Từ sau khi biết được thân thế của chính mình, Bạch Dã luôn là một mình đờ ra, nỗ lực muốn đi nhớ lại chuyện khi còn bé, còn thử thông qua internet đi thăm dò mẹ của nàng, nhưng rất kỳ quái, internet lại hoàn toàn không tra được thông tin của hai người chỉ có một ít tư liệu của người trùng tên trùng họ, cái này quá kì quái không phải sao, dù như thế nào, mẹ Hân Nhiên của nàng cũng là ngôi sao lớn cực nổi tiếng nhất thời, làm sao có thể không hề có một chút tin tức nào đây..
"Tiểu Dã, thay xong quần áo rồi chưa? Chuẩn bị đi rồi." Hạ Tiểu Tử ở ngoài phòng gõ gõ cửa.
"Lập tức tới ngay." Bạch Dã đáp một tiếng, đem điện thoại di động thả xuống, vội vàng thay đổi một thân áo sơ mi trắng và quần bò đơn giản, hôm nay phải đi bệnh viện cắt chỉ, còn phải đi gặp những bằng hữu kia của mẹ, tuy nàng trên căn bản đều quen biết, nhưng lần này, là lấy một thân phận hoàn toàn mới gặp mặt, khó tránh khỏi có chút kích động.
Trên xe, Bạch Dã rõ ràng có chút thấp thỏm, Hạ Tiểu Tử từ sau kính chiếu hậu liếc nhìn một chút, cười cười, "Căng thẳng hả?"
"Ân..
Cũng còn tốt.." Không tự giác chà xát cái cổ.
Nhưng mà nàng vừa mới giơ tay, đã bị Lâm Úc Thanh nhấn xuống, "Ngươi còn dưỡng thành tật xấu rồi."
Mấy ngày trước thấy được cái cổ nàng đều bị chính mình chà đỏ rồi, hai ngày nay mặc dù có hết sức khống chế được số lần tắm rửa, nhưng trong lúc vô tình động tác giơ tay chà cái cổ đúng là dưỡng thành thói quen rồi.
Ngoan ngoãn lấy tay đặt ở trên đầu gối, ngẩng đầu ưỡn ngực, đàng hoàng trịnh trọng ngồi ngay ngắn.
"Đúng rồi Lâm a di, hôm nay Tiết..
Tiết a di kia cũng tới sao?"
"Chắc sẽ tới đó."
"Nha."
"Tay!" Nhìn nàng không tự giác giơ lên tay phải, Lâm Úc Thanh khiển trách một câu.
"Ạch.." Bạch Dã dùng tay trái vỗ nhẹ nhẹ tay phải một cái, "Thật không ngoan a."
Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, con ấu con.
* * *
Thuận lợi cắt chỉ xong, Bạch Dã quay về gương soi soi, lưu lại sẹo rồi, ngay ở vị trí vết sẹo lúc trước gần bên phải một chút, lạc rơi xuống một vết tích dài nhỏ ước chừng nửa tấc.
Lâm Úc Thanh nhìn cũng là chau mày.
"Không sao, các loại sản phẩm trừ sẹo ta đều chuẩn bị tốt rồi, phòng đó." Hạ Tiểu Tử vội mở miệng.
"Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, chúng ta nên qua đó rồi."
"Ân, đi thôi."
Địa điểm gặp mặt chọn ở trong nhà Giang Bạc Yên, đây là nàng mãnh liệt yêu cầu, Lâm Úc Thanh cũng cảm thấy, gặp mặt khá là tư mật, không thích hợp ở trường hợp công khai, hơn nữa nhà của Giang Bạc Yên trình độ xa hoa đẹp đẽ hoàn toàn có thể cùng sánh vai khách sạn 5 sao, địa phương rộng rãi, đồng bộ phương tiện đầy đủ mọi thứ, còn có bể bơi bên trong các loại phương tiện giải trí, nghe nói còn xây một hậu hoa viên!
Giang Bạc Yên từ trước đây cũng rất biết hưởng thụ, lần này cần chiêu đãi tiểu Dã, không biết sẽ làm ra cái trò mới gì đây.
"Lâm a di, con có chút căng thẳng.." Mắt thấy xe chậm rãi lái vào một khu biệt thự xa hoa, Bạch Dã có chút sợ.
"Không có chuyện gì, đều là những người ngươi quen biết, như bình thường thì được rồi."
Không lâu lắm, xe dừng ở trước chỗ sân trước ngôi nhà chính, không chờ Hạ Tiểu Tử xuống xe, cửa hàng rào liền tự động mở ra, Hạ Tiểu Tử lái xe vào, sát bên mấy chiếc xe khác đậu xong, xe của Phương Di cũng ở đây, cũng không biết cái tên này tới sớm như thế làm gì, nàng cũng không biết làm cơm, chỉ biết giúp qua loa.
Bạch Dã sững sờ nhìn biệt thự xa hoa trước mắt, quả nhiên bần cùng ức chế sự tưởng tượng của nàng a.
Đang sững sờ, bị Lâm Úc Thanh chọt một cái, "Có thể có chút bản lĩnh hay không."
"Hắc, được nhoa!"
Đang nói, cửa lớn mở ra, Phương Di ra đón, thẳng đến Bạch Dã.
"Đến rồi, để ta xem một chút." Vén lên tóc của tiểu gia hỏa, nhìn một chút vết thương trên trán nàng, "Lưu lại sẹo rồi?"
"Không có chuyện gì Phương a di, chỉ là một vết sẹo nhỏ, ngươi xem, ta dùng tóc vừa che thì không thấy được rồi." Bạch Dã phần phật rèm tóc một hồi, đem cái trán che lại.
"Ừm, vào đi, giới thiệu cho ngươi một người quen biết." Phương Di lôi kéo tay của Bạch Dã đi vào trong, hoàn toàn đem Lâm Úc Thanh gạt sang một bên rồi.
"Ê, ngươi là không thấy ta sao?" Lâm Úc Thanh cũng rất không cao hứng.
"Hở? Nga, ngươi cũng tới a." Phương Di trêu ghẹo nói.
Mấy người mới vừa đi tới cửa, Bạch Dã bước chân dừng lại, từ vừa rồi nàng thì thấy được có một a di đẹp đẽ chưa từng thấy luôn đang nhìn chằm chằm nàng, nhưng mà người kia, nàng hình như từ trên tấm hình kia thấy qua.
"Tiểu Dã, đây là Giang Bạc Yên, ngươi kêu nàng Giang a di, lén lút nói cho ngươi biết, nàng là người trung thành theo đuổi mẹ Y Lam của ngươi, đã từng còn là tình địch của Hân Nhiên đó." Phương Di tiến đến bên tai tiểu Dã nhỏ giọng thầm thì hai câu, mang nàng tới trước mặt Giang Bạc Yên.
Bạch Dã nghe nói nàng là tình địch của mẹ Hân Nhiên, không nhịn được nhìn nàng thêm vài lần, nàng ăn mặc một cái váy liền áo màu trắng, rất mộc mạc, một chút cũng không sặc sỡ, chỉ so với chính mình cao hơn một chút xíu, không có cao như Lâm a di, vóc người gần như Lâm a di, xem ra cũng là người rất điềm tĩnh, không biết tại sao, thấy nàng, vậy mà sẽ có một loại cảm giác rất thân thiết, hơn nữa trong ánh mắt nàng nhìn chính mình, có một loại yêu thương nồng đậm, thế nhưng loại yêu thương này cũng không nóng bỏng như chính mình nhìn Lâm a di, càng ôn hòa, càng thêm ấm áp, lại như..
Khi dáng vẻ mẹ Hạ Nam nhìn chính mình!
"Giang a di chào ngài, ta là Bạch Dã." Bạch Dã rất có lễ phép chào hỏi với nàng.
Giang Bạc Yên cười nhạt, đi tới gần, giơ tay thân mật vuốt ve gò má của nàng, sau đó tiến lên một bước, đem tiểu Dã ôm vào lòng, một tay ôm eo của nàng, một tay vỗ về đầu nhỏ của nàng, Bạch Dã lúc đầu thân thể cứng đờ, nhưng ở dưới khẽ vuốt dịu dàng của Giang Bạc Yên từ từ thả lỏng xuống, đầu nhỏ lười biếng khoát lên bả vai nàng, không tự giác giơ tay ôm lấy nàng, thật sự thật kỳ quái, tại sao Giang a di này sẽ cho nàng một loại cảm giác thật là thân thiết, chẳng lẽ là bởi vì nàng nhìn ra mẹ Y Lam khá giống chính mình sao, mẹ Y Lam trong hình chính là ăn mặc váy dài màu trắng, trang phục đơn giản lại hào phóng, một người xem ra ôn nhu như nước.
Nhìn thấy hai người ôm ấp lấy, Phương Di cố ý quay đầu liếc nhìn sắc mặt của Lâm Úc Thanh, quả nhiên rất khó xem a! Không khỏi cười thầm, đi qua chọt chọt nàng, "Yên tâm đi, ta từng hỏi Giang Bạc Yên, nàng chỉ là hy vọng có thể thay Y Lam chăm sóc thật tốt con của nàng, đối với tiểu Dã, không có cảm tình khác, ngươi cũng đừng một bộ bộ dáng muốn ăn thịt người như thế.
Hơn nữa, Lộ Tinh nói hai nàng gần đây hình như có chút tiến triển rồi."
Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, vẻ mặt của ta rất hung dữ sao? Hơn nữa, ta mới không thèm để ý Giang Bạc Yên đối với nàng là cảm tình cái gì, lại càng không lưu ý nàng cùng Lộ Tinh như thế nào!
"Hừ." Lâm Úc Thanh đem đầu ngoặt sang một bên, mới không cần nhìn các nàng đó.
"Tiểu Dã đến rồi." Lộ Tinh từ phòng bếp đi ra, lau lau tay, nhìn thấy hai người đang ôm, cũng đi tới sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa.
"Lộ lão sư."
"Ngoan." Thân mật nặn nặn gò má của nàng.
"Sau này cũng đổi giọng gọi ta Lộ a di được rồi."
"Yô, không sợ bị gọi già hả?" Phương Di nói.
"Gọi lão sư quá xa lạ rồi, huống hồ ta cũng nên nhận rõ thực tế a, dù sao đã là 37 tuổi rồi." Đang khi nói chuyện, hữu ý vô ý liếc Giang Bạc Yên một chút.
Bạch Dã cười cười, "Được, Lộ a di."
"Ừ~Thật ngoan~"
"Vậy ta đi làm việc trước, tiểu Tử đến giúp đỡ đi, Phương Di quá có thể làm loạn thêm."
"Không được, ta cũng muốn giúp đỡ!" Phương Di xung phong nhận việc, nàng cũng không muốn làm cái bóng đèn lại lớn lại sáng! Hơn nữa nhìn tình huống này, lão giấm tinh kia nhất định phải ghen, không chống đỡ được, vẫn là chạy trước tuyệt vời.
"Ngồi đi ngồi đi." Giang Bạc Yên vội kêu gọi mọi người ngồi xuống, để người làm chuẩn bị nước trà đưa lên, còn để người bưng lên một phần đĩa trái cây, đặt ở trước mặt tiểu Dã, "Không biết ngươi thích ăn trái cây gì, mỗi loại đều chuẩn bị một chút, ngươi nếm thử xem?"
Khi thấy được phần khay trái cây kia Bạch Dã rõ ràng ngẩn ra, khay rất lớn, xác thực như Giang a di nói, trái cây gì đều có, cả trái cây rất nhiều quý đều có, cherry, măng cụt, đu đủ, sầu riêng các loại, còn có rất nhiều các loại trái cây đừng nói ăn, thấy cũng không thấy qua, hơn nữa khay tinh xảo, quả dưa hấu còn được khắc chạm ra hoa văn!
Lâm Úc Thanh chau mày, "Như ngươi vậy sẽ đem nàng chiều hư, miệng ăn quen rồi, lại càng không đồng ý ăn những trái cây thông thường kia rồi."
"Không sao, thích ăn cái gì, mỗi ngày ta để người đưa qua đồ tươi."
Bạch Dã dở khóc dở cười, ta không phải tiểu hài tử a, không cần chiều ta như vậy a, còn có Lâm a di, làm sao cảm giác Lâm a di là sợ ta bị đồ ăn ngon của Giang a di câu dẫn đi đây, ta là người không có lập trường như vậy sao!
"Không cần tốn công Giang a di, bình thường ta cũng không quá thích ăn trái cây, tùy tiện ăn một chút là tốt rồi."
Giang Bạc Yên nghe vậy, chọn một trái anh đào đỏ hồng hồng, đưa tới bên miệng tiểu Dã, "Không thích ăn trái cây không phải thói quen tốt nha."
"Bản thân ta.." Muốn nói chính mình ăn, nhưng nhìn dáng dấp Giang a di này không đút tới chính mình không bỏ qua, thì thỏa hiệp rồi.
"Ăn ngon không?"
"Ân, rất ngọt ya."
Lâm Úc Thanh ngoảnh mặt làm ngơ một chút, dứt khoác đem đầu ngoặt sang một bên, mắt không thấy tâm không phiền!
"Lại nếm thử cái này."
"Ân, cảm tạ Giang a di!"
Giang a di Giang a di, ngươi kêu còn rất trôi chảy! Trước đây làm sao không biết ngươi như quen thuộc như thế!
Lâm Úc Thanh đang khó chịu, tiểu gia hỏa bên cạnh kêu gọi nàng, "Lâm a di?"
Lâm Úc Thanh nghiêng đầu, không nhìn nàng.
"Lâm a di!" Bạch Dã cũng nghiêng đầu, nhìn thẳng mặt cô, "Lâm a di, há miệng đi, dì nếm thử, rất ngọt!" Giơ một miếng anh đào nhỏ đưa tới bên miệng Lâm Úc Thanh.
Lâm ngạo kiều lần nữa quay đầu, thì không nhìn nàng!
"Vậy tự con ăn nha." Bạch Dã nhìn gò má của nàng, "Con ăn nha?", "Con thật sự ăn đây!"
Nói xong, đem anh đào đưa vào trong miệng mình, "Ừ, thật ngọt a~~"
Lâm Úc Thanh giận rồi, quay đầu lại trừng mắt nàng, "Ngươi..
Ngô.." Vừa mới há miệng, trong miệng liền bị nhét vào một miếng anh đào, Bạch Dã cười hì hì nhìn nàng, "Rất ngọt~"
Lâm Úc Thanh không còn cách nào khác, nhai nhai, là ngọt vô cùng, há miệng, còn không chờ động tác, tiểu gia hỏa ân cần mở ra bàn tay đưa tới bên miệng cô.
Lâm Úc Thanh liếc liếc nàng, "Không chê ta?"
"Đương nhiên không!"
Lâm Úc Thanh cũng rất không còn cách nào khác, còn có một chút vui mừng nhỏ, đem anh đào trong miệng nhổ ở trên tay tiểu Dã.
"Có muốn một miếng nữa hay không?" Tiểu gia hỏa lại chọn một miếng vừa đỏ vừa lớn, nâng ở trong tay quơ quơ.
"Là ngọt vô cùng, làm một miếng đi." Cái gọi là miệng ngắn ăn thịt người ta, nói đại khái chính là cô.
Lâm Úc Thanh ăn hăng hái, phát hiện Giang Bạc Yên không thấy rồi, nga.
Chẳng trách con thỏ nhỏ chết bầm này nhớ tới mình!
"Nàng đâu?"
"Nói là có quà muốn tặng cho con, đi lấy quà rồi."
"Lâm a di, viên đạn bọc đường của tư bản chủ nghĩa này con là không chống đỡ được, cơm nước xong chúng ta về nhà nhanh lên một chút đi!" Tiểu gia hỏa biểu thị, không có công không nhận lộc a, Giang a di đối với nàng quá tốt, nàng có chút nhận lấy thì ngại a.
"Nha? Không chống đỡ được ngươi nghĩ thế nào? Lười ở nơi này không quay về? Hay là có Giang a di cũng không cần ta rồi."
Một câu nói này thực sự là mười phần ghen tuông, cả Bạch Dã đều nghe ra rồi, tiểu gia hỏa nhăn mũi dùng sức hít hít, "Làm sao chua chua, tiểu di có phải là lật đổ bình dấm chua rồi?"
Lâm Úc Thanh ban đầu cũng không có phản ứng lại, thế nhưng nhìn nàng cười xấu xa, cũng cân nhắc qua mùi vị đến rồi, "Cố Bạch Dã, ngươi có phải ỷ có người cho ngươi chỗ dựa, còn dám trêu ghẹo ta hay không?"
"Không có không có, con nào dám chứ!"
Lúc nói giỡn Giang Bạc Yên, trở về "Đang nói chuyện gì vui vẻ như vậy, ta ngược lại thật ra rất hiếm thấy được Úc Thanh cười đó."
"Cũng là bởi vì dì ấy không làm sao thích cười, cho nên cười lên đặc biệt đẹp đẽ đó." Bạch Dã nói tiếp.
Giang Bạc Yên ngẩn ra, nhìn Lâm Úc Thanh một chút, gật gù, "Cũng đúng."
"Tới xem một chút, đây là ta làm cho ngươi." Giang Bạc Yên mở ra hộp quà, bên trong là một cái váy hoa vụn màu trắng, hoa vụn trên váy tựa hồ là dùng mực nước màu lam nhạt viết nguệch ngoạc tô điểm mà thành, giản lược lại hào phóng.
"Ngài làm? Ngài biết làm quần áo hả?"
"Khi nhàn rỗi không chuyện gì thì nghiên cứu một chút, còn rất giết thời gian."
"Thích không?" Giang Bạc Yên cười đem váy hướng về trên người tiểu Dã ước lượng một hồi, thước tất xem ra cũng rất thích hợp đó.
"Ừm! Yêu thích, cảm tạ Giang a di!"
"Đi thử một chút được không?"
"Ơ? Hiện tại sao.."
"Ừm." Giang Bạc Yên dẫn nàng tiến vào một gian phòng ngủ, sau đó lại lui ra, ở cửa lẳng lặng chờ đợi.
Lâm Úc Thanh nhìn ở trong mắt, yên lặng thở dài, quần áo này, cùng phong cách quần áo Y Lam thường ngày mặc rất giống, nàng là muốn ở trên người tiểu Dã thấy được bóng dáng Y Lam sao, nhưng tiểu Dã chính là tiểu Dã, không phải vật thay thế của bất cứ người nào.
Lâm Úc Thanh đứng dậy đi tới, "Quần áo kia.."
"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, ta chỉ là muốn nhìn một chút nữa, chỉ đến thế mà thôi." Giang Bạc Yên nói.
"Ngươi cũng nên đi ra rồi, Lộ Tinh rất tốt, đừng phụ lòng nàng."
Giang Bạc Yên nghe vậy, quay đầu liếc mắt nhìn hai người trong phòng bếp hãy còn bận rộn, "Nhưng trong lòng ta có người khác, dưới tình huống này nếu còn vẫn cứ muốn tiếp nhận nàng, là đang thương tổn nàng."
Lâm Úc Thanh chau mày, cũng không khuyên nhiều hơn nữa.
Đang nói, cửa phòng ngủ mở ra, tiểu Dã mặc vào váy dài hoa vụn trắng thuần khiết này, khi Giang Bạc Yên nghe tiếng quay đầu lại, thậm chí có hoảng hốt trong nháy mắt, cái nhìn kia, nàng dường như thấy được Bạch Y Lam! Cô gái điềm tĩnh hờ hững, thích nhất mặc đồ váy hoa vụn trắng kia!
Bạch Dã không thường mặc váy, cúi đầu trái phải nhìn, cảm giác cái nào đều có chút vặn vẹo, hơn nữa không có mặc quần an toàn, đặc biệt không có cảm giác an toàn đó.
"Lâm a di, đẹp mắt không?" Bạch Dã kéo góc váy, xoay một vòng.
Lâm Úc Thanh hé miệng cười cười, nhìn nàng có chút động tác ngốc, ừm, đẹp đẽ, như bướm đem rung rinh.
"Giang a di, ngài làm sao vậy?" Nhìn thấy Giang Bạc Yên trừng trừng nhìn mình chằm chằm, cơ hồ rút không ra mắt, Bạch Dã có chút sợ, ánh mắt này cùng ánh mắt ôn hòa vừa rồi không giống, hơi nóng bỏng, không, là đặc biệt nóng bỏng!
Giang Bạc Yên lắc đầu một cái, con mắt hơi có chút đỏ lên.
Vừa vặn lúc này chuông cửa vang lên, Giang Bạc Yên quay người đi mở cửa, tránh khỏi chính mình thất thố.
Bạch Dã đang đỏm dáng cùng Lâm a di, đột nhiên nghe được một thanh âm làm cho nàng sợ hãi.
"Y Lam?"
Bạch Dã theo tiếng nhìn lại, nhìn lên ánh mắt kinh ngạc của Tiết Nguyệt Hiền, tiểu gia hỏa một cái giật mình, lập tức trốn đến phía sau Lâm Úc Thanh, nắm thật chặt cánh tay của cô.
"Không có chuyện gì tiểu Dã, không nhớ rõ ta đã nói với ngươi sao, nàng là tiểu di của ngươi, không phải người ngoài, cũng không phải người xấu, không cần sợ."
Thấy được Bạch Dã phản ứng như thế này, Tiết Nguyệt Hiền cũng phản ứng lại, đứng cửa có chút không biết làm sao, Giang Bạc Yên đem nàng dắt vào phòng, "Ngươi thế nào cũng phải vì hành vi hoang đường của ngươi nói lời xin lỗi đi."
Tiết Nguyệt Hiền nghe vậy gật gù, đi tới trước người Lâm Úc Thanh, theo nàng tới gần, Bạch Dã không tự giác lại giơ tay che lấy cái cổ, Lâm Úc Thanh nhìn thấy, đè xuống tay của nàng, đồng thời đem nàng dắt đến trước người mình, "Đừng sợ, nàng không ăn thịt người, nếu như ngươi còn tức giận, đều có thể đánh nàng vài cái xả giận, nàng chắc chắn sẽ không đánh trả."
Bạch Dã dở khóc dở cười, đây đều là chuyện gì a!
"Tiểu, tiểu Dã, xin lỗi, tiểu di nói xin lỗi với ngươi, chuyện ngày đó, là ta quá làm loạn rồi.
Nhưng thực ra ta cũng không có thật sự muốn thương tổn ngươi, nếu như ta muốn, ngươi đã sớm..
Ạch không phải.
Ý của ta là, Ta chính là muốn hù dọa ngươi một chút, cũng không đúng, không phải hù dọa ngươi, là hù dọa nàng, bởi vì ta phát hiện nàng rất lưu ý ngươi, ta muốn trả thù nàng, cho nên.." Tiết Nguyệt Hiền liếc nhìn Lâm Úc Thanh.
Bạch Dã mím chặt môi, hai tay căng thẳng không tự giác nắm lên quả đấm.
Tiết Nguyệt Hiền cúi đầu nhìn thấy rồi, "Này tay tay tay." Hoảng hốt vội nói, chỉ lo nàng lại giống như ngày đó, nhịn đến móng tay đều đâm đến trong thịt!
"Nếu như ngươi tức giận ngươi đánh ta cũng được, đừng tiếp tục làm thương tổn chính mình!" Vội vàng tiến lên nắm lấy tay của tiểu Dã tách ra.
Tiểu Dã thu lại tay, cũng không có từ trong tay Tiết Nguyệt Hiền rút ra.
"Không chạm đau chứ?" Tiết Nguyệt Hiền rất lo lắng giúp nàng nhẹ nhàng thổi lòng bàn tay, "Hả?" Ngẩng đầu nhìn nàng một chút, thân thiết đều viết ở trên mặt.
"Tiểu di hỏi ngươi đó." Lâm Úc Thanh hiếm thấy đang giúp Tiết Nguyệt Hiền nói chuyện.
Bạch Dã lắc đầu một cái, "Không có." Thu tay về, tưa ở sau lưng.
Tiết Nguyệt Hiền nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng, trong con ngươi lóe qua một tia mất mác, nàng quả nhiên là không chịu tha thứ cho mình..
Bạch Dã nhìn nàng dáng vẻ cúi đầu ủ rũ, quay đầu nhìn một chút Lâm a di, nhếch miệng, "Ta..
Ta còn không có tha thứ cho ngươi, cho nên ngươi, phải cố gắng biểu hiện."
"Hở?" Lời này không thể nghi ngờ là đốt sáng lên hy vọng của Tiết Nguyệt Hiền, "Được, ta khẳng định cố gắng biểu hiện, ạch, làm sao biểu hiện?" Tiết Nguyệt Hiền đáp xong, bối rối một hồi.
Bạch Dã nhíu lại lông mày, một mặt nghiêm túc, "Không cho phép lại bắt nạt cô gái khác."
Tiết Nguyệt Hiền mặt già đỏ ửng, "Được, ta bảo đảm! Cũng không tiếp tục bắt nạt bé gái tuổi trẻ đẹp đẽ!"
"Cũng chỉ là cô gái trẻ sao?" Lâm Úc Thanh cũng mặt lạnh chất vấn.
Tiết Nguyệt Hiền ăn quả đắng, "Loại lão nữ nhân già ngươi này cho ta ta đều sẽ không cần!"
"Tiểu Dã, không tha thứ cho nàng." Lôi kéo tay của tiểu Dã liền đi.
"Ừm!"
"Này này đừng đừng đừng, đùa giỡn mà, chỉ đùa một chút thôi!"
"Ta bảo đảm sau này chuyện gì đều nghe cháu gái của ta, tuyệt không làm ra chuyện khác người nữa, có được hay không?" Ra dáng xin thề.
Bạch Dã hé miệng cười trộm, quay đầu nhìn Lâm Úc Thanh.
"Vậy thì tạm thời tha thứ nàng lần này, nhưng mà nếu như tái phạm, cũng không cần nàng, dù sao a di thương ngươi nhiều như vậy, không thiếu một mình nàng."
"Hừ! Ta là ruột thịt! Là các ngươi có thể so sánh sao!" Tiết Nguyệt Hiền cắn chặt răng nháy mắt với Lâm Úc Thanh.
"Khụ." Bạch Dã hắng giọng một cái, Tiết Nguyệt Hiền lập tức như nịnh bợ nhìn nàng, chờ nàng lên tiếng.
"Liền nghe Lâm a di, nếu có tái phạm, không cần ngươi nữa." Tiểu Dã nghiêm mặt, một mặt ngạo kiều nhỏ.
Tiết Nguyệt Hiền có thể cao hứng sao, theo bản năng giơ tay ma sát gò má của tiểu Dã một hồi, "Đồ vật nhỏ."
"Ai ya thật ngại quá, cái này..
Quen rồi quen rồi." kèm thêm khuôn mặt tươi cười khà khà.
Lâm Úc Thanh ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy buồn cười, Tiết Nguyệt Hiền ở giới giải trí dầu gì cũng là nhân vật có tiếng tăm quát tháo phong vân, ngược lại để tiểu gia hỏa thu thập phục tùng như thế, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Này, ngươi có thể gọi ta một tiếng tiểu di hay không? Ta rất muốn nghe."
"Chậc, được voi đòi tiên." Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, lôi kéo tiểu Dã trở lại bên sofa, tiếp tục ăn trái cây.
Tiết Nguyệt Hiền lập tức đuổi tới, ân cần giúp nàng gọt trái cây, cả Lâm Úc Thanh cũng cùng nhau phục vụ.
"Tiểu Dã, kêu một tiếng đi mà, ta muốn nghe~~Ân~~"
"Tiểu Dã bảo bối~~Ân~~~"
"Hí.." Lâm Úc Thanh chà xát cánh tay, "Già đầu còn làm nũng, thật là ghê tởm."
"Phải đó." Giang Bạc Yên cũng là một trận phát tởm, trong nháy mắt cả khẩu vị ăn đồ ăn cũng không có.
Bạch Dã thực sự là dở khóc dở cười, cái tên này làm sao dính người như thế a..
"Mọi người tới đông đủ rồi sao?" Hạ Tiểu Tử đi ra liếc mắt nhìn.
"Tiểu di, còn.."
"Ôi!" Tiết Nguyệt Hiền ở bên cạnh đáp một tiếng, đặc biệt vang dội, đem tiểu Dã sợ đến giật mình một cái, nhìn thấy nàng một bộ thỏa mãn, lập tức phản ứng lại, cũng là hoàn toàn không có cách nào với nàng rồi.
"Ngươi ôi cái gì ôi a, người ta gọi ta đó." Hạ Tiểu Tử liếc nàng một chút, "Làm sao vậy tiểu Dã?"
"Hình như Tô đạo vẫn không có đến."
Vừa dứt lời, khắp phòng mọi người như bị người định thân, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, Bạch Dã trái phải nhìn một cái, một mặt không rõ.
"Các ngươi..
Có người thông báo Tô Dự không.."
Cũng không có người trả lời, nhìn trời nhìn trời, ăn trái cây ăn trái cây, dáng dấp lấy lòng vẫn cứ một bộ nịnh bợ.