉm cười lả lả, rồi đánh trống lảng sang chuyện khác khi bắt gặp khuôn mặt không mấy hài lòng của Thiên Tuấn.

-"Cậu với anh Phong sao rồi."

Nhận thấy ánh mắt nhìn của Phong vẫn không rời khỏi cô. Lam mới nhéo hông anh một cái.

-"Anh sao vậy?"

Hắn bất chợt ngồi dậy, kéo tay cô ra về trong tất cả ngỡ ngàng của cả ba người còn lại.Hắn kéo nhanh trong nỗi tức giận khiến tay cô đau điếng.

-"Nè, bị sao vậy hả? Đang nói chuyện mà. Nè..nè."

Nhận ra hắn không có ý định để cô ở lại đây một giây phút nào nữa, cô mới ngoái đầu lại xin lỗi Lam, sau đó chào tạm biệt.

-"Anh bị gì thế hả?"

Cô nói với giọng đầy tức giận khi vào trong xe.

-"Em không thấy ánh mắt người ta nhìn em như muốn nhỏ dãi à."

Hắn cũng tức giận không kém, tay đập mạnh vào vôlăng.

Cô mới đầu còn giận, nhưng nghe hắn nói liền bật cười nhẹ.

-"Ghen đó hả?"

Cứ tưởng cô nói vậy? Hắn sẽ chối bay chối biến. Ai dè hắn lại thật thà quá mức quy định.

-"Ừ."

-"Anh ghen lúc nào cũng dễ thương. Ngày xưa cũng vậy, bây giờ cũng chả khác."

Cô bất giác nhéo mũi hắn một cái. Cô nhớ rõ như in cái khoảnh khoắc hắn gục đầu vao vai cô nói tiếng ghen. Thật buồn cười làm sao???

Cô biết chứ? Biết Hàn Phong nhìn mình chứ? Nhưng chẳng lẽ nói thẳng ra, còn có Lam ở đó. Phải sao khi anh nhìn mình mà không biết ý định gì của anh.Ánh mắt mong chờ, đầy yêu thương, hơi đau khổ và chất chứa nỗi buồn ấy. Cô làm sao hiểu hết mà can ngăn.

Đem mớ lộn xộn đó vào lòng, cô chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh, Alex đã ngủ từ khi nào. Lòng cô miên man một nỗi.lo lắng không tên.
Bình Luận (0)
Comment