“Đi ăn chung không?” Vân Hoàng gõ cửa phòng Cố Diễn.
Bên trong truyền ra âm thanh ì đùng, một lát sau Cố Diễn mới mở cửa, ăn mặc khoa trương như khổng tước đực, khua môi múa mép: “Không đi, thầy Giang Nguyên hẹn tao rồi.”
Vân Hoàng liếc mắt nhìn thôi cũng đủ thấy ngứa, đẩy cậu sang một bên, đôi bốt va chạm với sàn nhà cộp cộp, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha: “Cho tao thêm vài liều thuốc ức chế.”
Cố Diễn giật giật: “Mày không tự đi mua à?”
Vân Hoàng ngạc nhiên: “Tao mua được thì còn đi xin mày?”
Cố Diễn: Cũng đúng.
Cậu lấy một thùng dụng cụ dưới gầm giường ra, đem sáu ống đưa cho Vân Hoàng: “Mười hai ống cuối cùng, chia đôi hai đứa.”
Trần đời lần đầu thấy một Alpha tuyệt dzời đến vậy, còn đem thuốc ức chế cho Omega.
Cố Diễn cảm động đến rơi lệ vì bản thân.
Vân Hoàng nhận thuốc, nhìn chăm chăm sáu ống còn lại, mím môi: “Mày cũng có giả Beta đâu, giữ thuốc ức chế làm gì?”
Cố Diễn đơ người: Nói có lý phết, không cãi được.
Nhưng tao là Alpha! Dù là ngụy trang thành Omega thì vẫn cường tráng hơn loại Alpha như mày đó!
Thể trạng của Cố Diễn không quá to con như Alpha thông thường, không hẳn giống hệt Beta nhưng bảo đảm hơn hẳn Omega.
Ngoài ra còn đính kèm pheromone vị quýt ngọt nên cùng lắm người ta sẽ nghĩ tên Omega này hơi thô lỗ tí thôi.
Cuối cùng Vân Hoàng sung sướng đi khỏi, mang theo hết mớ thuốc ức chế của Cố Diễn.
Cố Diễn đau mề nghĩ chắc có mỗi mình mình trong lịch sử đi làm chị em bạn dì với Omega..