Anh Em (Thủ Túc)

Chương 2

Hai năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Vu Tĩnh Hàm, cô có vẻ kiêu ngạo hơn, hoặc nói là mềm mại đáng yêu. Có lẽ vì lúc đó cô được cưng chiều như một công chúa nhỏ, không buồn không lo,  mà không phải là một cô gái nghịch ngợm.

Việc cha tái hôn cũng là do Hách Tịnh thúc đẩy.

Khi mới quen, rất nhiều người sẽ cười híp mắt hỏi nguồn gốc cái tên Hách Tịnh từ đâu mà có. Những lúc này, Hách Tịnh cũng rất lúng túng. Bởi vì, tính tình của cô không giống với Trương Dương.

Giống như nhiều đứa trẻ khác, Hách Tịnh không thể tự đặt tên cho mình, ghi vào giấy chứng sinh, làm sổ hộ khẩu, in lên thẻ căn cước. Cũng như không ngoài ý muốn, tương lai sẽ được ghi vào giấy chứng tử.

Thật ra, lúc đặt cái tên này, cha cô không chắc chắn con gái mình khi khóc nước mắt rơi động lòng người. Mặc dù, bây giờ đã thành sự thật. Ban đầu, ông nghĩ đơn giản, ông họ Hách, vợ mình họ Lương. Hai người gọi con gái là Hách Tịnh cũng là điều dễ hiểu, nghĩa là thanh nhã, lịch sự. Đời sau nhà họ Hách, không cần đặt họ tên phức tạp, ít gặp để thể hiện là học rộng sâu xa.

Bởi vì, thành phố C cải cách mở cửa, nếu như nói còn có dòng họ xưng là Dòng dõi quý tộc Nho học, thì phải là nhà họ Hách. Hai bộ Kinh thi và Thư kinh nhà họ Hách truyền lại đời sau, Gia phả có ghi lại rất nhiều Tiến sĩ, Cử nhân; người trí thức, học rộng càng đếm không hết. Dù đã trải qua những năm 60 – 70 của thế kỷ hai mươi, cả nước, thậm chí trên thế giới, cũng sẽ xuất hiện bóng dáng người nhà họ Hách ở thành phố C.

Trong dòng tộc, cùng là giáo viên ở tuổi bốn mươi, giữ chức chủ nhiệm khoa lịch sử đại học C nằm trong năm nơi quan trọng trong cả nước. Hách Kính không quá xuất sắc, nhưng cũng không phải là bôi nhọ danh dự tổ tiên. Nhờ sự dạy dỗ nghiêm khắc của nhà họ Hách, trăm năm bấp bênh, một mạch thư hương truyền lại đời sau, trừ bỏ những họ hàng xa xôi, cũng không có xuất hiện ai bại hoại gia phong.

Như vậy, bản thân là con cháu ruột đời thứ hai mươi bốn của nhà họ Hách, chuyện Hách Kính li hôn có vẻ không êm đềm tốt đẹp.

Nhà họ Hách cũng không bảo thủ, phong kiến. Người đứng đầu trong dòng họ không tham gia vào chuyện hôn nhân của con cháu, con cháu tự do yêu đương, tự làm chủ hôn nhân. Có thể, lý trí nhắc nhở họ về những quy định nề nếp. Sau khi kết hôn, vợ chồng sống với nhau hòa thuận, cũng có khi là tôn trọng nhau như khách, yên phận sống qua ngày. Duy chỉ có Hách Kính ly hôn.

Sau khi ly hôn, hai bên tóc mai lốm đốm trắng, cũng rụng rất nhiều. Hách Tịnh biết, ông thức trắng đêm ngồi trong phòng sách chịu đựng, chờ đợi. Ngày thứ hai, khuôn mặt hốc hác đôi mắt đỏ bừng, còn kiên trì hơn đi học.

May mắn, khi cha mẹ ly hôn Hách Tịnh đã không chút do dự lựa chọn sống với cha. Thập niên 90, phần lớn các gia đình không có thói quen mời người giúp việc, ông bà nội sống cùng bác cả, mười tuổi cô đã phải gánh vác phần lớn mọi việc trong nhà.

Cô ngủ dậy lúc sáu giờ, đi chợ mua thức ăn cho cả một ngày. Về nhà sắp xếp mọi thứ, vào phòng sách gọi cha ra ăn bữa sáng xong mới đi học.

Buổi trưa tan học, cô nhanh chóng về nhà nấu cơm. Sau đó, chờ cha mình về nhà ăn cơm, nếu ông không về, cô lại đưa cơm đến văn phòng nhìn ông ăn. Thời gian sau khi tan học buổi chiều tương đối nhiều, cô nghe lời bà nội đến hiệu thuốc. Rồi đến thư viện mượn sách dinh dưỡng, nấu canh bổ thận an thần cho cha mình, có bệnh chữa bệnh, không có bệnh thì tăng cường sức khỏe.

Hách Tịnh đi học tiểu học, trung học cơ sở đều ở trong đại học C. Nhà ở là nhà dành cho công nhân viên chức thuộc phạm vi đại học C. Cả ngày, bóng dáng cô một mình chạy qua chạy lại. Rất nhanh, cả khoa ngữ văn, thậm chí phần lớn trường đại học C đều biết giáo sư Hách có cô con gái hiếu thuận.  

Cuối cùng, sau khi ly hôn tâm tình sa sút cũng giảm bớt, nhìn thấy tốc độ trưởng thành của con gái, diện mạo quá giống vợ cũ Lương Thanh, lập tức ôm con gái khóc lớn.

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Hách Tịnh nhìn thấy cha khóc.

Về cơ bản, cuộc sống trở lại bình thường, cha cô tiếp nhận việc đi chợ nấu ăn làm việc nhà, những việc này vốn là ông làm theo thói quen. Mẹ cô, Lương Thanh là bác sĩ khoa não ở bệnh viện, công việc bận rộn, thường xuyên trực đêm. Căn bản, không có thời gian làm việc nhà, thời gian bên cạnh cha con cô lại càng ít.

Vì vậy, cuộc sống của hai người cũng không tồi, nhất là con gái Hách Tịnh càng khéo léo hiểu chuyện. Mỗi ngày, trước khi đi ngủ đều pha cho cha một ly sữa tươi đưa vào phòng sách. Nửa đêm đi vệ sinh thấy đèn phòng sách còn sáng liền cứng rắn buộc ông đi ngủ, rảnh rỗi còn nấu thuốc có lợi cho sức khỏe.

Cô vốn không thích học những thứ liên quan đến truyền thống quốc gia như đánh đàn, chơi cờ, làm thơ, vẽ (gốc: cầm kỳ thi họa). Nhưng vì, nửa muốn khiến cha vui vẻ, nửa muốn rút ngắn thời gian suy nghĩ lung tung của cha nên cô quấn quýt cha đòi học. Thời gian trôi qua, lại trở thành niềm yêu thích. Vì vậy, có người kế thừa, trong nhà lại có người già như báu vật. Hai người dạy và học cùng nhau tiến bộ, ngày càng vui vẻ.

Dĩ nhiên, nghĩ đến con gái khổng thể lúc nào cũng ở nhà cả ngày, Hách Kính thường dẫn Hách Tịnh đi ra ngoại thành vẽ cảnh vật, tiện thể hít thở không khí trong lành, khiến cho tinh thần hai cha con phấn chấn hơn.

Sau này, lời nói của Hách Tịnh càng làm người ta ngạc nhiên, không ngừng khuyến khích cha mình đi tìm tình yêu thứ hai. Hách Kính vốn không đồng ý, Hách Tịnh lợi dụng lý do hoàn cảnh gia đình không hoàn chỉnh, cũng bắt đầu nhờ bảy cô tám dì giúp mình tìm mẹ kế.

Nhiều lần trắc trở, hai cha con biết Lý Băng ly hôn vì chồng ngoại tình. Lý Băng dạy ngữ văn, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, tính tình cũng dịu dàng uyển chuyển. Giữa hai lông mày có nét buồn khiến bà như người đẹp trong tranh bước ra.

Hách Tịnh vừa nhìn liền thích bà, mà theo quan sát thấy ấn tượng của cha đối với Lý Băng cũng không tồi, chứng minh cô đúng. Hách Kính chưa từng nằm trong hoàn cảnh này, cũng bắt đầu chủ động hẹn gặp Lý Băng.

Hách Kính là người học rộng, thái độ và cách cư xử chín chắn, có sức hấp dẫn cao. Hai người qua lại hơn nửa năm, nỗi buồn trên nét mặt Lý Băng dần biến mất. Nhận thấy rất hợp nhau, tiếc là không gặp nhau sớm hơn, rất nhanh đi đến quyết định kết hôn. Bởi vì, hai người từng kết hôn, nên không tổ chức lớn. Sau khi đăng ký kết hôn, làm bữa cơm thân mật mời bạn bè thân thích.

Thật ra, hai người đều có con cái, Lý Băng còn có hai đứa trẻ. Vì vậy, vấn đề là sau khi kết hôn họ sẽ ở đâu.

Con trai của Lý Băng là Vu Hạo Dương ít hơn Hách Tịnh mấy tháng, dưới một lớp. Con gái là Vu Tĩnh Hàm nhỏ hơn ba tuổi, dưới bốn lớp. Đều học ở trường tiểu học và trường trung học thuộc đại học C, chỉ cách nhau một bức tường. Dĩ nhiên, ở tại nhà họ Hách là phù hơp nhất.

Mà ngôi nhà hai cha con nhà họ Hách đang ở là Nhà nước cấp. Mặc dù, có ba phòng ngủ một phòng khách, nhưng diện tích cũng không lớn, nhỏ nhất là phòng ngủ được dùng làm phòng sách. Nếu như bọn họ chuyển vào, tất nhiên Lý Băng và cha ngủ phòng chính. Nhưng còn lại hai phòng, hai cô gái một chàng trai, cũng có chút chật chội.

Chồng cũ của Lý Băng cho họ cuộc sống sung sướng, trên người hai anh em toàn là hàng hiệu. Chứng tỏ sự thành công của cha bọn họ  —— Dù sao, đầu những năm 90 thu nhập cũng không cao.

Nhìn sắc mặt anh em nhà họ Vu không tốt chút nào, cậu ta thấy mình được chia phòng sách, hừ một tiếng nói: “Nhỏ như vậy, giường cũng không bỏ được”.

Em gái liếc nhìn Hách Tịnh, xem căn phòng của cô, bĩu môi: “Tôi không thèm ở cùng cô”.

Lý Băng xấu hổ, sắc mặt hơi đỏ lên, vừa cố gắng tỏ ra nghiêm khắc, dùng âm thanh dịu dàng êm ái mắng các con, vừa nhẹ nhàng thương lượng với Hách Kính: "Nếu không, ở nhà em đi? Rộng rãi hơn một chút."

Nhìn dáng vẻ mẹ kế, Hách Tịnh thở dài, mẹ lịch sự như vậy, lại sinh ra con cái vô lễ như thế, có thể tưởng tượng bọn họ theo gien cha mình. Chỉ thấy khó hiểu, cha bọn họ là người có tiền, sao lại đồng ý cho hai anh em ở cùng mẹ? Bọn họ đã từng đi qua nơi ở của Lý Băng một lần, chính là khu biệt thự mà Đài truyền hình đã quảng cáo. Sau khi ky hôn, Vu Tự Cường cho vợ ngôi biệt thự mới tinh, ý nói không tiếc tiền nuôi dưỡng con cái.

Hách Kính vừa dọn dẹp phòng sách, vừa lau mồ hôi cười nhìn vợ mới cưới nói: "Ở chỗ của em hơi xa, giao thông cũng không thuận tiện, mấy đứa nhỏ đều đi học ở đây, thời gian thì eo hẹp, ở gần buổi sáng có thể ngủ thêm một lát."

Lý Băng gật đầu mỉm cười đồng ý, nhìn cảnh tượng vợ chồng đầm ấm hòa thuận, mặt hai đứa bé càng khó chịu hơn.

Sách trong phòng sách được dọn đi, thường đặt ở phòng ngủ của mình, Hách Kính đem bỏ vào thùng đựng hàng, chuẩn bị chở về nhà cũ. Trong phòng có thể để một chiếc giường đơn, một bàn học và một tủ quần áo. Tuy nhiên, phòng vẫn còn rộng, nhưng sắc mặt Vu Hạo Dương vẫn rất khó coi.

“Mẹ, vợt bóng bàn, quần áo, giày thể thao của con để ở đâu?”. Đứa con trai kiêu ngạo không vừa ý nhìn mẹ nó, chẳng thèm nhìn hai cha con nhà họ Hách một cái.

“Còn nữa, phòng khách chắc cũng không bỏ vừa Piano của con “. Cô gái nhỏ vội vàng hùa theo anh trai, tiện thể giễu cợt một tiếng.

Mặt Lý Băng tức đến đỏ lên, bà cố gắng nghiêm khắc nói với con mình: "Con trai cần nhiều quần áo làm gì? bây giờ là học sinh, học tập là chính, ngày nghỉ có rãnh rỗi chơi bóng, trở về nữa lấy cũng được." Lại nhìn con gái: "Bình thường nhắc luyện đàn con kêu đau bụng, giáo viên dạy Piano cũng bị con dọa chạy, còn mang theo Piano làm gì?"

Nghe Lý Băng vạch trần hai anh em đùa giỡn, trong lòng Hách Tịnh cười trộm, nghĩ đến bà ăn mặc giản dị, cảm giác mình càng ngày càng thích bà mẹ kế.

Nhưng anh em nhà họ Vu không đồng ý với bà, một một đứa ngẩng đầu chê giường nhỏ, một đứa thì nói vừa học xong bài hát, chuẩn bị luyện tập thật tốt, lúc sinh nhật bà nội đánh cho bà nghe, còn nói đàn tranh cũng muốn chuyển qua.

Lý Băng càng tức giận, nhìn Hách Tịnh im lặng đứng bên cạnh, hận không không thể đánh cho con cái một trận, nhưng đến bây giờ bà chưa bao giờ đánh chúng. Đến cuối cùng, tức giận đến mức tay chân luống cuống, đôi môi run rẩy.

Hách Kính không đành lòng, đang muốn mở miệng, lại nghe con gái Hách Tịnh thở dài, lắc đầu một cái —— đây là chuyện mẹ con người ta, nếu xen vào thì càng rối hơn!

"Các con nếu là không muốn ở đây, có thể trở về tìm cha các con, hoặc là bà nội, mẹ tuyệt đối không ngăn cản!" Người con gái thùy mị phát uy, không phải chuyện đùa, Lý Băng vốn thon thả nhu nhược, lúc này một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ cửa phòng, rất có khí thế.

Nghe vậy, hai anh em sững sờ, ngừng phàn nàn, liếc nhìn nhau, anh trai mở miệng trước: "Mẹ, mẹ về cùng chúng con chứ?"

"Tất nhiên là không, mẹ và chú Hách kết hôn, sau này sẽ là người một nhà."

Em gái chợt khóc lớn: "Mẹ, mẹ không phải có chúng con rồi sao?"

Nghe vậy thân thể Lý Băng cứng đờ, từ từ buông cánh tay xuống, cúi đầu lau nước mắt cho con gái: "Ai nói? Chúng ta về sau đều là người một nhà."

Em gái nhẹ giọng nức nở: "Vậy cha đâu rồi, còn có ông bà nội nữa, chúng ta không phải là người một nhà sao?"

Nhìn đến đây, hai người nhà họ Hách liếc nhau một cái, lặng lẽ thở dài đi ra khỏi phòng, khép cửa lại, để lại không gian cho ba mẹ con.

Rót một ly nước trái cây cho cha, Hách Tịnh cũng uống một ly, sau một hồi chợt ngẩng đầu, nhìn cha nói: "Cha, con bỗng nhiên hiểu tại sao lại để hai đứa trẻ này cho dì Lý chăm sóc rồi".

Mặt Hách Kính không thay đổi hỏi: "Tại sao?"

Hách Tịnh hầm hừ: "Đương nhiên là vì ngăn cản dì Lý tái hôn, hai anh em này lăn qua lăn lại, ai dám lấy mẹ bọn họ?" Thường ngày, nhà bọn họ có ba phòng ngủ một phòng khách cũng xem là rộng rãi, có những gia đình mấy đời chen chúc trong một gian phòng đấy thôi. Hách Kính cười lắc đầu: "Máu mủ chém không đứt, bọn họ nghĩ cha mẹ ruột của mình hòa thuận, cũng là thường tình."

Hách Tịnh vẫn không cam lòng: "Vậy thì đừng ly hôn, lại âm mưu dùng hai anh em ngăn cản, làm cho người ta xem thường!"

"Cô nói ai âm mưu! Ai làm cho người ta xem thường?" Tiếng hét khiến cho hai cha con giật mình. Quay đầu nhìn lại, Vu Hạo Dương như con gà trống con hiếu chiến, mặt đỏ tía tai  nhìn Hách Tịnh chằm chằm.

Lời vừa ra khỏi miệng Hách Tịnh liền hối hận, với bậc cha chú dù sao cũng là người lớn, mình không nên nói xấu sau lưng ông ta, xấu hổ nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Lời xin lỗi thành khẩn làm Vu Hạo Dương chột dạ, còn cảm thấy như mình bắt nạt kẻ yếu. Vì vậy, ánh mắt lườm cô càng thêm hung dữ, Vu Hạo Dương tức giận nói: "Chờ xem, cô dám gây khó dễ cho mẹ và em gái tôi, tôi sẽ không tha cho cô!" Nói xong liền mở cửa nghênh ngang bỏ đi.

Trời bên ngoài đã tối, Hách Kính vội vàng lấy áo khoác đuổi theo, cho dù là nghịch ngợm, thì Vu Hạo Dương cũng chỉ là đứa nhỏ mười mấy tuổi
Bình Luận (0)
Comment