Trong ký ức của Ngọc Linh, Như Kỳ chính là thần thánh. Như Kỳ xuất hiện trong lúc nhỏ đau đớn nhất, tuyệt vọng nhất. Hai năm trước, cho dù lúc bị bọn bắt cóc nhét vào thùng xe hay là lúc bị bọn chúng trói gô vào chiếc ghế xập xệ mà gặm ổ bánh mì chai cứng, tâm của Ngọc Linh cũng chưa từng sợ hãi hay tuyệt vọng dù chỉ một chút, vì lúc đó nhỏ biết ba nhỏ sẽ cứu nhỏ, đây chính là niềm tin là tín ngưỡng giúp nhỏ vượt qua hoảng sợ và lo lắng. Nhưng khi bị bọn chúng điên cuồng đánh đập, bị nghe những lời bẩn thỉu từ miệng bọn chúng, tín ngưỡng trong lòng Ngọc Linh ào ào sụp đổ trước mặt nhỏ, ba nhỏ thế nhưng lại luyến tiếc năm tỷ mà chọc giận bọn bắt cóc. Đem tiền âm phủ đi chuộc con? Đây có lẽ chính là chuyện nực cười nhất mà Ngọc Linh từng nghe, cũng chính là nỗi đau, nỗi ám ảnh ám ảnh nhỏ suốt cuộc đời này. Ngay Khi Ngọc Linh tin chắc rằng hôm nay chính là ngày giỗ của mình, cánh cửa gỗ mục nát bị một lực mạnh mẽ đá văng đi ba mét. Một bóng dáng gầy ốm đứng sau những tia mặt trời trực rỡ, bóng dáng mảnh khảnh ấy xuất hiện dưới tầng tầng lớp lớp hào quang như một vị chúa trời xuất hiện để tẩy rửa những ô uế của thế gian này. Bọn bắt cóc đang điên cuồng đánh vào người Ngọc Linh cũng phải đình chỉ hành động ngây người trong mấy giây. Khi dáng người mảnh khảnh ấy tiến dần vào sâu bên trong nhà kho cũ kỹ, Ngọc Linh lại một lần nữa phải kinh ngạc, cô ấy mang dáng vẻ của một thiên thần nhưng trong đôi mắt to tròn kia chỉ là một mảng băng giá. Khi mà cả Ngọc Linh và đám người bắt cóc còn chưa hoàn hồn thì thiên thần băng giá ấy lại biến thành ác quỷ, đôi mắt to tròn lạnh giá đầy tàn nhẫn, cô ấy ra tay không một chút lưu tình, từng cái nhất chân, từng cái vung tay của cô ấy nhìn thật nhẹ nhàng nhưng lại có thể khiến bọn người bắt cóc phải ngã rẹp dưới chân cô ấy. Khi mà Ngọc Linh nghĩ rằng đây chính là ảo giác, mọi chuyện không chân thật này chỉ xuất hiện trong phim hành động của Hồng Kông thì lại xuất hiện thêm một đoàn người nữa. Trong đôi mắt của cô gái lạ ấy lúc này đầy phức tạp, nhưng miệng cô ấy lại có thể thốt ra những lời khiến người khác phải hộc máu. Ngọc Linh còn nhớ rõ ràng từng giây từng phút ấy, mặc dù nó xảy ra quá nhanh...
- Bản lĩnh có vậy mà cũng đòi đi làm cướp.
Ánh mắt cô ấy đảo nhanh qua bọn bắt cóc sau đó chuyển sang nhìn Ngọc Linh, cuối cùng chính là một biểu cảm đầy bất đắc dĩ nhìn đám người vừa mới tới.
- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Một đám người mặc đồng phục cảnh sát 113 tiến vào, người dẫn đầu lớn tiếng hỏi, nhưng rõ ràng thái độ của anh ta với cô gái nhỏ ấy rất không tốt.
Cô gái nhỏ ấy từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi sắc mặt, vì khoảng cách gần nên Ngọc Linh có thể nghe được tiếng cô ấy lẩm bẩm rằng “ Nếu biết trước là một lũ vô dụng thì đã không cần gọi cảnh sát làm gì cho rắc rối”, cuối cùng chính là cái bĩu môi đầy xem thường của cô ấy.
- Đây là bọn bắt cóc.
Ngọc Linh thật sự không chịu nổi ánh mắt xem thường của mấy người cảnh sát này dừng trên người ân nhân của mình nên lên tiếng giải thích. Tuy nhiên, bọn họ không hề để ý đến nhỏ mà vẫn quay qua truy hỏi cô gái ấy đến cùng.
- Bắt cóc tại sao không gọi công an, gọi cảnh sát 113 làm gì?
- Không biết số điện thoại của công an.
Từ đầu đến cuối, cô gái ấy một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại cô ấy lại dùng thái độ không mặn không nhạt mà đáp trả, làm đám người cảnh sát nghẹn họng, không những bọn họ nghẹn họng mà ngay cả Ngọc Linh cũng nghẹn họng. Không biết số điện thoại của cảnh sát nên gọi 113? Đây là lý luận kiểu gì vậy? Nhưng mà sao Ngọc Linh cũng cảm thấy điều này hợp lý nhỉ ???
Qua lời khai của cô gái ấy, Ngọc Linh biết được, cô ấy tên là Hoàng Như Kỳ, năm nay 16 tuổi, bằng tuổi với cô, cô ấy ở thành phố X, tranh thủ nghỉ hè nên vào thành phố S để tham gia một lớp học ngắn hạn nào đó. Hôm này trên đường về phòng trọ, cô ấy phát hiện bọn bắt cóc, vậy nên đã trực tiếp đi theo bọn chúng, khi đứng trước nơi bọn chúng giam giữ con tin, vì để đề phòng việc bản thân mình không đánh lại bọn bắt cóc nên cô ấy quyết định gọi cho công an, nhưng sau một hồi suy nghĩ cô ấy lại phát hiện rằng mình không hề biết số của công an, mà xung quanh đây lại vắng vẻ nên không biết hỏi ai, cuối cùng cô ấy đã quyết định gọi thẳng cho 113.
Trong lúc Ngọc Linh và đám cảnh sát đang mơ mơ màng màng nghe một mớ “vậy...nên” rồi “tuy... nhưng” của Như Kỳ thì ông bố yêu dấu của Ngọc Linh trong bộ dạng mồ hôi nhễ nhại đầy lo lắng và hốt hoảng chạy vào, nhưng Ngọc Linh lại không thấy được điều đó, bởi vì lúc này trong lòng nhỏ chỉ có hờn giận và trách cứ.
Sau một hồi vân vê, xoay ngược xoay xuôi người nhỏ, ông bố yêu dấu lại chuyển sang “ân nhân cứu mạng” Như Kỳ cảm ơn rối rít, đòi hậu tạ hậu hĩnh. Ngọc Linh thầm bĩu môi, hậu tạ? nghe thật tức cười, nếu ông ấy không tiếc tiền thì nhỏ có bị đánh ra nông nỗi này, xuýt chút nữa mất mạng. Hậu tạ? Ông ấy có thể bỏ tiền ra sao? Mà ông ấy nghĩ ai cũng ham tiền? Người ta cứu người làm việc thiện, người ta sẽ đòi tiền hậu tạ sao?
Trong lòng Ngọc Linh chính là nâng Như Kỳ lên mây, nhỏ tưởng tượng Như Kỳ chính là những đại hiệp trong phim kiếm hiệp Trung Quốc, giúp người làm niềm vui, không cần ngừơi trả ơn hay báo đáp, nhưng thực tế đã khiến Ngọc Linh phải trân trối nghẹn ngào. Lúc ấy, ân nhân Hoàng Như Kỳ đã nói thế này :
- Hậu tạ? Ông muốn hậu tạ? Cái gì cũng được sao? Vậy thì... tôi muốn một cửa hàng đứng tên tôi, cũng không cần to đâu, cũng không cần ở Sài Gòn này, ở quê tôi là được.
Nói xong một hơi, với biểu cảm vô cùng nghiêm túc cô ấy nhìn chằm chằm vào ông bố đang hóa đá của tôi và cơ thể cứng ngắc của tôi tìm đáp án. Tôi...
Nghẹn họng.
Trân trối.
...
Không biết từ ngữ gì để diễn tả, một cảm xúc không thể nói nên lời.
Sao cô ấy lại đáng yêu đến vậy chứ?
Tôi mà là con trai, nhất định sẽ yêu cô ấy.
Nhưng tôi lại là con gái.
Nên tôi quyết định sẽ làm bạn thân của cô ấy, thân nhất nhất có thể.
Ông bố của tôi sau vài phút đờ đẫn vì ngạc nhiên thì cười hề hề nói rằng không việc gì, nhất định ông ấy sẽ đáp ứng. Tôi thầm nghĩ, đáp ứng là đúng rồi, mở một cửa hàng nho nhỏ so với năm tỷ, cái nào thiệt cái nào hơn, nghe là biết rồi còn gì, đúng là cáo già. Nhưng mà tôi quyết không để như vậy đâu, tôi phải làm cho cái cửa hàng kia thật hoành tráng mới được, phải hơn năm tỷ mới được. Và đây chính là tiền thân của quán trà sữa hoành tráng trước cổng trường Hùng Vương đấy, đừng nhìn nó như vậy mà xem thường, mặc dù không tới năm tỷ nhưng cũng gần gần với mức ấy đấy.
Sau đó, Ngọc Linh một mực đòi chuyển tới thành phố X để làm bạn với ân nhân của mình. Lúc đầu bố nhỏ không đồng ý, nhưng sau một hồi nào loạn của nhỏ, ông bố già cũng phải dứt ruột mà để cô con gái nhỏ rời nhà đi báo ân.
Đây chính là lý do tại sao trường Hùng Vương lại xuất hiện thêm một quân sư quạt mo tinh ranh như vậy đấy.