Anh Hai Gặp Chị Đại

Chương 1

CHÁP 1 ANH HAI MỚI CỦA TRƯỜNG

Nó – Hoàng Như Kỳ - chị đại của trường Hùng Vương, trường điểm có tiếng ở một thành phố biển yên bình thuộc duyên hải miền trung Việt Nam. Bề ngoài thì bình thường mà tính cách thì … vô cùng bất thường.

Nó - học sinh gương mẫu trong mắt toàn thể giáo viên của trường có sở thích thứ nhất là đánh nhau, sở thích thứ hai là kiếm tiền mặc dù không biết kiếm tiền để làm gì.

Bao nhiêu đó, đủ để mọi người không phải ngạc nhiên khi thấy nó vừa đi giải quyết con nhỏ nào đó vô tình đắc tội với “chị” mà trên tay vẫn khư khư quyển sách lịch sử.

- Này Kỳ, mầy dẹp giùm tao quyển sách đi được ko? – Ngọc Linh bạn thân nhất của nó nhăn mày nhíu mặt tỏ vẻ khó chịu.

- Làm gì ? – nó đáp lại một cách dửng dưng như không có chuyện gì.

- Mầy có bị chập mạch ko? Đây là tình huống gì hả ?

- Có mỗi con nhỏ gầy tong teo mà ko giải quyết được hả ?

Ngọc Linh như bị ai đó kê luôn khúc gỗ vào miệng. – nín luôn.

Nó – chị đại không phải cần ra tay động thủ, cũng không cần quan tâm đến kết quả, bởi vì... theo ta thì sống chống ta thì... chết, chưa nói đến thực lực của chị đại, đám đàn em đông như kiến cỏ kia cũng không phải để trưng. Ỷ đông hiếp hiếp yếu? I don’t care, người làm chuyện lớn không quan tâm tiểu tiết.

……

Nó – luôn trưng cái bản mặt lạnh lùng vô cảm để nhìn đời, giống như ngày trước mẹ nó là nằm trên hòn đá lạnh lẽo mà sinh nó ra chứ không phải trên giường. Mọi người, từ già đến trẻ, từ trai đến gái ai nhìn vào cũng chỉ có một suy nghĩ - nhỏ này là hòn đá tản bên đường – trơ lì, vô cảm xúc, sinh ra và lớn lên không biết chữ cười viết thế nào, nhưng không ai biết nó cũng đã từng cười, cười hạnh phúc.

……

10 năm trước.

Trong khoảng sân nhỏ trước nhà, một cô bé ôm lấy vai một cậu bé đang khóc ình xì ngầu.

- Nín đi, có gì mà khóc chứ, qua đó nhớ mua đồ đẹp gửi về cho tao nghe chưa – đứa con gái nhỏ ra vẻ người lớn, hết sức “nghiêm túc” nói với cậu bé, cậu bé thì chỉ biết gật gật cái đầu nhỏ của mình tỏ vẻ đồng ý, nhưng vẫn cứ lè nhè.

Đứa con gái lại tiếp tục “dạy dỗ” cậu bạn của mình.

- Này, từ giờ phải mạnh mẽ lên, qua đó rồi không ai bảo vệ mầy nữa đâu. Nếu bị đứa nào đánh thì phải biết đánh lại biết chưa? Không đánh lại được thì lấy đá ném vào mặt nó rồi bỏ chạy. Nhớ chưa?

- Này, mầy đừng khóc nữa, con trai mà khóc lóc cả ngày không dễ thương chút nào cả.

Đứa con trai đang khóc bỗng ngước mặt lên, lấy hai tay quẹt mạnh lau hai hàng nước mắt

- Mầy phải hứa với tao là chờ tao về biết không? Khi nào tao về chúng ta lại chơi trò cô dâu chú rể được không?

Bé gái gật đầu cái rụp, rất dứt khoát.

- Mầy cũng không được nhe răng cười với thằng nào hết biết không?

Bé gái lại gật đầu lần nữa.

- Mầy phải hứa cơ.

- Ưm, tao hứa với mầy được chưa?

- Uhm , ngéo tay đi.

Trong khoảng sân đầy nắng đầy gió, có hai đứa trẻ đang ngéo tay với nhau rất “nghiêm túc”.

……

Nó miên man trong dòng ký ức cũ kỹ, đã hơn 10 năm rồi sao Cao Quân vẫn chưa về, không biết qua đó có bị ai ăn hiếp không, từ nhỏ nó đã đảm nhiệm vị trí vệ sĩ kiêm bảo mẫu cho cậu ta rồi, một cậu con trai mít ước, chuyên lè nhè, thích chơi trò cô dâu chú rể mà bản thân luôn làm “ cô dâu” được “chú rể” là nó bảo vệ.

- Này Kỳ mày làm gì mà ngơ ngẩn vậy? Không ra xem trai đẹp à? – Ngọc Linh khều khều vai nó, nhỏ thừa biết nó lại đang suy nghĩ về ai, nhưng vẫn giả bộ ko biết.

- Mầy không đi à? – nó hỏi lại.

- Êu, tao không thích cái thể loại đó, trong từ điển của tao không có hai chữ “trai đẹp” chỉ có hai chữ “trai mạnh” thôi.

- Vậy mầy nghĩ trong từ điển của tao có hai chữ đó sao? Khẩu vị của tao trước giờ chưa từng thay đổi.

- Ố… ồ…

- Gì ?

- Không có gì. Chỉ nghe nói cậu ta mới chuyển về từ Sài Gòn.

- Từ Sài Gòn? Cái này lại càng không phải là thể loại tao thích rồi? Từ Sài Gòn mà chuyển về đây học hả? Tao nghĩ là chuyển về định cư ở BVTT thì có.

- À … cái này thì mầy có suy nghĩ giống tao đó. Haha…haha

Hai đứa nói chuyện quên trời đất, mà cũng chỉ có Ngọc Linh mới có thể làm cho nó nói nhiều tới vậy, chỉ là nhỏ này vẫn chưa đủ trình để làm nó cười thôi.

……………….

Ngày hôm sau.

- Này Kỳ mầy biết tin gì chưa?

Mới sáng sớm, Ngọc Linh đã hốt hoảng chạy vào la lớn. Đối lập với nhỏ, nó vẫn từ tốn, lật mấy trang sách English dày cộm lẩm nhẩm gì đó.

- Chuyện gì?

- Tối qua, thằng “ trai đẹp” mới chuyển về đã hạ gục thằng Huy Gù bằng 3 đòn cơ bản.

Lúc này nó mới bỏ quyển sách xuống, nhìn chằm chằm Ngọc Linh, vẻ không tin, Huy Gù là anh hai hiện tại của trường, nổi tiếng với mấy đòn đá hiểm vô cùng, vậy mà… trường này lại chuẩn bị loạn một phen rồi.

- Này, mầy có nghĩ là phải đi gặp anh hai mới ko ?

- Có.

Nó buông một chữ ngắn gọn để kết thúc câu chuyện. Nó - không thèm quan tâm cái lũ con trai nhố nhăng kia muốn làm gì, chỉ là … nếu bọn chúng nó đã thay lãnh đạo thì cần phải đi gặp mặt một lần để trao đổi những thỏa thuận ngầm giữa “ anh hai và chị đại” để tránh hậu họa đáng tiếc có thể xảy ra ở tương lai gần nào đó.

...

Trước cửa nhà vệ sinh nam của trường.

Một “mùi thơm” quyến rũ điển hình cứ bốc lên từng đợt theo làn gió xuân thu hút đông đảo những loài côn trùng đang tìm nơi trú ngụ, đặc biệt là ruồi và gián.

Một đám con trai ăn mặt bụi bặm, theo một phong cách thời trang gọi là “phá cách”, ví như áo sơ mi ba cúc, vạt áo so le “hợp thời”, ví như đai lưng có thể biến tấu thành cà vạt, quần tây có thể đục lỗ phá cách như quần jean... Cách tạo dáng cũng vô cùng “nghệ thuật”, ví như đứa dựa vô tường đầu nghiêng về một bên ánh mắt nhìn xa xăm tay phối hợp kẹp một điếu thuốc, ví như đứa ngồi chồm hổm dưới nền gạch đầy nước biểu cảm rất “ngầu”..., nếu dùng một cung bật cảm xúc nào đó để miêu tả lại cảnh tượng này thì chỉ vẻn vẹn đúng năm chữ - vô cùng “có” vệ sinh.

Tuy nhiên, đứng giữa cái mùi amoniac – NH3 nồng nặc, một thằng con trai hiên ngang tỏ vẻ ta đây cũng từng ngửi nhiều cái mùi nước hoa vô giá này rồi nên hoàn toàn không có thuật ngữ “ngại” ở đây, nước da trắng hồng rất “pond”, mái tóc hạt dẻ không dài không ngắn rất “ học sinh” theo kiểu “cá biệt”, đôi mắt to tròn ẩn sâu dưới hai lớp đít chai của Nôbita, cái này được gọi theo thuật ngữ chuyên ngành của các bạn học sinh là “lưu manh giả danh trí thức”, mũi cao theo kiểu Việt Nam chứ không phải theo kiểu Irac hay Iran gì đó, thu hút nhất là hai cánh môi mỏng mà lại đỏ, nói chung đường nét rất nữ tính nhưng tổng thể thì lại nam tính. Đó chính là anh hai mới của bọn con trai trong trường – Trịnh Thiên Kỳ.
Bình Luận (0)
Comment