Sở Bắc Dực khẽ gật đầu một cái rồi đi theo Hồ Bác vào phủ tướng quân, Hàn Lam Nguyệt và Liễu Như Yên cũng lần lượt bước theo sau hắn mà đi vào.
Sau lưng họ là đoàn xe chở lương thực đang được kéo về kho lưu trữ, những người dân đói khổ cứ liên tiếp lao vào nhưng bị quân lính ngăn lại.
Vì sự an toàn nên Tiểu Bạch cũng bị nhốt vào lồng mang đi nơi khác.
Sau một lúc thì mọi thứ đâu cũng vào đấy, Hàn Lam Nguyệt được sắp xếp ở một viện ở phía tây phủ tướng quân.
Còn Liễu Như Yên thì ở viện phía bắc.
Sở Bắc Dực vừa đến thì đã cùng Hồ Bác đi nghị sự việc trị lũ và phân phát lương thực.
Phu nhân tướng quân Dung thị vừa hay tin liền đến để bái phỏng vương phi.
Còn Hàn Lam Nguyệt lúc này đang ngồi nghỉ ngơi ở một đình viên, giữa buổi trưa tiết trời sắp vào đông, từng làn gió thổi đến khẽ đưa những cánh hoa đào nhè nhẹ lướt qua chạm vào gò má phiếm hồng của cô.
Sự diệu dàng của gió, sự mềm mại của từng cánh hoa như xoa dịu đi những mệt mỏi bao ngày qua, hương thơm thanh mát của mùa đông kéo đến như ru Hàn Lam Nguyệt đi vào giấc ngủ.
Cô ngồi chống tay vào trán khẽ nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn thấy Dung thị lúc này đi đến trước đình viên thì Tiểu Nhu nhanh chân chạy ra nghênh tiếp.
Nô tỳ bái kiến tướng quân phu nhân
Ngươi đứng lên đi, hãy mau vào thông báo với vương phi rằng ta muốn đến ra mắt người
Dung thị nét mặt hiền từ nói với Tiểu Nhu.
Vâng ạ, nô tỳ sẽ vào thông báo ngay đây
Không đợi quá lâu thì Tiểu Nhu cũng quay ra mời Tướng quân phu nhân vào đình viên gặp vương phi.
Dung thị bước vào thì quỳ xuống hành lễ với Hàn Lam Nguyệt.
Dung thị là thê tử của Hồ Bác tướng quân, họ Dung tên quỳnh tự là Tử Âm xin bái kiến vương phi, vương phi cát tường.
Phu nhân không cần đa lễ, mau đứng lên đi
Hàn Lam Nguyệt từ tốn đưa tay ra đỡ Dung thị đứng dậy.
Mời
Hàn Lam Nguyệt mĩm cười chuẩn mực chìa cánh tay về cái ghế phía đối diện ý muốn mời Dung Tử Âm ngồi.1
Khi Dung thị được tận mắt nhìn thấy phong thái ưu nhã của vương phi thì không khỏi sinh lòng cảm mến.
Còn Hàn Lam Nguyệt cũng âm thầm đánh giá vị phu nhân này, khí chất tao nhã, lễ độ khoan dung, tướng tự tâm sinh, vẻ mặt trông rất hiền lành nhân hậu.
Dung Tử Âm mĩm cười hoà nhã.
Từ lúc đứng bên ngoài nàng đã thấy vương phi một thân y phục màu xanh lam không một chút hoạ tiết, thân phận cao quý nhưng lại khiêm tốn như vậy.
Bây giờ được tận mắt mới thấy, vương phi là một quốc sắc thiên hương, khí chất hơn người lại không ỷ thế kiêu ngạo, tạo cho người ta cảm giác dễ gần và thân thiết, y phục tuy giản dị nhưng thanh cao tựa thiên tiên không nhiễm chút bụi trần.
Vừa nhìn đã biết là một nữ tử tốt, nếu vương gia mà không biết trân trọng thì sẽ có ngày phải hối tiếc.1
Hai người ngồi nói chuyện phím được một lúc thì Liễu Như Yên đi đến.1
Tiểu nữ Liễu Như Yên bái kiến vương phi, bái kiến tướng quân phu nhân
Miễn lễ đi
Hàn Lam Nguyệt thái độ vẫn bình thản như không mà đối đãi với Liễu Như Yên.
Đa tạ vương phi
Nói rồi Liễu Như Yên cử chỉ nho nhã bưng lên chén trà từ tay A ngọc dâng đến cho Hàn Lam Nguyệt, một chén lại dâng đến cho Dung thị.
Vương phi, phu nhân, đây là trà hoa cúc mà tiểu nữ đã tự mình ngâm, có tác dụng xua tan mệt mỏi, biết người đi đường vất vã nên tiểu nữ mới cố tình dâng lên cho người ạ.
Liễu Như Yên dáng vẻ thập phần diệu dàng và hiểu chuyện, nàng ta khép nép và cẩn thận từng chút một ra vẻ quan tâm đến tất cả mọi người.1
Ngươi có lòng rồi, tất cả mọi người ai cũng đều vất vã mà
Hàn Lam Nguyệt nói, tay nhận lấy chén trà của Liễu Như Yên.
Phải đó, Liễu cô nương vất vả rồi.
Dung Tử Âm nói ra lời khách sáo với Liễu Như Yên, phu nhân tỷ mỹ quan sát nữ tử yểu điệu trước mắt, vậy mà lại có cảm giác không mấy yêu thích đối với nàng ta.
Ngươi cũng không khác gì chúng ta, nếu mệt thì có thể quay về nghỉ ngơi, không cần phải câu nệ lễ tiết, thấy trong người có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với ta, đừng tự mình chịu đấy nhé
Hàn Lam Nguyệt không mặn không nhạt nói lời quan tâm đến Liễu Như Yên, phong thái khoan dung không tính toán đó càng khiến cho Dung Tử Âm thêm mến mộ.
Vậy tiểu nữ không quấy rầy đến vương phi và phu nhân trò chuyện nữa, tiểu nữ xin phép cáo lui trước.
Liễu Như Yên hành lễ rồi lời đi.
Tuy không biết gì nhiều nhưng Vương Gia ra ngoài làm chính sự ngoài vương phi ra lại dắt theo một cô nương mà không phải là thê thiếp trong phủ, điều này chứng tỏ Liễu Như Yên kia chính là một cánh đào hoa của vương gia rồi.
Tuy là nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình nhưng lại ít có nữ tử nào muốn chia sẻ tình yêu của phu quân mình với người khác, vì vậy mới có cảnh tranh đấu chốn hậu viện.
Liễu cô nương đó...!
Dung Tử Âm ngập ngừng muốn hỏi vương phi.
Nàng ấy là ân nhân cứu mạng của vương
Hàn Lam Nguyệt vừa trả lời vừa uống vào chén trà hoa cúc mà lúc nãy Liễu Như Yên đưa cho.
Thì ra là vậy...!
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa thì Dung Tử Âm cũng ra về, Hàn Lam Nguyệt cảm giác mí mắt có chút nặng nề nên cũng trở vào phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Lan, em chuẩn bị ít thức ăn nhé, để lát nữa ta mang đến cho Tiểu Bạch.
Vâng ạ
Nói rồi Hàn Lam Nguyệt leo lên giường đắp chăn lại xoay người vào trong vách giường mà thiếp đi.
- ----Buổi tối.
Sở Bắc Dực cùng Hồ Bác trở về phủ.
Một bữa tiệc nho nhỏ được bày ra để tiếp đãi Vương gia và Vương phi, tình hình nơi này khó khăn nên những món ăn cũng không quá thịnh soạn.
Cơm canh đạm bạt, mong mọi người đừng chê nhé
Tướng quân phu nhân nói.
Không sao, chúng ta đều không để ý
Sở Bắc Dực phất tay.
Trên bàn ăn lúc này có tướng quân Hồ Bác và phu nhân, Sở Bắc Dực và Liễu Như Yên, cư nhiên ghế ngồi bên cạnh Sở Bắc lại trống mất một người là Hàn Lam Nguyệt.
Mọi người đều đã đến duy chỉ đang đợi một mình Hàn Lam Nguyệt.
Mãi một lúc sau thì vương phi mới đến, tất cả mọi người phải chờ đợi chỉ vì sự chậm trễ của cô, Sở Bắc Dực cũng vì điều này mà sắc mặt liền trở nên không tốt.
Hàn Lam Nguyệt sắc mặt tái nhợt ngồi vào ghế cạnh Sở Bắc Dực.
Đã đến đủ rồi, vậy chúng ta ăn thôi, kẻo thức ăn nguội hết
Mọi người cũng bắt đầu động đũa, Hàn Lam Nguyệt ánh mắt mệt mỏi, nhìn thấy bàn thức ăn thì cảm thấy nuốt không vô, gấp được vài đũa thì cô không ăn nữa nên đã buông đũa xuống.
Thức ăn không hợp vị của người sao ạ
Dung Tử Âm thấy vậy thì quan tâm hỏi.
Không đâu, thức ăn rất ngon, chỉ là trong người ta có chút không khỏe nên mới như vậy, mong mọi người đừng trách.
Hàn Lam Nguyệt hiện giờ thân thể như vô lực, lúc nãy đã cố gắng lắm mới có thể đi đến đây, có lẽ cô bệnh rồi.
Nếu như vậy thì người cứ quay về nghỉ ngơi đi ạ, ta sẽ gọi đại phu đến xem cho người.
Dung Tử Âm quan sát thấy sắc mặt của vương phi tái nhợt, nàng lo lắng nói.
Được, vậy mọi người cứ tự nhiên đi, ta xin phép quay về nghỉ ngơi đây
Những gia đinh tỳ nữ có mặt ở đó đều không có thiện cảm với vị vương phi này, cho rằng cô đã quên ăn sơn hào hải vị, chê bai thức ăn đạm bạc ở đây nên mới viện lý do thân thể không khỏe như vậy.
Không như Liễu cô nương vừa thân thiện thích giúp đỡ mọi người mà còn hiểu chuyện nữa, tình nguyện ở bên cạnh vương gia mà không có một danh phận đàng hoàng nào, thật đáng thương.
Nghĩ lại chắc là do bị người nào đó ỷ thế chính phi, thân phận cao quý mà chèn ép rồi.
Hàn Lam Nguyệt được Tiểu Lan dìu đi trong bao ánh mắt dò xét của mọi người.
Xem như cô lần này sơ xuất, quá chủ quan mà uống chén trà hoa cúc đó là, trong trà thế mà lại có độc, lại không ngờ đến nữ nhân kia dám mưu hại cô trắng trợn như vậy, Hàn Lam Nguyệt lê từng bước chân khó nhọc mà lòng thầm oán..