Anh Em (Thủ Túc)

Chương 35

Hách Tịnh tự hối tiếc xong lại bắt đầu thấy thương cho Đan Nhĩ Tín. Sao anh có thể ở chung với những phó đội trưởng đó được nhỉ, ở đó đều là những người trâu bò của đội tin tức. Sẽ không phải là dựa vào các quy tắc ngầm chứ, Hách Tịnh xấu xa suy nghĩ, vợ hiền của đại đội trưởng ở bên cạnh mình, chắc không có vấn đề gì, Phó đội trưởng Chu Hải Phong có nhiều đáng nghi hơn,ánh mắt thăm thẳm như một người bốn mươi tuổi, nói không chừng liền đúng là “ không yêu hồng mao, yêu võ trang”!

Chỉ là những lời này Hách Tịnh chỉ dám tự nghĩ trong lòng, vui một mình, ngay cả dũng khí chia sẻ cùng vui với Trương Anh Tử cũng không có, bởi vì nếu những tin tức này truyền ra thì đừng nói lão đầu họ Chu kia, mà Đan Nhĩ Tín cũng sẽ ăn tươi nuốt sống cô.

Cuộc sống ở doanh trại rất đơn điệu, nhưng cũng bận rộn.Làm bộ đội đặc chủng ở đại đội A thì thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất khác biệt, không có biểu giờ giấc làm việc nghỉ ngơi nghiêm khắc, bởi vì khi lính đặc chủng ra ngoài làm việc hoặc diễn tập, có thể mấy ngày mấy đêm không được ngủ, sau khi trở về thì việc sắp xếp dĩ nhiên cũng lựa theo tình huống mà quy định.

Nhưng điều này cũng không thể nói rằng cuộc sống nơi này thoải  mãi, tự do hơn bộ đội bình thường. Một ngày 24 giờ, Thượng đế công bằng phân chia đều cho mỗi cá nhân, nhưng nhiệm vụ mà mỗi người phải hoàn thành không giống nhau.

Đội lính hành động đặc biệt tất nhiên huấn luyện rất gian khổ thì không cần phải nói, chính là đội tin tức chỗ Hách Tịnh cũng bị xoay vòng như con quay.

Mỗi ngày đều 5:50 rời giường, ra tập thể dục, &:30 ăn sáng, sau đó làm việc tới trưa,, 11:30 ăn trưa, sau khi ăn từ 12: 00 tới 2:00 chiều, nếu là bộ đội bình thường thì sẽ là thời gian nghỉ trưa, buổi chiều hầu hết là đi học hoặc xem báo, không có nhiều nhiệm vụ. Nhưng chi đội tin tức lại có rất nhiều người không có cách nào nghỉ trưa, nhất là các cô ở tổ phiên dịch có thể làm đại biểu.

Tổ trưởng Lâm Sảng, người cũng như tế, ăn nói lanh lẹ, hiệu suất làm việc cực kỳ cao,nếu bạn làm tốt chưa chắc cô ấy đã khen bạn, nhưng bạn có chút sơ sẩy chắc chắn sẽ bị mắng, Hách Tịnh dường như xuất ra toàn bộ tài năng mới đổi lại được một cái gật đầu nhẹ nhàng của cô ấy.

Nếu người như vậy làm việc ở công ty nào đó, sếp nhất định cao hứng tới nằm mơ cũng bật cười,nếu như Trung Quốc có một người nữa giống như cô ấy vậy, thì nói không chừng mong  muốn tham gia vào giải ngoại hạng Anh – Premier League thực hiện từ mười năm trước rồi- đây chính là đánh giá của Trương Anh Tử với Lâm Sảng.

Trương Anh Tử đợt gần đây nhìn ai cũng không thấy quá thuận mắt, bởi vì tâm tình của cô ấy rất tệ. Như lời cô ấy nói, hạ xuống tự tôn đáng quý tới nơi này, làm như thế là chính vì muốn tìm cho mình một người đàn ông để gả đi,mà người đàn ông đó còn phải là một lính đặc biệt.

Vậy thì điểm cơ bản phải là: cơ bụng sáu múi, chiều cao ít nhất phải 1m80, lên núi có thể đánh hổ, xuống biển có thể bắt rồng, **** bách phát bách trúng,tên đạn không vỡ đầu, còn phải anh tuấn, có nét, còn phải đủ khốc!

Chi đội tin tức này chính là một dạng của nhóm những mọt sách, bộ dáng Trương Anh Tử trước kia so với bây giờ không được 10 thì cũng được 8 phần, làm sao có thể đạt tới? Duy nhất chỉ có một người có thể thỏa mãn yêu cầu của cô, chính là phó chi đội trưởng Đan Nhĩ Tín. Nhe nói nửa năm trước Đan Nhĩ Tín vẫn là lá bài chủ chốt trong đội hành động điện tử đối kháng, sau đó bởi vì làm nhiệm vụ bị thương, tình trạng thân thể không thích hợp ở lại đội hành động, tài năng được chuyển tới đội tin tức, và bởi vì người này quá trâu bò được lãnh đạo thưởng thức, phá lệ cất nhắc làm phó chi đội trưởng.

Nhưng Trương Anh Tử với Đan Nhĩ Tín? Trích dẫn lời của Trương Anh Tử nói – không bằng giết cô ấy đi.

“ Tiểu tử chết toi ấy từ lúc 17 tuổi tới trường học, chị cũng tốt nghiệp đại học bắt đầu học nghiên cứu sinh rồi, vừa bắt đầu nó ngay cả mở máy tính thế nào cũng không biết, là chị tự tay dạy nó từ cơ số hai gọi là gì, internet là gì, sau lại dạy nó mật mã,dạy nó viết luận văn. Sau đó lúc chị làm đề cương luận văn tốt nghiệp thạc sĩ, cũng chỉ nhờ nó giúp chị một tay ở chiếc máy chiếu, nó cũng không giữ bí mật được, bị giáo sư biết, hại chị suýt nữa thì không qua,chỉ có thể tự mình làm lại một lần nữa.Em nói xem người vô dụng thiếu nghĩa khí như vậy, nếu là em em có để ý tới không?” Trương Anh Tử vừa nói vừa khoay tay múa chân, cho thấy cùng Đan Nhĩ Tín kết lương duyên là một việc xa xôi.

Trong tâm Hách Tịnh khẽ động, đột nhiên hỏi cô ấy: “ Anh Tử, thời điểm tốt nghiệp đại học chị bao nhiêu tuổi vậy?”

Trương Anh Tử kiêu ngạo nói: “ 22 tuổi, chị 6 tuổi đi học, từng bước từng bước, không giống với việc nhảy lớp biến thái như thế đâu.”

Đan Nhĩ Tín 17 tuổi, cô ấy 22 tuổi, hiện tại Đan Nhĩ Tín 26, vậy cô ấy …. Hách Tịnh thông minh sờ sờ lỗ mũi, không dám mở miệng hỏi điều gì.

Nhưng Trương Anh Tử cũng không phải người ngốc, trong nháy mắt liền hiểu chuyện gì xảy ra, hét lớn, túm cổ Hách Tịnh: “ Xú nha đầu, em cũng không phải người tốt, cùng dạng với tiểu tử chết tiệt kia, xấu xa, xấu xa, như lời chị nói, chị đúng là 29 tuổi thì sao? Vẫn ít hơn 30 mấy tháng mà…”

Nhưng mà sau khi bộc phát với Hách Tịnh xong, vấn đề của Trương Anh Tữ vẫn chưa được giải quyết. Đội lính hành động đặc biệt, tiếp nhận có thể nói là những huấn luyện ma quỷ, lịch làm việc và nghỉ ngơi của bọn họ bất đồng với chi đội tin tức, ngay cả ăn cơm cũng không giống nhau vì thế cho dù ở cùng căn cứ, lại không hề có cơ hội tiếp xúc.

Hơn nữa theo sự quan lý hết sức nghiêm khắc và phân chia kí túc xa nam nữ, cơ hội tiếp xúc cũng không có. “ Còn không bằng một tiểu hộ sĩ ở phòng y tế kia, ít nhất nếu huấn luyện bị thương còn có thể lại gần.” Trương Anh Tử lầm bầm oán trách, Hách Tịnh đối với biểu hiện này rất đồng tình, nhưng đối với nỗi lòng mong được gả đi của gái lỡ thì, thì lại không có cách nào cảm động lây, chỉ có thể ủng hộ tinh thần cô ấy qua lời nói.

Nhiều năm phiêu bạc khiến Hách Tịnh luyện thành một năng lực thích ứng mạnh mẽ, cô rất nhanh đã thích ứng với cuộc sống ở đây. Chờ tới khi dịch xong tư liệu tương đối khẩn cấp của lãnh đạo, Hách Tịnh đang định chủ động xin nhiệm vụ, thì lại bị thông báo còn phải tham gia học bổ tục cùng học viên mới,tiến hành giáo dục quy định, chế độ học tập và giáo dục giữ bí mật.

Xem ra dù sao chưa phải ngày cô bị ném đi, việc bồi dưỡng cần thiết vẫn phải làm, Hách Tịnh tự giễu ở trong lòng, trên mặt tràn đầy tinh thần nhiệt tình tham gia đội ngũ học bổ túc.

Năm nay đại đội A chiêu nạp từ tất cả các quân khu trên cả nước một lực lượng gần 100 học viên mới, trước vòng kiểm tra sức khỏe đã bị loại một nửa, lần này những người tham gia bổ túc, cũng hi vọng là học viên lưu lại. Bọn họ vì sau đó phải kiểm nghiệm thực tế và huấn luyện một chút giữ bí mật, cho nên muốn tham gia học bổ túc,theo suy đoán của các lão đồng chí, bọn họ có thể qua được của cuối cùng, so với số lượng bây giờ chắc chưa được một nửa.

Vì vậy những học viên lúc đang đi học cũng rất căng thẳng, dường như mọi lúc đều luôn ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một, lúc Hách Tịnh và Trương Anh Tử tới phòng học, trong nháy mắt liền cảm thấy một sự áp bức sắc bén,rất giống như sát khi của các cao thủ lúc so chiêu trong tiểu thuyết kiếm hiệp.

Quân phục hàng ngày đồng nhất, tư thế ngồi đồng nhất, còn có gò má ngăm đen cũng đồng nhất, mũ lính cũng đặt chỉnh tề ở bàn học, cả phòng học yên lặng như tờ, ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe được. Chân vừa mới bước vào Hách Tịnh liền xúc động có ý nghĩ quay đầu lại, lúc này cô chỉ có một cảm giá: “ Nơi này dương khí quá nặng, tiểu nữ khó có thể chịu được.”

Khó chấp nhận được cũng phải chịu, Hách Tịnh nhắm mắt lại, sau đó đưa mắt nhìn vào chỗ trống trong góc, lại thấy Trương Anh Tử trước mắt đã sải bước vào phòng học, oai vệ vượt muôn vàn khó khan đi vào giữa đám người, Hách Tịnh rên rỉ trong lòng một tiếng, lấy tay vỗ trán, cô có thể quên đi vị thần này, coi như bỏ qua cô ấy, cũng không thể quên nhiệm vụ của cô!

Tiến vào hay chưa tiến vào, đó là một vẫn đề, còn chưa đúng, đây là một lựa chọn.

Một phòng học hơn bốn mươi người, cũng chỉ có hai bọn học biết nhau, nếu như không ngồi cùng chỗ với cô ấy, như có chút khó nói, nhưng đi theo cô ấy, nhìn cô ấy đặc biệt mang kính sát tròng, hưng phấn tới hai má đỏ bừng, Hách Tịnh cảm thấy như thế cũng không ổn.

Cũng may Trương Anh Tử luẩn quẩn nửa ngày cũng tìm được chỗ ngồi xuống,có vẻ có một vị mãnh nao mặt đen ngồi riêng, cơ bản là không lưu lại chỗ cho ai ngồi, Hách Tịnh vỗ ngực thở phào một hơi, chọn vị trí gần cửa ngồi xuống, bên trái là cửa, có thể vừa tan lớp xông ra ngoài, bên phải trống không, không cần tiếp nhận quá nhiều bức xạ dương khĩ, rất tốt, rất hoàn mỹ.

Vừa mới ngồi xuống, tiếng chuông vang lên, thầy giáo cũng mặc quân trang đi vào phòng, Hách Tịnh chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên: thật cao to- trai đẹp!

Cũng không phải là trai đẹp bình thường, không như các anh chàng đẹp trai trên các tiết mục trên ti vi, cũng không phải là hình tượng nam nhân bị cố ý tục tằng hóa trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, thậm chí vóc dáng của anh không phải quá cao, tuyệt đối không vượt quá 1m80, ngũ quan của anh cũng không đủ tinh xảo, làn da cũng không được như làn da đã được xử lý của các minh tinh kia, nhưng mà một người như vậy cứ tùy tiện tiến về phía bục giảng đứng, bạn sẽ cảm thấy anh ấy rất tuấn tú, đợi tới khi anh mở miệng, mang theo nụ cười lười biếng lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giọng nói trầm thấp có từ tính, tóm lại trong một chữ: đẹp trai! Người con trai này có  một lực hút trí mạng với phụ nữ, đây chính là trực giác của Hách Tịnh, vì vậy theo bản năng cô quay đầu nhìn Trương Anh Tử, chỉ thấy khuôn mặt Trương Anh Tử đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, rồi lại lộ ra bộ dạng vô cùng đau đớn, vẻ mặt hết sức cổ quái.

Chỉ là anh chàng đẹp trai vừa mở miệng liền nói bắt đầu vào học, Hách Tịnh không dám phân tâm, vội vàng nghiêng đầu lại nghe giảng.

Thanh âm của anh chàng đẹp trai này nghr rất êm tai, thích hợp giảng bài, Hách Tịnh nhướng mày, không khỏi nhớ tới Đan Nhĩ Tín. Lần gặp nhau trước đó, lời anh đề nghị cô coi như không biết, dĩ nhiên là cô muốn còn không được, nhưng là vì thế mà sẽ không có cơ hội hỏi cổ họng anh làm sao.Giọng nói của Đan Nhĩ Tín và Đan Nhĩ Nhã rất giống nhau, đều là thanh âm nam trung nhẹ nhàng,trầm trầm tạo nên một cảm giác xa cách, làm cho người ta nghĩ tới âm điệu sáo trúc ( âm trầm, ngọt ngào) có ý vị, còn thêm chút trong trẻo lạnh lùng như ánh trắng khuyết

Nhưng giọng nói của anh bây giờ so với trước kia dường như là hai người khác nhau, mặc dù không tới nỗi khó nghe, nhưng mà lại như có chuyện gì đó bi thương, âm thanh mang chút thô cứng, mài vào lòng người làm có chút ngứa, có chút không thích.

Thầy giáo đẹp trai giọng nói mặc dù dễ nghe, cũng không thể nào nói chuyện yêu đương, làm một thầy giáo phải có chút không xứng với chức vị, anh ta giới thiệu đơn giản mấy câu, sau đó đưa tài liệu để mọi người tự học, cũng yêu cầu không chỉ nhớ kĩ, mà còn phải suy một ra ba, thông hiểu đạo lí, cuối cùng còn kèm thêm một câu: có thể thảo luận.

Đáng tiếc những lời anh ta nói ra lại giống như chưa nói, bởi vì mọi người cầm tài liệu trên tay liền im lặng xem, cả phòng học cũng chỉ có tiếng lật sách. Thầy giáo đẹp trai đi một vòng quanh lớp, dường như có chút nhàm chán, liền tìm chỗ ngồi xuống, vừa đúng ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hách Tịnh.

Hách Tịnh chợt cảm thấy lạnh người,trong nháy mắt liền có cảm giác có người nhìn chằm chằm sau lung, từ từ nghiêng đầu lại, lén lén dùng khóe mắt quan sát phía sau, quả nhiên, Trương Anh Tử đang trợn tròn cặp mắt nhìn sang bên này, làm điệu bộ giết gà uy hiếp cô, vẻ mặt hết sức đáng sợ.

Hách Tịnh vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chăm chú xem quy định, chế độ và thủ tục giữ bí mật trong tay, hết sức chăm chú, một chữ cũng không bỏ qua.

“ Hỏi một chút, nội dung quản lý căn cứ theo quy định thứ ba mươi hai.” Giọng của thầy giáo đẹp trai chợt vang lên, ngay bên tai.

Chỉ kinh ngạc trong 0.1s, Hách Tịnh lập tức nhẹ giọng trả lời: “ Bất kỳ cá nhân hoặc tập nào, bất kì vì lí do gì mà tiết lộ vị trí căn cứ, thiết bị cùng với tình huống trang bị nhân viên, căn cứ vào thân phận thành viên không tiết lộ ra ngoài, lúc thi hành nhiệm vụ nếu như bị thương, mát tích, tử trận, các loại văn kiện có tên họ không được công bố, chỉ được sử dụng biệt danh để phân khu.”

“ Trước kia đã từng đọc quá cái này?” Thầy giáo mở tài liệu trong tay, gật đầu một cái thuận miệng hỏi.

“ Không,đây là lần đầu tiên xem.” Hách Tịnh tới lúc này mới biết, thật sự có rất nhiều người là “ anh hùng vô danh.”

“ Rất tốt, ba phút laaji 20 tờ, đều nhớ kỹ?” Thầy giáo dường như rất hăng hái, tiến lại gần hơn một chút.

“ Cũng không tốt bao nhiều đâu.” Hách Tịnh không chút dấu vết nghiêng người, hơi cách xa anh ta một chút, trên người người này có mùi thuốc lá, phải là người thường xuyên hút thuốc, từ nhỏ Hách Tịnh đã tiếp xúc với người lớn, bao gồm cả Đan Dũng cũng đều không hút thuốc, vì vậy có chút khó thích ứng.

“ Kém bao nhiêu?” Thế nhưng thầy giáo lại truy tận cùng không buông.

“ Có thể có một số trường hợp khác sẽ tính sai.” Hách Tịnh thành thật trả lời, giọng nói không hề dao động.

“ Người tốt, đây là đã gặp qua một lần là không thể quên!” Thế nhưng thầy giáo lại kích động vỗ bàn một cái, dường như nhớ ra điều gì, có chút nổi giận, lát sau lại hỏi Hách Tịnh: “Vậy em cảm thấy chế độ này không  hợp lý sao? Về việc không công bố họ tên gì đó.”

Hách Tịnh có chút ngạc nhiên nhìn anh ta một cái, nghĩ qua một lát mới mở miệng: “ Có thể giải thích được, mức độ nhất định cũng có thể chấp nhận được.”

“ A, nói thử một chút xem?”

Có lẽ người này rất nhàm chán, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, Hách Tịnh liền mở máy hát ra: “ Tôi cảm thây nên phân chia mức độ đối đãi, có thể công khai ở một phạm vi nhất định, không nên vì lý do nào đó mà giấu giếm. Không những vinh dự mà còn là lợi ích, điều gì cũng không quan trọng bằng tính mạng con người, có lúc giữ bí mật cũng là một loại bảo vệ.”

“ Ví dụ như?” Thày giáo không hổ là thầy giáo, thuận thế chen vào khuyến khích bạn nói tiếp.

“ Ví dụ như thời gian trước có vị cảnh sát ngầm bị vị “ ký giả tốt bụng” đưa ra ánh sáng khiến người nhà của anh ấy gặp sự công kích bị trả thù. Hơn nữa theo đại cục mà xem xét, giữ bí mật là rất cần thiết.” Hách Tịnh cảm thấy lời nói của mình hơi có chút chủ nghĩa cá nhân, ngay trước mặt thầy giáo, mặt mũi người ta vẫn phải có, cô định dừng chủ đề lại.

“ Như thế nào là dựa theo đại cục mà nói?” Thầy giáo lại rất hứng thú.

“ Tôi cho rằng, chiến lược của bộ đội đặc chủng có mục đích không giống bộ đội thông thường, tôn chỉ của chúng ta là dùng binh lực ít đổi lấy thắng lợi lớn. Cho nên, từ lâu rồi, hành động của chúng ra mang đính đột kích và bất ngờ, hoặc gọi là tiên phát chế nhân ( hành động trước khống chế được người), đối tượng mục dích cũng không quá mấu chốt. Như trong lịch sử mà nói, dĩ nhiên, mọi người có thể hiểu sâu sắc hơn tôi, tôi chỉ biết trong chiến tranh thế giới thứ hai, đẩy mạnh nghiên cứu hạt nhân nguyên tử, Churchill vì ngăn cản tốc độ nghiên cứu chế tạo của Đức, liền hạ lệnh đội lính đặc chủng vừa xây dựng của nước Anh đi phá hủy hãng nghiên cứu chế tạo trọng điểm của nước Đức, ngay từ đầu nước Anh và đội lính đặc chủng này vẫn giữ bí mật, tin tức không đồng nhát, khiến nước Đức sơ sót trong phòng thủ, liền khiến nước Đức thất bại. Hãng trọng điểm bị hủy, nước Đức không thể không giảm tốc độ nghiên cứu chế tạo bom nguyên tử. Nếu như ngay từ đầu nước Anh và đội lính đặc nhiệm của họ công khai, như thế giống như nói với nước Đức hãy chuẩn bị thật tốt, vậy thì kế hoạch bên này cũng sẽ không thành công, nếu như quân đội Đức chế đạo thành công bom nguyên tử, kết cục chiến tranh thế giới thứ hai thật khó có thể hình dung được.”

Dù sao cũng chính thức thảo luận, Hách Tịnh liền vắt óc tìm cách nhớ lại những kiến thức ít ỏi tới đáng thương về chiến tranh trong đầu mình, trời biết, cô chính là người yêu thích hòa bình, coi như bijbawts làm cảnh sát, nhưng ***hình tượng chính là cái gì? Là người trưởng thành lương thiện, là cành tùng, trên bả vai có cành ô liu, không phải là ứng kiếm như mọi người kia, chúng ta không cùng một đại sự được không? Cho nên đừng hỏi nữa!

Không nghĩ tới  Hách Tịnh tự nhận mình là học viên trả lời rất nghiêm chỉnh, thế nhưng lại khiến cho thầy giáo đẹp trai bật cười ha ha, cuối cùng còn bình luận một câu: “ Một cô gái rất thú vị.”

Lời của cô rất thú vị sao? Hách Tịnh ở trong đầu tự nhủ, cuối cùng nhận định phán đoán của mình: thật ra thì không đủ ý nghĩa chính
Bình Luận (0)
Comment