Anh Em (Thủ Túc)

Chương 22

Không nghĩ tới Vu Hạo Dương chẳng những không trở thành một người em ngoan ngoãn nghe lời, mà ngược lại còn nhíu mày, trợn to hai mắt quát lên với Hách Tịnh: “ Tôi nói này, coi như cô ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm,nhưng thiếu gia tôi thì rất bận!” Mọi người thấy sắc mặt anh biến đổi, lại còn lộ ra dáng vẻ hung dữ với Hách Tịnh đều sửng sốt, nhất là Lâm Lệ và Tôn Miêu Miêu, ánh mắt liếc qua xem Hách Tịnh bị mắng tới mặt mày xám xịt, trong lòng liền thấy có chút sảng khoái, nhưng mà cảm giác sảng khoái này còn chưa kịp bộc lộ ra ngoài, liền nghe tiếng quát của Vu Hạo Dương: “ Quan hệ của chúng ta thì liên quan gì tới người khác? Không nhẽ ngay cả con chó con mèo nào đó cũng phải kéo tôi tới để xem, rất phiền cho thiếu gia tôi, không có việc gì đừng quấy rầy tôi!” Nói xong liền bước nhanh về phía trước, ngay cả dây giày bị tuột cũng không có buộc lại.

Lâm Lệ và Tôn Miêu Miêu như nuốt phải nguyên một quả trứng gà luộc, xuống không được, lên cũng không xong, nghẹn họng gần chết, mặt đỏ tía tai, tức giận tới mức hơi thở gấp còn chưa được ổn định lại, một tiếng hô cao vút truyền tới: “ Chuyện gì xảy ra? Đều thất thần gì thế, còn không bắt đầu tập luyện!” Là cô giáo Lưu tới, cuối cùng cũng có người dàn xếp đại cục, Hách Tịnh thở phào nhẹ nhõm,nhẹ liếc nhìn khuôn mặt Lâm Lệ tím tím xanh xanh hồng rồi lại xanh biếc, màu gì cũng có,tự nhiên này sinh chút đồng cảm.

Nhìn bề ngoài cũng thật sự là rất nông cạn, thật rất nông cạn rồi! Lâm Lệ cũng thật dũng cảm, còn chưa hề điều tra tốt đã dám yêu thích, không biết Vu Hạo Dương vốn là một người miệng lưỡi rất độc sao? Tâm tư thiếu nữ tan vỡ chứ? Lâm Lệ này cũng nên được dạy dỗ đi! Hình tượng bạch mã giả tạo của Vu Hạo Dương cũng nên bị chọc phá đi!

Dĩ nhiên, sự việc này cuối cùng như thế nào không phải là quan trọng nhất, loại tính huống này Hách Tịnh không muốn lặp lại lần hai.

Có lẽ là sự bộc lộ bản chất của Vu Hạo Dương đả kích quá mạnh, có lẽ là ý thức được Hách Tịnh không hề nhát gan, sợ phiền phức, dễ bắt nạt như tưởng tượng, Lâm Lệ và Tôn Miêu Miêu sau đó cũng không có chủ động tới quấy rầy, dưới sự hướng dẫn của cô Lưu,cuộc huấn luyện không còn gì trở ngại bắt đầu. Bọn họ đều là người có thực lực,ví dụ như Hách Tịnh, cũng bởi vì chăm chỉ luyện tập nên dường như cũng không có trở ngại, hơn nữa Hách Tịnh cũng có ưu thế hơn người, ánh mắt cô rất chính xác, phản ứng hết sức nhanh nhẹn, sự phán đoán tốt, cộng thêm thân thể nhanh nhẹn, lực bật nhảy lên lớn, phát huy ưu thế lớn khi giành bóng trên không, thường cắt đường truyền bóng của đối phương, chỉ cần cô nhìn chuẩn vị trí, rất ít trường hợp thất bại.

Tới hôm đấu chính thức, quả nhiên hoạt động diễn ra hết sức long trọng, náo nhiệt, nhưng theo kế hoạch thị trưởng Đan Dũng muốn tham gia lễ khai mạc lại vẫn chưa tới, hiện tại lãnh đạo cục giáo dục và hiệu trưởng dẫn chương trình, tất cả mọi người đều không dám tự bắt đầu trước,cả hội trường trên dưới ngàn người đang ngóng đợi. Hách Tịnh thấy tình hình như thế trong lòng cảm thấy có chút quái dị và bất an, Đan Dũng này, rất chú ý hình tượng của mình, cũng cố gắng tạo dựng phong thái bình dị dễ gần,nếu không cũng sẽ không thu xếp công việc bớt chút thời gian tham gia hoạt động thực tế ở trường trung học này, vậy thì bây giờ là thế nào? Tạm thời có chuyện gì sao? Vậy thì khẳng định không phải chuyện công, bởi vì tất cả lịch trình của thị trưởng đều được sắp xếp xong xuôi, chỉ có thể là chuyện riêng, nói tới chuyện riêng, người nhà của ông ở thành phố C cũng chỉ có một mình Lương Thanh…..

Lúc Hách Tịnh bên này còn đang tâm phiền ý loạn suy đoán, chợt cảm thấy xung quanh xôn xao, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một chiếc otô màu đen dừng cạnh sân khấu, vài người mặc tây trang ngay ngắn bước xuống, nhưng không có Đan Dũng, chỉ thấy một người trực tiếp bước lên bục, cùng cục trưởng cục giáo dục và hiệu trưởng nhỏ giọng nói gì đó, sau đó liền vội vã đi xuống.

Sau đó hiệu trưởng liền tuyên bố Đan thị trưởng vì có việc xảy ra cần xử lý không thể ra được, nên lần này không thể tới, cục trưởng cục giáo dục thay ông đọc diễn văn khai mạc, cuộc thi lập tức bắt đầu.

Hách Tịnh vẫn đang chìm trong suy đoán của mình, bả vai bị ai đó vỗ nhẹ, là cô Lưu, cô phản ứng tự nhiên cười hì hì già mà không đứng đắn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc nhìn Hách Tịnh trong đám người: “ Em và Đan thị trường là thân thích đúng không?” Hách Tịnh trong lòng hồi hộp vẫn chưa trử lời, cô Lưu lại nói tiếp: “ Cô cũng không biết có chuyện gì, nhưng em đừng sợ, có thể là Thành ủy có việc gì đó tìm em tham gia cũng không chừng,” nói xong còn cố ý cười cười, đáng tiếc là nụ cười kia thể hiện chính cô cũng không tin, sau khi cười xong lập tức lại nói: “ Là thế này, thư ký Đan thị trưởng muốn em đi theo ông ấy, cũng không nói nguyên nhân,  chỉ nói có chuyện quan trọng, không được chậm một giây.”

Thấy khuôn mặt Hách Tịnh trong nháy mắt trắng bệnh, không có chút máu, cô Lưu không nhịn được, hỏi Hách Tịnh: “ Nếu không cô đi cùng em nhé?” Cô Lưu không dám nói ra rằng, thư ký thị trưởng nói người thân quan trọng của Hách Tịnh xảy ra chuyện, muốn cô chạy tới đó trước, bởi vì rất có thể sẽ chính là lần cuối.

Hách Tịnh mím môi thật chặt, đi theo cô Lưu ra khỏi đám người, uyển chyển cự tuyệt cô Lưu đi cùng sau đó liền không hề nói gì nữa, đi tới trước xe vị bí thư kia mở cửa xe cho cô, không do dự chút nào lên xe, vị nam thứ ký trung niên kia mang theo ánh mắt an ủi đồng tình khiến Hách Tịnh thấy mà run, cô không dám nhìn bất kì ai, cũng không dám nhìn bất kỳ vật gì, chỉ cúi đầu xuống.

Dường như trải qua một thế kỷ, xe rốt cuộc dừng lại, cửa xe mở ra, một thanh âm kèm theo tiếng nức nở kêu một tiếng: “ Tịnh Tịnh!” Tiếp theo cô liền bị kéo vào một lồng ngực mềm mại thơm mát, là mẹ cô Lương Thanh, Hách Tịnh chợt ngẩng đầu lên, bà không làm sao?!

Lương Thanh đứng bên cạnh Đan Dũng, ông cũng là một thân tây trang, rất dễ nhận thấy Đan thị trưởng không có nuốt lời, ông vốn là muốn đi tham gia hoạt động, Hách Tịnh lại nhìn vào mắt Lương Thanh, nhận thấy bà trừ mắt sưng đỏ, tóc có chút rối loạn, cũng không thấy có gì không ổn.

Nhưng là Lương Thanh rất ít có lúc luống cuống như vậy, bà khóc tới thương tâm như thế, còn bộ dáng bà ôm chặt mình này, người bà run rẩy kịch liệt như vậy còn có bà đối với mình…. đau lòng cùng áy náy thể hiện rõ ràng như vậy!

Có thể đừng như vậy! Không cần khóc sướt mướt như thế, từ khi nào thì vị bác sĩ máu lạnh, người mẹ nữ cường nhân, Lương Thanh Lương phu nhân đổi thành nữ chính trong kịch Quỳnh Dao rồi hả?

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là ông ngoại và bà ngoại, dì cả, bọn họ, đã xảy ra chuyện gì? Bị thương? Ngã bệnh? Thậm chí là qua đời? Ông ngoại và bà ngoài đã cao tuổi, Dì cả cũng sáu bảy chục tuổi rồi, mặc dù Hách Tịnh thích bọn họ, cũng biết con ngươi có sinh lão bệnh tử, không phải hoàn toàn không cách nào chấp nhận thực tế.

“ Tịnh Tịnh, đi vào gặp ba con lần cuối đi, còn có … dì Lý con.”

Một tiếng nổ nổ trong đầu Hách Tịnh, Hách Tịnh cảm giác như linh hồn mình dời đi rồi, cô ở trên không trung mắt nhìn xuống tất cả, mới phát hiện nơi này là cửa chính bệnh viện, ngoài cửa lại có mấy chiếc xe lục tục tới, Vu Hạo Dương và Vu Tĩnh Hàm từ hai chiếc xe chạy xuống, hai người tựa như du hồn lảo đảo, ánh mắt trống rỗng mặt không còn chút máu, sau lưng Vu Tĩnh Hàm còn có Vu Tự Cường, sắc mặt ông cũng rất kém, khuôn mặt vốn có chút tàn bạo, giờ phút này càng giống như vẻ tùy lúc muốn ăn thịt người.

Thế nào mà sau khi linh hồn rời khỏi cơ thể còn có thể chuyển động sao? Hách Tịnh nhìn cơ thể mình được Lương Thanh đỡ đi vào bệnh viện, đi tới một căn phòng, trên hai chiếc giường lớn cũng có hai vật hình dáng người, cũng bị cái chăn màu trắng che đậy, một hơi dài, một có chút ngắn,cô được đưa tới chiếc dường người dài một chút kia, lại nghe thấy một tiếng thê lương la lên: “ Không! Tịnh Tịnh nó còn nhỏ, đừng cho nó nhìn!”

“ A Thanh, như vậy đi, chúng ta tôn trọng ý của Tịnh Tịnh, bởi vì đây không phải là cái chết bình thường, sau đó phải đi giải phẫu tử thi, như vậy….”

“Chú Đan, chú nói cái gì thế?” Hách Tịnh nghe mình cuời, cười tới thở không ra hơi: “ Cháu mới không có hứng thú xem người chết đâu, cháu phải về, trận bóng rổ sắp bắt đầu, ba cháu nói tan lớp sẽ tới trường cháu, ông ấy còn chưa xem cháu chơi bóng rổ đâu, ông ấy không biếtm con gái của ông làm gì cũng có thể vô cũng tốt, chơi bóng rổ cũng như vậy.” Nói xong liên quay đầu chạy ra ngoài.

Lúc này vẫn còn có người xông vào bên trong, xô vào Hách Tịnh, hai người đều bị ngã xuống dưới, chiều cao và cân nặng chiếm thế yếu, Hách Tịnh liền bị đụng bật trở lại, trong tiếng kinh hô của mọi người liền ngã xuống giường sau lưng. Đây là một chiếc giường đơn giản, bị lực đụng mạnh xô đẩy, chăn trắng liền tụt xuống, Hách Tịnh vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc từ khi ra đời, mắt khép chặt, sắc mặt tái xanh, tiếp xúc với làn da lạnh ngắt cứng như băng.

“ A!!!!!”

Ngày đó Hách Tịnh không thể đi ra cổng bệnh viên, rất lâu sau đó cũng không thể, bởi vì cô ôm chặt cha không thả, nói ông chỉ là mệt mỏi, là cô không ngoan, không lo đỡ, mới khiến ba mệt như vậy, cô không bao giờ đi nữa, muốn ở cùng ba, giúp ông tắm, cho ăn cơm, phục vụ tới khi ông tỉnh lại.

Lương Thanh muốn cô buông tay, Hách Tịnh chỉ mỉm cười lắc đầu một cái: “ Mẹ, mẹ là bác sĩ, chẳng lẽ không biết sao? Trên báo chí đều nói, người sống thức vật chỉ cần chăm sóc tỉ mỉ, cũng có thể có lúc tỉnh lại, không phải đã từng có trường hợp thành công sao! Mẹ cùng cha li hôn, tự nhiên không thể nhờ cậy người, nhưng mà cha con có phúc khí, con gái ông ấy cũng trưởng thành!”

“ Tịnh Tịnh! Ba con ông ấy không có hô hấp, không có nhịp tim, ông ấy đã chết, chết con biết không?!” Thấy con gái bắt đầu ôm mặt chồng trước, thân mật dán mặt lên làm nũng, Lương Thanh không chịu nổi đả kích này, bật khóc to.

“ Mọi người đi ra ngoài đi, ba cháu ông ấy không thích quá ồn ào, đúng rồi, mang cho cháu bát cháo ăn đêm, ba cháu thích cháo kê, hình như có thể ăn thức ăn lỏng khác, còn phải tìm một bộ quần áo sạch sẽ, phía trên này là cái gì, là máu sao? Ba cháu bị thương! Bác sĩ ngoại khoa đâu rồi, mẹ không chữa được, mau gọi đồng nghiệp kỹ thuật tốt nhất của mẹ tới! Vết thương lớn như vậy, phải xử lý ngay!”

Hách Tịnh tay chân luống cuống “cầm máu” cho cha,một hộ sĩ nhìn không nổi, đưa tay kéo cô, bị Hách Tịnh một tiếng hất ra: “ Các người làm ăn kiểu gì thế không biết! Còn không mau đi, cẩn thân tôi tố cáo các người!”

Lương Thanh định tự mình hành động rồi, lại bị Hách Tịnh đẩy ra, nhưng Lương Thanh không khuất phục tiếp tục kéo cô, kéo ra được một chút liền tiến cả người lên ôm cô, từng chút từng chút di chuyển cơ thể, Hách Tịnh vừa giãy giụa vừa khàn khan kêu la: “ Mẹ buông con ra! Con muốn chăm sóc cha con! Mẹ không muốn ông ấy nhưng con muốn, mẹ, buông con ra, buông con ra được không? Mẹ. Lương Thanh! Bà không có lương tâm, người phụ nữ độc ác này, bà buông tôi ra, ba tôi nếu có mệnh hệ gì, bà không xong với tôi! Lương Thanh, Lương Thanh, lương tâm bà bị chó ăn hết rồi sao? Tôi chăm sóc ba tôi bà cũng không cho!”

Hách Tịnh vừa liều mạng giãy giụa vừa lên tiếng kếu mắng mẹ mình, Lương Thanh lệ rơi đầy mặt, nhưng tay cũng không buông ra, bà tuy là người trưởng thành nhưng sức lực so với Hách Tịnh thường luyện tập không lớn hơn bao nhiêu, chỉ chốc lát sau liền bị Hách Tịnh làm cho chật vật không chịu nổi, tóc tai tán loạn,quần áo rối loạn, trên mặt trên cổ xuất hiện vết thương, nhưng bà lại không để cho người khác tiến tới, còn có một bác sĩ xem sắc mặt của Đan Dũng đi lên muốn đem Hách Tịnh gây mê, lại bị Lương Thanh quát một tiếng: “ Cút!”

Cuối cùng vẫn là Đan Dũng lên tiếng: “ A Thanh, như vậy không phải cách hay, cho con bé tiêm thuốc an thần thôi.”
Bình Luận (0)
Comment