Anh Em (Thủ Túc)

Chương 11

Sau khi sự việc phát sinh khá lâu Hách Tịnh không có mặt mũi lên mạng, lúc nhàn rỗi, cô nhớ lại những lời Đơn Nhĩ Nhã nói trước khi đi, xem trên tin tức có nói trong thành có hoạt động quan trọng, Đơn Dũng có lẽ cũng không rảnh ở nhà, cô quyết định tìm thời gian tới gặp mẹ mình một chút.

Sau khi nhà họ Lương về Mỹ, Hách Tịnh còn chưa gặp qua mẹ mình lần nào, thông qua mấy cuộc điện thoại, hai người cũng không nói chuyện nhiều, chỉ hỏi thăm nhau mấy câu bình thường, nhưngHách Tịnh nhạy cảm cảm thấy tâm tình của mẹ hình như không quá tốt, rốt cuộc cũng là mẹ ruột, Hách Tĩnh quyết định đi biểu đạt một chút sự quan tâm của mình, cô cũng không thể không bằng cả con riêng như Đơn Nhĩ Nhã.

Chọn một ngày cuối tuần, anh em nhà họ Vu vì đều phải học lên nên bị Lý Băng đưa đi học bổ túc rồi, mà Hách Kính có buổi thảo luận phải tham gia, do đó chỉ còn lại một mình Hách Tịnh, chính là thời cơ tốt để vi phạm quy ước đi thăm mẹ ruột, mấy điều trước Hách Tịnh cũng không hứng thú, chỉ có thể làm việc cuối cùng thôi.

Biết rõ Lương Thanh từ trước tới nay luôn bận rộn, Hách Tịnh cũng không dám tự ý đến thăm, mà là trước đó vài ngày đã gọi điện thoại, hẹn trước thời gian, xác định bà ở nhà cô mới tới. Đến trụ sở thị chính, Lương Thanh hiển nnhiên đã dặn dò, bảo vệ ngoài cổng để cô đăng kí rồi cho cô vào, cũng không kiểm tra gì cả.

Hách Tịnh đưa tay sờ mặt mình, cô và Lương Thanh có diện mạo giống nhau tới 80%, người ngoài liếc mắt một cái liền nhìn ra hai người có quan hệ. Chỉ là nhớ lại ánh mắt kinh ngạc vừa rồi của bảo vệ, Hách Tịch lại cúi đầu mắt nhìn giỏ hoa quả to nhất trên tay - thấy thế nào cũng giống như đi thăm người thân. Đúng thế, có lẽ thật chỉ là thân thích thôi.

Trong nhà quả nhiên chỉ có một mình Lương Thanh, sau khi mở cửa khuôn mặt bình tĩnh của bà hiện ra một chút vui vẻ, còn thoáng qua một chút xúc động, bảo Hách Tịnh vào nhà, đổi giày, sau đó nhìn thấy giỏ hoa quả, sắc mặt chợt trở nên buồn bã, muốn nói gì đó, lại không nói ra miệng.

Hách Tịnh tiện tay đặt hoa quả lên bàn ở phòng khách, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lương Thanh, có chút áy náy, lại có chút vui vẻ khó hiểu, liền ra vẻ tự nhiên hỏi: "Chú Đan, mọi người không có nhà sao, một mình mẹ ở nhà à."

Lương Thanh làm như không biết cô vốn đã biết rõ còn cố hỏi, nghiêm túc đáp: "Thành ủy có hoạt động, chú Đan thời gian này bề bộn nhiều việc, chưa tới nửa đêm chưa về nhà."

Hách Tịnh gật gật đầu, cũng không có khách khí với Lương Thanh nữa, cầm đồ ăn vặt lên, cô chuẩn bị vừa ăn vừa đi tham quan nhà họ Đan.

Lại nói tới, đây là lần đầu tiên Hách Tịnh tới thăm nhà, lần trước tham gia hôn lễ là ở khách sạn, sau đó Đan Dũng và Lương Thanh mấy lần mời cô tới nhà chơi, cô đều không đồng ý, vợ chồng ông Lương từ lần đó cũng chỉ gặp mặt nhà họ Đan ở nhà hàng hoặc bên ngoài, không phải cố ý, nhưng quả thật cũng không có lý do phải tới nhà.

Nhà họ Đan đơn giản hơn tưởng tượng của Hách Tịnh rất nhiều, coi như rộng rãi nhưng cũng không bày trí quá nhiều, trừ mấy tấm tranh chữ treo tường, tất cả đồ đạc trong nhà đều là đồ cần thiết, phát hiện thấy trừ máy tính, máy in máy fax hiện đại bên ngoài, thì phòng sách so với của người bình thường cũng không có gì khác nhau, trên giá sách được phân loại ra một số loại sách lịch sử, địa lý, quân sự và truyện, còn có một số sách sử dụng y học, Hách Tịnh nghi ngờ đó là của Lương Thanh.

Phòng sách rất sạch sẽ, gọn gàng, toàn bộ căn phòng mang tới cho người ta một cảm giác chỉnh tề, sạch sẽ, rất trang nhã, lấy suy đoán của Hách Tịnh cũng đoán được đây là phong cách của Đan Dũng, về sự sạch sẽ, chỉnh tề, đại khái là công của bảo mẫu, bời vì Lương Thanh chắc là sẽ không làm việc nhà.

Quả nhiên, chờ Lương Thanh đem đĩa dưa Cáp Mật, các miếng cắt to nhỏ, không giống nhau mang lên, chính bà cũng có chút ngượng ngùng: “Thím Trương trong nhà có việc, mẹ cho thím nghỉ, đây là dưa Cáp Mật vận chuyển theo đường hàng không từ Tân Cương tới, rất ngọt, con nếm thử chút.”

Nhìn Lương Thanh thần sắc cưng chiều, ánh mắt tha thiết mời mọc, Hách Tịnh ngạc nhiên, đem tầm mắt đặt ở đĩa dưa Cáp Mật, cũng lấy một miếng cho lên miệng cắn một cái.

“Như thế nào? Có phải rất ngọt hay không?”

Đúng là rất ngọt, Hách Tịnh chưa bao giờ ăn loại dưa Cáp Mật thơm ngọt như thế này, gật đầu một cái, rồi lại cắn một miếng, chợt cảm thấy cổ họng ngứa ngứa có chút khó có thể nuốt xuống, nhưng cô cố khắc chế cảm giác này, thuần thục ăn hết một miếng dưa.

Lương Thanh rất cao hứng, liền đem toàn bộ đĩa còn lại đưa cho cô, bắt đầu ở trong phòng tới lui tìm cái gì đó.

“Vừa vặn thời gian trước khai mạc hội thương mại nông nghiệp quốc gia, được tặng rất nhiều mặt hàng triển lãm, mẹ biết con thích ăn trái cây, liền giữ lại cho con, xoài Philippin, sầu riêng Thái Lan, măng cụt Việt Nam, à còn có thời gian trước mẹ ra ngoài họp có mua cho con ít quần áo, đợi lát con thử qua một chút xem có vừa hay không…”

Hách Tịnh đặt cái đĩa trên bàn, yên lặng nhìn mẹ, Lương Thanh tiếp xúc với ánh mắt của cô liền yên tĩnh lại, ngượng ngùng đặt mọi thứ qua một bên, hai người cùng trầm lặng, vẫn là Hách Tịnh mở lời phá tan sự yên tĩnh: “Mẹ không cần như vậy.”

Bả vai Lương Thanh lập tức sụp xuống, bà liền ngồi xuống sô pha, hai khuỷu tay chống đỡ trên đùi, vẫn dùng bàn tay trắng noãn, mảnh khảnh che mặt, xoa nắn một hồi mới ngẩng đầu lên nhìn Hách Tịnh: “Tịnh Tịnh, mẹ biết con trách mẹ, nhưng mẹ ….”

Hách Tịnh lắc đầu “Bố con, ông ấy hiện giờ sống rất tốt, mẹ ở đây cũng không tồi, như vậy thì, con còn có điều gì có thể trách đây.”

Lương Thanh lại trầm mặc trong chốc lát, mới hỏi: “người ba con mới lấy … bà ấy đối với con thế nào? Có làm khó dễ con hay không?”

“Dì Lý là người rất tốt, dì ấy đối với con cũng rất tốt”. Thậm chí dì càng giống với mẹ ruột của con hơn mẹ, Hách Tịnh đưa mắt nhìn ra cảnh vật muôn màu xung quanh, dù sao cô không nhẫn tâm nói ra lời nói thật.

Lương Thanh cẩn thận quan sát biểu tình của Hách Tịnh, không nhìn ra đươc dấu vết giấu diếm cùng ứng phó, mới nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” nhưng nét cô đơn trên mặt không cách nào che dấu được.

Hách Tịnh ở trong lòng thở dài cho bố mình, sự áy náy và quan tâm từ đầu tới cuối dường như chỉ tập trung vào mình, đối với bố mẹ không nhắc tới một từ.

Hách Tịnh chỉ có thể tự mình nói ra: “Bố cũng tốt lắm, sau khi kết hôn cùng dì Lý, tính cách của bố cũng thay đổi rất nhiều, con người cũng trẻ ra, hai người họ rất hòa hợp, tình cảm cũng rất tốt.” Hách Tịnh vừa nói chuyện vừa quan sát mẹ của mình, hi vọng có thể từ biểu hiện trong ánh mắt của bà nhìn ra được một chút ghen tị gì đó.

Nhưng đáng tiếc là cô lại thất vọng một lần nữa. Lương Thanh nghe xong lời của cô, thế nhưng biểu tình lại mang chút vui sướng và như trút đươc gánh nặng, gật đầu nói: “Con người của ba con rất tốt, nếu dì Lý kia giống với miêu tả của con, vậy thì ở cùng với ông ấy rất xứng, nhất định có thể sống rất tốt, Tịnh Tịnh, ba con đời này thật không dễ dàng, vì thế để ông ấy vui vẻ, con cũng nên tôn kính dì Lý, có biết không?”

Hách Tịnh hoàn toàn không nói gì, mang theo sự không cam lòng cùng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: “Đó là đương nhiên”.

Buổi trưa, Lương Thanh trong trang phục cao quý thanh lịch, cùng với Hách Tịnh cũng đã được thay quần áo mới mua, hai mẹ còn cùng tới một nhà hàng Pháp ăn cơm, Lương Thanh từ khi tiến vào cửa liền giảng giải với cô một số lễ nghi và điều phải chú ý trong ăn cơm Tây, không sợ phiền hà, còn có chút tương tự với thái độ nghiêm túc của bà trong công việc. Mà bản thân Hách Tịnh đươc giáo dưỡng cũng không tồi, đầu óc linh hoạt học hỏi nhanh, rất nhanh liền học một biết mười, nắm được mấu chốt, Lương Thanh rất vừa lòng, trong mắt bà tràn ngập kiêu ngạo cùng tự hào.

Ngoại hình hai người vốn cực kỳ xuất sắc, hơn nữa dung mạo có chút tương tự và khí chất tốt, từ khi vào nhà hàng liền hấp dẫn rất nhiều người chú ý, sau khi ngồi xuống liền có thêm quản lý nhà hàng cũng tự mình tới chào hỏi, chờ khi ông ấy trực tiếp gọi Lương Thanh là “Lương phu nhân”, Hách Tịnh mới biết Lương Thanh là khách quen, chẳng trách đối phương lại ân cần như vậy..

“ Hôm nay là lần đầu tiên tôi đưa con gái tới đây, mọi người đem một vài món đặc biệt của nhà hàng lên đi.” Lương Thanh nói xong hai câu này thì không hề đáp lại sự nhiệt tình của vị quản lý, thái độ khách khí cũng không thân thiện, vị quản lý kia cũng thực thức thời, sau khi xác nhận mọi việc chu đáo, thì không hề nhiều lời vô nghĩa, chào và rời đi.

Hai mẹ con liền yên lặng dùng cơm, ngẫu nhiên nói chuyện với nhau đôi lời, đều là Lương Thanh đang chỉ bảo cho cô lễ nghi và động tác, trong ấn tượng của Hách Tịnh mẹ mình cũng không thường tới nhà hàng Tây, xem ra là từ sau khi gả cho Đan Dũng liền có,chỉ là dù sao thì số lần Hách Tịnh tới nơi này không nhiều,nên không thông thạo như mẹ, sau khi ăn lửng dạ liền bắt đầu quan sát người xung quanh.

Trong phòng ăn này có rất nhiều người nước ngoài, cũng có người Trung Quốc, phần lớn đều là im lặng dùng cơm trong tiếng nhạc ưu nhã, thư thái, tất cả đều lộ vẻ an nhàn, hài hòa như vậy,cho tới khi một gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

Thời điểm Vu Tự Cường ngẩng đầu lên nhìn thấy Hách Tịnh  tựa hồ cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng ông rất nhanh liên thu lại biểu tình, thấy cô ngồi đối diện với Lương Thanh, liền nói với bạn gái đối diện điều gì đó, sau đó liển cầm ly rượu đi về phía các cô.

“ Đan phu nhân, không nghĩ tới gặp được bà ở đây, thật là hân hạnh, hân hạnh.” Nói xong liền nhìn về phía Hách Tịnh, làm như vừa mới phát hiện: “ Đây là con gái của bà đi, hai người dáng dấp cũng thật giống, thoạt nhìn giống như hai chị em.”

Hách Tịnh nhàn nhạt liếc ông một cái, cũng đứng lên cung kính nói: “ Chú Vu, đã lâu không gặp.”

Lương Thanh khách khí đáp lại, nghe lời nói của Hách Tịnh chợt nhíu mày, thật là cũng không biết hỏi cái gì, thành phố này nói lớn cũng không lớn, quan hệ của Vu Tự Cường, Lý Băng và Hách Kính bà đã sớm rõ ràng, chỉ là không biết Vu Tự Cường và Hách Tịnh đã sớm biết nhau, dĩ nhiên càng không biết đoạn rắc rối làm tổn thương người kia.

Hách Tịnh không tự chủ được nhìn người mà Vu Tự Cường mang tới, thấy cô vẫn đưa lưng về phía bọn họ như trước, chỉ thấy mộtbóng lưng yểu điệu, mái tóc dài, đen nhánh, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhớ lại cảnh ngày đó Vu Tự Cường nói với Lý Băng  “ Chỉ yêu mình cô ấy” trong lòng liền cười một cái.

Thấy Lương Thanh cũng theo ánh mắt Hách Tịnh nhìn về bàn bên kia của mình, Vu Tự Cường liền có một chút lúng túng giải thích:

“ Người ở bàn bên  không tiện, không thể tới chào hỏi, hai người từ từ ăn, tôi xin phép đi trước, hôm khác sẽ tới gặp mặt bà cùng ông Đan.”

Sau khi Vu Tự Cường trở lại bàn rất nhanh liền kêu phục vụ tính tiền,còn chần chừ một chút, trong lúc đó phục vụ còn hướng bàn họ bên này liếc mắt một cái, Hách Tịnh suy nghĩ chợt lóe, không khỏi có chút thấp thỏm nhìn mẹ, thấy bà vẫn tiếp tục ăn cơm, cũng không có nói gì, đành tiếp tục quan sát.

Vu Tự cường thanh toán xong sau đó rất nhanh liền dẫn bạn gái rời đi, chỉ là ông đi ở phía bên ngoài, dáng người cao lớn khôi ngô vừa vặn che chắn hoàn toán bóng dáng của bạn gái, từ góc độ của mẹ con Hách Tịnh nhìn đến chỉ có thể nhìn thấy tà váy đong đưa, cùng sợi tóc thỉnh thoảng bay bay, còn lại chỉ là một bóng hình thon thả đi về phía cửa.

Thời điểm Hách Tịnh cảm thấy tiếc nuối, một bất ngờ xảy ra, khi phục vụ mở cửa cho Vu Tự Cường, lúc cúi chào, ông gật đầu đáp lại, chính lúc này, bạn gái của Vu Tự Cường liền quay đầu lại hướng Hách Tịnh cùng Lương Thanh liếc mắt nhìn, mà một khắc như vậy khiến cho Hách Tịnh vẫn chú ý quan sát thấy rõ diện mạo của cô.

Một cô gái cực kì trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt lịch sự thanh tú, còn mang theo một chút phong độ của người trí thức, mười phần giống như cô gái lương thiện. Vu Tự Cường thật đúng là nghiệp chướng không dứt, Hách Tịnh không nhịn đươc thở dài.

Thời điểm cô gái nhìn thấy mẹ con Lương Thanh, đôi mắt dần hiện ra vẻ kinh ngạc, còn có chút không vui, cô ấy ngẩn ngơ trong chớp mắt, ngay sau đó lại thể hiện ra một chút tâm tình phức tạp,thần sắc không tốt, Hách Tịnh cảm thấy cô ấy có thể là đã hiểu lầm cái gì đó, liền cũng không có để ý.

Cũng không lâu về sau, Hách Tịnh rất hối hận lúc đó mình đã khinh thường mà sơ sót, cô biết nếu thời gian quay lại,cô sẽ níu lấy cô bé kia không thả, còn bây giờ thì làm thế nào, Hách Tịnh cũng không biết, cô chỉ biết cô hận không thể làm cô bé kia chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này.
Bình Luận (0)
Comment