Giang Ý Hàm và Lạc Huyền Ca đưa bản vẽ trang phục đến cho nhân viên công tác, bởi vì các nàng muốn dùng quần áo thời xưa, khác với những người còn lại cho nên một số chi tiết cần phải sửa đổi, cả hai cùng chờ đợi ở hội trường.
Lạc Huyền Ca an tĩnh ngồi ở một bên, từ xa nhìn lại dường như không giống thí sinh đang tham gia thi tuyển, người quan sát cẩn thận sẽ nhìn thấy khí chất siêu nhiên xuất trần của cô.
Mạnh Tiểu Manh đã hóa trang xong, tâm tình cực kỳ không tốt đi đến gần.
"Huyền Ca......" Mạnh Tiểu Manh vừa nói vừa ngồi xuống.
Lạc Huyền Ca lúc này mới hoàn hồn, hơi quay đầu nhìn đối phương, qua mấy ngày ở chung, cô đại khái có thể đoán được một chút suy nghĩ trong lòng nàng. Hiện tại có lẽ cảm xúc của nàng không tốt lắm, Lạc Huyền Ca nở nụ cười hiếm hoi an ủi: "Yên tâm đi, trông cô rất ổn."
"Aish... Huyền Ca, cô chuẩn bị trang phục thế nào rồi?" Mạnh Tiểu Manh không muốn nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người. Nếu nhớ không lầm, mỗi năm nàng và ông nội về quê ăn Tết âm lịch, đều nhìn thấy mấy bà cô mặc trang phục như vậy, ngồi ở dưới gốc cây cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Lạc Huyền Ca sau khi biết được trên thế giới này đã từng có võ lâm giang hồ, nhưng đến hiện giờ lại không còn tồn tại nữa, cho nên sinh ra thái độ tiêu cực.
Mạnh Tiểu Manh không thể lý giải cảm xúc này của Lạc Huyền Ca, chỉ nghĩ người kia đang lo lắng phần thi kế tiếp, vì vậy liền dùng phương thức riêng của nàng để an ủi.
Lạc Huyền Ca thấy thế, cũng chỉ im lặng cười nhẹ.
An Nhược Thủy đang xem trực tiếp, nhìn đến nụ cười nhẹ của Lạc Huyền Ca, trái tim bất giác đập chậm nửa nhịp: Gia hỏa này, cười thật có chút gượng gạo. Nàng liền gửi tin nhắn tới cho anh trai nhà mình.
Một lát sau, trên kênh Livestream hiện lên thông báo, bởi vì nhân viên công tác bất cẩn cho nên việc quay phim có chút vấn đề, yêu cầu dừng phát sóng trực tiếp nửa giờ.
Các thí sinh ở hội trường đương nhiên cũng nhận được thông tin này, Mạnh Tiểu Manh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn xung quanh: "Chương trình do An Thị đầu tư mà cũng xuất hiện vấn đề sao?"
Giọng nói nàng tràn ngập vẻ không thể tin được, bởi vậy có thể thấy sự tồn tại của An Thị trong giới giải trí rốt cuộc thần thánh tới mức nào.
Lạc Huyền Ca đang chuẩn bị nói gì đó nhưng lại thấy Mục Lăng đứng từ xa vẫy tay, cô chần chừ giơ tay chỉ chỉ vào mình, tựa hồ dò hỏi: Đang kêu tôi?
Thấy Mục Lăng gật đầu, Lạc Huyền Ca nói với Mạnh Tiểu Manh đứng bên cạnh: "Tôi đi một lúc, rất nhanh sẽ trở lại."
"Ừm ừm." Tâm trạng Mạnh Tiểu Manh vẫn rất thấp cho nên không quấn lấy Lạc Huyền Ca hỏi mọi thứ như trước.
Lạc Huyền Ca chạy về phía Mục Lăng, ánh mắt ẩn giấu nghi hoặc nhưng ngoài mặt lại không chút để ý: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Mục Lăng lấy ra một chiếc di động mới tinh đưa cho đối phương: "Tôi nhận được thông báo, lát nữa có người muốn gọi điện thoại cho cô."
"À..." Dáng vẻ Lạc Huyền Ca trầm mặc.
Mục Lăng thầm nghĩ, giám đốc đích thân hạ lệnh tạm dừng phát sóng nửa giờ, vậy mà mục đích lại là để Lạc Huyền Ca tiếp điện thoại, chuyện này...... Nàng không khỏi một lần nữa bắt đầu đánh giá kỹ lưỡng Lạc Huyền Ca.
Lạc Huyền Ca nhận lấy di động, sau đó được Mục Lăng dẫn tới một phòng nghỉ. Cô ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại, di động trong tay vẫn chưa có thông báo nào, chờ đến có chút thiếu kiên nhẫn, cô đứng dậy rót một chén nước nhưng thời điểm đang chuẩn bị uống thì di động vang lên.
Tuy rằng không hiển thị là ai đang gọi nhưng Lạc Huyền Ca vẫn nhớ dãy số đó, chuẩn xác mà nói thì là dãy số nguyên chủ nhớ rõ trong đầu.
Lạc Huyền Ca ấn nút nghe, cũng thay đổi tâm trạng tiêu cực, ngữ khí ôn hòa nhẹ nhàng: "Không cần đóng phim sao? Như thế nào đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Vì sao cô biết là tôi?" An Nhược Thủy ngạc nhiên, ngoại trừ anh trai thì những người khác không thể biết được nàng muốn gọi điện cho Lạc Huyền Ca, vậy làm sao đối phương lại biết?
Lạc Huyền Ca khẽ cười: "Tôi nhớ rõ số di động của cô."
An Nhược Thủy trầm mặc vài giây, sau đó chuyển đề tài.
"Hôm nay tôi xem cô thi đấu, tâm trạng cô giống như không tốt lắm, có chuyện gì sao?" An Nhược Thủy cố giấu đi lo lắng trong lòng, làm như cực kỳ tùy ý hỏi ra.
Lạc Huyền Ca chần chừ, mình nên trả lời thế nào? Không thể nói cho An Nhược Thủy, vì thế giới này không có võ lâm giang hồ cho nên tôi không tìm thấy ý nghĩa sống, bởi vậy tôi rất khổ sở, tâm trạng tệ vô cùng...
"Không tiện nói sao?" Giọng điệu của An Nhược Thủy rốt cuộc cũng hiện lên một tia lo lắng.
Ngữ khí khẩn trương, lời hỏi ra cũng cực kỳ quan tâm khiến trái tim nhỏ của Lạc đại Giáo Chủ tựa như bị kích thích, ngay lập tức chậm lại nửa nhịp.
Vì không muốn người ta phải lo lắng, Lạc Huyền Ca thay đổi thái độ tiêu cực vừa rồi, giọng điệu có chút vui vẻ: "Không phải không tiện nói ra, mà căn bản là không có chuyện gì. Nhưng có lẽ là liên quan đến giấc mơ mấy hôm trước."
"Là một cơn ác mộng rất đáng sợ sao?" An Nhược Thủy nghe được không phải đối phương gặp khó khăn, lo âu trong lòng mới chậm rãi buông xuống.
Lạc Huyền Ca liên tục lắc đầu, lại đột nhiên nhớ tới giờ phút này đang gọi điện thoại, mình lắc đầu thì đối phương cũng không nhìn thấy, vì thế ngẫm nghĩ giây lát, giọng điệu nói ra cực kỳ ai oán cô tịch: "Tôi mơ thấy một thế giới võ lâm phong hoa tuyết nguyệt, ở đó tôi tự do tự tại tung hoành giang hồ với tuyệt thế công pháp, nội lực thâm hậu kẻ khác không thể so bì, nuôi dưỡng cổ trùng trong vui vẻ, còn cả một bang phái do tôi đứng đầu khiến võ lâm sợ vỡ mật. Tất cả đều làm tôi hài lòng, nhưng bất quá đến khi tỉnh dậy, lại phát hiện ra thế giới này cái gì trong mộng cũng đều không tồn tại. Tôi chỉ là một diễn viên quèn, không có võ lâm giang hồ không có nội lực khinh công, không có cổ độc dịch dung, 18 loại võ công cũng rất ít người biết. Chấp niệm trong giấc mộng đó có lẽ tới bây giờ vẫn ám ảnh tôi."
"......"
An Nhược Thủy trầm mặc. Tuy rằng trước giờ nàng cảm nhận hình tượng của Lạc Huyền Ca có chút tùy tiện, nhưng hiện tại nghe ngữ khí của đối phương, nàng lại không cho rằng Lạc Huyền Ca nói giỡn, có lẽ trong đáy lòng Lạc Huyền Ca vẫn cất giấu một giấc mơ võ hiệp. Tựa như nàng vẫn luôn muốn trở thành diễn viên, đến khi giành được danh hiệu ảnh hậu, hết thảy mới có thể cảm nhận được sự chân thực.
Nhưng nếu một ngày nào đó, nàng đột nhiên phát hiện tất cả đều chỉ là một giấc mộng, trên thế giới căn bản không có diễn viên, cũng không ai biết diễn xuất là cái gì, tới lúc đó, nàng đại khái cũng sẽ rất khổ sở, thậm chí trở nên suy sụp.
An Nhược Thủy không biết phải an ủi Lạc Huyền Ca thế nào, càng không thể trực tiếp nói: 'Thế giới này vốn dĩ không tồn tại võ lâm giang hồ, cô vẫn là nên buông xuống chấp niệm đi.' Mấy câu này, đối với Lạc Huyền Ca mà nói, không thể nghi ngờ là thêm một đòn đả kích nữa.
Lạc Huyền Ca thấy An Nhược Thủy chậm chạp không có phản ứng, cô không muốn vì mình mà cảm xúc của nàng bị ảnh hưởng, vì vậy Lạc Huyền Ca rất nhanh thu liễm tâm tình, mỉm cười vui vẻ:
"Hắc hắc, kỳ thật chỉ là một giấc mộng mà thôi. Tôi đã không còn để trong lòng nữa, nhưng hiện tại cô có thể gọi điện cho tôi, tôi thật sự rất vui." Lạc Huyền Ca nói tiếp: "Sau khi cô rời đi, tôi thường xuyên nghĩ về cô, muốn liên lạc với cô, bất quá cuộc thi này yêu cầu thí sinh cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài, cho nên tôi không cách nào gọi được."
Những lời ngây ngốc của Lạc Huyền Ca truyền tới bên tai An Nhược Thủy, hơn nữa còn xâm nhập vào tận đáy lòng nàng.
Từ sau ngày An Nhược Thủy đến làm cố vấn cho cuộc thi, số lần mà nàng chú ý Lạc Huyền Ca trên kênh phát sóng trực tiếp cũng ngày càng tăng lên, thậm chí thời điểm rảnh rỗi ở phim trường, bất luận bản thân có bao nhiêu mệt nhọc, trước tiên nàng cũng phải mở Livestream nhìn thấy Lạc Huyền Ca, sau đó mới yên lòng ngồi xuống nghỉ ngơi.
Mấy câu Lạc Huyền Ca nói ra khiến tâm tình của An Nhược Thủy khơi dậy một mảnh gợn sóng, nàng duỗi tay chậm rãi đè lại trái tim trước ngực, tựa hồ nhịp tim càng lúc càng trở nên nhanh hơn.
"Cô còn nghe không?" Lạc Huyền Ca đợi hồi lâu nhưng không thấy đối phương đáp lại, lên tiếng hỏi.
An Nhược Thủy nghe vậy lập tức hoảng hốt, sau đó theo bản năng hỏi lại: "Vì sao cô nhớ tôi?"
"A?" Lạc đại Giáo Chủ ngẩn người, EQ của cô không cao lắm cho nên chưa kịp phản ứng, lát sau liền nở nụ cười ngây ngô: "Chúng ta là bạn bè mà."
Ánh mắt của An Nhược Thủy theo những lời này mà trở nên ảm đạm, không biết vì lý do gì, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một loại tức giận: "Phải! Chúng ta là bạn."
"Ừm ừm, chúng ta là bạn tốt." Lạc đại Giáo Chủ ngoan ngoãn phụ họa.
Sau đó liền nghe được thanh âm trầm thấp của An Nhược Thủy: "Đúng vậy, bạn tốt. Cũng muộn rồi, tôi cúp máy trước."
"Tạm--" ' bíp......'
Lạc Huyền Ca còn chưa nói xong hai chữ 'tạm biệt', đã nghe thấy âm báo gác máy, màn hình di động cũng đã tối đen, cô cực kỳ khó hiểu gãi gãi đầu: "Nữ nhân kia lại làm sao vậy? Không thể hiểu được!"