Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước

Chương 17

Từng người từng người bước ra từ căn phòng - nơi những người quyền lực nhất đoàn làm phim: đạo diễn Quan, biên kịch Dương, các nhà đầu tư,... Gương mặt của các cô gái đều thể hiện sự thất vọng và nuối tiếc vô cùng rõ rệt. Có thể thấy đạo diễn Quan đối với bộ phim này vô cùng tâm huyết, đối với một nữ phụ đến việc lựa chọn cũng vô cùng kỹ lưỡng và nghiêm khắc. Hoặc có thể vì vai nữ phụ này vô cùng quan trọng và đặc biệt chăng. Khi sắp đến lượt của mình thì cô cũng chịu bỏ Ipad xuống rồi xem đồng hồ, đã 11h rồi, cô xong việc ở đây rồi đi ăn trưa chắc kịp bởi vì dạ dày cô khá yếu phải ăn uống đúng giờ đúng buổi nếu không sẽ bị đau dạ dày. Mà cô lại không muốn mọi người trong nhà lo lắng cho mình đặc biệt là bố mẹ đang ở nước ngoài phải vì cô mà về nước gấp.

Cuối cùng cũng đến lượt cô thử, cô bước vào căn phòng kia. Quả thật trong đó đều là những người quyền lực của ngành công nghiệp điện ảnh Trung Hoa. Ngoài ra còn có nam phụ của bộ phim - một nhân vật cũng vô cùng nổi tiếng nhưng so với William của cô thì còn thua xa lăm đó là Ảnh đế Phan Thành Thiên. Vẻ ngoài của nan ta cũng được xem là xuất sắc, mũi cao, mắt màu nâu sâu thăm thẳm, mày thẳng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, lại còn là thiếu gia của nhà họ Phan vô cùng nổi danh ở thành phố này. Nhưng cho dù nổi tiếng cách mấy thì so với Đế vương giới giả trí thì có thể ngang hàng được sao. Có thể có được cái danh Ảnh đế này là vì những năm William không tham gia đóng nam chính trong phim thồi nếu anh ấy mà đã muốn thì vai nam chính có thể vuột mất sao? Vì vậy nên anh ta mới may mắn có được hai chiếc cup Ảnh đế mà thôi.

- Chào mọi người, tôi là Angella. Cô điềm nhiên giới thiệu với mọi người tên của mình, ngoài ra cũng chẳng nói thêm câu nào nữa. Bản thân cô không thích nói nhiều với người khác vì có nói nhiều tới đâu cũng không thể chứng minh khả năng của bản thâm mình với họ được. Cô là người mà khi đã đấu thì phải dùng thực lực, còn lời nói thì khi nào cần tất sẽ có lúc sử dụng hiệu quả thôi.

Mọi người có mặt trong phòng đều rất ngạc nhiên vì sự có mặt của cô trừ Quan Thắng. Từ nãy tới giờ vẫn chưa có một người nào thật sự làm họ hài lòng dù là các thiên kim tiểu thư kia cũng không thể cho họ thấy được khí chất mà họ yêu cầu. Nhưng cô Angella này lại khác, cô chỉ vừa mới bước vào đã khiến mọi người chú ý đến không thể rời mắt ngay cả Phan Thành Thiên luôn cà lơ phất phơ cũng không kiềm được mà bị cô thu hút. Bởi vì sự cao quý từ trên người cô làm họ không thể không chú ý, sự cao quý là xuất phát từ trong cốt tủy mà ra, không cần thời gian để tôi luyện, nhìn cô cứ như một công chúa cao quý của hoàng gia không gì sánh bằng. Sự xuất hiện của cô làm mọi người ở đây nhiệt huyết sôi trào, có lẽ người bọn họ cần thật sự đã xuất hiện rồi. Là người mới thì sao chứ, ở trong giới giải trí này, cá bình thường nhất chính là việc trường giang sóng sau xô sóng trước, nếu họ không mạo hiểm mà dùng người mới thì ngành điện ảnh này sẽ đi về đâu cơ chứ.

- Chúng tôi rất hy vọng vào phàm thử vai của cô, mong cô không làm mọi người thất vọng.

- Bản thân tôi rất tự tin về bản thân mình. Cô vô cùng cao ngạo mà trả lời, cô rất không thích việc có người coi thường khả năng của mình.

- Vậy cô hãy diễn cho chúng tôi phân cảnh thứ 15, cô hãy xem qua đi.

Cô xem qua phân cảnh rồi bắt đầu diễn thử với đạo cụ của mình do đoàn làm phim chuẩn bị.

Phân cảnh này gần như không có lời thoại vì đây là cảnh mà nữ phụ ngồi dưới gốc cây hoa anh đào đánh đàn cho nam chính nghe. Phân cảnh này có thể xem là một trong những cảnh quay quan trọng của bộ phim. Trong cảnh này, nữ phụ khi đánh đà đã phô bày toàn bộ tình yêu của mình qua bài hát mà cô đàn cho người cô yêu. Một thân phận cao quý hơn người ngay cả khi chơi đàn vẫn không đánh mất sự cao quý vốn có của mình, trong đôi mắt cô toát ra tình yêu mãnh liệt như ngọn lửa rực rỡ, đẹp hơn bất cứ thứ gì khác trong thiên hạ này. Cô đàn và bản thân cô như hòa làm một với bài hát ấy, dùng lời hát thay lời yêu thương, cô như đnag ở trong thể giới của riêng mình do chính cô tạo ra, không ai có thể xâm nhập vào. Mọi người cũng gần như nín thở trước màn biểu diễn của cô, nhìn không chớp mắt, tim đập dồn dập, cuối cùng...cũng đã tìm thấy người bọn họ cần tìm rồi. Sau khi những nốt nhạc cuối cùng vang lên, cô dần thoát khỏi thế giới của mình rồi nhìn những người khác vẫn chưa thoát khỏi sự ngỡ ngàng mà cô mang lại phải một lúc lâu sau mọi người mới trở lại bình thường. Gương mặt ai nấy cũng đều tươi cười hớn hở như tìm thấy báu vật hiếm thấy vậy.

- Chúng tôi đã có quyết định của mình tôi, ngày mai sẽ có thông báo, có gì chúng tôi sẽ thông báo cho quản lý của cô.

Sau khi kết thúc buổi thử vai, mọi người lần lượt ra về, người ra khỏi phòng cuối cùng là Phan Thành Thiên, trước khi đi anh ta còn ngoái đầu nhìn lại Băng Linh đang quay lưng về phía mình, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, vài giây sau mới rời đi.

- Chú Quan, chú hài lòng chứ ạ.

- Tất nhiên rồi, con còn tuyệt vời hơn những gì chú tưởng tượng đó. Quan Thắng mỉm cười nhẹ nhàng với cô nhìn cô như đang nhìn đứa con gái nhỏ mà nói.

- Chú qua khen rồi, chỉ là chút tài mọn thôi.

- Băng Linh à, vai nữ chính trong bộ phim tiếp theo của chú đã nhắm con rồi đó. Sau một tháng bộ phim này quay xong, chú sẽ quay tiếp một bộ phim nữa, nam chính vẫn là William còn nữ chính sẽ là con.

- Con sẽ chờ...! Thôi cũng trễ rồi, con phải đi đây, tạm biệt chú và hẹn gặp lại.

Ra khỏi phòng thử vai, cô ra gặp Kỳ Tuyết.

- Angella à, ở nhà chị có chút việc phải về, không đi ăn cơm với em được, chị xin lỗi em có thể đi một mình không. Kỳ Tuyết cũng cảm thấy áy náy với cô vì đã lỡ hứa rồi mà lại không được, lại là lần đầu tiên hai chị em đi ăn chung nữa chứ, cô cảm thấy rất có lỗi nha.

- Sao chị lại xin lỗi chứ, em là người nhỏ mọn vậy sao, là đứa nhỏ không hiểu chuyện sao chứ. Chị đừng lo cứ đi đi mà.

- Vậy được rồi, em nhớ cẩn thận đó. Chị đi đây, tạm biệt.

- Ưm, tạm biệt.

Khi bóng dáng Kỳ Tuyết đã khuất, cô cũng đi xuống tầng trệt của khách sạn, không ngờ lại gặp phải người "quen". À không, phải nói là "rất quen" mới đúng.
Bình Luận (0)
Comment