Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Chương 35

Quân Tây Nam vào kinh, ở ngoại ô đóng giữ ba ngàn quân cận vệ, vị trí vẫn là nơi mà năm đó Chấn võ tướng quân vào cung diện thánh bình ổn phản loạn của Khúc Vụ. Núi rừng trùng điệp, quân doanh đóng trú, trong doanh trại quân trướng vẫn như dĩ vãng.

Kỷ Mộ Niên cởi bỏ nhung trang, thay đổi một thân y phục hàng ngày, dẫn tới một con ngựa.

Phó tướng Lô Hành thấy bộ dạng muốn xuất hành của Kỷ Mộ Niên, không khỏi hỏi, “Kỷ tướng quân đây là định đi đâu?”

Kỷ Mộ Niên ghìm cương ngựa nhìn sắc trời u ám, rũ mắt xuống nói, “Không có gì, ta đã lâu chưa vào kinh, đi ngao du một chút.”

Từ ngày ấy kinh thành từ biệt, đi đến biên thùy phía Tây Nam, đến nay đã có ba năm.

Không biết người nọ như thế nào.

Lô Hành biết vị Kỷ tướng quân này là quan viên được điều đến từ kinh thành, mặc dù tính tình quen được nuông chiều một chút, nhưng từ sau khi Chấn võ tướng quân bỏ mình trong cuộc chiến giữa Phong quốc và Sở quốc, người này liền một mình tự lực mà thừa hành toàn bộ những chuyện quan trọng của Tây Nam, năm trước cầm binh tiến công đến biên giới phía Nam Sở quốc, lập được quân công hiển hách. Lúc này về Phong quốc nhận ban thưởng, các tương quân cho dù có ghanh ghét cũng không nói được gì.

Kỷ Mộ Niên một mình ngồi trên yên ngựa, yên lặng đi về phía trước.

Bất tri bất giác, đã đến cổng thành trước kinh thành, Kỷ Mộ Niên xuống ngựa, đi về hướng hoàng thành.

Hoàng thành vẫn như trong quá khứ, thâm cung tường đỏ cao ngất, ngăn lại toàn bộ cảnh tượng nội cung.

Kỷ Mộ Niên rút đao bên hông ra, đưa cho vệ binh thủ thành kiểm tra, sau khi vệ kinh cẩn thận xem xét, mới nhận ra đây là bảo đao do Hoàng thượng ngự ban, vội vàng khom người mời đi.

Sắc trời càng thêm âm trầm, mây mù che khắp bầu trời, xa xa còn truyền đến tiếng sấm rền. Chỉ chốc lát sau, rốt cục trời cũng đổ mưa.

“…” Kỷ Mộ Niên trầm mặc nhìn ngoài trời đầy mưa, nhanh chóng chạy đến dưới mái hiên, lấy một khối khăn lụa ra, lau những nơi vừa rồi bị mưa làm ướt.

Ngay cả khi đã sống ba năm ở biên quan, nhưng y vẫn không thể chịu được cảnh biên thành sa trường nơi nơi mưa bụi tung bay cùng huyết sắc văng khắp nơi.

Cũng may năm đó Long Nghệ biết tính tình của y, không điều y đến trấn thủ biên giới Tây Bắc. Nếu là đi Tây Bắc, sợ là muốn nửa tháng tẩy rửa một lần cũng khó khăn.

Kỷ Mộ Niên đứng đó, ngóng trông mưa sớm một chút ngừng lại.

Nhưng mưa càng rơi càng lớn, đến cuối cùng mưa như trút nước, từng đợt từng đợt rơi ào ào trên mái hiên rồi tuôn xuống mặt đất.

Kỷ Mộ Niên lui vào phía trong, sau đó y nhìn thấy trong màn mưa tầm tả, một người che dù, chậm rãi bước đi trong mưa.

Ánh mắt người nọ không ngừng đảo khắp chung quanh, cuối cùng nhìn đến Kỷ Mộ Niên đứng ở góc phòng, vội nhanh chóng đi về hướng y đứng bên này.

Đến gần, Kỷ Mộ Niên nhận ra người nọ là Đức Phúc.

Trong tay Đức Phúc còn mang theo một cây dù khác, y đi đến trước mặt Kỷ Mộ Niên, thở ra một hơi nói, “Kỷ đại nhân, vừa nghe thủ vệ thông báo, ngươi cuối cùng cũng trở về rồi.”

Kỷ Mộ Niên kinh ngạc liếc mắt nhìn Đức Phúc một cái.

Đức Phúc vừa đưa dù cho Kỷ Mộ Niên vừa nói, “Kỷ đại nhân hẳn là muốn gặp Hoàng thượng phải không, Hoàng thượng hiện tại đang ở Phong Sở trai phê tấu chương.”

Kỷ Mộ Niên nghĩ nghĩ, nếu là thói quen thường ngày của Long Nghệ, hiện tại quả thật hẳn là đang phê tấu chương.

Bất quá từ khi người nọ đến, Hoàng đế rất ít khi ở Phong Sở trai, y luôn đến Dưỡng Tâm điện hoặc là Nghi Hi viên cùng với người nọ.

Kỷ Mộ Niên vừa nghĩ vừa do dự hỏi, “Công công, ba năm nay Hoàng thượng có khỏe không?”

Trên mặt Đúc Phúc thoáng do dự, liếc mắt nhìn Kỷ Mộ Niên một cái, “Kỷ đại nhân, ngươi muốn nô tài phải nói như thế nào đây…” Y dừng lại một chút, lại nói, “Kỷ đại nhân đến gặp Hoàng thượng đi sẽ biết.”

Kỷ Mộ Niên trầm mặc bung dù ra, đi vào trong màn mưa.

Đức Phúc dẫn Kỷ Mộ Niên bước vào Phong Sở trai.

Đi được một nửa, Kỷ Mộ Niên nói, “Công công, ta ở biên quan có nghe nói Hoàng thượng long thể có chút bệnh nhẹ, không biết là thật hay giả.”

Đức Phúc đi phía trước, không nhìn thấy sắc mặt Kỷ Mộ Niên, chỉ đáp lại, “Từ sau chuyện của Hiền Phi, Phong Sở hai nước khai chiến, Hoàng thượng làm việc vất vả mệt nhọc, bệnh cũ lại tái phát.”

Cước bộ Kỷ Mộ Niên dừng lại một chút, cúi đầu nói, “Công công có thể chờ ta một lúc hay không, ta… Ta có chút việc muốn làm.”

Đức Phức thế này mới xoay người lại nhìn Kỷ Mộ Niên.

Trong màn mưa, vẻ mặt người này không thể nhìn rõ, giữa hai người, chỉ có màn mưa to tầm tả tựa như đoạn tuyến chi châm. (giọt mưa như kim châm cắt đứt liên hệ giữa hai người)

Tiếng mưa rơi ‘rào rào’ vang lên bên tai không ngừng.

Kỷ Mộ Niên đổi lại phương hướng, ngược lại đi đến tẩm phòng của thị vệ mà ngày xưa y từng ở.

Bên cạnh gian tẩm phòng của thị vệ có một cây tuyết tùng, cành lá cứng cáp tỏa rộng, Kỷ Mộ Niên mang tới một cái cuốc nhỏ, đi đến dưới gốc tùng, bắt đầu đào từng tấc đất.

Đức Phúc đứng ở một bên nhìn thấy sau khi đất bị đào lên, cư nhiên lộ ra một bình rượu nho nhỏ.

Kỷ Mộ Niên lấy bình rượu ra, một lần nữa lấp đất lại, đi đến bên cạnh giếng, múc nước rửa sạch bùn đất trên bình.

Lúc này mặc dù y có cầm dù che mưa, nhưng thân mình vẫn ướt hơn phân nửa.

Kỷ Mộ Niên lại xoay người đến căn phòng trước kia của mình, lấy một bộ y phục thay ra, thế này mới ôm bình rượu đi cùng Đức Phúc bước vào Phong Sở trai.

Đến Phong Sở trai, Đức Phúc vào cửa thông báo, một lát sau, Đức Phúc đi ra hỏi, “Kỷ đại nhân, Hoàng thượng bên trong.”

Kỷ Mộ Niên nhấc chân liền bước vào bên trong.

Đức Phúc lại giữ chặt Kỷ Mộ Niên, nhỏ giọng nói, “Kỷ đại nhân cũng là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, nô tài muốn nhờ đại nhân khuyên nhủ Hoàng thượng.”

Kỷ Mộ Niên nhìn Đức Phúc.

Đức Phúc chỉ nói câu này, sau đó liền mang bộ dạng phục tùng nghe lời, không nói thêm gì nữa.

Kỷ Mộ Niên nói, “Công công yên tâm, Mộ Niên đều có đúng mực.”

Y dứt lời, đi vào bên trong Phong Sở trai, vén rèm cửa lên, liền nhìn thấy một người ngồi trên ghế, một tay phê duyệt tấu chương, một tay chấp bút, vùi đầu xem.

Bộ dạng so với khi y rời đi không có gì khác biệt, tư thế phê duyệt tấu chương cũng giống hệt ba năm trước đây, chỉ là Long Nghệ gầy hơn một chút, sắc mặt cũng tái nhợt hơn một chút.

Rõ ràng là một bộ dạng mệt mỏi, nhưng không giống như quá khứ, đi đến bên giường, nằm ở trên giường thả lỏng thoải mái.

Yết hầu Kỷ Mộ Niên nghẹn lại, sau đó lên tiếng vấn an, “Thần Kỷ Mộ Niên tham kiến Hoàng thượng.”

Y nói xong, Long Nghệ thế này mới quay đầu lại nhìn Kỷ Mộ Niên nói, “Đứng lên đi.”

Kỷ Mộ Niên theo lời đứng lên.

Long Nghệ nghiêng đầu cao thấp đánh giá Kỷ Mộ Niên một phen, sau đó mặt giãn ra cười nói, “Mộ Niên, vài năm không gặp, trẫm nhìn ngươi bộ dáng càng ngày càng có tinh thần.”

Kỷ Mộ Niên nói, “Hoàng thượng quá khen.”

Long Nghệ buông bút, ngoắc ngoắc ý bảo Kỷ Mộ Niên đến bên cạnh.

Kỷ Mộ Niên theo lời đi qua.

Long Nghệ lôi kéo y ngồi xuống nói, “Vốn nghĩ ngày mai phong thưởng mới có thể nhìn thấy Mộ Niên, xem ra Mộ Niên so với trẫm còn muốn nóng vội hơn.”

Kỷ Mộ Niên im lặng không nói, cuối cùng lạnh nhạt cười nói, “Hoàng thượng chớ giễu cợt thần.”

Long Nghệ xua tay cười nói, “Trẫm sao có thể giễu cợt Mộ Niên, Mộ Niên giúp trẫm đánh đuổi Nam Sở, trẫm cao hứng còn không kịp.”

Y nói như vậy, cười như vậy, nhưng mà Kỷ Mộ Niên lại không nhìn ra ý cười chân chính trên mặt y.

Kỷ Mộ Niên mơ hồ cũng có thể đoán được tâm tình của Long Nghệ, trong lúc nhất thời liền nghẹn lời không biết nói gì.

Thấy Kỷ Mộ Niên không nói gì, Long Nghệ chuyển chuyển thân thể, lại đề bút phê một quyển tấu chương khác, cuối cùng buông bút, kéo một chồng tấu chương qua nói, “Mộ Niên ngươi đến vừa đúng lúc, đám tấu chương này thật sự là đáng ghét chết đi được.”

“…”

Kỷ Mộ Niên nhìn chồng tấu chương cao ngất, biết Long Nghệ muốn mình phê duyệt tấu chương hộ y, bất đắc dĩ nói, “Hoàng thượng…”

Y vừa nghĩ muốn từ chối, lập tức bị Long Nghệ xua tay cắt ngang.

Long Nghệ xoa xoa mi tâm, tiếp tục chuyển ánh mắt của mình về quyển tấu chương trong tay.

Khí thế này, so với lúc Kỷ Mộ Niên rời đi, mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn rất nhiều.

Kỷ Mộ Niên đành phải đặt bình rượu hoa đào đang cầm trong tay sang một bên, lấy một quyển tấu chương ra, nhìn kỹ.

Trên tấu chương viết là chuyện lập hậu.

Kỷ Mộ Niên hơi hơi sửng sốt.

Y lại lật tiếp một quyển, vẫn là chuyện lập hậu.

Tựa như trở về ba năm trước đây, nhưng mà việc này chỉ thoáng một cái, đã là ba năm.

Long Nghệ đăng cơ gần mười năm, còn chưa có con nối dòng có thể kế vị ngôi Hoàng đế, càng chưa sắc phong Hoàng hậu.

Kỷ Mộ Niên biết, trong cảm nhận của Long Nghệ, người có thể ngồi vào bị trí kia đã không còn.

Y trầm mặc rất nhanh đã phê chửa xong chồng tấu chương này, khi ngẩng đầu lên, nhìn đến bộ dạng nhíu mày của Long Nghệ, rốt cục nhịn không được giơ tay lấy đi quyển tấu chương trong tay Long Nghệ.

Quyển tấu chương trong tay Long Nghệ bất ngờ không kịp đề phòng bị người lấy đi, y nhíu mày ngẩng đầu nhìn về hướng Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên khép tấu chương lại, nói “Hoàng thượng, long thể quan trọng hơn.”

Long Nghệ vẫn cau mày.

Kỷ Mộ Niên nói, “Thần nhớ rõ Hoàng thượng ngày xưa khi phê chữa tấu chương, đều sẽ nằm một lúc.”

Long Nghệ nhìn không chuyển mắt về phía Kỷ Mộ Niên, cuối cùng cười khổ nói, “Đã mấy ngày bệnh cũ tái phát, nằm cũng không thoải mái.”

Y tuy nói ‘đã mấy ngày’, trên thực tế có lẽ phải là ‘rất lâu’ mới đúng.

Sắc mặt Kỷ Mộ Niên trắng bệch.

Long Nghệ nói, “Trẫm không có ý trách tội Mộ Niên.” Ánh mắt có y chuyển một vòng, nhìn về phía bình rượu Kỷ Mộ Niên đặt trên án thư, nói “Trẫm cứ cảm thấy lúc Mộ Niên đến đây có mang theo hương rượu, hiện tại mới phát hiện nguyên lai Mộ Niên mang đến rượu hoa đào trẫm yêu thích nhất.”

Kỷ Mộ Niên biết y đang nói sang chuyện khác, im lặng không đáp.

Long Nghệ cười ha hả ôm bình rượu qua, ra lệnh cho Đức Phúc lấy chung rượu đến, bản thân tự tay gỡ niêm phong, rót ra một chung, một ngụm uống cạn.

Rượu ngon vào miệng, thẳng thấm đến tâm phổi.

Long Nghệ nhắm mắt, trong đầu dần dần hiện lên thân ảnh người nọ, chẳng qua khuôn mặt đã mơ hồ, nhớ không nổi dung mạo của người nọ.

Năm tháng thoi đưa, những chuyện trong quá khứ, từng chút từng chút một bị ăn mòn gần như không còn.

Long Nghệ không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, mở mắt ra yên lặng chuyển dời ánh mắt đến chồng tầu chương.

Kỷ Mộ Niên thấy Long Nghệ uống hết, lại đứng dậy rót thêm một chung cho Long Nghệ, cũng rót đầy chung rượu của mình.

Y cầm chung rượu trầm mặc nửa ngày, mới nâng mi nói, “Hoàng thượng còn nhớ nàng?”

Long Nghệ im lặng không đáp.

Kỷ Mộ Niên cười nói, “Hoàng thượng còn nhớ rõ ngày ấy cùng thần đánh cuộc chứ?” Kỷ Mộ Niên cũng không biết vì sao bản thân lại nói ra, nhưng y nhìn thấy bộ dáng lúc này của Long Nghệ, cũng rốt cục nhịn không được nữa, tự cố tự địa nói tiếp, “Hoàng thượng vẽ vương bát trên tay thần, nhưng sau đó lại ban cho thần một vật thần muốn… Hoàng thượng biết người nọ không phải là Kì Phi, vì sao không đi tìm Đồng Hoa thử xem còn phương pháp nào không?”

Long Nghệ nâng mắt lên nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên nhìn nước rượu sóng sánh trong chung, phản chiếu nụ cười ẩn hiện lúm đồng tiền trên mặt mình, hết sức chói mắt, nhưng y vẫn cười nói, “Thần nghĩ, nếu Đồng Hoa nguyện ý tương trợ, có lẽ có thể tìm Hiền Phi trở về.”

Y nói xong hai chữ ‘Hiền Phi’, Long Nghệ liền nhìn thấy hầu kết của y cao thấp chuyển động, như là vừa nói ra những lời thật lòng, cũng là những lời cực kỳ không muốn nói ra.

Long Nghệ một lần nữa cúi đầu, lại uống cạn rượu trong chung.

Y uống cực nhanh, một hơi uống cạn, thẳng nhập vào yết hầu, uống xong lại rót tiếp một chung, cười nói, “Mộ Niên, rượu hoa đào này hẳn là đã ủ nhiều năm phải không.”

Kỷ Mộ Niên hoàn hồn lại, đáp “Đã có mười năm.”

Mười năm, y cáo biệt phụ thân đi theo Long Nghệ cùng nhau xuống núi vào trong cung, là lúc y chôn nó xuống.

Long Nghệ trầm mặc không lên tiếng, lại uống tiếp một chung.

Y từng ngụm từng ngụm uống xong, rượu ủ lâu năm, nồng độ cao đến dọa người, đợi đến chén thứ mười, Long Nghệ đã có chút say.

Kỷ Mộ Niên chỉ là chăm chăm nhìn Long Nghệ uống rượu, cuối cùng rũ mắt xuống, bản thân cũng từng chung từng chung uống cạn.

Một lúc sau, đợi y ngẩng đầu một lần nữa nhìn Long Nghệ, nam nhân kia đã nằm ở bên cạnh án thư.

Hẳn là đang ngủ.

Kỷ Mộ Niên nhẹ giọng gọi, “Hoàng thượng.”

Long Nghệ không trả lời, khí tức phun ra tràn ngập hương rượu.

Kỷ Mộ Niên lại lên tiếng gọi, “Hoàng thượng.”

Long Nghệ vẫn không hề cử động.

Kỷ Mộ Niên đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Long Nghệ.

Long Nghệ hai mắt nhắm nghiền, không nghe không thấy.

Kỷ Mộ Niên giơ tay ôm lấy Long Nghệ.

Người này thật gầy. Kỷ Mộ Niên yên lặng nghĩ.

Y nâng Long Nghệ dậy, chậm rãi đi đến bên giường. Phong Sở trai luôn chuẩn bị giường để Hoàng đế nghỉ ngơi, Kỷ Mộ Niên quen thuộc đặt Long Nghệ lên giường, giúp Long Nghệ nằm thẳng người.

Mày Long Nghệ hơi hơi nhăn lại.

Tim Kỷ Mộ Niên nhảy lên một cái.

Trên lưng Long Nghệ từng có có thương tích, là do lợi đao gây ra, cùng với công lực phối hợp với một đao đó, thương sâu tận phế phủ.

Từ đó đến nay mặc dù được Thành Phong Nam trị liệu, nhưng căn bản không thể hết hoàn toàn.

Mà một đao kia, cũng là năm đó tự tay Kỷ Mộ Niên gây ra. Y khi đó tuổi trẻ khí thịnh, thầm nghĩ so tài với người nam nhân trước mắt này, ra tay không biết nặng nhẹ, thiếu chút nữa gây ra đại sai lầm.

Nhưng mà chẳng qua sau thời khắc đó, đã cải biến toàn bộ vận mệnh cả đời y.

Hậu nhân của Kỷ gia, danh tiếng khắp giang hồ. Là một lúc nhất thời nổi lên hứng khởi, đi vào triều đình, chinh chiến sa trường.

Chuyện cũ như thủy triều mãnh liệt tràn về, tràn ngập trong lòng Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên yên lặng lấy một cái đệm dựa mềm mại ở trên giường, chuyển tư thế Long Nghệ sang nằm nghiêng, để phía sau lưng người này tựa vào trên đệm dựa.

Long Nghệ thế này mới giãn mày ra.

Kỷ Mộ Niên lại giúp Long Nghệ cởi ngoại bào, cởi giày, kéo chăn qua đắp kỹ cho Long Nghệ.

Bộ dạng lúc ngủ của Long Nghệ rất an tường, không có vẻ mặt nhăn mày nhó như khi tỉnh.

Kỷ Mộ Niên chậm rãi phủ môi xuống.

Tim đập như trống.

Kỷ Mộ Niên nhắm mắt lại, trên môi Long Nghệ nhẹ nhàng hôn một chút.

Long Nghệ vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ, không có tiếng động.

Kỷ Mộ Niên yên lòng, cúi đầu nở nụ cười.

Sau đó y đứng dậy, bước ra bên ngoài.

Đức Phúc ở ngoài phòng đợi đã lâu, lúc này thấy Kỷ Mộ Niên đi ra, thấp giọng gọi, “Kỷ đại nhân.”

Kỷ Mộ Niên quay đầu nhìn y.

Đức Phúc ngửi được mùi rượu trên người Kỷ Mộ Niên, thoáng sửng sốt.

Kỷ Mộ Niên thấp giọng cười nói, “Đi vào hầu hạ Hoàng thượng đi, Hoàng thượng đang ngủ.”

Đức Phúc thở ra một hơi nói, “Vẫn là Kỷ đại nhân có bản lĩnh, trước đó Hoàng thượng đã có ba đêm chưa chợp mắt.”

Kỷ Mộ Niên lắc đầu cười khổ, lấy cây dù trong tay Đức Phúc.

Ngoài trời mưa đã nhỏ lại, nhưng màn mưa vẫn tầng tầng rơi xuống.

Kỷ Mộ Niên bung dù, đi vào trong mưa.

Gió thổi ào ạt, thổi tung một mảnh hơi nước.

Đức Phúc nhìn theo bóng dáng một người một dù của Kỷ Mộ Niên biến mất dần trong màn mưa, thân ảnh tịch mịch, không biết là tư vị gì. Cuối cùng y than nhẹ một tiếng, đi vào bên trong phòng của Long Nghệ.

Trong phòng tràn ngập mùi rượu. Y đi đến bên giường, lại giật mình sửng sốt.

Hoàng đế nằm ở trên giường, một đôi mắt mở to, lăng lăng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa làm ướt đẫm bức màn, mơ mơ hồ hồ một mảnh hơi nước.

“Đức Phúc.” Long Nghệ gọi.

Đức Phúc nhanh chóng khom người nói, “Có nô tài.”

Long Nghệ chậm rãi từ trên giường chống đỡ ngồi dậy, giương mắt nói, “Trẫm muốn xuất cung một chuyến.”

Đức Phúc ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Nghệ.

“Hiện tại.” Long Nghệ lại bỏ thêm hai chữ.

Đức Phúc do dự nói, “Hoàng thượng, bên ngoài trời mưa vẫn còn to.”

Long Nghệ tựa như không nghe thấy lời Đức Phúc nói, vẫn là tự cố tự địa nói, “Chuẩn bị ngựa, trẫm muốn đi một chuyến đến Duyên Sơn.”

Thấy Hoàng đế mâu quang kiên định, Đức Phúc biết có khuyên nữa cũng là phí công, chỉ đành phải ứng lời, rời khỏi phòng đi an bài mọi việc.
Bình Luận (0)
Comment