Anh Hùng Bắc Cương

Chương 5

Võ lâm minh chủ -

Bảo-Hòa hướng vào đệ tử Tản-viên:

- Các vị có nghe Đỗ trưởng lão nói không? Một là Đỗ thưởng lão không biết võ công Tản-viên. Hai là Đỗ trưởng lão không thực thà. Rõ ràng tôi xử dụng ba chiêu liên tiếp. Chiêu đầu tên Kị-ngưu qui gia, chiêu sau tên Song ngưu đồng lao rồi tới chiêu Tứ-ngưu phân thi. Thế mà Đỗ trưởng lão bảo đó không phải võ công bản phái còn trời đất nào nữa?

Xích-Thập bị Bảo-Hòa lột mặt nạ, y luống cuống. Chợt trong đầu y lóe lên tia sáng. Một đoạn trong Hồng-thiết kinh nói:

"...Phàm đối với quân thù, không thể đạo đức. Khi gặp việc phải tranh luận trước dân chúng, thì mình đen, cứ nói làm trắng. Mình xanh cứ nói rằng đỏ. Nói lui, nói tới, nói hoài, nói mãi, cũng có người tin...".

Y thản nhiên trả lời Bảo-Hòa:

- Trong Phục-ngưu thần chưởng quả có hai chiêu Song-ngưu đồng lao và Kị ngưu qui gia, nhưng chiêu số, biến hoá đâu có giống như cô nương xử dụng? Cô nương ơi! Cô nương đã xử dụng hai chiêu võ của Hồng-thiết giáo, rồi bảo rằng Phục-ngưu thần chưởng. Chính cô nương đã phạm qui luật. Cô nương bị thua rồi.

Bảo-Hòa thấy Xích-Thập mặt dầy quá, chưa biết đối đáp sao, đã nghe tiếng Khai-Quốc vương nói vào tai:

- Đem vấn đề đó hỏi Nhật-Hồ lão nhân.

Bảo-Hòa tỉnh ngộ:

- Trong khi hăng say, Xích-Thập quên mất Nhật-Hồ lão nhân đang muốn loại y ra khỏi chức trưởng lão, vì chính y làm gian tế cho Tống. Ta mượn lão để đánh bại tên ma đầu này.

Nàng hướng vào Nhật-Hồ:

- Giáo chủ. Xin giáo chủ xử cho. Mấy chiêu tiểu nữ đánh ra có phải võ công Hồng-thiết giáo không?

Nhật-Hồ vuốt râu:

- Trong Hồng-thiết giáo không có ba chiêu đó. Cô nương nên biết Phục-ngưu thần chưởng do tổ sư Sơn-Tinh chế ra, đặt trên căn bản dương cương. Đến thời Lĩnh-Nam, Khất đại phu với Bắc-bình vương tìm ra cách vận khí bằng kinh mạch, cho nên trở thành dũng mãnh vô cùng, thuần dương. Còn võ công Hồng-thiết do hai thánh Mã-Mặc và Lệ-Anh chế ra, đặt căn bản trên việc xử dụng độc chất, nên khi đánh ra có khí âm hàn, trong nội công dương cương.

Đỗ Xích-Thập nghĩ thầm:

- Nếu mình dùng Phục-ngưu thần chưởng, mình không biết đủ ba mươi sáu chiêu, thành ra giữa chiêu nọ với chiêu kia có một khoảng cách. Trong khi con nhỏ này biết đủ, nó phát chiêu mau hơn. Tuổi nó còn nhỏ, công lực không làm bao, dù chưởng pháp tinh diệu đến đâu cũng vô ích. Ta dùng chưởng pháp khác. Đấu một lúc, nội lực nó giảm, ta thu phục nó cũng không muộn.

Tuy vậy y vẫn cãi:

- Vừa rồi ta sơ ý. Như vậy không kể. Tiểu cô nương! Chúng ta tái đấu.

Nói dứt lời, y tấn công trước. Lần này y không dùng Phục-ngưu thần chưởng, mà dùng Phục-hổ chưởng, là chưởng pháp tuy không tinh diệu bằng Phục-ngưu, nhưng cho đến nay còn lưu truyền đầy đủ. Công lực của y cực kỳ thâm hậu, chưởng phong xoáy như con lốc.

Bảo-Hòa bị tấn công thình lình. Nàng vọt mình lên cao tránh. Xích-Thập hướng chưởng lên trời. Bảo-Hoà chĩa tay xuống, phóng một Lĩnh-Nam chỉ. Công lực Xích-Thập tuy mạnh, nhưng Phục hổ chưởng phát ra quá rộng. Trong khi Lĩnh-Nam chỉ thu gọn lại như mũi dùi. Chỉ xuyên qua làn chưởng phong xuống đầu Xích-Thập. Y kinh hãi nhảy lui lại. Trong khi Bảo-Hòa đá gió một cái, người nàng đáp ra xa.

Xích-Thập không nhân nhượng, tung chiêu khác tấn công. Bảo-Hòa lại xuất chỉ. Chỉ lực phát ra kêu lên những tiếng vi vu. Công lực Xích-Thập tuy cao, nhưng chỉ pháp của Bảo-Hòa thu gọn lại như mũi dùi vô hình. Y cứ phải nhảy nhót tránh nhé.

Phạm Hổ rút kiếm tung cho Xích-Thập:

- Lĩnh-Nam chỉ pháp cực kỳ tinh diệu. Phải có võ khí mới chống được. Này kiếm đây!

Xích-Thập tiếp kiếm khoa một vòng. Y đã dành được chủ động. Bảo-Hòa tấn công mười chiêu, y đỡ được năm sáu.

Tại khán đài phái Đông-a, Thanh-Mai hỏi Trần Kiệt:

- Sư thúc! Tại sao Lĩnh-Nam chỉ pháp lại chỉ có những chiêu tấn công. Nếu sư thúc là Xích-Thập, sư thúc sẽ đối phó ra sao?

Trần Kiệt lắc đầu:

- Lĩnh-Nam chỉ pháp thuộc vô hình kiếm khí. Xưa hai đại tôn sư Khất-đại phu với Đào Kỳ chế ra, không chút sơ hở. Nếu ta ở hoàn cảnh Xích-Thập, cũng đến chịu chết, chứ không sao chống lại.

Đặng Đại-Khê đến gần đài quan sát. Ông thấy Bảo-Hòa xử dụng Lĩnh-Nam chỉ chưa thuần thục, ông biết nàng mới luyện gần đây, chưa kinh nghiệm chiến đấu. Ông than thầm:

- Xử dụng Lĩnh-Nam chỉ, tiêu hao rất nhiều công lực. Trong khi đó Bảo-Hòa không biết lợi dụng thắng y ngay lúc đầu. Nếu đấu trong vòng năm chục chiêu nữa, nàng nguy mất.

Quả nhiên, chỉ pháp của Bảo-Hòa dần dần bớt mạnh, Xích-Thập đã tiến đến cách nàng hơn trượng.

Đặng Đại-Khê bứt rứt không yên. Ông chợt nhớ đến một câu quyết trong tâm pháp Lĩnh-Nam chỉ:

"...Khi công lực không đủ, đừng nên xử dụng cả lục kinh, mười hai chỉ. Nên thu về một chỉ, rồi hợp với chưởng...».

Giữa lúc Bảo-Hòa cũng cảm thấy nguy. Đặng Đại-Khê dùng Lăng-không truyền ngữ nhắc nàng. Bảo-Hòa tỉnh ngộ:

- Mình đáng chết thực.

Nàng thu về một tay, vận khí phát ra huyệt Trung-xung ở đầu ngón giữa. Lập tức chân khí thu về một chỉ, mạnh như núi lở băng tan.

Bỗng choang một tiếng, kiếm của Xích-Thập bị trúng chỉ, gẫy làm nhiều mảnh bay lên cao. Phạm Hổ lại tung cho y thanh bảo đao. Nhưng chỉ được mấy chiêu đao lại gẫy.

Đến đây công lực Bảo-Hòa đã hơi cạn, chỉ pháp hết linh diệu.

Trong tất cả anh hùng hiện diện, chỉ có phò mã Đào-cam-Mộc, giòng dõi Bắc-bình vương Đào Kỳ cùng phu nhân tức công chúa An-Quốc biết rõ những võ công Bảo-Hoà xử dụng. Lúc đầu Bảo-Hòa lên đài, phò mã không nhận ra được nàng. Đợi đến khi nàng bỏ mười hai chỉ, thu lại một chỉ, phò mã nói sẽ vào tai công chúa:

- Thì ra đứa cháu tiên nữ của công chúa. Ta phải lên đài cứu nó.

Hầu vọt lên đài. Lúc còn lơ lửng trên không, hầu đã phát một chiêu Thiết-kình phi chưởng của phái Cửu-chân, ngăn giữa hai người. Miệng hô:

- Khoan! Ngừng tay.

Bình một tiếng, Bảo-Hòa, Xích-Thập cùng bật lui lại. Cánh tay Xích-Thập gần như tê liệt. Y chửi thầm:

- Mẹ cha quân chó đẻ nào mà hách thế?

Ngoài miệng y hỏi:

- Các hạ là ai, mà can thiệp vào phái Tản-viên nhà ta?

Đào Cam-Mộc chắp tay xá Đỗ Xích-Thập:

- Tại hạ vốn con cháu Bắc-bình vương, họ Đào tên Cam-Mộc.

Cả quảng trường cùng bật lên tiếng »úi chà», kinh ngạc. Vì cách đây hai mươi năm, Đào Cam-Mộc nổi danh anh hùng vô địch. Khi vua Lê Ngọa-triều băng. Ông đã hăng hái đứng ra áp lực với quần hùng tôn Lý Công-Uẩn lên ngôi vua. Nhiều người phản đối, nhưng ai đấu với ông, cũng chỉ được mười chiêu, bị hạ. Sau đó ông cùng công chúa An-quốc bỏ chức tước ngao du sơn thủy, tuyệt tích giang hồ. Nay bỗng nhiên ông xuất hiện.

Ông hướng vào Nhật-Hồ lão nhân:

- Thưa giáo chủ. Hồi nãy Đỗ trưởng lão hứa rằng, nếu Trần cô nương đỡ được của người mười hai chiêu, người nhường chức chưởng môn cho. Thế mà nãy đến giờ, Trần cô nương đấu với Đỗ trưởng lão trên trăm chiêu. Vì vậy tại hạ lớn mật xin giáo chủ xử cho vụ này.

Nhật-Hồ vuốt râu:

- Xích-Thập! Người giữ lời hứa đi chứ?

Xích-Thập bị dồn đến chân tường. Tuy nhiên y vẫn cãi:

- Xưa ngũ tổ họp nhau, cùng thề rằng: Nếu sau này ai có thể tìm được Lĩnh-Nam chỉ cùng ba mươi sáu chiêu Phục-ngưu, sẽ được giữ chức chưởng môn. Còn không, ai có võ công cao nhất lên cầm quyền. Như vậy Trần cô nương phải thắng tại hạ, tại hạ mới phục.

Đào Cam-Mộc cười:

- Lĩnh-Nam chỉ với Phục-ngưu thần chưởng, xưa nay có hai nơi lưu truyền. Một ở phái Tản-viên. Hai ở họ Đào nhà tại hạ. Tại hạ biết Trần cô nương đây học được cả ba mươi sáu chiêu Phục-ngưu thần chưởng âm, lẫn dương. Lĩnh-Nam chỉ pháp, trưởng lão đã thưởng thức rồi. Còn Phục-ngưu thần chưởng, Đỗ trưởng lão chưa thấy qua, lấy gì làm tin bây giờ?

Xích-Thập cười nhạt:

- Dù những chiêu đã thất truyền, nhưng khi đánh ra, chiêu số, độ số, biến hoá. Ta há không nhận ra sao?

Đào Cam-Mộc nói với Bảo-Hòa:

- Trần cô nương, phiền cô nương biểu diễn ba mươi sáu chiêu Phục-ngưu dương cương hầu Đỗ trưởng lão ấn chứng cho.

Bảo-Hòa dạ một tiếng, nàng khoan thai diễn từng chiêu một. Đến chiêu thứ ba mươi sáu thì ngừng lại, rồi lễ phép chắp tay hướng Đào Cam-Mộc:

- Xin phò mã chỉ điểm cho những chỗ sai lầm.

Đào Cam-Mộc nói với Xích-Thập:

- Đỗ trưởng lão. Như vậy ngôi vị chưởng môn phái Tản-viên đã định. Xin trưởng lão trao búa lệnh cho Trần cô nương.

Bất đắc dĩ Xích-Thập trao cây búa cho Bảo-Hòa. Y hỏi:

- Trần cô nương. Chẳng hay cô nương đệ tử của vị nào trong bản phái?

Nghe Xích-Thập hỏi, Bảo-Hòa chợt tỉnh ngộ: Nàng học võ sơ tâm với song thân. Khi đến tuổi mười hai, chính ông nội dạy nàng. Ngoài ra chỉ có Đặng Đại-Khê, người không ở trong huyết tộc đã dạy nội công tâm pháp Tản-viên, cũng như Phục-ngưu thần chưởng cho nàng. Song ông không thu nàng làm đệ tử.

Có tiếng Khai-Quốc vương dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai nàng:

- Không cần phải bái sư, mới là đệ tử. Phàm học một chiêu, một chữ ở ai, người đó cũng thành thầy.

Bảo-Hòa tỉnh ngộ. Nàng chỉ vào Đặng Đại-Khê:

- Tiểu nữ học võ công Tản-viên với Đặng sư bá.

Cả quảng trường đều bật lên những tiếng kinh ngạc. Một, xưa nay phái Tản-viên vốn cừu thù, đối đầu mạnh nhất với Hồng-thiết giáo. Bảo-Hòa lên đài trong y phục giáo chúng Hồng-thiết, hơn nữa chính Dương Ẩn giới thiệu nàng sang Tây-dương học đạo với giáo chủ Hồng-thiết mới về. Thì sao nàng có thể là đệ tử Tản-viên? Hơn nữa, rõ ràng Đặng Đại-Khê không biết Lĩnh-Nam chỉ pháp cũng như toàn bộ Phục-ngưu thần chưởng, sao ông lại làm sư phụ nàng? Ba, theo lời Lê Ba, nàng được gửi sang Tây-dương từ nhỏ, mới trở về Đại-Việt mấy hôm nay. Thế, nàng học võ công Tản-viên từ bao giờ, mà có bản lĩnh ngang với những đại cao thủ bậc nhất Lĩnh-Nam?

Sự thực Bảo-Hòa chơi chữ. Nàng nói: Tôi học võ công Tản-viên với Đặng sư bá. Có nghĩa nàng chỉ học võ công Tản-viên của ông. Còn chữ sư bá, ý nói ông là bạn của phụ thân nàng. Thế nhưng quần hùng hiểu lầm nàng làm đệ tử một vị nào đó trong phái Tản-viên, thấp vai hơn Đặng Đại-Khê, nên nàng gọi ông bằng sư bá. Ông làm chưởng môn, trong phái, ông muốn dạy võ công cho ai cũng được!

Đỗ Xích-Thập ngơ ngác hỏi Dương Ẩn:

- Dương đạo huynh. Có đúng tiểu cô nương đây tên Trần Quỳnh-Hoa được chúng ta gửi sang Tây-dương học đạo năm nào không? Cô nương đã làm đệ tử bản giáo, tại sao lại có thể theo học phái Tản-viên?

Cách đây hơn hai mươi năm, bấy giờ triều Lê ra lệnh truy lùng, chém giết thẳng tay giáo chúng Hồng-thiết. Thầy trò Nhật-Hồ lão nhân phải ẩn thân nay đây mai đó. Tuy trốn tránh, nhưng họ vẫn có nhiều giáo chúng trung thành, che dấu cho họ. Thầy trò Nhật-Hồ vẫn lùng bắt những thiếu nữ xinh đẹp về làm cây thuốc luyện công. Trong số cây thuốc đó, có hai người làm cây thuốc cho Nhật-Hồ với Dương Ẩn thụ thai. Hai người được trao cho Dương Ẩn phá thai, lấy con nhân sâm ăn. Nhưng hai phụ nữ này được Dương Ẩn bao che không phá thai. Vì y nghi rằng hai người mang thai với y. Một người sinh con trai, một người sinh con gái. Khi sinh hai đứa trẻ ra rồi, chính Nhật-Hồ với Dương Ẩn cũng không xác nhận được con của ai. Hai người bàn với nhau, bí mật nuôi hai trẻ cho đến khi lớn, hình thể đã định, sẽ biết con của ai. Đứa con trai đặt tên Trần Đông-Thiên, đứa con gái đặt tên Trần Quỳnh-Hoa.

Nhưng sau đó mấy năm, Dương Ẩn bầy kế giam Nhật-Hồ. Khi hai trẻ được mười tuổi, Dương Ẩn gửi sang Tây-dương xin cho làm đệ tử giáo chủ Hồng-thiết. Nhật-Hồ lão nhân tuy ở trong tù, nhưng cũng được y thông báo rằng con lão được gửi sang Tây-dương du học.

Khi anh em Đông-Thiên học ở Tây-dương, Dương Ẩn luôn gửi vàng, cùng thư thăm hỏi hai người. Y tự coi hai người như con đẻ thực. Dù y không tin họ là con y. Năm trước, Dương Ẩn gửi thư xin giáo chủ Tây-dương cho hai con về Đại-Việt, với hy vọng con y học được Hồng-thiết tâm pháp. Y có thể giết chết Nhật-Hồ. Thế là toàn thể giáo chúng Hồng-thiết chỉ con y có thể giải trừ vĩnh viễn Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng. Y đương nhiên khống chế các trưởng lão, lên làm giáo chủ.

Cho nên y mới thiết kế cho Nhất-Trụ vào hầm giam Nhật-Hồ, Nguyễn Chí rồi giật sập hầm giết chết một thể. Nhưng khi Trần Đông-Thiên cùng Trần Quỳnh-Hoa về đến biên giới, lớ nga, lớ ngớ, không nói được tiếng Việt, bị quân biên phòng bắt giam, trao cho Khu-mật viện. Khai-Quốc vương nhân đó khai thác tin tức hai người, rồi cho Thiệu-Thái, Bảo-Hòa giả dạng, để khống chế Hồng-thiết giáo. Trong khi đó Dương Ẩn thấy Đông-Thiên, Quỳnh-Hoa xuất hiện, y tưởng con mình.

Nghe Đỗ Xích-Thập hỏi, Bảo-Hòa sợ Dương Ẩn cật vấn, khó trả lời. Nàng đáp thay y:

- Đỗ trưởng lão hỏi câu này thực hơi thừa. Thế tại sao trưởng lão Hoàng Liên lại có thể vừa làm đệ tử Mê-linh vừa ngồi ghế trưởng lão Hồng-thiết giáo? Chính trưởng lão cũng xuất thân từ phái Tản-viên rồi làm trưởng lão, có ai thắc mắc đâu?

Nhật-Hồ nhìn mặt anh em Đông-Thiên lần cuối vào lúc hai người mới biết chạy. Trong tâm, lão tưởng hai người là con lão. Cho nên khi Dương Ẩn giới thiệu Bảo-Hòa tên Trần Quỳnh-Hoa, y mừng run lên. Thâm ý, y muốn đưa hai con làm trưởng lão thay thế Xích-Thập, Hoàng Liên. Vì vậy y thiên vị ra mặt. Y nói với Xích-Thập:

- Xích trưởng lão. Vấn đề phái Tản-viên đã xong. Ta không nên bàn đến nữa. Tất cả đám giáo chúng đệ tử của người theo về phái Tản-viên, hồi nãy người chẳng từng nói rằng cho nhập vào phái Tản-viên đó ư?

Nghe Nhật-Hồ nói, Bảo-Hòa cầm búa hướng vào phái Tản-viên:

- Các vị huynh đệ nghe! Đây là búa lệnh của thánh Tản-viên. Ai thấy búa, như thấy thánh. Hồi nãy, Đỗ tiền bối nói rằng, đám đệ tử của người, tuy ở trong Hồng-thiết giáo, nhưng học võ công Tản-viên, vẫn có tư cách đệ tử Tản-viên. Tại hạ chấp nhận điều đó.

Đám Đỗ Nhất-Bách, Nhị-Bách, Tam-Bách nghe Bảo-Hòa tuyên bố, chúng nhảy lên mừng rỡ. Vì chúng mang thân phận bọn du thủ du thực theo Hồng-thiết giáo, bị người đời khinh rẻ, nay bỗng nhiên thành đệ tử danh môn chính phái, còn gì bằng. Hơn nữa chúng biết Trần Quỳnh-Hoa vốn dĩ là đệ tử giáo chủ Hồng-thiết Tây-dương, có thể giải trừ vĩnh viễn Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng cho chúng. Vì vậy nghe Bảo-Hoà nói, chúng reo hò nhảy nhót.

Bao nhiêu tham vọng của Xích-Thập, nào đoạt chức chưởng môn, nào khuynh đảo Hồng-thiết giáo. Nay đã không dành được chức chưởng môn của phái Tản-viên, mà còn mất luôn địa vị tôn sư của phái này. Y dựa vào đám đệ tử trung kiên đào tạo bao năm qua, bây giờ chúng bỏ y theo về phái Tản-viên hết. Đỗ Xích-Thập không biết gì về những uẩn khúc của anh em Đông-Thiên. Y cứ cho Dương Ẩn với Nhật-Hồ muốn lọai y ra khỏi Hồng-thiết giáo.

Nguyên từ khi đệ nhị giáo chủ Hồng-thiết giáo Tây-dương Xích Trà-Luyện lên cầm quyền, đặt ra luật mới: Tất cả các trưởng lão nào thấy sức khoẻ yếu kém phải tự ý xin về hưu trí, sẽ được toàn mạng. Còn cứ tham quyền cố vị, ngồi ỳ tại ghế trưởng, lão bất cứ đệ tử nào thấy võ công mình cao hơn một trưởng lão già cũng có thể thách đấu. Nếu thắng, được thay thế ngồi vào ghé trưởng lão. Trưởng lão già bị bại, sẽ cho cỡi Thiết-xa hồng-xà về với thánh Mã-Mặc, Lệ-Anh. Trái lại khi một trưởng lão từ chức, được cho về dân dã. Địa vị tôn quý vẫn còn. Giáo chủ sẽ tổ chức cuộc đấu, tuyển chọn người thay thế.

Xích-Thập nghĩ thầm:

- Bây giờ ta chỉ còn hy vọng dùng Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng đánh con nhỏ này tàn tật, mới mong giữ được tính mệnh.

Tuy vậy, y cố giữ vẻ thản nhiên:

- Trần cô nương. Cuộc tranh chấp chức chưởng môn phái Tản-viên của chúng ta coi như xong. Không biết bây giờ cô nương có còn giữ ý muốn tranh chức trưởng lão Hồng-thiết giáo nữa hay không? Ta cho cô nương biết, trong cuộc tranh đấu này, không có hoà, không có thắng. Trong hai người, ắt một người chết. Còn một người sống sẽ giữ chức trưởng lão.

Y hướng vào Nhật-Hồ:

- Giáo chủ, xin giáo chủ ban cho thể lệ cuộc đấu.

Nhật-Hồ lão nhân nói lớn:

- Thưa anh hùng bốn phương. Thể lệ bản giáo từ khi thành lập đến giờ vẫn không đổi. Một, bất cứ đệ tử nào thấy võ công mình cao cường cũng có thể thách cấp trên mình đấu võ. Nếu thắng, đương nhiên được thay thế. Trong khi đấu, không thể xin thua, đầu hàng. Nghiã là một bên chết, một bên sống. Nếu vì lý do nào, đối thủ tha không giết, cũng sẽ bị bỏ vào bồn rắn, để rắn đưa về Thượng-giới Hồng-xà. Thứ nhì, bản giáo vốn là trung tâm võ học thiên hạ. Nên trong khi đấu, ai muốn dùng võ công bất cứ môn phái nào cũng được. Ba là trong khi đấu, tha hồ dùng thuốc độc, độc chất, độc chưởng. Miễn sao thắng. Bốn, đấu sau một trăm hiệp, sẽ được nghỉ trong vòng cháy hết nửa nén nhang.

Lão chỉ vào đám đệ tử Hồng-thiết:

- Chư đệ tử. Bản giáo có mười trưởng lão. Đệ thập trưởng lão Hoàng Liên đã cỡi xe Hồng-xà về với thánh Mã-Mặc, Lệ-Anh. Hôm nay trước anh hùng thiên hạ. Ta đã cử Ngô Bách-Vân thay thế. Mặt khác, chính bản thân ta, cũng như các trưởng lão khác... Nếu đệ tử nào muốn thay thế, cứ việc lên đài thách đấu.

Bảo-Hòa chợt nghe tiếng Khai-Quốc vương dùng Lăng-không truyền ngữ nói:

- Thách đấu với tên Phạm Hổ, chứ đừng đấu với tên Đỗ Xích-Thập.

Bảo-Hòa đã làm việc cạnh Khai-Quốc vương. Nàng hiểu ông cậu này rất rành. Đối với tên Đỗ Xích-Thập, nàng đã đuổi y khỏi địa vị đại tôn sư cùng chưởng môn phái Tản-viên. Bao nhiêu đệ tử của y bị nàng thu hết. Y như chim hết lông, giết y cũng vô ích. Y làm gian tế cho Tống, khắp thiên hạ ai cũng khinh khiến. Không trước thì sau gì Nhật-Hồ lão nhân cũng giết y. Còn tên Phạm Hổ, y có rất nhiều thế lực, giao du với không biết bao nhiêu đại thần trong triều, đệ tử y đông. Cần đánh bại y, mới là điều quan trọng.

Nhật-Hồ hỏi Bảo-Hòa:

- Tiểu cô nương. Trong mười trưởng lão của bản giáo, Hoàng Liên đã về Thượng-giới Hồng-xà. Hoàng Văn, Vũ Nhất-Trụ hiện vắng mặt. Ở đây còn bẩy vị trưởng lão. Không biết cô nương muốn thay thế vị nào.

Bảo-Hòa im lặng tính toán:

- Vô tình cậu hai với lão này cùng có ý nghĩ như nhau, không muốn hạ tên Xích-Thập vội, mà muốn ta hạ tên Phạm Hổ.

Nàng khoanh tay nói với Nhật-Hồ:

- Tiểu nữ bạo gan, muốn thay thế đệ cửu trưởng lão Phạm Hổ.

Nhật-Hồ hướng vào khán đài Hồng-thiết vẫy tay gọi:

- Đệ cửu Phạm trưởng lão. Trần cô nương muốn cùng trưởng lão so tài.

Bảo-Hòa hoá trang bằng lớp sáp mỏng bên ngoài trông mặt đã lạnh lùng kinh khủng. Bây giờ Phạm Hổ lên đài. Y đeo chiếc mặt nạ da người, trông mặt y cực kỳ xấu xa ghê tởm. Tuy mặt y xấu, nhưng cử chỉ của y lại ôn nhu văn nhã như một văn nhân. Y chắp tay hướng vào Bảo-Hòa:

- Trần cô nương! Phạm mỗ tuổi đã gần bẩy mươi. Tự biết mình vô tài, bất đức, ẩn thân bấy lâu. Không ngờ hôm nay được cô nương chiếu cố. Thực hân hạnh.

Bảo-Hòa đã được thông tri cho biết Phạm Hổ chính thị gã Trịnh Hồ, chủ nhân Ngọc-lan đình cùng tửu lâu Động-đình. Vì vậy nàng muốn lột mặt nạ y cho mọi người biết. Nàng cũng đáp lễ:

- Tiểu nữ muốn lĩnh giáo võ công cao siêu của Phạm tiền bối. Mong Phạm tiền bối nhẹ tay cho.

Nói rồi nàng phát một chiêu Long-Hổ chưởng của ông nội dạy nàng. Long-Hổ chưởng là chưởng pháp cực kỳ huyền diệu. Bởi mỗi chiêu, một tay như rồng tấn công, một tay như hổ phản công. Hai thứ kình lực cuộn xoáy lấy nhau.

Phạm Hổ lùi một bước, y trả lại bằng một chiêu thức rất kỳ lạ. Bình một tiếng. Y bật lui một bước, khí huyết trong người chạy nhộn nhạo cả lên. Trong khi Bảo-Hòa cảm thấy cánh tay tê dại.

Bảo-Hòa dùng võ công Tây-vu, khiến khắp quảng trường đều kinh dị. Trong khi Phạm Hổ vẫn dùng đủ thứ võ công. Khi Đông-a, khi Tiêu-sơn, khi Sài-sơn. Cho nên không ai biết gốc tích y ra sao.

Đấu được trên trăm chiêu, phò mã Đào Cam-Mộc dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai nàng:

- Dùng Phục-ngưu thần chưởng. Đánh liền mười chiêu dương, rồi đổi sang chiêu âm. Phải cẩn thận. Nếu y dùng Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng, phải đổi ngay sang một tay xử dụng âm, một tay xử dụng dương. Bấy giờ muốn thắng y, đổi sang dùng phương pháp phản công của Trần Tự-An ngay.

Nghe Đào Cam-Mộc nhắc, Bảo-Hòa nghĩ thầm:

- Ông chú đã biết mình chỉ mình luyện Phục-ngưu âm, lẫn dương. Lại cũng biết mình luyện Mục-ngưu thiền chưởng không thành, rồi Phục-ngưu biến đối thành chưởng mới, mỗi chiêu nửa âm, nửa dương, sát thủ kinh người. Nhưng sao ông khuyên mình đánh như vậy kìa?

Bảo-Hòa đang dùng Long-Hổ chưởng, thình lình nàng lui liền ba bước, vận khí ra các bối du huyệt, rồi theo Đốc-mạch đưa lên huyệt Đại-trùy, phát chiêu Ngưu-hổ tranh phong. Chưởng phong rít lên đổ ụp xuống. Phạm Hổ bị bất ngờ. Y phân tâm một chút, chưởng của Bảo-Hòa đã bao trùm khắp người. Y kinh hoàng vọt người lên cao. Ở trên cao, y phóng xuống một chưởng. Quảng trường kêu lên tiếng kinh hoàng. Vì đó chính là chiêu Long-hổ chưởng của phái Tây-vu. Nhưng chưởng của y hùng mạnh hơn những chiêu trước đây của Bảo-Hòa nhiều.

Bảo-Hòa nhảy lui liền hai bước, chuyển sang chiêu Song-ngưu đồng lao. Bình một tiếng. Nàng cảm thấy tai kêu lên những tiếng vo vo không ngớt. Trong khi Phạm Hổ bật lui ba bước. Lễ đài rung rinh như muốn xụp đổ.

Bảo-Hoà đánh đến chiêu thứ mười, nàng mới nhận ra tên Trịnh Hồ quả thực bác học vô cùng. Trong mười chiêu Phục-ngưu thần chưởng của nàng. Y đều dùng Long-hổ chưởng phản công. Cứ mỗi chiêu, lực đạo tăng lên một chút. Đến chiêu thứ mười, kình lực dương cương của y phát ra tối đa. Hai chưởng chạm vào nhau, Bảo-Hoà cảm thấy trời long đất lở.

Bật lui bốn bước, tiến lên phát chiêu Ngưu-thực ư dã, nàng vận âm kình. Trịnh Hồ thấy Bảo-Hoà đánh lại chiêu cũ, kình lực như có như không. Cho rằng Bảo-Hoà kiệt quệ chân khí, y phóng ra chiêu Long-hổ với lực đạo dương cương mạnh nhất, mong kết liễu tính mệnh nàng.

Quần hùng cùng kêu thét lên kinh hoàng vì họ thấy Bảo-Hòa phát chiêu không lực, mà chiêu của Trịnh Hồ như sấm nổ. Nhưng khi hai chưởng sắp giao nhau, Trịnh Hồ cảm thấy có gì bất ổn, bao nhiêu kình lực phát ra mất tích, mất tăm. Xèo một tiếng như chậu nước dội từ trên cao xuống. Chưởng của Trịnh Hồ như nắm muối bị ném vào bể. Mặt y tái nhợt, người lảo đảo lùi lại.

Bảo-Hòa xử dụng âm chưởng lần đầu, bất thần đắc thế. Nếu như nàng đánh tiếp ba chiêu nữa, Trịnh Hổ mất mạng ngay. Nhưng nàng không có kinh nghiệm, bỡ ngỡ một chút. Trong khi đó y lấy lại được căn bản. Để kéo dài thời gian, y chắp tay hướng Bảo-Hoà:

- Trần cô nương. Lão phu thực hủ lâu, không biết chiêu võ công cô nương vừa xử dụng tên gì vậy?

Câu hỏi của lão, cũng chính là câu hỏi của quần hùng.

Bảo-Hoà ngay thực định trả lời, bỗng tiếng phò mã Đào Cam-Mộc dùng Lăng-không truyền ngữ rót vào tai:

- Cháu chậm một chút, thành ra y phục hồi được tư thế. Bây giờ cứ một chiêu âm, một chiêu dương tấn công như mưa sa, gió cuốn. Hoặc dùng lối hỗn hợp âm dương.

Bảo-Hoà hít một hơi, phát chiêu, miệng nói:

- Trịnh trưởng lão! Người khéo giả vờ. Coi chiêu nữa đây.

Trịnh Hồ thấy lần này Bảo-Hòa phát chiêu dương cương. Y trả lại bằng một chiêu Long-hổ. Bình một tiếng. Cả hai bật lui. Bảo-Hòa chuyển tay trái phát chiêu Ác-ngưu nan độ âm nhu. Trịnh Hồ thuận tay đẩy ra chiêu Long-hổ chưởng nữa. Vèo một tiếng, kình lực của y mất tích.

Hai người đấu được năm mươi hiệp nữa, thình lình Phạm Hổ lùi liền bốn bước, rồi phát ra một chiêu rất thô kệch, mùi tanh hôi nồng nặc khắp khán đài. Bảo-Hòa vọt người lên cao. Ở trên cao nàng phóng xuống một Lĩnh-Nam chỉ đến véo một cái. Chỉ xuyên vào giữa chưởng. Phạm Hổ cảm thẩy tay như bị một cái dùi đâm vào. Y lùi lại, nhăn nhó, tỏ vẻ đau đớn.

Bảo-Hoà vận âm kình tay trái, dương kình tay phải. Rồi mỗi tay phát một chiêu Phục-ngưu thần chưởng. Như vậy chưởng trái bẩy phần âm, ba phần dương. Ngược lại chưởng phải bẩy phần dương, ba phần âm. Trịnh Hồ đâu biết loại chưởng lực quái ác, mà Bố-Đại hoà thượng kinh hãi lo lắng Bảo-Hòa xử dụng đối nới loại người chưa đáng tội chết.

Trịnh Hồ tuy bác học, nhưng y nào biết gì về loại chưởng mới này. Thấy kình lực như có như không. Cho rằng Bảo-Hòa kiệt lực, y vận đủ mười thành công lực phát một chiêu, mong kết liễu tính mệnh nàng.

Bộp, bộp. Bốn chưởng chạm nhau. Trịnh Hồ cảm thấy kình lực có sát thủ kinh khủng xuyên vào người y, khiến người y như bị hàng trăm hàng nghìn con dao băm vằm.

Y chưa hết kinh hoàng, Bảo-Hòa lại phát hai chiêu khác. Tay phải phát chiêu Tứ-ngưu phân thi. Tay trái phát chiêu Song ngưu đồng lao. Trịnh Hồ kinh hoàng, nhảy vọt lên cao tránh khỏi. Hai chưởng chạm vào khán đài. Bộp hai tiếng. Hai cây trụ khán đài to bằng bắp đùi bị tiện đứt. Một cây biến thành bột bay trắng xóa. Một cây, các thớ cong queo, mỏng như vỏ bào tung lên cao, từ từ rơi xuống.

Cả quảng trường, bác học như Nhật-Hồ, Đại-Việt ngũ long, mà cũng không hiểu Bảo-Hòa xử dụng lọai võ công gì. Đoàn Huy dùng Lăng-không truyền ngữ hỏi Đặng Đại-Khê:

- Đặng huynh, hai chiêu vừa rồi, rõ ràng thuộc Phục-ngưu thần chưởng. Mà sao âm không ra âm nhu. Dương cương không ra dương cương. Mỗi chiêu cương, nhu không đều. Hoá cho nên kình lực có sức sát thủ khủng khiếp.

Đặng Đại-Khê cũng nhận thấy thế. Ông hỏi phò mã Đào Cam-Mộc:

- Đào hầu! Kình lực kỳ lạ của Bảo-Hòa phải chăng quân hầu dạy cháu?

Đào Cam-Mộc trả lời:

- Đặng huynh dạy Bảo-Hòa tâm pháp luyện Phục-ngưu dương. Sau cháu có cơ duyên học trọn bộ Lĩnh-Nam vũ kinh, tự luyện mà thành. Tại hạ dạy Bảo-Hòa tâm pháp luyện Phục-ngưu âm. Trong khi chiêu số chính tại hạ không biết. Cháu tự luyện thành cả hai. Còn kình lực kỳ lạ vừa rồi, không có gì lạ cả. Cháu muốn phát một tay âm, một tay dương, mà không phân tâm được, nên có trình độ đó.

Hồng-Sơn đại phu rời khỏi chỗ ngồi. Ông bốc một ít bột gỗ cùng thớ gỗ do chưởng Bảo-Hòa đánh ra, cầm lên xem, rồi gật đầu:

- Thực kỳ duyên. Cô bé này được Đặng chưởng môn, Đào hầu dạy, luyện thành cả âm kình, dương kình. Cô không làm được công việc của Vạn-tín hầu, Bắc-bình vương, muốn phát tay nào âm, dương tùy ý. Chỉ một tay phát dương, một tay phát âm. Muốn đổi tay dương sang âm, hoặc ngược lại, phải có khoảng thời gian ngăn cách. Vì vậy địch thủ có thời giờ phản công. Bây giờ cô được Di-Lặc Bồ-tát dạy cách phát lực của Thiền-công Tiêu-sơn. Trong khi người không có Thiền-lực, mà chỉ có âm kình, dương kình. Cô lại không trấn nhiếp nổi tâm thần, cho nên tay dương chỉ có bẩy phần dương, pha ba phần âm. Tay âm, cũng chỉ có bẩy phần âm, ba phần dương. Kình lực thành hai thứ luân phiên tấn công.

Các đại tôn sư nghe Hồng-Sơn đại phu luận, đều kinh ngạc về kiến thức của ông. Chỉ liếc qua, ông đã phân được kình lực kỳ lạ. Minh-Không thiền sư than:

- Chưởng này truyền rộng ra ngoài, e võ lâm trải qua thời kỳ sát nghiệp không biết bao giờ mới thoát ra.

Tự-An gật đầu:

- Chưởng này trúng ai, coi như xương, thịt, tạng phủ nát hết. Ta dùng chống ngoại xâm. Hễ bọn chúng lĩnh chưởng, ắt chết ngay. Cần gì thương xót quân cướp nước?

Tuy chưởng của Bảo-Hòa làm Trịnh Hồ kinh hoảng. Nhưng y dùng Nhật-Hồ độc chưởng, nên nàng cứ phải tránh né, không giám cho chưởng gặp nhau. Tự-An thấy vậy, ông nhắc nàng:

- Dùng phương pháp vận công chống độc của Đông-a.

Bảo-Hòa tỉnh ngộ, vừa lúc đó, một chưởng Trịnh Hồ đánh ra, nàng vọt người lên cao tránh. Trong khi đáp xuống, nàng đã vận công bằng kinh mạch theo phương pháp chống độc chưởng của Trần Tự-An chế ra. Ba kinh âm ở tay phòng thủ. Trong khi ba kinh dương dồn chân khí tấn công. Tay phải phát chiêu Ngưu tẩu như phi. Tay trái phát chiêu Song-ngưu đồng lao. Nàng vận công theo Bố-Đại dạy.

Phạm Hổ không biết. Y tấn công bằng một Chu-sa độc chưởng nữa. Chưởng của y chạm vào chưởng Bảo-Hòa, y thấy kình lực tấn công như ba mũi kim xuyên qua chưởng của y, đẩy chất độc trở lại người y. Trong khi chân khí y xuyên vào gặp thủ tam âm của Bảo-Hòa, kình lực chống trả rất nhu hòa.

Thanh-Mai luyện tập nội công Đông-a, Tiêu-sơn, thứ nội công nhà Phật. Ba kinh tấn công, ba kinh thủ. Nàng không được gì hết. Chỉ trừ khi đấu nội lực, nàng mới thu được công lực đối thủ.

Còn Bảo-Hòa, luyện công theo lối hợp âm-dương của Đào Kỳ chế ra. Chân khí của Phạm Hổ dồn ra bao nhiêu, nàng thu vào cơ thể bấy nhiêu.

Phạm Hổ, là một kỳ tài võ học, đại tôn sư võ nghệ. Qua một chiêu, cảm thấy có gì bất ổn. Y nghiến răng đánh liền ba chiêu. Cứ mỗi chiêu chân khí y bị mất đi một ít. Trong khi độc chất bị Bảo-Hòa đẩy trở lại không thoát ra được, cánh tay y nặng chĩu.

Thêm hai mươi chiêu nữa. Lực tấn công bị giảm rất nhiều, mà độc chất càng tụ ở tay y mạnh hơn. Y nghĩ thầm:

- Đến nước này, chỉ còn cách bỏ chạy, mai danh ẩn tích mà thôi. Tuy vậy, ta thử dùng độc chất Xích Trà-Luyện xem sao.

Y đánh liền ba chưởng cực kỳ vũ bão, rồi lùi lại, móc trong bọc ra hai cái bình, đập vào nhau. Choang một tiếng. Hai bình vỡ tan, phát thành tiếng nổ, khói bốc mịt mờ. Y ẩn trong lớp khói, chờ Bảo-Hoà tê liệt chân tay, lập tức xông vào giết chết.

Các đại tôn sư võ học trên đài biết đó là Xích Trà-Luyện độc khí, cùng vọt khỏi đài. Bảo-Hòa đã được Đỗ Lệ-Thanh cho uống thuốc phòng ngừa từ mấy hôm trước. Nàng thản nhiên như không. Phạm Hổ tưởng nàng bị tê liệt, y xông đến chụp, định xé làm hai mảnh. Khi tay y vừa đưa ra, thình lình Bảo-Hòa phát Lĩnh-Nam chỉ. Véo một tiếng, chỉ trúng tay phải y, tiếng rắc phát ra, cánh tay y bị tiện đứt. Bảo-Hòa dùng một chiêu Cầm long công túm áo y liệng xuống đài. Y nằm chết giấc. Trong khi máu trên cánh tay cụt tuôn ra xối xả.

Bảo-Hòa định tiến lên lột mặt nạ Phạm Hổ cho mọi người biết, bỗng nghe tiếng Thanh-Mai dùng Lăng-không truyền ngữ nói:

- Bảo-Hòa! Phạm Hổ giả chết đấy. Em mà tới lột mặt nạ, sẽ bị y ra tay bất thần, nguy tai.

Bảo-Hòa hú vía. Nhưng nàng vốn người mưu trí, cương cường, can đảm. Nàng nghĩ:

- Ta cứ vờ trúng kế y, chờ y vùng dậy, cho y một chỉ nữa.

Nàng vận khí khắp người rồi nói:

- Phạm trưởng lão. Dậy đi thôi!

Nàng nhảy xuống đài đỡ y dậy. Tay nàng túm y vọt lên đài, rồi xé vạt áo y, định buộc chỗ cánh tay gẫy cho y.

Thấp thoáng, một bóng trắng từ phái Sài-sơn đáp cạnh nàng. Bảo-Hoà nhận ra người ấy là Dương Bình, đại đệ tử của Hồng-Sơn đại phu. Dương Bình nói:

- Tiểu cô nương. Xin tiểu cô nương để tại hạ cứu Trịnh trưởng lão.

Dương Bình mở cái túi, lấy thuốc rắc lên chỗ cánh tay gẫy, máu cầm ngay tức khắc. Chàng dùng vải trắng buộc vết thương. Thủ pháp của chàng nhanh vô cùng. Chàng móc trong bọc ra hộp thuốc, lấy hai viên bỏ vào miệng Trịnh Hồ:

- Trịnh trưởng lão, mau vận khí nuốt đi.

Trịnh-Hồ nuốt hai viên thuốc, đau đớn biến mất. Y nhăn nhó, gượng ngồi dậy. Thình lình tay y tung ra một chưởng, hướng Dương Bình. Quần hùng kêu thét lên, vì ba người gần nhau quá, trong khi chiêu chưởng cực kỳ hùng mạnh.

Bảo-Hòa đã đề phòng. Nàng phóng một chưởng vào người y. Nhưng chậm một chút, Dương Bình bị bay tung lên cao. Vừa lúc đó chưởng Bảo-Hòa trúng Trịnh Hồ. Y ngã lộn trên đài.

Nàng phát một chỉ hướng lưng y. Thấy chỉ lực ụp lên lưng, Phạm Hổ kinh hãi, y lăn người đi một vòng tránh khỏi. Bảo-Hòa đánh theo một chưởng, người y bật tung dậy. Chiếc mặt nạ rơi xuống. Người y lảo đảo muốn ngã.

Cả quảng trường cùng bật lên tiếng la kinh hoàng. Chỉ mình Khai-Quốc vương vẫn bình thản như thường. Còn tất cả mọi người đều kêu lớn:

- Trịnh-Hồ tiên sinh.

Suốt hai mươi năm qua, Trịnh Hồ điều khiển khu Ngọc-lan đình và tửu lầu Động-đình, hai nơi du hí bậc nhất đế đô Thăng-long. Hầu hết đại tôn sư các võ phái, quan lại đều kết giao vời y. Y đóng kịch người hào hoa phong nhã. Bất cứ võ lâm đồng đạo thiếu tiền, ghé thăm y. Y tặng cho món tiền lớn. Không ngờ y lại chính đại ma đầu Hồng-thiết giáo.

Trong khi đó Hoàng Giang cư sĩ lên đài. Ông mở y viện ở Thăng-long, Cổ-loa, cứu chữa hai mươi năm qua, ân đức trải rộng. Vì vậy khắp mọi người đều biết ông. Ông bình tĩnh xem xét vết thương cho sư huynh Dương Bình. Thấy không đến nỗi mất mạng, ông hướng vào quần hùng:

- Thưa các vị, từ lúc về đây dự hội. Anh em phái Sài-sơn chúng tôi hoàn toàn đứng ngoài mọi tranh chấp. Bất cứ phe chính, phe tà bị thương, chúng tôi đều cứu chữa tận tình. Đại sư huynh chúng tôi lên đài cứu mạng cho Trịnh trưởng lão. Nào ngờ trưởng lão lại ra tay quá độc địa. Giám hỏi Nhật-Hồ giáo chủ, đây có phải đạo lý Hồng-thiết giáo không?

Nhật-Hồ lão nhân hướng vào quần hùng:

- Đúng đấy. Bản giáo chủ trương xoá bỏ những gì thằng Thích-Ca, thằng Khổng, thằng Mạnh bầy đặt ra. Ân-huệ, lễ nghĩa, trung tín, hiếu đễ, từ bi, đều đáng cho vào thùng rác. Chỉ có Hồng-thiết giáo mới đáng kể.

Quần hùng vang lên tiếng nguyền rủa. Nhật-Hồ lão nhân chỉ vào Trịnh Hồ:

- Trịnh trưởng lão thua rồi. Trần cô nương đương nhiên trở thành đệ cửu trưởng lão bản giáo.

Lão hô lớn:

- Ngũ xa hồng xà đâu! Mau ra đưa Trịnh trưởng lão về Hồng-thiết thượng giới.

Phạm Hổ kinh hoàng. Y rút trong bọc ra một bình thuốc, trút vào miệng nuốt hết. Khoảnh khắc y ôm bụng quằn quại mấy cái, rồi ngã vật trên đài. Đám đệ tử Hồng-thiết giáo đem xác y bỏ vào xe cho rắn ăn thịt. Bây giờ Mỹ-Linh thay thế sư thái Tịnh-Tuệ làm trưởng ban tổ chức buổi lễ. Nàng vờ như không biết Bảo-Hòa. Nàng đến trước Bảo-Hòa:

- Trần tỷ tỷ. Kính mời tỷ tỷ cử đại tôn sư phái Tản-viên thay cho Đỗ trưởng lão.

Bảo-Hòa hướng vào Đặng Đại-Khê:

- Kinh mời Đặng sư bá lên đài.

Đặng Đại-Khê khoan thai, lên ngồi vào ghế tôn sư phái Tản-viên. Còn Bảo-Hòa về ghế dành cho chưởng môn.

Quảng trường im lặng trở lại.

Minh-Thiên, Nùng-Sơn tử cũng như Khai-Quốc vương vẫn chưa hết lo ngại về thái độ của Trần Tự-An. Minh-Thiên dùng Lăng-không truyền ngữ hỏi ý kiến Thanh-Mai:

- Cháu nghĩ xem, mình phải làm gì để bố cháu tỏ hẳn thái độ với bọn Tống. Như vậy cục diện mới hết lo.

Thanh-Mai đáp lại:

- Đối với bố cháu, cần đem đại nghĩa ra khích mới được.

Minh-Thiên lên đài, đến trước Tự-An, chắp tay:

- Trần hiền đệ. Hôm trước hiền đệ nói với bần tăng rằng Giặc ngoài dễ đánh. Giặc trong khó phòng. Bần tăng coi bộ Nhật-Hồ lão nhân muốn dung dưỡng Xích-Thập trưởng lão trong Hồng-thiết giáo. Hiền đệ nghĩ sao?

Tự-An mỉm cười, ông chưa muốn ra tay vội. Ông cần suy nghĩ đã. Nhật-Hồ ngồi cạnh ông. Thấy ông im lặng, lão cho rằng ông sợ thế lực của lão. Lão hất hàm ra lệnh cho Nguyễn Chí.

Nguyễn Chí hướng vào anh hùng thiên hạ:

- Thưa các vị. Vừa rồi bọn Tống tới đây quấy rối, một mình Hồng-thiết giáo chúng tôi đánh bại chúng. Cho nên khi ra đi, Triệu Thành hứa rằng nếu có một tôn sư võ lâm lên làm vua, Tống sẽ đồng ý cho ta giữ quốc hiệu Đại-Việt, cùng cho dùng niên hiệu Hoàng-đế. Nghĩ cho kỹ, còn ai xứng đáng bằng Hồng-Sơn đại phu. Nhưng dường như Hồng-Sơn đại phu không muốn làm vua thì phải. Hồng-Sơn đại phu không muốn làm vua, vậy sư phụ chúng tôi phải được tôn lên. Tôi yêu cầu các vị tôn sư phụ tôi làm hoàng đế Đại-Việt.

Phạm Trạch tiếp:

- Sư phụ chúng tôi lên ngôi Hoàng-đế, ắt trong nước thanh bình an vui. Tống không có cớ mang quân sang nữa. Quân Chiêm, Lào, không còn mối đe doạ. Trái lại, giáo chúng Hồng-thiết giáo ở đó sẽ nổi lên chiếm đất, rồi xin phụ thuộc vào nước Việt. Đại-Việt ta gồm cả Chiêm, Lào, Chân. Nước chúng ta lớn, giầu. Chúng ta kéo quân đòi lại Lưỡng-Quảng, thống nhất Đại-lý. Bấy giờ nước ta hùng mạnh. Ta chỉ ngọn cờ chiếm Tống, Liêu, Tây-hạ, Thổ-phồn, lập ra Thiên-hạ Hồng-thiết giáo».

Đỗ Xích-Thập tiếp:

- Khi nước Đại-Việt trở thành Thiên-hạ Hồng-thiết, chúng ta sẽ qui phục giáo chủ Hồng-thiết Tây-phương. Thế là dưới gầm trời này đ....... (bản gốc bị thiếu. CDDLT ghi chú)

Phạm Trạch hướng vào quần hùng hỏi:

- Có ai phản đối việc tôn bản giáo, giáo chủ lên làm hoàng đế Đại-Việt không?

Một loạt tiếng có vang dậy. Phạm Trạch đưa mắt nhìn. Y kinh hoảng. Vì hầu hết võ lâm đều chống đối. Y đưa mắt nhìn Lê Đức. Lê Đức vốn nhiều mưu. Y nghĩ:

- Hồng-thiết giáo phải tranh phong với quần hùng có khác gì tự tử. Chi bằng ta áp đảo mấy tên bằng Chu-sa độc chưởng. Những tên khác sẽ kinh sợ mà cúi đầu.

Nghĩ vậy y hướng vào quần hùng:

- Ở đây có mười hai phái, bốn đại bang. Cộng chung thành mười sáu. Nếu tất cả cùng đấu với nhau tranh ngôi vua, e hỗn loạn tất cả. Bây giờ thế này. Mỗi phái, mỗi bang không đồng ý tôn sư phụ ta làm Hoàng-đế hãy cử lấy một người võ công cao nhất lên đấu với bản giáo. Người của phái nào, bang nào thắng được một trưởng lão của bản giáo, coi như bang phái đó thuộc thành phần được chống. Còn như người của bang phái nào bị một trưởng lão của bản giáo đả bại, bang phái đó thuộc thành phần tôn kính giáo chủ bản giáo lên làm Hòang-đế. Dĩ nhiên bang phái nào tự ý quy thuận bản giáo, không cần phải cử người ra đấu nữa. Tuy vậy, bản giáo vẫn hy vọng Hồng-Sơn đại phu trở lại ngôi vua. Mười trưởng lão bản giáo sẽ thành khai quốc công thần.

Thấy mặt trời đứng bóng, Mỹ-Linh làm chưởng môn phái Mê-linh, giữ quyền chủ động của ban tổ chức, yêu cầu ngừng hết mọi cuộc đấu, ăn cơm.

Các đệ tử phái Mê-linh thay nhau mời chư vị tôn sư, chưởng môn, bang trưởng đến một nhà rạp ăn cơm. Đám Hồng-thiết giáo thích ăn sống, với thực phẩm đặc biệt như cây nhân sâm. Vì vậy họ kéo ra bãi đất trước cổng khu hành lễ hội họp riêng.

Xa giá Thuận-Thiên hoàng đế rời khu lễ đài vào nhà rạp của hoàng-gia, chứ không vào nhà rạp chung với các anh hùng. Còn các vị Thái tử, Công-chúa, đệ tử phái nào, ngồi theo phái đó.

Khai-Thiên vương, Khai-Quốc vương theo về phái Tiêu-Sơn. Hai vương đến trước thiền sư Minh-Không hành đại lễ.

Thấy Khai-Thiên vương hiện ra sắc tướng kỳ dị. Minh-Không biết trong lòng đệ tử đang lo âu về vụ Hoàng Văn tiềm ẩn trong vương phủ, Triệu Liên-Phương làm cây thuốc cho bọn Hồng-thiết. Trịnh Hồ, bạn tâm giao của Vương thành Phạm Hổ. Ngài sẽ để tay vào huyệt Đại-trùy Vương:

- Trên thế gian, không có cái gì trường cửu cả. Hôm nay trời nắng, không chừng ngày mai trời mưa. Vua Hùng lập quốc, cai trị Văn-lang mấy nghìn năm. Vua An-Dương xây thành Cổ-loa, diệt năm trăm nghìn quân Tần oai danh một thủa. Vua Trưng phất cờ, làm nghiêng Hán. Thế nhưng nay xương cùng thịt các ngài đều thành tro bụi. Vương phải biết như thế, mọi lo âu biến đi.

Ngài buông tay trên huyệt đại trùy của vương ra rồi tiếp:

- Cái vạ Hoàng Văn gây ra với Triệu Liên-Phương. Cái ách Trịnh Hồ lại thành Phạm Hổ đâu phải một chốc, một lát mà đưa đến? Đó chẳng qua do nghiệp chướng từ muôn vàn kiếp trước.

Vương chắp tay:

- Đa tạ sư phụ chỉ dạy.

Huệ-Sinh bảo Khai-Quốc vương:

- Chúng ta lại có vấn đề mới, đó là vấn đề Nhật-Hồ lão nhân đòi làm vua. Bất cứ ai cũng có thể làm vua Đại-Việt, trừ bọn quỉ này.

Thiền-sư Minh-Không, lại bên Thiên-trường ngũ kiệt bàn:

- Các vị đại hiệp. Hôm trước chúng ta chỉ bàn nhau đối phó với bọn Tống trong hai phương diện:

Một, không thể để chúng làm nhục quốc thể trước quần hùng.

Hai, không để mắc vào âm mưu ủng Lê, ủng Lý, chia rẽ võ lâm chém giết nhau.

Khai-Quốc vương cùng Trần ngũ kiệt thiết kế đẩy Hồng-thiết giáo ra đối đầu với Tống. Trai cò tranh đấu, Đại-Việt hưởng lợi. Điều này đã thành công. Vì vậy cho đến lúc này, võ lâm vẫn còn nguyên một khối, không chia rẽ, tương tàn như Tống muốn. Nhưng bây giờ nảy ra cái vạ Nhật-Hồ lão nhân muốn làm hoàng-đế, điều này không thể chấp nhận được.

Trần Kiệt tỏ ý cương quyết:

- Chúng ta cần có đường lối nào ít tổn hại nhất. Trước đây chúng ta tránh tổn hại tinh lực võ lâm, mới đẩy Hồng-thiết giáo ra chống bọn Tống. Chúng ta không ngờ bọn Hồng-thiết lại điên khùng đòi làm vua. Theo thiển ý, sở dĩ Nhật-Hồ lão nhân coi thường võ lâm. Vì y biết rằng các phái võ ở hải ngoại như Phật-thệ, Vạn-tượng, Cửu-long, Thiên-tượng, Động-đình chắc chắn sẽ không quan tâm đến việc ai làm vua Đại-Việt.

Ông ngừng lại, lắc đầu, tiếp:

- Nhật-Hồ còn biết rằng dù năm phái này chống hay không, cũng chẳng ích lợi hay tai hại cho y. Còn trong sáu phái quốc nội, phái Đông-a, Sài-sơn ủng Lê. Phái Mê-linh, Tản-viên, trước đây trung lập. Chỉ còn phái Tiêu-sơn, Tây-vu ủng Lý. Nếu mười hai phái cứ lẻ tẻ lên đài đấu với họ, họ áp đảo dễ dàng. Việc trước mắt, phải làm sao kéo năm phái quốc ngoại về với Đại-Việt. Sau đó sáu đại môn phái thống nhất ý chí, cùng cử ra ba người đấu với họ. Lỡ có hao tổn, chỉ hao tổn ba người mà thôi.

Huệ-Sinh cũng nói:

- Dù chúng ta lên đấu với Hồng-thiết giáo lẻ tẻ, thắng họ, ít ra đám trưởng lão chết hết. Giáo chúng không người cầm đầu, tản mát vào dân, chia rẽ nhau, chém giết nhau. Ấy là chưa kể họ chém giết nhau với phái khác. Bây giờ chúng ta thống nhất mà thắng họ, chỉ tổn hại cao nhất ba người hay sáu người bằng ba trận đấu. Sau đó, ta để cho họ tồn tại. Như thế tinh lực Đại-Việt mới còn nguyên vẹn. Bọn Tống mới bỏ ý định đánh chúng ta.

Hồng-Sơn đại phu tiếp lời Huệ-Sinh:

- Phải chi có người nào trong chúng ta đủ sức thắng Nhật-Hồ lên làm giáo chủ, mọi việc tốt đẹp hết.

Trần Kiệt đưa mắt hỏi ý kiến Đặng Đại-Khê. Đặng Đại-Khê nói:

- Ngay bây giờ chúng ta cần cử lấy một vị minh chủ. Minh chủ cần có đủ ba điều kiện:

Một phải biết mình, tức biết khả năng các môn phái.

Hai phải biết người, biết hết tình hình Hồng-thiết giáo.

Ba phải đủ mưu trí đối phó với Tống, với Hồng-thiết giáo.

Hàn Ngọc-Quế thuộc phái Thiên-tượng, Đại-lý nói:

- Không biết Minh-Không Bồ-tát có chịu đứng ra làm minh chủ không?

Chưởng môn phái Vạn-tượng, Phủ-Văn lắc đầu:

- Nếu cần người đạo đức, khiến chúng nhân khâm phục, ngoài Minh-Không đại sư ra, không ai có thể so sánh. Nhưng ở đây chúng ta cử người lấy trí mà thắng Hồng-thiết. Những người có trí bậc nhất ở đây phải kể Long-thành song hiệp. Sau đến Thiên-trường ngũ kiệt. Hoặc Đoàn vương-gia nước Đại-lý.

Chưởng-môn phái Cửu-long Kim-Sinh hỏi sẽ bang trưởng Hồng-hà Sử Anh:

- Long-thành song hiệp là ai vậy?

- Là đại sư Huệ-Sinh với đạo sư Nùng-Sơn tử.

Nùng-Sơn tử chắp tay tạ từ:

- Cảm ơn Phủ huynh. Tiểu đệ không đủ khả năng lĩnh trọng trách đó.

Vũ Anh đứng dậy chắp tay:

- Tại hạ giám đem danh dự phái Đông-a cùng Thiên-trường ngũ kiệt ra bảo lĩnh rằng: Nếu chúng ta cử một người. Người này không phải tôn sư, cũng chẳng phải chưởng môn bất cứ môn phái nào. Võ công không tuyệt cao. Nhưng mưu không thua công chúa Phùng Vĩnh-Hoa. Trí chẳng kém tể tướng Nguyễn Phương-Dung. Mỗi mỗi hoạt động của Tống, của Hồng-thiết giáo, của anh em chúng ta, người đều biết.

Đặng Đại-Khê định lên tiếng. Hoàng Hùng xua tay:

- Đặng sư huynh đừng nói ra vội. Chúng ta đều lấy giấy, viết tên người đó vào, rồi thứ tự mở ra, xem có giống nhau không.

Ngô Thuần-Trúc, trưởng ban tiếp tân của phái Mê-linh lấy giấy bút trao cho ba mươi người, vừa chưởng môn, vừa tôn sư các bang, các phái. Mỗi người đều cầm bút viết, rồi gấp lại.

Minh-Không thiền sư bảo Mỹ-Linh:

- Trong các chưởng môn cũng như đại tôn sư ở đây, Công-chúa trẻ nhất. Xin Công-chúa thử mở những tờ giấy ra. Rồi trao cho tôn sư bang Hồng-hà, Sử lão huynh là người cao nhất kiểm điểm lại.
Bình Luận (0)
Comment