Anh Em (Thủ Túc)

Chương 45

Đan Nhĩ Nhã cũng không có lái xe về nhà ngay, mà là dừng lại ở một chỗ yên lặng, ngay tại lúc không khí ở bên trong xe trầm mặc tới mức Hách Tịnh cũng không biết mình nên nói gì, Đan Nhĩ Nhã chợt mở miệng hỏi: “ Thân phận của nó là súng bắn tỉa?”

Hách Tịnh cân nhắc một chút liền trả lời: “ Hiện giờ thì không phải”. Cô nhớ rằng Đan Nhĩ Tín đã từng nói, cho dù khi anh còn ở đội hành động, cũng là phụ trách **** và các vấn đề kỹ thuật điện tử, nhưng trên thế giới này còn tồn tại một “ bàn tay đa năng”, xem,kỹ thuật bắn súng hiện giờ của anh Hách Tịnh không có bảo đảm mọi chuyện trong quá khứ.

Cũng giống như cô, nếu mấy năm trước có người nói cô sẽ trở thành một phiên dịch, có thể cô sẽ cảm thấy buồn cười, bởi vì lý tưởng thời trẻ của cô chính là công việc nghiên cứu khoa học, bởi vì cô cảm thấy công việc phiên dịch gì đó so với những người năng động sẽ dễ dàng hơn.

“ Bây giờ các em không ở bên nhau sao?” câu hỏi tiếp theo của Đan Nhĩ Nhã khiến Hách Tịnh hồi thần lại, hơn nữa còn kinh ngạc tới mức nhay dựng lên suýt nữa đụng vào mui xe.

“ Anh… Em… Anh ấy.. Cái đó”  Hách Tịnh xưng hô cả ba người xong, nhưng chưa nghĩ ra nên giải thích như thế nào, phủ nhận, lại giống như bọn họ có chút chuyện, thừa nhận, Hách Tịnh không cam lòng.

“ Em không cần giật mình, bọn anh là sinh đôi, so với mọi người thì sự cảm nhận sự biến hóa về tình cảm rõ ràng hơn, nó thích em.” Đan Nhĩ Nhã nói không dài, giọng nói vẫn trầm thấp, khiến tâm tình Hách Tịnh xao động.

Sau đó Đan Nhĩ Nhã không nói gì nữa, một làn nữa khởi động xe, lần này thì lái xe về nhà, Đan Nhĩ Nhã nói là có việc gấp, Hách Tịnh trở về phòng thu dọn đồ đạc, Đan Nhĩ Tín vẫn chưa thấy xuất hiện.

Lúc chiều Lương Thanh trở về nhà,chuẩn bị một đống đồ ngổn ngang, không chỉ đồ ăn, mà còn có cả mấy bộ đồ của các thợ may với giá trị xa xỉ.

Hách Tịnh nhíu mày một cái: “ Trước kia con có cảnh phục, giờ lại có quan trang, mẹ mua những thứ này, con làm gì có cơ hội mặc, có thể trả lại hàng được không? Hình như rất đắt!” Hách Tịnh lật lật những bộ đồ này, mềm mại, màu sáng, rõ ràng là không hợp với độ tuổi của Lương Thanh, cô bỏ qua đề nghị để cho bà mặc.

Lương Thanh vừa khoa chân múa tay trên người cô, vừa nói thầm: “ Tuổi xuân của con gái mấy năm qua như thế, quá tuổi rồi, cho dù dáng người có giữ được đi nữa, mặc những bộ đồ này cũng để cảm nhận những năm đó, không phải con định mặc đồng phục cho tới lúc về hưu chứ? Đời này cũng kém thú vị rồi!”

Hách Tịnh không phản bác gì, chỉ oán thầm:  chẳng lẽ còn sống chính là vì để mặc quần áo đẹp?

Thấy cô không lên tiếng, Lương Thanh thở dài lại nói tiếp: “ Con nói con khỏe mạnh nhất định phải đi làm cảnh sát, coi như công việc phiên dịch khổ cưc như nhau, con cũng có thể tùy tiện tới một công ty tư nhân hoặc công ty phiên dịch, so với hiện tại thu nhập cao hơn, những món đồ này có thể không mua nổi sao? Đan Nhĩ Nhã có thể làm, mẹ thấy con so với nó có thể khá hơn, chính là không ở nơi có khả năng.”

Hách Tịnh dừng hành động trên tay lại, ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nhìn Lương Thanh: “ Con lại thấy chỗ con đang làm đúng là một nơi thích hợp.”

Có lẽ Lương Thanh không nghĩ tới cô sẽ phản ứng nhanh và nghiêm túc trả lời lại như vậy, sững sờ một chút, Hách Tịnh không phục lại bộ dạng qua loa ngày thường nói:” Ai nha, mẹ, chả trách người làm đơn nhiều năm như vậy mới có thể vào Đảng, chính là giác ngộ chưa đủ nha, vì xây dựng XHCN hiện đại hóa mà đóng góp một viên gạch, cương vị nào cũng đều cần người a, như câu nói kia, giống như một cái ốc vít XHCN, đặt vào chỗ nào liền ở yên đó!”

Lương Thanh bị con gái đụng vào chỗ đau có chút không ngờ tới, chỉ là nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp của cô, nghĩ đến cô tính tình chín chắn hơn bạn cùng lứa rất nhiều, hai người ở chung, dường như là cô một mực dỗ dành người mẹ là mình, cố gắng đem tất cả quá khư che giấu, giữ cân bằng như bây giờ, Lương Thanh không khỏi mềm lòng.

“ Ra bên ngoài nhớ chăm sóc mình, còn có một việc con phải nghe lời.” Lương Thanh vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Nhất định phải hết sức cách xa Đan Nhĩ Tín, chớ cùng nó dây dưa quá nhiều!”

Hách Tịnh trầm mặc một lát, Lương Thanh cũng có chút nóng vội: “ Nó dây dưa với con… Hay là đã làm gì với con?” Giọng nói cao liên, hiển nhiên là đã động vào cục lửa.

Hách Tịnh vội vàng mở miệng trấn an: “ Không có, con chỉ là đang suy nghĩ, sao mẹ lại đối với hai anh em bọn họ có thái độ kém tới mức ấy.”

Sắc mặt Lương Thanh thay đổi trong chốc lát, mới nhẹ giọng mở miệng: “ Nhĩ Nhã sống ở nhà họ Đan từ nhỏ, lớn lên coi như bình thường, Đan Nhĩ Tín thì khác, chịu ảnh hưởng từ mẹ nó quá lớn.” Nhắc tới mẹ của Nhĩ Tín, sắc mặt Lương Thanh có chút khó coi, chán ghét, ghen tỵ nhiều hơn là căm hận, các loại vẻ mặt đều có, vả lại còn rất mãnh liệt, Hách Tịnh rất ít khi thấy cảm xúc phức tạp như vậy trên mặt bà, nên thông minh không có hỏi thêm, sau khi Lương Thanh hít sâu một hơi vẻ mặt liền hòa hoãn đi một chút, tiếp tục nói: “ Đó là một người phụ nữ vừa ác độc vừa đáng sợ, Đan Nhĩ Tín từ mười bốn tuổi về trước đều ở cùng với mẹ mình, mà tính tình một người được tạo nên chủ yếu quyết định bởi những sự việc thời trẻ thơ, mẹ không dám suy đoán, nhưng dám nói nhân cách của nó chắc chắn không hoàn thiện, người bình thường như thế cũng rất nguy hiểm.” Dương như từng câu từng chữ của Lương Thanh đang cảnh cáo Hách Tịnh.

Hách Tịnh nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được, lời nói của Lương Thanh như kim châm, đâm vào lòng của cô đau nhói, vì hóa giải loại đau đớn này, cô liền nặn ra một nụ cười: “ Mẹ, sao mẹ lại nghĩ nhân cách của con nhất định hoàn thiện! Con lại không nguy hiểm?”

Lương Thanh nghe vậy giống như bị sét đánh, không dám tin nhìn chằm chằm Hách Tịnh, xác nhận cô không phải đang nói đùa, sắc mặt trở nên xanh mét, run rẩy đôi môi muốn mở miệng mấy lần, lại không thể được, bà nhẹ nhàng lắc đầy, từ từ lùi lại tới của, chợt oa lên một tiếng, che miệng xoay người chạy đi, không lâu sau, Hách Tịnh nghe được một tiếng kêu đau, tiếp theo là tiếng cơ thể đụng vào sàn nhà bằng gỗ, cô nhanh chóng đuổi theo, thấy Lương Thanh té xuống sàn nhà dưới lầu, một tay chống đỡ cơ thể, cố gắng đứng lên, một tay khác cố gắng xoa nắn bắp chân, trên mặt bà tràn đầy nước mắt, vẻ mặt thống khổ, đại khái là ngã đau chân.

“ Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy? Bị thương sao?” Hách Tịnh ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, đỡ Lương Thanh, lại bị bà hất ra, nói cũng không muốn nói, chỉ phất tay bảo Hách Tịnh tránh ra.

Bắp chân Lương Thanh hiện là một đường vặn vẹo không bình thường, rõ ràng là bị thương không nhẹ, lòng Hách Tịnh như lửa đốt, vừa lo lắng vừa hối hận, vội vàng lấy điện thoại gọi cấp cứu 120, lại gọi cho Đan Dũng, thư kí của ông nói ông tới thành phố T cách 100 k họp, trong vòng hai tiếng nữa chưa thể quay lại, Hách Tịnh đành phải gọi cho Đan Nhĩ Nhã, nhưng điện thoại không cách nào gọi được.

Cô không phải là không nghĩ tới Đan Nhĩ Tín, nhưng nguyên nhân hai người vừa xung đột là gì a, cô không dám tiếp tục châm chọc tâm tình hết sức kích động của Lương Thanh.

Hách Tịnh mấy lần muốn đỡ Lương Thanh tới ghế sô pha, cũng bị bà rất kích động phất tay đuổi ra, Hách Tịnh sợ bà giãy dụa lại bị thương nữa, chỉ đành dừng lại, ngồi chổm hổm ở bên cạnh bà, hối hận tới ruột cũng xanh lại. Nói thật mấy năm qua Lương Thanh vẫn luôn chờ đợi cô, móc tim móc gan cũng được, giống như là chợt ý thức được mình là người thân duy nhất của cô.

Hách tịnh đã từng lý trí phân tích mục đích của bà, kết luận cuối cùng là, trước kia tâm tình của Lương Thanh dồn hết cho Đan Dũng, dường như tất cả mọi cố gắng cũng là vì muốn nói lại duyên tình với ông, nếu không liền cảm giác cuộc đời không có chút vui vẻ gì, đối với mình, cuộc sống đứa  con gái không mấy yêu thương cũng không còn cách nào giành quá nhiều tình cảm.

Đợi tới khi bà và Đan Dũng trở thành người thân, sự trống trải lớn nhất cuộc đời bà mới được lấp đầy, nhưng có lã là tiếc nuối cả đời, cảnh xuân tươi đẹp đã qua, bà không có khả năng đem yêu thương của mình nuôi dưỡng dứa nhỏ, vì vậy mình liền lại có giá trị tồn tại, dĩ nhiên Đan Dũng cũng không ngại, cũng không ghét người kế nữ này, vì vậy ông xem như con gái của mình liền tạo cho Lương Thanh một loại hạnh phúc khác.

Hách Tịnh nhận xét, hối hận vì mình, quá máu lạnh, quá khách quan, không có chút tình cảm mẹ con nào, liền giống như Lương Thanh nói,tuổi thơ của con người đều ảnh hướng tới cả cuộc đời, bởi vì Lương Thanh gieo hạt, liền phải gánh chịu loại quả này, Hách Tịnh đối với ai cũng có thể độ lượng tha thứ, đối với ai cũng nhiệt tình phóng khoáng, cố tình đối với mẹ mình, lại giống như tảng đá lạnh như băng, có ủ thế nào cũng không nóng.

Lương Thanh chỉ khóc, từ đè nén tới nức nở, rồi gào khóc, nước mắt giàn dụa không còn bộ dáng đoan trang ưu nhã ngày thường, trong ấn tượng của Hách Tịnh, Lương Thanh là người luôn yêu thích cái đẹp và luôn chú ý tới hình tượng, lần đầu tiên trong đời cô thấy mẹ mình như vậy.

Không phải đã sớm quyết định duy trì trạng thái mẹ hiền con yêu sao? Không phải đã quyết đời này sẽ không theo đuổi cái điều gọi là tình thương của mẹ sao? Tại sao nhìn bà khóc, mình vẫn thấy đau lòng, mấy năm nay Lương Thanh sống an nhàn sung sướng được mọi người cung kính, về tinh thần và thân thể cũng không phải chịu đựng đau khổ chứ? Mà hôm nay đây, mọi thứ đều là mình mang tới cho bà, đến từ chính con gái duy nhất của bà.

Trong lòng Hách Tịnh như lửa đốt đợi xe cứu thương đến, lúc này cửa chính vang lên tiếng mở khóa, cô cho là chị Trương ra ngoài mua đồ quay về, vội vàng chạy ra, sau khi mở của lại thấy sửng sốt, lúng túng, người trở về là Đan Nhĩ Tín, anh đổi quần áo khác, hình như là mới mua, đầu tiên là vẻ kinh ngạc nhìn Hách Tịnh một cái, sau đó bị hình anh Lương Thanh ngã xuống đất đang khóc thút thít hấp dẫn.

Dùng ánh mắt hỏi Hách Tịnh: xảy ra chuyện gì

Hách Tịnh vội vàng nói: “ Mẹ tôi không cẩn thận ngã xuống lầu, hiện giờ thì chỉ có thể đoán là chân bị thương, tôi lo bà còn bị thương ở chỗ khác!” Xe cứu thương đáng chết! Lúc người khác cần tới thì nó luôn tới muộn!

Đan Nhĩ Nhã tiến lên mấy bước, nhìn sơ qua: “ Xương bắp chân gãy rồi,phải nhanh đưa tới bệnh viện xử lý, nếu không do bà lớn tuổi rồi, khó khôi phục.”

Giờ phút này tiếng khóc của Lương Thanh đã nhỏ lại, mồ hôi trên trán hạt lớn hạt nhỏ rơi xuống,ánh mắt giống như chìm vào mê muội, dường như không rảnh chú ý tới mọi việc xung quanh, Hách Tịnh liền gấp gáp, Đan Nhĩ Tín nói: “ Bây giờ là giờ cao điểm, trên đường nhiều xe, xe cứu thương không thể tới nhanh như vậy, tôi thấy xương sống bà ấy không sao, có thể cử động, ngoài cửa tiểu khu có phòng khám bệnh chỉnh hỉnh, chúng ra trước hết đưa bà ấy tới đó xử lý qua một chút.”

“ Được!” Hách Tịnh lập tức gật đầu, lúc này bắp chân Lương Thanh đã sưng giống như quả bí, nếu không nhanh xử lý, bà có thể bị đau tới mất nửa mạng.

Cũng may vì đau đớn và do khóc nhiều Lương Thanh đã tiêu hao phần lớn sức lực, lúc này dù bà thấy Đan Nhĩ Tín liền có chút bài, nhưng cũng không cách nào giãy dụa.

Chỉ thấy đầu tiên Đan Nhĩ Tín đi xuống hầm dưới nhà tìm một số đồ, sau đó bảo Hách Tịnh đỡ bà nằm ngửa ra, lấy ra hai thanh gỗ gần giống nhau, vội mà không cuống bọc một lớp băng gạc lên hai tấm gỗ, sau đó dùng hai thanh gỗ cố định chân bị thương của Lương Thanh, dùng băng đeo quấn chặt hai thanh gỗ, cuối cùng còn làm mộ vòng số “8” đúng tiêu chuẩn cố định chân, làm cho bắp chân thành góc vuông.

Làm xong tất cả, Đan Nhĩ Tín phối hợp với Hách Tịnh đem Lương Thanh đặt trên một tấm phản gấp, dùng làm băng ca, lúc Hách Tịnh đang muốn giúp Nhĩ Tín nâng cáng lên, chuông của vang lên, hai bảo vệ chạy tới, ân cần hỏi thăm: “ Có việc gì cần giúp đỡ sao?”

Đan Nhĩ Tín nhìn Hách Tịnh một cái: “ Em không biết chỗ này có bảo vệ 24h hễ gọi là tới sao?”

Hách Tịnh囧 rồi, nghĩ thầm tôi cũng không ở nhà được mấy ngày, nghĩ tới số ngày Đan Nhĩ Tín ở nhà còn ít hơn mình, ngượng ngùng mở miệng, xem là năng lực thích ứng hoàn cảnh sống, cũng là do thiên phú.

Đưa Lương Thanh tới phòng cấp cứu được bác sĩ xử lý vết thương trên đùi Lương Thanh, vừa tiếp tục công việc trên tau vừa tán thưởng: “ Rất chuyên nghiệp, là ai làm thế?”  Sau khi nghe đáp án liền vui mừng hỏi Đan Nhĩ Tín: “ Đồng nghiệp? Cũng là sinh viên học viện y? Khoa chỉnh hình!”

Đan Nhĩ Tín chỉ giải thích đơn giản một câu: “ Có học qua một chút xử lý cấp cứu.” Ngược lại người bị thương mới là đồng nghiệp của bọn họ, chỉ là lúc này nhắm mắt lại không có cử động gì, giống như đang nggủ, mặc dù Đan Nhĩ Tín đang nghi ngờ đau đớn do gãy xương bà có thể ngủ được không.

Bởi vì Lương Thanh bị thương ngoài ý muốn, Hách Tịnh vốn muốn xin nghỉ để chăm sóc bà, nhưng từ đầu tới cuối Lương Thanh không hề nói chuyện với cô, chờ tới khi chị Trương tới, lại thông qua chị Trương nói với Hách Tịnh nhanh rời đi, nói tạm thời không muốn nhìn thấy cô.

Hách Tịnh vô cùng buồn rầu, cũng rất hối hận, cô không hiểu mình luôn tỉnh táo lý trí, tại sao có thể xúc động nói những lời như thế, lần nữa khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Lương Thanh, cho dù khi cha mẹ mới li hôn cô có lúc buồn khổ, tức giận, cũng chưa từng đi kích thích mẹ mình như vậy, mà lúc đó cô còn nhỏ tuổi, đáng lẽ là kích động hơn bây giờ mới đúng.

Như vậy rốt cuộc hôm nay cô làm sao? Là thời kỳ phản nghịch tới muộn, hay là nguyên nhân gì, khiến cô phá vỡ sự khách sáo và dễ dàng tha thứ với Lương Thanh? Trong lòng mơ hồ hiểu rõ một chút, rồi lại không muốn nghĩ thêm, thôi, cứ để cô lần đầu tiên làm đà điểu đi, trước nên để mỗi người yên tĩnh một chút, dù sao Lương Thanh cũng chỉ là gãy chân, họ còn có cơ hội hòa hảo, không như cha mình, thậm chí lần cuối cùng gặp mặt cũng không được.

Trước khi trời tối Đan Dũng mới chạy tới thành phố B, Hách Tịnh giải thích đơn giản cho ông nguyên nhân mẹ bị thương, chỉ là khó tránh khỏi có chút chột dạ, cũng may Đan Dũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không hỏi nhiều, tự mình tới bệnh viện đón Lương Thanh về nhà chăm sóc, lại mời thêm người làm, thêm chị Trương bảo mẫu, cũng không có gì quá lo lắng.

Vốn là còn có một ngày nghỉ, nhưng rõ ràng là Lương Thanh không muốn gặp lại cô, Hách Tịnh liền thức thời thu dọn đồ đạc, nói là do có tài liệu cần chuẩn bị, Đan Nhĩ Tín thì ngay cả lời chào cũng không nói, trực tiếp chuẩn bị đi.

Lúc trở về căn cứ, bởi vì Đan Nhĩ Tín lái xe, Hách Tịnh cũng không muốn làm bộ bỏ đi đợi xe khách, huống chi, xe khách cũng đã bỏ lỡ, nếu như Lương Thanh có nổi đóa với cô, cô có thể coi đó là lý do.

Xe chậm rãi hòa vào dòng xe cộ, xung quanh nhà cao tầng, mây tía lóe lên, ban đêm ở thành phố này, cởi bỏ cảm giác nặng nề nồng đậm ban ngày, mang tới một loại sức sống đặc biệt ấm áp.

Hách Tịnh miễn cướng tựa đầu ở trên cửa kính xe, không sợ phiền nhìn các tòa lầu như hộp diêm bao quanh thành phố với đủ loại cửa sổ, từ cửa sổ hắt ra bên ngoài ánh đèn màu cam, đó là cảnh tượng cô thích nhất, hơn nữa cô sẽ tưởng tượng, nghĩ tới người nữ chủ của gia đình đó bận rộn ở trong bếp như thế nào, những đứa trẻ nghịch ngợm ồn ào như thế nào, nghe tiếng chuông cửa vang lên, bỏ lại đồ chơi trên tay reo to đi mở cửa,hoặc là bố đã về cũng có thể không phải, nhưng nói chung bố sẽ trở về, tóm lại đó là một gia đình hạnh phúc.

Cửa sổ tương tự, ánh đèn giống thế, nhưng sự việc xảy ra bên trong lại khác, nếu như bọn họ là hạnh phục, vậy mình là gì? Sự bất hạnh của mỗi gia đình không giống nhau, nhưng hạnh phúc lại giống như nhau, nhà nhà thắp đèn, cô chỉ ước mọi nhà đều vui vẻ.

Vì vậy cô tự nguyện dùng tuổi thanh xuân của mình, dùng nhiệt huyết, duy trì sự phồn vinh, yên bình của thành phố này, của đất nước này,còn có người con trai ở bên cạnh, anh ấy cũng có thể như vậy chứ?

“ Anh và mẹ anh tình cảm có tốt không?” Hách Tịnh nghe thấy tiếng mình hỏi.

Chiếc xe trượt lái lệch khỏi đường đi một chút, mang tới âm thanh ồn ã của những chiếc xe phía sau, Đan Nhĩ Tín vội vàng đưa xe về đúng đường, nghiêng đầu hung dữ quát: “ Xem như mẹ em không để ý tới em, cũng không cần ở chỗ anh tìm thăng bằng!”

Dáng vẻ hung dữ của anh ngược lại khiến tâm tình của Hách Tịnh khá hơn một chút, giờ phút này anh không như mãnh thú công kích người như buổi chiều hôm trước, cũng không có phát hỏa rồi tỏ ra lạnh lùng khó gần, lại càng không có vẻ tỉnh táo như buổi tối xử lý vết thương cho Lương Thanh, mà là giống như một chú mèo xù lông, tự cho là rất uy nghiêm, thật ra thì lại khiến mọi người cảm thấy nó rất đáng yêu, Hách Tịnh xem một lát thấy ngứa ngáy trên tay, không nhịn được đưa tay xoa đầu anh mấy cái.

Lần này mặt của Đan Nhĩ Tín không còn đen nữa, mà bắt đầu đỏ lên: “ Làm phản!” Cũng không nói thêm nữa, bật đèn đổi đường, đi ra khỏi đường chính,không đi theo con đường đã định, Hách Tịnh có chút kinh ngạc: “ Anh phải đi chỗ nào?”

“ Tìm chỗ ăn em!” Đan Nhĩ Tín cũng không quay đầu lại, cắn môi cười lạnh: “ Trên xe động tay động chân quá nguy hiểm, em kiên nhân một chút a.”

Lần này lại khiến mặt Hách Tịnh đỏ lên, đồ lưu manh này! Cô đang có chút thương cảm, trong lòng tràn đầy tình mẫu tử, nâng cao phong cách của mình, cái gì mà trước lo nỗi lo của thiên hạ, rất nhanh đỉnh đầu có thể hiện hào quang Thánh mẫu, người này cũng không thèm phối hợp đây? Cái gì cũng có thể liên tưởng tới phương diện kia! Còn nói là kết cấu bộ não của đàn ông với phụ nữ khác nhau?
Bình Luận (0)
Comment