Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Chương 39

Long Nghệ theo lệ thường lâm triều, sau khi hạ triều phía sau lưng khó chịu đến lợi hại, dưới sự kiên trì của Đức Phúc, mới trở lại Dưỡng Tâm điện nằm trên giường nghỉ ngơi hai canh giờ.

Thành Phong Nam mang theo hòm thuốc tiến vào, giúp Long Nghệ chẩn mạch, lại giúp Long Nghệ kiểm tra miệng vết thương cũ sau lưng, mới khép lại vạt áo của Long Nghệ, đắp lại đệm chăn, xoay người hỏi Đức Phúc, “Mấy ngày nay sao thân thể của Hoàng thượng bỗng nhiên yếu đi rất nhiều?”

Trên mặt Đức Phúc có chút do dự.

Thành Phong Nam nói, “Ngươi là công công bên người Hoàng thượng. Hẳn là phải chiếu cố thỏa đáng mới đúng. Mấy ngày trước lúc ta giúp Hoàng thượng bắt mạch, Hoàng thượng vẫn còn khỏe mạnh.”

Đức Phúc thở dài, kéo Thành Phong Nam sang một bên nói, “Mấy ngày trước đây Hoàng thượng đến Duyên Sơn, lúc trở về liền trở thành như vậy.”

Thành Phong Nam trừng mắt nói, “Hoàng thượng lại đi gặp cái tên yêu tăng kia?”

“…” Đức Phúc á khẩu.

Thành Phong Nam cũng biết bản thân nói có chút cực đoan, nhíu mày nói, “Vậy Hoàng thượng đến Duyên Sơn làm gì?”

Đức Phúc nói, “Thành thái y cũng không phải không biết tính tình của Hoàng thượng, nô tài nào dám hỏi.”

Thành Phong Nam vẫn nhíu mày, đi đến bên án thư, đề bút viết một phương thuốc, giao cho Đức Phúc, trầm giọng nói, “Đồng Hoa là tên tà môn, công công phải hảo hảo khuyên nhủ Hoàng thượng, chớ để Hoàng thượng tiếp cận tên tăng nhân kia nữa.”

Đức Phúc đành phải qua loa đáp ứng, đợi khi Thành Phong Nam rời đi rồi, mới nhẹ nhàng thở ra, đi vào trong hầu hạ Long Nghệ.

Long Nghệ mơ mơ màng màng ngủ, nhìn thấy thân ảnh một người, mơ hồ lại quen thuộc, không khỏi vui vẻ, tiến lên bắt lấy ống tay áo của người nọ.

“Tiểu Túc.” Y gọi.

Người nọ hơi hơi nghiêng đầu.

Long Nghệ không thấy rõ khuôn mặt người trước mắt, chỉ nhìn thấy chỗ hầu kết người nọ hơi hơi nhô ra, hầu kết của nam nhân nhẹ nhàng chuyển động lên xuống.

Long Nghệ sửng sốt.

Lúc y đang ngây ra, bên tai lại truyền đến thanh âm của Đức Phúc.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng nên uống thuốc rồi.”

Long Nghệ nhíu mày.

Đức Phúc không nề phiền hà nói, “Hoàng thượng, nên uống thuốc.”

Long Nghệ có chút phiền táo.

“Hoàng thượng, nên uống thuốc.” Đầu kia lại gọi một tiếng.

“…” Long Nghệ nhụt chí, y biết, nếu bản thân không nói dừng, vị công công này vẫn sẽ gọi như vậy, đành phải nheo mắt lại nói, “Đã biết, đặt ở kia đi.”

Đức Phúc cố gom dũng khí nói, “Hoàng thượng, để lâu quá dược tính sẽ không còn hiệu quả.”

“…”

Long Nghệ mở mắt ra, chậm rì rì từ trên giường ngồi dậy.

Đức Phúc vội vàng lấy đệm mềm lót ở sau lưng Long Nghê, để y thoải mái một chút, thế này mới bưng chén thuốc đến.

Long Nghệ trực tiếp bưng chén thuốc lên, ừng ực một hơi uống sạch, lúc này ngay cả mi mắt của y cũng không nhăn lấy một cái.

Đức Phúc không nói gì tiếp nhận chén không, nói “Hoàng thượng, vừa rồi Thành thái y tới chẩn mạch, nói Hoàng thượng nên nghỉ nghơi cho tốt.”

Long Nghệ nói, “Trẫm nghỉ ngơi rất đầy đủ.”

Đức Phúc ngậm miệng, lời muốn can gián Hoàng thượng đừng đến Duyên Sơn tìm Đồng Hoa lại nuốt trở vào trong bụng.

Long Nghệ nói, “Đã nhiều ngày rồi, Mộ Niên có truyền tin trở về hay không?”

Đức Phúc nói, “Ngoại trừ năm ngày trước nói đã tiến quân đến quan ngoại của Tấn Nam quan, còn lại vẫn chưa truyền tin về.”

Long Nghệ gật đầu nói, “Mộ Niên vội vàng, nói vậy hẳn là định sớm ngày đến Tấn Nam quan bố trí quân binh.” Y nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Đức Phúc nói, “Đức Phúc, trẫm đã nhiều ngày nay mi mắt nhảy liên tục, cứ lo lắng sẽ có chuyện gì đó phát sinh.”

Đức Phúc nói, “Cho nên Hoàng thượng càng phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới phải.”

“…”

Long Nghệ xoa xoa mày, cuối cùng chuyển ảnh mắt về phía bên trong giường.

Hắn khi nào sẽ trở lại bên cạnh mình?

Hoàng đế yên lặng nghĩ.

***

Thành Phong Nam vừa rời khỏi Dưỡng Tâm điện, liền thay đổi một thân y phục thường ngày, đưa lệnh bài cho thủ vệ trong cung, đánh xe ngựa đi về hướng Duyên Sơn. Đến nơi, y cũng không để ý đến tiểu sa di canh giữ ngoài cửa, tự mình đi đến gian phòng của Đồng Hoa.

Đồng Hoa lúc này đang sao chép [Đại ma tẩy tâm kinh], nghe được có người đột nhiên đi tới, đầu tiên là ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Thành Phong Nam, cũng hơi hơi kinh ngạc.

Thành Phong Nam nhìn thấy đôi mắt có một con ngươi màu đỏ hồng của Đồng Hoa, phiền muộn liền dâng lên trong lòng, cũng không liên tiếng chào hỏi, trực tiếp mở miệng nói, “Ngươi đối với Hoàng thượng làm gì?”

Đồng Hoa ngẩn người, cuối cùng cười nói, “Ngươi sao lại đến đây.”

Thành Phong Nam trừng mắt nói, “Ta đang hỏi ngươi, ngươi đối với Hoàng thượng làm gì?”

Đồng Hoa nói, “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ là giúp Hoàng thượng làm việc Hoàng thượng muốn làm.”

Dứt lời, y đứng dậy kéo một cái ghế dựa, đẩy đến sau lưng Thành Phong Nam.

Thanh Phong Nam không chút khách khí, trực tiếp ngồi xuống nói, “Hoàng thượng muốn làm cái gì?”

Đồng Hoa không chút trốn tránh, đối với Thành Phong Nam ăn ngay nói thật, “Hoàng thượng muốn triệu hồi Hiền Phi nương nương.”

Thành Phong Nam nhíu mày không nói, nửa ngày mới ngẩng đầu hỏi, “Sau đó ngươi liền giúp Hoàng thượng làm?”

Đồng Hoa gật đầu, “Ta khai Quỷ nhãn, dùng máu của Hoàng thượng mở đường, tìm được Hiền Phi, gọi ‘hắn’ trở về.”

Thành Phong Nam nhăn mày càng chặt, thầm nghĩ khó trách thân thể Long Nghệ lại suy yếu nhiều như vậy, nhưng y lại nhìn về phía Quỷ nhãn của Đồng Hoa, trầm giọng nói, “Ta đã từng nói ngươi không được dùng Quỷ nhãn nữa, nếu dùng quá thường xuyên, đến lúc đó ta cũng không giữ mạng của ngươi được.”

Đồng Hoa tiếp tục gật đầu nói, “Ta biết.”

Thấy Đồng Hoa vẫn không gấp không vội, bộ dạng lẳng lặng như trước, Thành Phong Nam nhất thời cũng chẳng nổi giận được, sau đó y trầm ngâm nửa ngày mới nói, “Vậy Hiền Phi hiện tại ở đâu, vì sao Hoàng thượng còn chưa nhìn thấy nàng?”

Đồng Hoa cười nói, “Thân xác kia của Hiền Phi đã chết, ta đưa ‘hắn’ đến rừng Phượng Ngô, để ‘hắn’ uống tân tuyền.”

Lúc này đến lượt Thành Phong Nam sửng sốt.

Qua hồi lâu, y mới không xác định hỏi lại một câu, “Tân tuyền?”

Đồng Hoa ha ha cười vài tiếng, ngược lại trở về trước án thư, chấp bút tiếp tục chép tâm kinh.

Thành Phong Nam bỗng nhiên trợn tròn mắt, nói “Ta từng nhìn thấy trong một quyển sách cổ, nói uống tân tuyền…” Nói đến đây, y sững lại một chút, hơi nheo mắt lại nói, “Ngươi vì sao không sớm một chút nói cho ta biết? Lúc ấy ta vì Hiền Phi đi tìm kiếm giải dược, chạy khắp nơi thiếu chút nữa chạy gãy hai chân.”

Đồng Hoa ngẩng đầu nhìn y nói, “Khi đó, ngươi không nhiệt tình như thế này, chạy đến đây hỏi ta.”

“…” Thành Phong Nam nghẹn một chút.

Hai người ngươi một câu, ta một câu, dần dần trở nên quen thuộc.

Trong lòng Thành Phong Nam vẫn còn nghi hoặc, hỏi lại, “Nói như vậy, lúc này Hiền Phi có thể sinh dục?”

Đồng Hoa cười nói, “Có phải thật sự hay không, còn cần ngươi phải chẩn mạch, đến lúc đó, nếu có Hoàng thượng phân phó, bảo ngươi xem hỉ mạch cho Hiền Phi, hết thảy đều rõ ràng.”

Thành Phong Nam nghe xong, cẩn thận ngẫm lại nói, “Nếu lần này Hiền Phi lại có thể sinh dục, Hoàng thượng nhất định long nhan vui vẻ.”

Đồng Hoa lại ha ha cười một tiếng không rõ ý tứ hàm xúc.

Hai người ở trong phòng, bộ dạng nổi giận đùng đùng trước đó của Thành Phong Nam đã hoàn toàn biến mất, mà Đồng Hoa thì vẫn là nhất phái lạnh nhạt, bộ dạng chẳng nhiễm bụi trần.

***

Đội nhân mã hành quân liên tục hai ngày, Kỷ Mộ Niên khó nhịn được tính khiết phích, lúc đóng quân ngày thứ hai, tìm được hồ nước ở gần doanh trại, lập tức nhảy vào, bắt đầu tắm rửa.

Y dĩ nhiên lo lắng cho Chung Túc, nên lúc đi ra ngoài tắm rửa cũng dẫn Chung Túc theo.

Chung Túc thấy Kỷ Mộ Niên ở trong nước tẩy rửa, có chút xấu hổ.

Kỷ Mộ Niên ngoi lên khỏi mặt nước, nói với Chung Túc, “Ta thấy ngươi đều chảy mồ hôi cả một ngày, không gột rửa sao?”

Chung Túc cười nói, “Không cần.”

Kỷ Mộ Niên nhíu mày, hít hít mũi, bơi tới bên cạnh Chung Túc, thấp giọng nói, “Về sau ngươi còn phải hầu hạ Hoàng thượng, dù sao cũng phải sạch sẽ một chút mới được.”

Trong ấn tượng của y, cho dù lúc người này là nữ nhân, cũng là bộ dạng một thân dơ bẩn, thật sự là tổn hại phong nhã.

Chung Túc nghe được bốn chữ ‘hầu hạ Hoàng thượng’, không khỏi sửng sốt hỏi lại, “Hầu hạ Hoàng thượng?”

Như hắn biết, việc hầu hạ Hoàng thượng, một là phi tần thị tẩm, hai là cung nữ bên người, ba là công công chăm sóc, bốn là thị vệ thủ hộ. Nhưng hắn tiếp xúc thường xuyên nhất, đó là phi tần thị tẩm, hắn mặc dù không cùng Long Nghệ làm chuyện đó quá nhiều lần, thậm chí có thể nói chỉ có một lần duy nhất, nhưng nếu là hiện tại hắn lấy thân thể nam nhân trở lại trong cung, xét theo thái độ của Long Nghệ, sợ là…

Hắn chớp chớp mắt, có chút khó hiểu.

Kỷ Mộ Niên nhìn vẻ mặt mê mang của người này, thấp giọng khụ một tiếng, “Hoàng thượng thích ngươi, đến lúc đó, ngươi cũng phải thị tẩm.”

Chung Túc lại chớp chớp mắt.

“Nam nhân thị tẩm, cũng không khác biệt lắm so với nữ nhân.” Kỷ Mộ Niên nói.

“…” Chung Túc tưởng tượng cảnh tượng khi đó một chút, không khỏi nhíu mày nói, “Nam nhân thị tẩm?”

Kỷ Mộ Niên ha ha nở nụ cười, nói “Nam nhân làm chuyện đó tuy rằng đau một chút, nên so với nữ nhân cũng phải chú ý hơn một chút.”

Chung Túc lại khó hiểu hỏi, “Chú ý?”

Kỷ Mộ Niên nói, “Tiểu quan ở kinh thành, lúc hầu hạ đều phải rửa sạch chỗ đó trước. Bất quá Hoàng thượng hẳn là sẽ không tổn thương ngươi…” Y trầm mặc nửa ngày, mới ngẩng đầu nói, “Nhưng vô luận thế nào, ngươi dù sao cũng phải tắm rửa mới được.”

“…”

Chung Túc lúc này ngược lại đã hiểu đôi chút. Hắn cũng từng nghe nói đến việc súc ruột, bất quá súc ruột này không thể so với việc súc ruột kia, nhưng vẫn luôn có hiệu quả như nhau.

Hắn có chút xấu hổ, Kỷ Mộ Niên lại kéo kéo rồi vỗ nhẹ lên bắp chân Chung Túc, nói “Mau xuống đây gột rửa, một thân mùi mồ hôi, bản thân ngươi không biết, nhưng ta ở bên cạnh cảm thấy rất khó ngửi.”

Chung Túc trầm mặc một lúc, mới bắt đầu cởi quần áo.

Hai người lau xong thân mình, mới một lần nữa thay đổi y phục, Kỷ Mộ Niên thần thanh khí sảng, lau khô tóc, chớp mắt nhìn Chung Túc.

Chung Túc tóc ngắn, lập tức liền lau khô.

Kỷ Mộ Niên nhìn sắc trời, vẫn còn sớm.

Chung Túc sửa sang lại quần áo, chỉnh lý trên dưới bản thân vô cùng ngay ngắn chỉnh tề.

Kỷ Mộ Niên bỗng nhiên cười nói, “Ngày đó ta gặp ngươi, thân thủ của ngươi không tệ, học thế nào?”

Chung Túc sửng sốt một chút, mới đáp lại, “Học trong quân đội.”

Kỷ Mộ Niên có chút đăm chiêu, cuối cùng bước đến trước một thân cây bên cạnh bẻ xuống hai nhánh cây, một nhánh đưa cho Chung Túc nói, “Chung ta khoa tay muốn chân một lúc thử xem.”

Chung Túc cầm nhánh cây, không rõ nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên nói, “Ta sẽ ra tay không nhẹ.” Dứt lời, ánh mắt y đột nhiên trở nên sắc bén, giơ nhánh cây lên, đánh úp về hướng Chung Túc.

Chung Túc mắt thấy khí thế Kỷ Mộ Niên bỗng nhiên dâng lên, một nhánh cây bình thường trong tay người này, tựa như bỗng nhiên biến thành một lưỡi đao sắc bén không thể chống đỡ, không thể khinh thường.

Hắn vội vàng tập trung tinh thần, cũng giơ nhánh cây lên đối kháng với Kỷ Mộ Niên.

Hai ngươi qua lại mấy chục chiêu, cuối cùng Kỷ Mộ Niên dừng tay trước, cười nói, “Ta biết rồi.”

Chung Túc cũng dừng tay, nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.

Kỷ Mộ Niên nói, “Ngươi thiện dùng chủy thủ, học là thuật cận chiến. Căn cơ và sức chịu đựng đều rất tốt.”

Bị y một lời nói toạc ra như thế, Chung Túc cũng có chút ngại ngùng, cười nói, “Kỷ tướng quân hảo nhãn lực.”

Nụ cười này của hắn cười đến ngây ngô, tựa như đóa hoa nở trên gương mặt tuấn tú, lại hết sức đẹp mắt.

Kỷ Mộ Niên cười nói, “Thuật cận chiến mặc dù tốt, nhưng ở trên chiến trường, lại không có tác dụng gì.”

Chung Túc biết y nói là sự thật, ngày xưa hắn dùng đều là súng ống đạn dược, thuật cận chiến chỉ dùng để thu phục tội phạm, sử dụng chủy thủ là vũ khí cần trang bị khi nhận nhiệm vụ ám sát. Nhưng nếu đổi lại là chiến trường lúc này, thiên quân vạn mã đánh tới, chút võ thuật chân tay đó liền giống như muối bỏ biển, căn bản không gây nổi chút gợn sóng.

Kỷ Mộ Niên lại nói, “Biết khinh công hay không?”

Không biết vì sao, Kỷ Mộ Niên vừa hỏi, trong đầu Chung Túc liền thoáng hiện cảnh tượng Long Nghệ phi thân lên cây, hắn hơi hơi sửng sốt, lắc lắc đầu.

Kỷ Mộ Niên nói, “Công phu của ngươi rất tốt, nếu như có chỉ điểm, khẳng định sẽ tiến rất xa.” Y trầm tư một lúc, mới hỏi, “Chung Túc, nếu ngươi nguyện ý, ta có thể dạy ngươi võ công.”

Lúc này Chung Túc đã hoàn toàn sửng sốt, qua một lúc, hắn nhíu mày nói, “Kỷ tướng quân, đây là vì sao?”

Kỷ Mộ Niên cười nhẹ nói, “Ta nói rồi, chiến trường phong vân khó lường, ai cũng không biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì. Hiện tại ta bảo vệ được ngươi, nhưng khó đảm bảo về sau sẽ không xảy ra sai lầm gì. Ta nghĩ, ngươi nếu có chút năng lực tự bảo vệ mình, sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

Y dừng lại một chút, nói tiếp, “Huống chi sắp đến Tấn Nam quan, ngay sau đó là tiền tuyến. Ta chung quy vẫn có chút lo lắng.”

Kỷ Mộ Niên vừa nói như vậy, trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy bất an, cân nhắc trước đêm nay nhất định phải đem việc Chung Túc ở nơi này đề cập cho Long Nghệ biết.

Y không phải không muốn nói chuyện Long Nghệ ở bên cạnh y, mà là sợ Long Nghệ biết hoàn cảnh hiện tại của Chung Túc, sẽ bỏ lại hết thảy quốc sự, tự mình đến nơi đầy rẫy nguy hiểm chốn biên cảnh này.

Nhưng mà không nói cho Long Nghệ biết, y sợ Long Nghệ sẽ oán trách y cả đời.

Dưới hai mặt mâu thuẫn, cuối cùng y cũng ra quyết định.

Chung Túc nghe lúc này Kỷ Mộ Niên mặc dù đang cười, nhưng hiển nhiên là một bộ dạng lo lắng, không khỏi hỏi, “Kỷ tướng quân, thứ Chung Túc mạo muội hỏi một câu, Kỷ tướng quân vì sao đối đãi Chung Túc tốt như thế?”

Kỷ Mộ Niên sửng sốt, bỗng nhiên cười nói, “Chung Túc, ngươi còn nhớ khi ta bị điều đi Tây Nam, từng mời ngươi đến tiểu đình trong ngự hoa viên hay không?”

Chung Túc gật đầu.

Kỷ Mộ Niên lại nói, “Ngày đó ta từng nói, người Long Nghệ đã nhận định, ta sẽ dốc lòng ủng hộ. Ngươi là người Long Nghệ đã nhận định, ta tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực, bảo hộ ngươi chu toàn.”

Lúc này y không gọi Long Nghệ là Hoàng thượng, ngược lại gọi thẳng bằng tục danh.

Cho dù hết thảy mọi chuyện bắt đầu lại một lần nữa, y cũng không hối hận bản thân đã nói ra những lời này.

Trong lòng Chung Túc chấn động, lại một lần nữa nhìn về phía Kỷ Mộ Niên nói, “Chung Túc nhất định không để uổng công Kỷ tướng quân dạy bảo.”

Ban đêm, Kỷ Mộ Niên dạy cho Chung Túc tâm pháp khinh công, để Chung Túc luyện tập nhiều hơn, sau đó lại vùi đầu viết ra tinh túy đao pháp Kỷ gia, liệt kê đầy đủ chú thích, giao đao phổ tặng cho Chung Túc.

Tâm trạng cảm kích của Chung Túc lúc này khó có thể dùng từ ngữ để diễn tả.

Đợi đến khi Chung Túc trở về trướng bên cạnh nghỉ ngơi, Kỷ Mộ Niên lại viết hai phong thư, gọi thân tín đến, đem phong thư đầu tiên giao cho người nọ, chỉ nói là thư khẩn, muốn y phải mang bức thư này giao đến tay Hoàng thượng.

Thủ vệ thân tín cầm phong thư, ngay trong đêm liền lập tức xuất phát rời khỏi quân trướng đại doanh.

Giục ngựa giữa đêm khuya đi tới một sơn cốc, thủ vệ chỉ nghe được thanh âm mũi tên nhọn phá không bay đến, yết hầu như bị cái gì đó đâm vào, sau đó lập tức từ trên ngựa ngã xuống.

Một mũi tên màu đỏ mang theo móc câu cấm thẳng vào yết hầu của thủ vệ, máu chảy đầy mặt đất.

Một người từ trên đỉnh sơn cốc chậm rãi đi đến, tới bên cạnh thi thể, tìm kiếm trong ngực thi thể, lấy ra một phong thư.

Y lạnh lùng mỉm cười, nói “Tiểu Vệ, lửa.”

Tiểu Vệ vội vàng từ xa xa chạy đi lên, châm một cây đuốc.

Sở Hi Du xé bì thư, mở mảnh giấy viết thư ra, sau khi xem xong, y nhíu nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng nói, “Giỏi cho ngươi tên Kỷ Mộ Niên!”

Dứt lời, y vò nát tờ giấy, hung hăng ném trên mặt đất.

Tiểu Vệ bị vẻ mặt của Sở Hi Dù hù cho nhảy dựng, ở bên cạnh không dám lên tiếng.

Khi Sở Hi Du bên này đang phát giận, bên kia Kỷ Mộ Niên liền thả bồ câu đưa tin.

Bồ câu đưa tin không còn trói buộc, vút một cái lao vào không trung, hướng về phương Bắc vỗ cánh bay đi.

Kỷ Mộ Niên nhìn theo phương hướng bồ câu đưa tin biến mất, nhìn hồi lâu, mới lẳng lặng mỉm cười.

Như vậy, cũng tốt.
Bình Luận (0)
Comment