Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 77.2

Có lẽ phát hiện sự phẫn nộ giữa hai người ngày càng cao, vài nhân viên nắm chặt tay Thích Nghi Thụy, kéo anh ta ra xa.

Bộ phim vừa mới quay, lúc này thay đổi người, cũng không có ảnh hưởng gì. Về phía truyền thông khó có vẻ thuyết phục hơn, vì sáng nay tin tức nam chính được công bố ra ngoài là Thích Nghi Thụy, giữa đường đổi người, khó tránh khỏi phải giải thích một lần.

"Tổng giám đốc Du, cậu muốn tìm ai đến diễn?" đạo diễn Vệ trừ bỏ thở dài ra, cũng không làm được những thứ khác.

Du Lăng Thần liếc mắt nhìn Dư Tư Nhạc, tạm thời không trả lời câu hỏi của ông ta, nói: "Kịch bản bộ phim ở đâu? Cho tôi xem một chút."

Đạo diễn Vệ cầm lấy một quyển sách trên bàn, đưa cho Du Lăng Thần: "Tổng cộng có mười tám tập, lúc này vừa mới bắt đầu."

Du Lăng Thần gật gật đầu, mở kịch bản ra xem.

Ngay trang mười sáu, Du Lăng Thần nhìn thấy "nụ hôn kích tình", đôi mắt lóe lên ý cười: "Lúc quay phim, là hôn thật hay hôn giả?"

Dường như không ngờ Boss sẽ hỏi chuyện này, đạo diễn Vệ sửng sốt, trả lời: "Bình thường cảnh này là hôn giả, nhưng vì để cho phim càng như thật, tôi đề nghị diễn giả thành thật!"

Bốn chữ cuối cùng khắc sâu vào đầu Du Lăng Thần, ánh mắt anh chuyển sang Dư Tư Nhạc đang đứng bên cạnh, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ hồng của cô.

Chỗ thuộc về anh, sao có thể để người khác chạm vào?

"Diễn sao?" Du Lăng Thần vừa đọc kịch bản, vừa hỏi.

Vấn đề anh hỏi, thật sự rất kỳ lạ, làm Vệ Hâm trở tay không kịp.

"Diễn chỉ là làm dáng một chút, chỗ quan trọng nhất sẽ được che chắn, có thể xuất hiện trên màn ảnh là được."

Trong lòng Du Lăng Thần có thêm sự hiểu biết mới về đoàn làm phim.... .....

"Tổng giám đốc Du, việc này có vấn đề gì không?" Người nào quay phim, so sánh nhiều như vậy sao? Huống chi trong lúc quay phim, khó tránh việc va chạm.

"Không có vấn đề gì." Du Lăng Thần bình tĩnh phun ra những lời này, đôi mắt lóe lên, nói: "Bộ phim này, tôi diễn."

Cái gì? Những lời này làm cho tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.

Hôm nay tổng giám đốc Du thật lạ, nói chuyện kỳ lạ, hành động kỳ lạ, làm ra những quyết định cũng rất kỳ lạ!

Dư Tư Nhạc kéo kéo góc áo anh, trong ánh mắt tràn đầy khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Anh hai, anh làm cái quỷ gì vậy?"

"Đột nhiên có hứng thú đối với việc quay phim." Du Lăng Thần từ trong ra ngoài nhìn không ra hỉ nộ.

Dư Tư Nhạc mấp máy môi, kết nối những lời Du Lăng Thần đã nói lại. Đầu tiên là hỏi hôn thật hay hôn giả, sau đó là cảnh diễn, bây giờ còn nói tự mình quay phim? Chẳng lẽ anh hai cảm thấy hứng thú đôi với ảnh diễn hôn môi, mới muốn nhận kịch bản bộ phim này?

Suy nghĩ của Dư Tư Nhạc đã lệch quỹ đạo.

Đạo diễn Vệ khó xử nhìn anh, dường như thật không dám tin.

"Tổng giám đốc Du, quay phim cần thời gian rất lâu.... ..."

Tôi sẽ dành ra nhiều thời gian." Giọng nói Du Lăng Thần tràn đầy kiên quyết, như không có bất cứ chuyện gì làm dao động.

"Nhưng kỹ thuật diễn xuất....." Đạo diễn Vệ rất do dự, tuy Du Lăng Thần là ông chủ lớn, nhưng không thể vì chuyện riêng tư, bỏ chạy đến tổ quay phim, nói quay phim là quay phim.

Du Lăng Thần chậm rãi đi đến: "Chúng ta có thể thử một lần, nam chính trong kịch bản là một người kiêu ngạo, có máu lạnh.... ..."

Dư Tư Nhạc và đạo diễn Vệ đều hiểu, trong thự tế Du Lăng Thần không phải là một người như thế sao? Có ai có thể hiểu rõ một người có tính cách như anh chứ?"

"Anh hai, chỉ là đóng phim......" Dư Tư Nhạc cũng muốn khuyên ý đồ của anh.

Du Lăng Thần lắc đầu nói: "Em cho rằng có thể làm khó được anh sao?"

Mỗi ngày anh đều đọ sức trong giới thương mại, nếu ngay cả bản thân và bên ngoài đều không khống chế được, Du thị đã sớm suy tàn rồi.

Dư Tư Nhạc chợt hiểu được ý của anh hai, không lo lắng nữa.

Đạo diễn Vệ nói: "Chúng ta đến đó thử một lần."

Tất cả nhân viên chuẩn bị trở lại công việc lần nữa.

Thợ trang điểm hóa trang cho Du Lăng Thần, sau đó đó chuẩn bị tốt các công việc.

Đạo diễn Vệ hô "quay phim", máy quay phim nhắm ngay người trong cảnh quay.

Phong thái của Du Lăng Thần đều xuất phát từ bản thân, bề ngoài của anh không có nhiều thay đổi, nhưng từ đôi mắt kia, có thể nhìn ra được.

Đôi mày kiếm hơi nhăn lại, ánh mắt lãnh liệt này, nói cho những người khác biết, anh khó chịu đến mức nào.

Diễn xuất của Du Lăng Thần khác hơn so với Thích Nghi Thụy, Du Lăng Thần biểu hiện tính cách nhân vật ra bên ngoài nhìn tốt hơn.

Một cảnh diễn vừa kết thúc, hành động của Du Lăng Thần được mọi người tán thành.

"Tôi sẽ phối hợp thời gian quay phim với mọi người, không cần quá bận tâm về phần tôi."

Có thể không bận tâm sao? Vị này chính là Boss! Là Boss đó!

Màn đêm sắp buông xuống, mọi người ở lại trong lều, thảo luận rất nhiều về bộ phim.

Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần lẳng lặng nghe, sau khi bàn bạc xong, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

"Có thời gian tôi sẽ luyện tập lời thoại với Tiểu Nhạc, hôm nay nói nhiều như vậy, những chuyện khác hôm nào nói sau." Du Lăng Thần đứng lên nói.

"Đi thôi, dù sao từ nay về sau còn nhiều thời gian làm việc." Vệ Hâm nói.

Sau đó, Du Lăng Thần nắm tay cô gái rời đi.

Hai bên đường đã sáng đèn, ánh sáng chiếu trong đêm, lờ mờ, tầm mắt cũng không nhìn rõ xung quanh.

Vừa ra khỏi Studio, lúc sắp lên xe, Dư Tư Nhạc chợt ngẩng đầu nhìn về phía Du Lăng Thần, trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: "Anh hai, em nhìn thấy anh dùng ánh mắt uy hiếp Thích Nghi Thụy."

Du Lăng Thần hơi nhếch môi, như muốn nói, thấy thì thế nào?

"Anh hai, không phải vì anh ghen, nên mới cố ý đuổi Thích Nghi Thụy chứ?" Dư Tư Nhạc nói ra suy nghĩ trong đầu, vừa đi vừa nói chuyện: "Còn việc quay phim.... .....Nguyên nhân anh nhận quay phim, chính là cái này sao?"

Cô mới không tin anh hai sẽ vô duyên vô cớ cảm thấy hứng thú với việc đóng phim, đặc biệt là loại kịch bản này.

Huống chi ban ngày anh hai bận rộn như thế, sao có thể phí nhiều công sức dành thời gian đi tham gia quay phim? Vì vậy nguyên nhân chính nhất định không thoát khỏi liên quan với cô.

Du Lăng Thần thật không có phủ nhận, ngón tay đặt lên đôi môi đỏ hồng của Dư Tư Nhạc: "Nơi này vốn thuộc về anh, chẳng lẽ em quên rồi sao?"

Nếu Tiểu Nhạc đã thích quay phim, vậy anh sẽ toàn thành cho cô. Nếu anh không dễ dàng tha thứ có nam diễn viên mượn lý do quay phim để tiếp cận Tiểu Nhạc, vậy anh sẽ đi quay phim với cô, làm nam chính đóng phim với cô.

Tuy Du Lăng Thần không nói ra ý định này, nhưng Dư Tư Nhạc vẫn cảm nhận được tính bá đạo chiếm hữu của anh.

Trong lúc nhất thời quên nói chuyện,

Đôi mắt của Dư Tư Nhạc rất sáng, như hiện lên một tiềng hơi nước, sáng lấp lánh có hồn.

Yết hầu Du Lăng Thần căng thẳng, cúi xuống, cánh môi rơi xuống môi cô, nhẹ nhàng chạm vào, sau đó giống như chưa thỏa mãn, ngón tay dài nắm lấy cằm cô, hôn môi, khó mà diễn tả được tính bá đạo.

Đầu lưỡi của Du Lăng Thần quét qua ngõ ngách trong miệng cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Dư Tư Nhạc sững sờ tại chỗ, trong đầu nổ tung, bị hôn đến không thở nổi.

chợt nhớ đến đây là nơi công cộng, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Dư Tư Nhạc gấp gáp muốn đẩy Du Lăng Thần ra, nhưng sự phản khán của cô không có tác dụng nào đối với Du Lăng Thần,

Đúng lúc này, ở chỗ xa vang lên tiếng "rắc", dường như có vật gì đó đang rớt xuống.

Dư Tư Nhạc nghĩ là ngọn đèn, cũng không chú ý. Mà Du Lăng Thần đang đưa lưng về phía chỗ kia, càng không nhìn thấy.

Cánh môi vừa tách ra, hai người thở hổn hễn, Dư Tư Nhạc không nhịn được nói: "Anh hai, hôn môi cũng phải tùy trường hợp."

Trời ơi! Cũng may vừa rồi không có ai đi ngang qua nơi này, nếu không cô và anh hai đều mất hết mặt mũi.

Du Lăng Thần nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, hơi sưng đỏ, rất hài lòng với kiệt tác của mình.

"Nhìn thấy thì nhìn thấy." Dù sao chuyện giữa bọn họ, cũng không thể che giấu cả đời, chỉ là vấn đề thời gian ngắn hay dài thôi.

Dư Tư Nhạc có chỗ không hiểu, hung hăng trừng mắt nhìn anh, ngồi vào trong xe.

Du Lăng Thần thản nhiên nhìn cô một cái, ngồi vào vị trí lái xe, hai người liền trở về biệt thự.

... ...... ......

Du Lăng Thần đúng là nói được làm được, mỗi buổi sáng anh cố gắng xử lý xong chuyện mua bán, buổi chiều đến đoán làm phim để quay phim.

Có anh hai làm bạn, lúc đến Studio, Dư Tư Nhạc luôn làm bạn với anh.

Sau khi tan học, Dư Tư Nhạc đi ra ngoài.

Đột nhiên có hai người cản đường cô.

"Cô Du, thiếu gia nhà tôi muốn tìm cô một chút." Hai người mặc âu phục màu đen, cách ăn mặc không khác gì với bọn người A Bưu.

Dư Tư Nhạc cẩn thận quan sát diện mạo của họ, cảm thấy trước đây đã nhìn thấy ở đâu, chẳng qua không có ấn tượng sâu sắc.

"Thiếu gia của anh là người nào?"

"Dung Húc." Một người trong đó trả lời.

Dư Tư Nhạc nhẹ nhàng nhíu mày: "Tôi không đi."

Cô muốn vượt qua bọn họ để rời đi, hai vệ sĩ không bỏ qua, lại ngăn cản đường đi của Dư Tư Nhạc.

Một tên vệ sĩ lấy ra một bức thưa, đưa cho Dư Tư Nhạc, nói: "Cô Du đừng vội, cô xem hết cái này, sẽ đồng ý đi gặp cậu ấy."

Dư Tư Nhạc mở phong thư ra, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong, thầm xiết chặt tay, cắn răng.

"Cậu ta ở đâu?"

"Cô Du đi theo chúng tôi, có thể gặp được thiếu gia." Hai tên vệ sĩ thấy mục đích đã đạt được, đi phía trước dẫn đường cho Dư Tư Nhạc.
Bình Luận (0)
Comment