Hoàng Phủ Tử Y nhanh tay cầm lấy di động chụp lấy hình dáng lúc này của Sở Ngao Dư, lưu lại hình ảnh vừa soái vừa đáng yêu kia.
Sở Ngao Dư có chút không đỡ kịp, nhìn nhìn di động, lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Tử Y, tự hỏi: "Sao lại chụp ảnh tôi?"
"Anh cũng có thể chụp tôi mà." Hoàng Phủ Tử Y nói xong, lại thuận tay cầm miếng điểm tâm lên ăn.
Ánh mắt Sở Ngao Dư lại sáng lên, có một loại cảm giác nóng lòng muốn thử dâng lên, anh vốn có rất nhiều hình chụp của Hoàng Phủ Tử Y, nhưng không có tấm nào là do anh tự tay chụp cho cô cả......
"Thật sự có thể chụp sao?" Trước giờ chỉ cần là vấn đề có liên quan đến Tử Y, Sở Ngao Dư luôn biểu hiện rất thận trọng.
"Có cần tôi tạo dáng cho anh không?" Hoàng Phủ Tử Y quơ quơ điểm tâm trong tay, tay kia lại dơ lên tạo thành chữ V.
Sở Ngao Dư nhanh chóng chụp một tấm cho Hoàng Phủ Tử Y, đầu óc còn có chút không phản ứng kịp, Tử Y, đối xử với anh có phải là quá tốt rồi hay không?
Đồ ăn được dọn lên rất nhanh chóng, Hoàng Phủ Tử Y cũng không cần người khác hỗ trợ, tự mình bê đĩa thịt lên cho vào nồi lẩu: "Đã ăn lẩu thì phải ăn cho cay, nếu anh không biết ăn cay thì đúng là lỗ nặng đó."
Tuy rằng hai người mới cùng nhau ăn vài bữa cơm, nhưng Hoàng Phủ Tử Y cũng có chút hiểu biết đối với khẩu vị của Sở Ngao Dư, người này khẩu vị thanh đạm, rất ít ăn đồ cay mặn, lượng cơm cũng không lớn, cái này thì cũng không khác cô mấy, nhưng cô nghĩ đến có thể là vì nguyên nhân thân thể anh, cũng không biết gien này rốt cuộc là chuyện như thế nào, người đang tốt đẹp lại bị tra tấn thành như vậy, khiến người ta thật bức bối.
"......Tôi có thể ăn một chút." Sở Ngao Dư nói như vậy chỉ là không muốn khiến Hoàng Phủ Tử Y mất hứng, trên thực tế sức ăn của anh bình thường rất yếu, hương vị cũng thanh đạm, nếu không phải vì bồi Tử Y, có lẽ cả đời này anh cũng sẽ không ăn lẩu cay.
"Đừng miễn cưỡng." Hoàng Phủ Tử Y không nói gì nữa, cười cười, liền dùng sức ăn, Sở Ngao Dư cũng không miễn cưỡng, anh chỉ ăn hai ba miếng, sau đó liền ngồi húp canh.
Dùng xong cơm chiều, cũng đã gần 8 giờ tối, Sở Ngao Dư muốn đưa Hoàng Phủ Tử Y về nhà, Hoàng Phủ Tử Y lại không muốn trở về, cô đã gấp gáp mệt mỏi hơn một tháng rồi, bây giờ được nghỉ ngơi, liền muốn thả lỏng một hồi.
"Tôi muốn đi quán bar ngồi một chút, anh đi không?" Hoàng Phủ Tử Y hỏi.
Quán bar? Tròn đấu Sở Ngao Dư lập tức dần hiện ra từng cảnh tượng, dưới ánh đèn mờ ảo, hai người bọn họ ngồi cạnh nhau, nhâm nhi vài ly rượu, kể một ít chuyện hằng ngày, vừa vui vẻ lại vừa có thể kéo gần khoảng cách.
"Được!" Đừng nói là đi bar ngồi, cho dù có ngồi bên đường cái, Sở Ngao Dư cũng sẽ không nói câu không được.
Nhưng nơi trong tưởng tượng của Sở Ngao Dư hoàn toàn khác với nơi bọn họ sắp đến, hay nói đúng hơn là Địch Ba, vừa mới đi đến cửa, âm thanh ồn ào của nhạc liền tràn ra.
Thời điểm chỉ có hai người bọn họ, Hoàng Phủ Tử Y đã quen việc chủ động đẩy Sở Ngao Dư, nhưng mà việc đẩy xe lăn đến Địch Ba chơi, vẫn khiến cho không ít người chú ý, cũng may là ánh đèn lờ mờ, Hoàng Phủ Tử Y lại hơi cúi đầu, lúc này mới không bị nhận ra.
"Chưa đến bao giờ đi?" Bởi vì âm nhạc quá lớn, cho nên lời này Hoàng Phủ Tử Y là dán vào bên tai Sở Ngao Dư nói, khí nóng khi nói chuyện phả ra, đều dừng ở lỗ tai Sở Ngao Dư, kbây giờ anh lập tức đỏ bừng, hơn nữa toàn thân đều đã tê rần, căn bản không chú ý tới lời nói của Hoàng Phủ Tử Y.
Cũng may Hoàng Phủ Tử Y cũng không chờ anh đáp lời, đã đưa anh đến một phòng nhỏ, cuối cùng cũng an tĩnh được một chút, lúc gọi đồ uống, Hoàng Phủ Tử Y hỏi anh: "Uống chút rượu không?"
Sở Ngao Dư lộ ra một tia cười khổ, với thân thể này của anh làm sao có thể uống rượu, cho dù có uống cũng chỉ có thể uống một chút rượu vang đỏ, hoặc là loại rượu thanh đạm như rượu Thanh Liên, mà nghĩ đến rượu Thanh Liên, Sở Ngao Dư liền đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh lần trước, bệnh của anh phát tác, trong mơ mơ màng màng, anh cảm thấy Hoàng Phủ Tử Y đã hôn anh, nhưng chuyện này làm sao có thể chứ!
"Rượu vang đỏ được không?" Anh tự nhủ bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, Sở Ngao Dư hỏi dò, anh đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, nếu Tử Y cự tuyệt, thì đành liều mình vậy.
"Được, nước sôi để nguội cũng được." Cô suýt chút quên mất tửu lượng của người này không được tốt. Lúc này trên người Hoàng Phủ Tử Y mang theo một chút cảm giác biếng nhác tiêu sái.
Hai người gọi một chai rựu vang đỏ, mặc kệ đám người ầm ĩ bên ngoài, hai người an tĩnh hưởng thụ sự yên tĩnh trong căn phòng nhỏ, cảm giác đúng là rất khác lạ.
"Em muốn lên khiêu vũ không?" Chú ý tới Hoàng Phủ Tử Y luôn nhìn về hướng sân khấu, Sở Ngao Dư thấy vậy, không nhịn được hỏi.
"Anh muốn nhìn sao?" Hoàng Phủ Tử Y không đáp hỏi lại.
Muốn nhìn sao? Đương nhiên là muốn, nhưng cũng có chút không muốn. Lúc Hoàng Phủ Tử Y biểu diễn tiết mục ở trên phố, Sở Ngao Dư đương nhiên là có xem qua, lúc ấy Tử Y, phong tình mãnh liệt bắn ra bốn phía, tràn đầy sức sống, làm tâm Sở Ngao Dư cũng nhảy lên theo, chỉ là, Tử Y tốt đẹp như vậy, lại bị nhiều người thấy được như thế, nếu có thể, anh thật sự chỉ muốn giấu cô đi, không để cho bất kì ai nhìn thấy Tử Y của anh xuất sắc như vậy.
"Muốn." Giọng điệu của Sở Ngao Dư cực kì khẳng định nói, nhìn vào ánh mắt Hoàng Phủ Tử Y, lộ ra một tia chờ mong vô cùng rõ ràng.
Hoàng Phủ Tử Y uống một hơi hết ly rượu vang đỏ, bước về phía trước, gần như là kề mặt Sở Ngao Dư nói: "Như anh mong muốn."
Hoàng Phủ Tử Y đứng dậy đi đến sân khấu, thời điểm lúc ban đầu cũng không có người chú ý tới cô, nhưng dần dần, người chú ý tới cô càng ngày càng nhiều, vũ công trên sân khấu, cũng bởi vì sự xuất hiện của cô, mà không có chút đất dụng võ, cho đến cuối cùng, chỉ còn lại có một mình cô!Dáng múa của Hoàng Phủ Tử Y, khi thì vũ mị quyến rũ, khi thì mạnh mẽ cuồng nhiệt, hơi thở quanh thân liên tục biến đổi, một người một sân khấu, lại khiến người ta cảm thấy khác biệt, nhưng cho dù là là ở hình thái nào cô cũng khiến mọi người ở đây lóa mắt.
"Thật ngầu, là người chuyên nghiệp sao?"
"Nhảy hay quá, tôi nhất định phải quay lại để về nhà học theo a."
"Cái gì? Sao nhìn thấy quen quen vậy ta?"
"A! Hoàng Phủ Tử Y! Cô ấy là Hoàng Phủ Tử Y đó!"
"Hoàng Phủ Tử Y? Bệ hạ? Sao có thể! Cô ấy sao có thể sẽ đến loại địa phương này khiêu vũ chứ?"
Hoàng Phủ Tử Y bây giờ cũng thuộc loại nghệ sĩ có chút danh tiếng, mấy trăm vạn fan, ở chỗ này rêu rao, bị nhận ra thật sự là hết sức bình thường, đặc biệt là nơi này còn có không ít fan trung thành của cô đâu, sau khi nhận ra cô liền lấy điện thoại nhanh chóng quay clip lại.
Sau đó không lâu, ảnh chụp cùng video Hoàng Phủ Tử Y ở Địch Ba khiêu vũ, đã bị người truyền tới trên mạng, sau đó một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh đã khiến cho cộng đồng mạng chú ý.
Cuối cùng Hoàng Phủ Tử Y bước xuống sân khấu trong tiếng hò hét của fan, còn có người muốn tiến lên xin ký tên, cũng bị cô lảng tránh, nương theo ánh sáng mờ ảo của Địch Ba, cô nhanh chóng quay về phòng nhỏ.
"Thế nào, đẹp không?" Hoàng Phủ Tử Y lau mồ hôi trên trán, vô cùng khoái trí hỏi.
"Đẹp." Sở Ngao Dư nhìn Hoàng Phủ Tử Y, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng, đáy mắt là hâm mộ và yêu say đắm căn bản không thể che dấu, Tử Y của anh, cho dù là là khi nào, cũng là đẹp nhất.