Ngọn nguồn sự tình là như thế này.
Khúc Huyên nhận được thư của Khúc Vụ, đầu tiên là đi tìm Hàn Tu Nghi, đem kế hoạch của mình tỉ mỉ nói cho nữ nhân kia nghe xong, đương nhiên, kế hoạch này chẳng qua chỉ là một nửa trong quá trình hành động của Khúc Huyên.
Hàn Tu Nghi đối với Chung Túc vốn chất chứa oán hận đã lâu, nay thấy Chung Túc được sủng ái, tự nhiên là vô cùng ghen ghét. Nàng nghe lời Khúc Huyên nghĩ ra kế giá họa cho Chung Túc, liền tự có tính toán riêng của mình.
Ban đêm, Long Nghệ nghe lời Khúc Huyên, chọn Hàn Tu Nghi thị tẩm.
Hàn Tu Nghi nói cho Hoàng đế nghe việc mình muốn đến Nghi Hi viên giải thích với Chung Túc. Hàn Tu Nghi liền y theo kế hoạch của Khúc Huyên, trước khi đến Nghi Hi viên, giấu chất độc ‘Sương ngâm’ vào trong y phục, chỉ đợi sau khi Chung Túc chiêu đãi nàng món điểm tâm, trên điểm tâm bỏ thêm chút độc phấn, liền giả vờ kêu đau bụng trúng độc, giá họa cho vị Mỹ nhân này.
Trong cung nếu có người độc hại tần phi, nếu không phải trượng tễ đến chết, cũng không trốn thoát năm mươi đại bản tử.
Hàn Tu Nghi tự cho là lần này có thể hung hăng giáo huấn Chung Túc, giải mối hận lần đó quỳ cả ngày ở Minh Nguyệt hiên, lại không ngờ được Khúc Huyên lại âm thầm sai người bỏ thêm ‘Thanh vong chủng’ vào trong điểm tâm nàng dùng.
Vì thế Hàn Tu Nghi độc phát bỏ mình, rơi vào kết cục chết thảm.
Một tần phi ở trong cung chết trước mặt Hoàng đế như vậy, so với đơn giản trúng độc, tội lỗi lại càng tăng lên gấp đôi. Nếu Chung Túc không tìm được chứng cớ chứng minh mình trong sạch, Chấn võ tướng quân Hàn Thiên Khiếu, phụ thân của Hàn Tu Nghi nếu bắt đầu truy vấn, Hoàng đế cũng tất nhiên sẽ vì bình ổn cơn giận của quyền thần, giao Chung Túc ra.
Kế hoạch hẳn là thiên y vô phùng.
(Áo tiên không thấy đường chỉ may, ý chỉ hoàn mỹ không chút dấu vết)Khúc Vụ tính toán là Hoàng đế có vì che chở cho vị Mỹ nhân rất giống Kì Phi quá cố này mà chọc giận Hàn Thiên Khiếu hay không. Y vốn muốn Hàn Thiên Khiếu dùng binh quyền trong tay trợ giúp. Hoàng đế đương triều trẻ tuổi, vốn phải là một người dễ bị tùy tiện lấn lướt, lại không ngờ rằng người này làm việc lão luyện linh cơ, cho dù mình bức ép thế nào cũng chậm chạp không chịu sắc lập hậu vị.
Tâm nghi kỵ của Hoàng đế rất nặng, sau khi thu hồi toàn bộ hoàng quyền của Hữu thừa tướng Lâu gia, chỉ sợ bước tiếp theo chính là đánh chủ ý lên Khúc gia.
Cho nên y không thể không lựa chọn thi hành kế hoạch.
Nhưng Khúc Huyên không giống như vậy.
Khúc Huyên là nữ nhân; nữ nhân sẽ ghen tị, nữ nhân sẽ tranh thủ tình cảm, nữ nhân cũng sẽ tranh quyền đoạt vị ở hậu cung.
Nàng từng rất hận Kì Phi, cho dù nữ nhân kia đã thành phế phi, Hoàng đế lại vẫn lúc nào cũng thời thời khắc khắc nhớ đến Kì Phi, cho dù Lâu gia bị xử trảm cả nhà, cũng lưu lại tánh mạng của duy nhất người này.
Vì thế, Khúc Huyên cho người một phen hỏa thiêu Trầm Cảnh cung.
Việc này được nàng dùng thủ đoạn ở Thượng phương tư đè ép xuống, nhưng một người vốn nên chết rồi, cách nửa tháng sau lại rõ ràng xuất hiện ở trước mắt nàng, cho dù người này thay đổi tên họ thay đổi thân phận, nhưng từ đầu đến chân vẻ mặt dụ hoặc giống hệt kia vẫn làm cho Khúc Huyên sinh ra thù hận.
Kế hoạch của phụ thân, vừa lúc cho nàng cơ hội loại trừ nữ nhân này.
Nàng chờ không kịp muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của nữ nhân này.
Nàng không dựa theo kế hoạch đã định ra trước đó của phụ thân phải kiên nhẫn chịu đựng, ngược lại đã mất hết kiên nhẫn, đến Dưỡng Tâm điện tìm hiểu tin tức.
Lại không nghĩ rằng, tâm cơ bị người ta nhìn thấu không xót thứ gì, ngay cả lợi thế cuối cùng, cũng bị người ta toàn bộ dập tắt.
***
Long Nghệ ra lệnh cho Kỷ Mộ Niên dẫn Khúc Huyên mang về Lâm Thắng cung, trong bóng tối phong tỏa toàn bộ tin tức của Lâm Thắng cung, giam lỏng Huyên Quý Phi, không chỉ lưu lại toàn bộ những người đã cùng tiếp xúc với Huyên Quý Phi, cho dù một con chim lui tới giữa Tướng quốc phủ và trong cung cũng phải chặn lại.
Sau khi ra lệnh việc này xong, tâm tình Long Nghệ thế này mới tốt lên, chuyển qua bên này nhìn Chung Túc, thấy hắn vẫn quỳ như trước, liền giơ tay đỡ Chung Túc dậy.
Chung Túc quỳ đến nửa người run lên, nhìn thấy Long Nghệ giơ tay, lại hoàn toàn làm như không thấy, tự mình chống đỡ hạ thân run rẩy, đứng thẳng lên.
Tay Long Nghệ cương lại ở không trung hồi lâu, mới thu hồi trở về.
“Làm sao vậy, tức giận sao?” Long Nghệ hỏi như thế.
“…” Chung Túc vẫn không lạnh không nhạt liếc mắt nhìn Long Nghệ một cái, thấy người này một thân triều phục còn chưa đổi, long uy thiên tử, mới nói, “Hoàng thượng thánh minh, Chung Túc sao dám tức giận với Hoàng thượng.”
Long Nghệ nghe vậy nhíu mày nói, “Vậy mới vừa rồi trẫm bắt ngươi quỳ xuống, ngươi vì sao không quỳ?”
Chung Túc thấy Long Nghệ cư nhiên nhớ rõ chuyện lúc nãy, cũng không kiêng dè nói, “Huyên Quý Phi có tội, vì sao ta phải quỳ cho nàng?”
Long Nghệ nghe hiểu ý của hắn, lại kỳ quái hỏi, “Vậy sau đó vì sao ngươi lại quỳ xuống?”
Lúc trước y nghĩ người nọ là một con lừa cứng đầu, vẫn không chịu nghe lời y nói.
Chung Túc trầm mặc một lúc, lại nói, “Hoàng thượng nói Chung Túc có hai điều sai lầm, Chung Túc nghĩ bản thân quả thật cũng có phạm sai lầm.”
“…”
Cho nên như vậy, nàng liền quỳ?
Long Nghệ cũng trầm mặc theo, lại đánh giá Chung Túc từ đầu tới chân. Trên thực tế, từ sau đợt hỏa hoạn lần đó lại nhìn thấy vị Kì Phi này, Hoàng đế đã có không dưới một trăm lần nhìn kỹ ‘nàng’ rồi.
Người này lại khiến cho Long Nghệ một lần nửa nảy sinh nhận thức mới mẻ đối với ‘nàng’.
Cuối cùng, Hoàng đế nhe răng cười nói, “Tiểu Túc nếu biết mình sai rồi, có phải nên bị phạt hay không?”
Chung Túc kì quái liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, không biết trong lòng Long Nghệ lại đánh chủ ý gì.
Trong lòng hắn có cảm giác quái dị, nhưng vẫn nhíu mày hỏi, “Hình phạt thế nào?”
Long Nghệ nhìn vẻ mặt Chung Túc, ha ha cười giải thích nói, “Mỹ nhân đụng chạm Quý Phi, hẳn là phải chịu hình phạt tát vào miệng. Bất quá nếu là Tiểu Túc thì…” Y dừng một chút, đi đến bên người Chung Túc nói, “Bất quá đối với Tiểu Túc, trẫm có thể ngoại lệ khai ân.”
Cảm giác quái dị của Chung Túc càng sâu, nhíu mày nói, “Ngoại lệ khai ân như thế nào?”
Long Nghệ nói, “Tiểu Túc phải nhắm mắt trước đã.”
“…” Hai hàng chân mày xinh đẹp của nữ nhân liền nhíu lại thành hình chữ ‘Xuyên’
( 川), ánh mắt chớp chớp, nhưng như thế nào cũng không chịu khép lại.
Long Nghệ cũng không để ý nói, “Ái phi nếu không nhắm mắt, trẫm liền gọi Thượng phương tư đến thi hình.”
“…” Chung Túc tuy rằng đối với Thượng phương tư chẳng có ấn tượng gì, nhưng mà nghĩ đến ngày đó cùng Kỷ Mộ Niên đến Nội vụ phủ cũng có nghe thấy.
Hắn lại liếc mắt nhìn Long Nghệ một cái, thấy sắc mặt Long Nghệ hiện lên vẻ không quá quan tâm, chần chờ nhắm mắt lại.
Mí mắt khép lại rất chậm, Long Nghệ nhìn hai phiến mi che đi ánh mắt, mới lặng lẽ tiến đến, cúi đầu tới gần mặt Chung Túc.
Chung Túc cảm giác có hô hấp của người khác khẽ phất qua mặt mình, trong lòng tựa như có một con nai con xông tới, rầm rầm chạy tán loạn khắp nơi, khiến Chung Túc cả kinh lập tức mở mắt.
Hắn vừa mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt Long Nghệ phóng đại ngay trước mắt, thậm chí có thể nhìn rõ ràng mỗi một lỗ chân lông của nam nhân này. Hắn hiện tại rất hoảng sợ, giơ tay định đẩy nam nhân ra, nhưng tay vừa duỗi tới, đã bị nam nhân nắm chặt.
“Buông tay hmm….”
Chung Túc vừa phát ra một chữ ‘tay’, liền bị nghẹn lại ở yết hầu.
Lúc này, Long Nghệ đang ngậm lấy môi Chung Túc.
Đầu Chung Túc ‘ầm’ một tiếng nổ tung, vừa sợ vừa gấp, vội vàng dùng đầu gối thúc lên bụng Long Nghệ.
Long Nghệ nghiêng mình, phản thủ kéo Chung Túc đến một bên. Chung Túc chỉ cảm thấy sau lưng của mình dựa vào vách tường, Long Nghệ lúc này cư nhiên hoàn toàn đè chặt hắn lại.
“Xuỵt, nghe lời, nếu không, mấy thứ khác trẫm cũng sẽ không nghe đâu.”
Long Nghệ cúi đầu mỉm cười với Chung Túc.
Thân mình y đè nặng lên người Chung Túc, Chung Túc có thể rõ ràng cảm giác được hạ thân của y biến hóa. Thứ gì đó cư nhiên đã để ở bụng Chung Túc, cũng có xu thế trướng đại.
Chung Túc lập tức không dám lộn xộn nữa, ngẩng đầu nhìn Long Nghệ.
Long Nghệ thừa cơ lại cúi đầu hôn lên môi Chung Túc một hơi, cười nói, “Bộ dáng Tiểu Túc thật mê người.”
Chung Túc nhận mệnh trước để cho y hôn, chỉ mong rằng y đừng có động tác gì tiếp theo.
Long Nghệ thấy Chung Túc chịu thua, không biết tại sao hưng phấn chẳng những không giảm, ngược lại càng thêm tăng vọt, lúc này hoàn toàn hôn trụ Chung Túc, vươn lưỡi ra đảo qua môi răng của hắn.
Chung Túc nhắm mắt, càng cắn chặt khớp hàm hơn.
“…” Lưỡi Long Nghệ bồi hồi một vòng ở bên ngoài, không thể thâm nhập.
Tay chậm rãi từ bên dưới đụng đến xương hàm của Chung Túc, hơi hơi dụng lực. Răng nanh Chung Túc cắn đến vang lên kẽo kẹt, cuối cùng chịu không được lực đạo của Long Nghệ, thả lỏng khớp hàm.
Lưỡi Long Nghệ từa cơ tiến vào trong khoang miệng của Chung Túc, hút lấy toàn bộ hơi thở trong miệng Chung Túc, đảo qua nụ vị giác
(khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị) của hắn.
Lần đầu tiên Chung Túc bị người khác hôn sâu như thế, mà còn là lần đầu tiên bị một người nam nhân hôn sâu như thế, lập tức vừa kinh hoảng cũng vừa luống cuống, từ lưỡi không ngừng truyền đến từng đợt cảm giác khó có thể nói thành lời, đánh thẳng vào chỗ sâu bên trong giác quan.
Long Nghệ nhìn gương mặt của người trước mắt nhiễm một tầng ửng hồng, cùng với mắt tiệp
(lông mi)cũng hơi run rẩy, vô cùng động lòng người, hiển nhiên là một loại phong tình trước nay chưa từng thấy.
Y không khỏi chậm lại động tác, càng thêm hưởng thụ quá trình như vậy.
Vì thế, khi Kỷ Mộ Niên xử lý xong chuyện của Khúc Huyên, lúc trở lại Dưỡng Tâm điện bẩm báo cụ thể công việc, liền nhìn thấy Hoàng đế của y đang hôn sâu vị Chung Mỹ nhân kia, chỉ bạc từ khóe miệng hai người uốn lượn chảy ra, tạo thành một đường ánh sáng, đâm sâu vào mắt y.
Y chậm rãi thối lui ra đến ngoài cửa, lẳng lặng tựa vào cạnh vách tường, ánh mắt nhìn về phía một mảnh trời xanh bên ngoài điện.
Cho dù bầu trời có rất xanh rất rộng lớn, nhưng mà cũng sẽ có một đường chân trời, mây phủ dày đặc