Bên phía Băng Linh và Mặc Thần yên bình là thế nhưng tại Thượng Quan gia đã rối thành một mớ rồi. Lại có thêm một vị khách vô cùng đặc biệt: Đông Phương Huyền Thương.
- Vẫn chưa định vị được vị trí của cô ấy sao?
Đông Phương Huyền Thương hỏi một hacker đang múa tay trên chiếc máy tính với gương mặt còn lạnh hơn băng ở Nam Cực nữa.
- Vẫn chưa, có lẽ nơi cô ấy bị giam có khả năng vô hiệu hóa các thiết bị định vị nên chúng ta không tìm ra được.
Về việc tại sao mọi người lại biết thì hãy quay lại ngày hôm qua.
Lúc ấy Đông Phương Huyền Thương đang ở tại tổng bộ bang Huyết Sát của Thượng Quan Quân nói về chuyện Sở Mặc Thần sẽ đến Châu Á thì đột nhiên máy tính đặt trên bàn làm việc của Thượng Quan Quân vang lên tiếng ‛bip’. Nghe thấy tiếng chuông ấy, gương mặt của Thượng Quan Quân liền biến sắc.
- Không xong rồi, Linh nhi xảy ra chuyện rồi. Cậu mau qua đây dò tìm vị trí của thiếu chủ, nhanh lên. Những người còn lại mau chuẩn bị lực lượng, chúng ta đi hỗ trợ thiếu chủ.
Thượng Quan Quân hét lên với một nhân viên kĩ thuật rồi quay sang phân phó mọi người chuẩn bị. Nhìn sang Đông Phương Huyền Thương đang bắt đầu tức giận giải thích:
- Linh nhi từng nhờ tôi chế tạo hai món vũ khí mang hình dáng là hai chiếc nhẫn quý, vô cùng đẹp mắt. Nhưng thực chất đó là hai món vũ khí chết người, để đề phòng bất trắc, tôi đã gắn thiết bị định vị tiên tiến nhất thế giới vào đó, chỉ cần có chuyện xảy ra và Linh nhi sử dụng chúng để phòng thân thì Thượng Quan gia sẽ nhận được tín hiệu. Bây giờ có lẽ anh Triệt và Hạo cùng với bố cũng biết rồi.
Càng nói thì gương mặt của Huyền Thương ngày càng lạnh lẽo, không chút độ ấm. Cũng đang tự trách mình đáng lẽ nên chờ cô đi cùng chứ không nên đi đến đây mà không mói gì với cô ấy. Nếu cô mà có xảy ra chuyện gì thì anh nhất định không thể tha thứ cho mình. Huyền Thương từ trong túi lấy chiếc điện thoại của mình ra và gọi cho Tạ Phong:
- Cậu đưa Ám đoàn đi tìm Băng về đây cho tôi, cho dù có lật tung thành phố này lên cũng phải tìm Bang chủ phu nhân của các cậu về đây.
Anh vừa nói xong, bên ngoài tổng bộ vang lên tiếng xe phanh gấp. Thượng Quan Triệt và Thượng Quan Hạo chạy vào.
- Thế nào rồi, có tra được gì không?
Cả hai người đồng thanh hỏi.
- Tìm được rồi?
- Mau đi thôi.
Cả một đoàn người với lực lượng khiếp người rời đi đến nơi Băng Linh bị tập kích. Nhưng khi đến nơi thì chẳng còn ai cả, trên đất chỉ còn lại túi xách của cô. Mọi người chia nhau ra tìm nhưng vẫn không có tung tích gì. Chỉ đành phải quay về Thượng Quan gia tiếp tục điều tra. Ngay cả Đông Phương Huyền Thương cũng không quay về nhà, không ăn không ngủ mà ở lại nhà cô cùng mọi người. Cũng máy phim đã đóng máy nếu không thì sẽ có.rất nhiều chuyện phiền phức. Trần Minh cũng đã gọi cho Kỳ Tuyết để xin nghỉ giúp Băng Linh.
Hiện tại trong đầu những người có mặt tại đây đều chỉ có 1 câu hỏi là ai lại to gan như vậy, thế lực lớn cỡ nào mà ngay tại địa bàng này bắt đi đệ nhất thiên kim hắc đạo, thiếu chủ bang Huyết Sát. Bắt với mục đích gì, thật không ai đoán ra được. Rốt cuộc là kẻ này có thù với Thượng Quan Triệt hay Thượng Quan Quân thì không ai rõ. Băng Linh vẫn cứ bặt vô âm tín như thế. Đến cả Thượng Quan phu nhân hiện đang ở bên Anh cũng đã hay tin mà một hai đòi trở lại Trung Quốc rồi. Đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi, vẫn cứ như vậy không chút manh mối. Mọi người ở đây đều đang đau đầu nhưng phía Băng Linh thì lại là một khung cảnh khác.
***
Băng Linh vừa ngủ dậy thì nhìn thấy một mẫu giấy đặt trên tủ kế bên giường. Trong đó viết đại khái như là kêu cô tắm rửa thay quần áo, đồ thì Mặc Thần đã chuẩn bị cho cô, thay xong thì xuống ăn sáng, anh ấy có việc nên ra ngoài trưa sẽ về.
Cô mở tủ chọn một bộ váy đuôi tôm màu trắng, trễ vai được thiết kế thêm một lớp vải voan mỏng có thêu hoa văn phủ bên ngoài, cô chọn thêm một đôi giày cao gót màu trắng rồi xuống lầu ăn sáng.
Bữa sáng được nấu theo kiểu phương Tây vô cùng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Ăn xong rồi cô ra ngoài vườn đi dạo một chút, ở đây có rất nhiều người canh giữ, tất cả đều là thuộc hạ của Mặc Thần ca ca. Tuy ai cũng rất lạnh lùng nhưng đối với cô đều rất cung kính, người hắc đạo rất coi trọng thực lực, bọn họ cũng đã chứng kiến khả năng của cô nên đối với cô không hề có chút khinh thường nào, đặc biệt chủ thượng đã nói đây là khách quý của ngài nên có cho họ 10 cái mạng cũng chẳng dám hành động lỗ mãng. Cô đi loanh quanh trong vườn thì bị một khối khổng lồ màu đen thu hút. Chính xác hơn thì chính là một chú chó Neapolitan Mastiff (*)cực kỳ to lớn.
Băng Linh đặc biệt thích động vật mà nhìn chú chó này lại vô cùng uy mãnh nên lại càng thích. Cô hiểu rõ đặc tính của các loài chó kể cả con Neapolitan Mastiff này, giống chó này không thích người lạ nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà chạy đến chỗ của nó. Những người đang đứng canh giữ kia thấy một màn này thì đau tim không thôi. Ngay cả bọn họ cũng không dám đến gần con chó kia quá 1m mà cô gái này lại dám chạy đến cạnh nó, là không muốn sống nữa sao, ngoài trừ chủ thượng ra thì Peter chưa từng cho ai sắc mặt tốt cả, có lẽ cô gái này xong rồi và bọn họ cũng sẽ chết luôn dưới tay chủ thượng vì không bảo vệ tốt cô gái này. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến bọn họ như nhìn thấy quỷ vậy. Peter không những không nổi giận mà có vẻ như cực kỳ thích cô gái này vậy, ngay cả bên cạnh chủ nhân của mình nó cũng chưa từng tỏ ra thích thú đến vậy. Mà Thượng Quan tiểu thư cũng rất thích nó thì phải, không ngừng vuốt ve rồi ôm, hôn mặc dù với kích cỡ của nó thì khó ai ôm được.
- Cho tôi hỏi nó tên gì vậy?
- Thưa tiểu thư, nó tên là Peter.
Một trong số những người đứng canh cung kính trả lời.
- Cảm ơn!
Băng Linh nói với người đó rồi quay qua trò chuyện với Peter.
- Hóa ra em tên là Peter, chắc Mặc Thần ca ca thích em lắm nhỉ nên mới đặt cho em cái tên này. Mà em có ăn gì chưa vậy?
Băng Linh vừa hỏi thì Peter ngọ ngoạy cái đầu lớn của mình vào ngực của cô rồi lắc lắc. Đông Phương Huyền Thương mà thấy cảnh này chắc ghen đến nổ đom đóm mắt quá.
- Hahaha, nhột quá, được rồi, chị sẽ làm đồ ăn cho nhóc. Đi thôi nào!
Vừa nói cô vừa đứng đậy kéo Peter vào bếp để làm thức ăn cho nó. Mặc Thần ca ca cũng quá vô tâm đi, nuôi một chú chó dễ thương như vậy mà lại nỡ lòng vì công việc mà không cho nó ăn. Cho Peter ăn xong thì cả hai cùng lên phòng Băng Linh chơi suốt một buổi đến trưa.
Lúc Sở Mặc Thần trở về nhà thì không thấy Peter ngoài vườn nữa, cứ nghĩ là lại chạy loạn đi đâu rồi nên cũng làm biếng cho người đi tìm. Đi ngang qua phòng bếp thì dừng bước lại, không đi nữa. Khung cảnh anh đang thấy thật ấm áp biết bao nhiêu, nếu có thể anh hi vọng giây phút này sẽ dừng lại, thời gian đừng trôi nữa. Hiện tại, Băng Linh đang loay hoay trong bếp làm bữa trưa cho anh, cô nói Peter đừng nghịch nữa, Mặc Thần ca ca sắp về rồi, cô phải làm đồ ăn cho anh nếu không anh lại phải đợi sẽ đói bụng, cô nói Peter không cần lo sẽ không thiếu phần của nó. Anh cũng cảm thấy thật kỳ lạ, Peter lại có thể thích Băng Linh như vậy thậm chí nghe tiếng xe của anh biết rằng anh đã về nhà cũng chẳng thèm ra đón, đây vốn không phải tính cách của nó. Có thể thấy Băng Linh rất đặc biệt, đặc biệt nhất trong những cô gái mà anh từng gặp.
- Mặc Thần ca ca, anh về đúng lúc thật đấy, em vừa nấu bữa trưa xong, anh lên thay đồ rồi xuống ăn đi.
- Anh giúp em mang ra bàn rồi sẽ lên thay đồ.
- Được, Peter đi thôi, ra ăn trưa.
Hay lắm Peter, đi cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, bây giờ chủ của mi là ai chắc mi quên rồi hả. Mặc Thần nhìn thái độ thờ ơ của Peter đối với mình thì lòng căm phẫn không thôi cảm thấy nuôi nó thật là uổng quá nhưng cũng không thể hiện sự tức giận của mình ra ngoài. Nếu Peter đã thích Băng Linh như vậy cũng tốt ít nhất nếu cô ấy cũng thích nó thì biết đâu Peter có thể giữ chân cô lại lâu hơn.
Hai người một chó cùng ngồi trên bàn ăn thưởng thức những món ăn Trung Quốc mang đậm phong cách cung đình. Riêng Peter thì có riêng những món thịt mà Băng Linh đã chế biến riêng cho nó. Lúc sáng được ăn thịt do Băng Linh làm, Peter giống như bị nghiện luôn rồi vậy. Bản thân Sở Mặc Thần cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ một tiểu thư lá ngọc cành vàng như Băng Linh lại có thể nấu ra những món ăm như thế này, không biết mùi vị ra sao nhưng cách bài trí lại vô cùng đẹp và bắt mắt, nhìn vào lại khiến người ta không nỡ ăn. Mẹ anh là người Trung nên những món ăn Trung Hoa anh cũng không xa lạ gì chỉ là nhiều năm rồi chưa thử lại đúng là rất nhớ nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều chỉ đành đưa đũa nếm thôi. Nếm xong một miếng thì đôi đũa cùng bàn tay cầm đũa chưa bao giờ ngừng hoạt động cho đến khi trên bàn ăn không còn đồ ăn. Trong đầu anh hiện tại chỉ có 3 chữ: QUÁ TUYỆT VỜI
Ăn cũng đã ăn xong rồi bây giờ mới vào việc chính đây.
***
Neapolitan Mastiff: một trong những giống chó lớn và hung dữ nhất thế giới. Loài chó này vô cùng độc tài, một khi đã tấn công con mồi thì sẽ không dừng lại cho đến khi con mồi chết thậm chí nó sẽ xử lí luôn xác của con mồi. Loài chó này được Mafia cự kỳ yêu thích vì tính cách này của chúng, Mafia thường nuôi giống chó này để biểu thị quyền lực của mình.
Giờ thì chắc mọi người đã biết thân phận của Mặc Thần ca ca rồi nhỉ.
Vote cho mình nha mn!