Ảnh Hậu Này Có Chút Phiền

Chương 146

Những bức ảnh bôi nhọ Hạ Thanh Dạ bị bao dưỡng thật ra cực kỳ gượng ép. Hôm đó, Hạ Thanh Dạ cải trang để gặp mặt ba của Niếp Trúc Ảnh, suốt cả buổi đều giữ thái độ nghiêm túc, hai người không hề có hành động thân mật nào quá phận, tấm hình duy nhất bị chụp rõ ràng là lúc cô vội vàng đuổi theo ra ngoài, chưa kịp ngụy trang lại.

 

Nhưng cho dù như vậy, cả quá trình giữa cô và ba Niếp không hề có bất kỳ hành vi thân mật nào.

 

Niếp Trúc Ảnh bực bội ném điện thoại lên bàn, "Thanh Thanh, lần trước em nói bỏ qua thì chị còn đồng ý, nhưng lần này cho dù em nói bỏ qua chị cũng không chịu. Dám chĩa mũi dùi về phía người quan trọng nhất của chị, chị cũng muốn xem thử hắn ta có bản lĩnh thế nào."

 

Nói xong, Niếp Trúc Ảnh gọi điện chỉ đạo Diêu Vi đi điều tra.

 

Hạ Thanh Dạ đợi cô ấy gọi điện thoại xong mới khẽ lẩm bẩm, "Em tự thấy bản thân trong nghề này làm việc rất cẩn thận, số người từng đắc tội cũng không nhiều. Vừa nãy em nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không đoán ra được rốt cuộc là ai đang giở trò sau lưng."

 

Niếp Trúc Ảnh không kiên nhẫn, "Tốt nhất đừng để chị biết là ai, bằng không chị sẽ lột luôn một lớp da của hắn."

 

Số người Hạ Thanh Dạ từng đắc tội có thể đếm trên đầu ngón tay, ví dụ như Sở Nhu, sau khi bị Niếp Trúc Ảnh phanh phui chuyện gia đình thì hoàn toàn mai danh ẩn tích, "Có khi nào là Triệu mập không?"

 

Niếp Trúc Ảnh bật cười, "Cái tên tiểu nhân đó à?" Sau đó lại cô ấy lại lắc đầu,"Hắn không dám đâu, lúc em ra nước ngoài quay phim, chị từng dẫn vài cô bé trong công ty đi dự tiệc rượu, tình cờ gặp Triệu mập. Vừa nhìn thấy chị, hắn chẳng khác nào chuột thấy mèo, sợ đến mức né sang một bên."

 

Kể từ khi Tông Thông chết, thêm cả ông anh họ của Triệu mập cũng bị bắt vì kinh doanh phi pháp, công ty bị đóng băng, hắn liền cụp đuôi sống cho yên. Đặc biệt là sau vụ kiện ở thành phố H do Niếp Trúc Ảnh tham gia, náo động đến mức cả nước đều biết thì hắn càng sợ. Cho nên mỗi lần thấy Niếp Trúc Ảnh, Triệu mập hệt như nhìn thấy ma, đừng nói dám liếc trộm, chỉ ước tránh càng xa càng tốt.

 

Hạ Thanh Dạ ngờ vực liếc cô ấy một cái, "Hắn sợ chị chủ yếu vì chị có địa vị không thể lay chuyển trong giới này, chứ em là cái gì chứ?"

 

Cái loại có thù tất báo như hắn, chẳng phải vẫn luôn chọn kẻ yếu mà bắt nạt sao?

 

Niếp Trúc Ảnh hung hăng vỗ mạnh xuống bàn, "Triệu mập mà dám à!"

 

Hạ Thanh Dạ bị tiếng động dọa giật mình, vội vàng nắm lấy bàn tay cô ấy xem thử, thấy lòng bàn tay đỏ ửng, cô khẽ xoa xoa rồi nói, "Bất kể có phải do Triệu mập làm hay không, chúng ta cũng nên nghĩ cách vạch trần hắn. Tìm cơ hội tống hắn vào tù ngồi một thời gian để em đỡ phải nơm nớp lo sợ thế này."

 

Bóng ma từ kiếp trước quá lớn, chỉ cần nghĩ đến gã mập kia, Hạ Thanh Dạ đã thấy bất an, đứng ngồi không yên.

 

Diêu Vi tra xét cũng rất nhanh, chỉ nửa ngày đã có kết quả, "Niếp tổng, chuyện này không dễ tra lắm, cuối cùng em còn nhờ thêm chị Tương và chị Chu cùng điều tra. Cũng may vẫn trong cùng một vòng quan hệ, các chị ấy còn nhắn gửi lời hỏi thăm đến chị và chị Hạ."

 

"Đừng vòng vo, nói vào việc chính đi."

 

"Lần này bôi đen chị Hạ là một người tên Phạm Thanh Thanh."

 

Niếp Trúc Ảnh lặp lại cái tên, cau mày nói, "Người này là ai? Sao ngay cả tên chị cũng chưa từng nghe qua."

 

Diêu Vi ở đầu dây bên kia khẽ liếc mắt, những năm gần đây số người khiến Niếp Trúc Ảnh nhớ được tên chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Hạ Thanh Dạ lẩm bẩm nhắc lại cái tên này hai lần, nét mặt cũng dần trở nên kỳ quái.

 

Diêu Vi đã tra đến tận gốc rễ, gần như nắm rõ cả gia cảnh, thiếu điều chỉ còn mỗi tên cha mẹ và nguyên quán, "Là một nữ nghệ sĩ hạng mười tám, vai diễn của cô ta hầu hết chỉ là phim văn nghệ truyền hình bình thường, không mấy tiếng tăm. Người này là do chị Tương nhắc em chú ý, nói từng bám lấy chị Hạ để ké fame, em nhớ hồi đó đúng là có một nữ nghệ sĩ có tên na ná với chị Hạ, bị cư dân mạng lôi ra so sánh, cuối cùng chỉ tự chuốc lấy nhục."

 

Sau khi gác máy, Niếp Trúc Ảnh nghiêng đầu nhìn Hạ Thanh Dạ, "Phạm Thanh Thanh, em có quen người này không?"

 

Hạ Thanh Dạ nhân lúc đó đã tranh thủ tra trên Baidu, thấy ảnh chụp, ký ức mơ hồ dần hiện rõ, cô khẽ gật đầu, "Diêu Vi không nhắc thì em cũng gần như quên mất rồi. Chị còn nhớ năm đó dẫn em đi thành phố S không? Lúc ấy có một nghệ sĩ chủ động xin chụp ảnh chung, em chỉ chụp một tấm cho xong, không ngờ về sau lại bị tung tin thành bạn bè thân thiết, thậm chí có cả tin đồn mờ ám. Em vốn đã thấy chán ghét kiểu hành vi đó rồi, sau này lúc đi thảm đỏ, khi MC hỏi đến tên cô ta, em thẳng thắn đáp một câu 'Không biết', chẳng lẽ chỉ vì câu nói đó mà đắc tội cô ta sao?"

 

Niếp Trúc Ảnh hừ lạnh một tiếng, "Loại rác rưởi đó mà cũng dám bám vào tên tuổi của em để PR."

 

Hạ Thanh Dạ nghĩ mãi cũng không hiểu, cô và người kia chỉ xuất hiện cùng nhau đúng một lần, sau đó chưa từng gặp lại Phạm Thanh Thanh hay Triệu Thanh Thanh gì đó nữa. Thêm nữa fan của cô vốn thuộc dạng ôn hòa, chỉ cần đối phương không cố tình khiêu khích thì họ cũng chẳng bao giờ lôi chuyện cũ ra làm ầm ĩ. Vậy nên, cô càng không tin mình có thể đắc tội đến mức người ta phải ghi thù.

 

Trong mắt Hạ Thanh Dạ, chuyện này chẳng qua chỉ là một vụ việc vặt vãnh, nếu đối phương ngày đó không có ý định lợi dụng thì căn bản đã chẳng có vụ lùm xùm kia.

 

Niếp Trúc Ảnh thấy cô mặt mày cau có, "Con nhỏ họ Phạm này, giao cho chị xử lý."

 

Hạ Thanh Dạ nhìn bộ dạng hùng hổ của cô ấy, nhịn không được bật cười, "Trước hết phải điều tra rõ ràng xem vụ fan đánh nhau trước đây có phải do cô ta đứng sau châm ngòi hay không đã. Với lại, tại sao hai năm trước cô ta không em tính sổ, mà lại đợi đến tận bây giờ? Tính sổ như vậy có phải là hơi muộn quá rồi không?"

 

Nếu không phải trí nhớ của cô cũng khá tốt, thì e rằng vì lo lắng quá mà đã sớm quên mất chuyện này rồi.

 

Niếp Trúc Ảnh ôm vai cô, thấp giọng nói, "Vậy chị sẽ hẹn ba mẹ, anh Ngạn Bác với Lộ Toa cùng đi ăn một bữa cơm, cả nhà chụp chung một tấm hình, mấy tin đồn tự khắc sụp đổ, em đừng lo. Còn về con nhỏ họ Phạm kia, nếu chuyện trước đây thật sự có liên quan đến cô ta thì nợ mới nợ cũ chúng ta tính luôn một thể."

 

"Ăn cơm á?"

 

"Hôm qua mẹ vừa nói với chị , ba đã biết chuyện của anh Ngạn Bác và Lộ Toa. Chị cảm thấy lần này hẹn mọi người ra ngoài ăn cơm cũng chẳng có gì to tát cả."

 

Hạ Thanh Dạ trợn mắt há hốc mồm, "Chuyện từ bao giờ vậy!!!"

 

Niếp Trúc Ảnh biết cô đang thắc mắc điều gì, liền thẳng thắn nói hết, "Cho nên em đừng mang gánh nặng tâm lý nữa. Chị thấy nếu anh Ngạn Bác và Lộ Toa có thể sớm tổ chức hôn lễ thì ông ấy cũng phải nhượng bộ thôi."

 

Trong đầu cô ấy đã tính sẵn, dù sao Hạ Ngạn Bác cũng sẽ kết hôn, mà Hạ gia không còn người đàn ông nào khác. Đến cuối cùng, nếu ba cô ấy vẫn nhớ đến cái hôn ước năm xưa thì người duy nhất ông có thể gán ghép chính là Hạ Thanh Dạ. Chẳng lẽ lại bắt Hạ Ngạn Bác và Lộ Toa ly hôn, như vậy thì quá nực cười rồi.

 

Hạ Thanh Dạ thì lại không nghĩ nhiều như vậy, "Cũng tốt, nhưng mà em cảm thấy vẫn nên gọi một cuộc điện thoại để anh ấy chuẩn bị tâm lý trước."

 

******

 

Niếp Trúc Ảnh vốn thuộc kiểu người hành động, đã nói là làm, tính tình dứt khoát, làm việc luôn toát lên sự mạnh mẽ sảng khoái.

 

Hạ Thanh Dạ thì lại không lo lắng chuyện xấu gì, chỉ sợ nhất là khi hai người lớn biết đến sự tồn tại của những lời đồn nhảm kia thì sẽ không chịu nổi, dù sao thì tin đồn lần này thực sự quá khó nghe. Vì vậy, ngay từ sáng sớm cô đã căng thẳng, chỉ sợ gặp ba Niếp rồi bị trách mắng, đến lúc đó chắc chắn sẽ không biết phải dỗ thế nào.

 

Trong lúc giúp cô thay một bộ quần áo khác, Niếp Trúc Ảnh không kìm được mà hỏi một câu, "Thanh Thanh, cái tên nhãi Việt Thiên Đại gì đó gần đây còn liên lạc với em không?"

 

Bất ngờ nghe thấy cái tên kia, Hạ Thanh Dạ liếc cô ấy một cái đầy nghi ngờ, "Sao tự nhiên lại nhắc đến cậu ta? Chẳng lẽ bữa cơm hôm đó em đưa chị đi ăn còn chưa đủ chứng minh lập trường của em sao?"

 

Nói đến bữa cơm hôm đó, Hạ Thanh Dạ vẫn còn cảm thấy hơi áy náy với Việt Thiên Đại. Dù sao thì sau khi biết chuyện giữa cô và Niếp Trúc Ảnh, đối phương cũng đã bị dọa không ít, cả bữa cơm gần như chẳng ăn uống được gì.

 

Niếp Trúc Ảnh cứng giọng biện minh, "Là bạn bè mà, chị hỏi một chút không được sao?"

 

Bình thường, những người không quan trọng thì Niếp Trúc Ảnh chẳng bao giờ nhớ nổi tên.

 

Hạ Thanh Dạ nhìn cô ấy với vẻ nửa cười nửa không, "Được thôi, chị nói đến Việt Thiên Đại đúng không? Chúng em thường xuyên nhắn tin qua lại, thỉnh thoảng tương tác, coi như bồi dưỡng thêm chút tình bạn."

 

Thấy sắc mặt Niếp Trúc Ảnh lại dần hiện vẻ tức giận, Hạ Thanh Dạ liền thêm vào một câu, "Cậu ta biết em chỉ thích phụ nữ nên cũng rất thản nhiên tiếp nhận, còn chúc tụi mình hạnh phúc nữa. Cho nên bây giờ bọn em chỉ được coi là bạn bè thôi, sao nào, chị tính bồi thường cho cậu ta một bữa cơm à?"

 

Niếp Trúc Ảnh nghẹn lời, trong lòng thầm mắng Việt Thiên Đại từ đầu tới chân, "Đến lúc đó rồi nói."

 

Bữa cơm trưa hôm ấy, không khí nhìn chung khá hòa hợp, chỉ là lúc mới bắt đầu, Hạ Ngạn Bác và Lộ Toa tỏ ra đặc biệt ngượng ngùng. Đây còn là trong tình huống đã có chuẩn bị trước, nếu như không biết gì mà đột ngột ngồi vào bàn ăn này, Hạ Thanh Dạ dám chắc anh trai mình đến một nụ cười cũng chẳng gượng nổi.

 

Trong suốt bữa ăn, Hạ Ngạn Bác liên tục cúi đầu xin lỗi ba Niếp. Theo lẽ thường 'đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại', ba Niếp cũng không trách móc gì thêm, thế là một bữa cơm ồn ào cứ thế trôi qua.

 

Cuối cùng, Niếp Trúc Ảnh cầm điện thoại, nhờ nhân viên phục vụ chụp một tấm ảnh gia đình.

 

Bức ảnh vừa được đăng lên, những tin đồn bôi đen Hạ Thanh Dạ trước đó lập tức tự sụp đổ. Lời đồn đến nhanh, đi cũng nhanh, giống như một trò cười cho thiên hạ.

 

Niếp Trúc Ảnh rảnh tay bèn gom hết một đống tư liệu cùng ảnh chụp, đưa cho vợ mình, "Chị đã điều tra rồi, Thanh Thanh, em và cái cô diễn viên tuyến mười tám kia từng cùng xuất hiện không ít lần. Chuyện hai năm trước thì bỏ qua, nhưng chỉ trong hai năm gần đây thôi, em tập trung phát triển điện ảnh, thì cô ta cũng muốn từ phim truyền hình nhảy sang điện ảnh. Ban đầu, cô ta vốn có cơ hội nhận một vai phụ trong bộ 《Hào môn》 mà em đóng, hình như là vai Ngũ di thái hay Lục di thái gì đó, nhưng cuối cùng chính cô ta lại tự rút lui. Còn lần ở thành phố S, cô ta cũng có một tác phẩm được đề cử, nhưng lại trách em đoạt giải mất, nếu không thì vốn dĩ là của cô ta. Thêm nữa, trong hai năm gần đây, có hai bộ phim điện ảnh cô ta cũng đều chủ động bỏ vai, chỉ vì trong đoàn phim em luôn được giao cho những vai quan trọng."

 

Hạ Thanh Dạ kinh ngạc nói, "Chuyện đó thì liên quan gì đến em chứ?"

 

Niếp Trúc Ảnh đưa tay xoa xoa lên ót của mình, "Chắc là trong đầu có bệnh, chuyện gì cũng oán trời trách đất, thấy em thì ngứa mắt. Nhưng không sao, để chị cho cô ta nếm chút."

 

Hạ Thanh Dạ lập tức bật dậy, "Chị định làm gì!"

Bình Luận (0)
Comment