Một đao chém từ dưới lên, về mặt võ học ít người sử dụng, nhưng Kỷ Mộ Niên nói thế này, lại kham kham ngăn trở được ám khí của Độc thủ nương tử.
Sở Hi Du cũng không để ý biện pháp này có hữu dụng hay không, trong tiềm thức chỉ nghe lời Kỷ Mộ Niên nói. Kỷ Mộ Niên đã mở miệng, cho dù có khó khăn thế nào, cũng phải làm cho được.
Hắn thu lại chân khí trong thân đao trở về, chuôi đao dán chặt vào lòng bàn tay, mũi đao vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trong không khí, vừa vặn chặn lại ám khí của Độc thủ nương tử phóng tới, phát ra một tiếng ‘keng’ vang dội.
Độc thủ nương tử lại một lần xuất thủ vẫn không thấy hiệu quả, trong lòng căng thẳng, nảy sinh cảm giác không thể tin tưởng.
Khôi ca cách Sở Hi Du gần nhất, thu hết vào mắt toàn bộ động tác của Sở Hi Du, thấy người này năng lực ứng biên mau lẹ nhanh chóng, lại thêm bảo đao trong tay lợi hại vô cùng, trong lúc nhất thời sinh ra mấy phần khiếp sợ.
Kỷ Mộ Niên biết Sở Hi Du công lực thâm hậu, có thể làm được động tác mình chỉ hướng dẫn bằng miệng, chỉ bằng hai chiêu, vừa đối mặt mà uy lực quả nhiên đã có thể chấn động toàn bộ mọi người, càng thêm tập trung tinh thần, đao pháp một đường cuồn cuộn không ngừng hướng dẫn cho hắn.
“Bên hông trái, đâm tới năm phân, lật mặt đao.”
“Chém bên phải ba phân.”
“Trước ngực một tấc, trực diện quét ngang.”
Mỗi lời y nói, Sở Hi Du làm vô cùng liền mạch, bảo đao ngự tứ trong tay nổi lên quang mang, cho dù đao lướt qua không trung, cũng xen lẫn tiếng gió, hùng dũng sinh uy, đao phong linh hoạt, khiến người ta hoa cả mắt.
Mấy kẻ giang hồ chạy tới vốn định cùng nhau vây công bắt lấy Sở Hi Du, nhưng không ngờ người trước mắt này càng đánh càng hăng, lại thêm Kỷ Mộ Niên đứng bên ngoài thỉnh thoảng chỉ điểm mấy câu, cho nên càng đánh lại càng trở nên khó dây dưa.
Bất quá qua không bao lâu, trên người mọi người tất cả đều không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh, đao pháp của Sở Hi Du lại càng ngày càng bá đạo, từ từ mở rộng phạm vi, lại kín kẽ đến một giọt nót cũng không lọt.
Nếu tiếp tục như thế, đám người Khôi ca đại bại bất quá chỉ là vấn đề thời gian, bọn họ trong lòng sợ hãi, nhưng không muốn hôm nay lại phải bại trong tay một kẻ bị treo thưởng thủ cấp.
Chẳng qua người này võ công sâu không lường được, nhưng lại vô danh vô tính trên giang hồ, khiến người ta không thể nào nắm bắt được.
Mọi người ở đây đều mất dần chiến ý, lúc đang âm thầm suy đoán, đám người phía sau chợt truyền tới một tiếng thét kinh hãi.
“Đây là đao pháp của Kỷ gia!”
Người nói chuyện là Độc thủ nương tử đang đứng cách trận chiến một khoảng xa. Ả đứng ở xa nhất, lẳng lặng quan sát bộ đao pháp Sở Hi Du sử dụng thật kỹ, rốt cục nghĩ tới bộ đao pháp này từ đâu mà tới.
Độc thủ nương tử vừa nói ra, đám người Khôi ca lại càng kinh hãi.
Bắc Phong có võ lâm đệ nhất nhân, võ công cao đến tột đỉnh, chỉ một bộ đao pháp, chính là đao pháp Kỷ gia – Đao pháp tinh thâm, nổi danh thiên hạ.
Chẳng qua với tuổi của hai người trước mắt này, ước chừng chỉ hai ba mươi tuổi, không giống độ tuổi của vị Bắc Phong đệ nhất nhân kia.
Kỷ Mộ Niên thấy bị người ta vạch trần tên gọi của đao pháp, nhướng mày cười nói, “Xem như ngươi có kiến thức.”
Lời này của y, không thể nghi ngờ là thừa nhận đao pháp được truyền thừa từ Kỹ lão, thanh âm không lớn, nhưng rơi vào trong tai mỗi người ở đây, lại rúng động như sét đánh.
Kẻ xuất hiện trước mặt bọn họ, lại là truyền nhân của Kỷ gia!
Bọn họn ngàn tính vạn tính, lại không ngờ tới thân tử
(con trai ruột)của Kỷ lão cư nhiên tái xuất giang hồ.
Kỷ Mộ Niên thấy bọn họ hoảng sợ, nụ cười lại càng trở nên rạng rỡ nói, “Chư vị còn định tiếp tục đánh nữa hay không? Nếu đánh nữa, hai người chúng ta tự nhiên phụng bồi, chẳng qua lần này nặng tay nhẹ tay sợ là không khống chế tốt.”
Ý nói là, nếu tiếp tục đánh, y sẽ hạ sát chiêu, không còn thủ hạ lưu tình nữa. Đến lúc đó, sinh tử khó định.
Mà đao pháp Kỷ gia lại có năng lực làm được như thế.
Kỷ Mộ Niên gia nhập triều đình mười năm, tuân theo luật pháp Bắc Phong, không ẩu đả chém giết cùng người giang hồ, bất quá nếu có người chọc vào nghịch lân của y, y cũng sẽ không mềm lòng mà bỏ qua.
Y đã mở lời, tức là cảnh cáo đám người trước mắt này, cũng cho những người này một chút mặt mũi.
Đám người Khôi ca lăn lộn giang hồ nhiều năm, dĩ nhiên hiểu được đạo lý trong đó. Khôi ca rút đao đã vun ra về, nói, “Thật sự là thế sao?”
Kỷ Mộ Niên đáp, “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Lời nói này bình thường vốn không nặng không nhẹ, cho dù có cam đoan, cũng sẽ có người vào tai này ra tai kia. Nhưng tình huống lúc này, cũng không phải lúc cho đám người Khôi ca ngẫm nghĩ. Khôi ca lập tức gật đầu nói, “Khôi Nhất có mắt không biết thái sơn, động chạm hai vị anh hùng, kính xin anh hùng thứ lỗi.”
Người này là một trong những kẻ dẫn đầu, lời này vừa nói ra, đám người bên cạnh cũng rối rít phụ họa.
Sở Hi Du thấy đám người này ngừng đánh, lại không nghe Kỷ Mộ Niên lên tiếng chỉ huy nữa, không thể làm gì khác hơn là gãi gãi đầu, ngoan ngoãn đứng một bên.
Ánh mắt Kỷ Mộ Niên đảo qua đảo lại đám người giang hồ nọ, nhưng không đáp lời.
Dựa theo ý tứ của hai người, hẳn là không muốn so đi với mình nữa, đám người giang hồ đuổi theo lên núi cũng không dám dừng lại, thu dọn vũ khí, một đường bỏ chạy.
Đám người này còn sợ Kỷ Mộ Niên và Sở Hi Du nửa đường đánh lén, lúc lui được nửa đường còn tương đối cẩn thận.
Đợi đến khi những người này đã lui đến ngoài tầm mắt, Kỷ Mộ Niên mới nhìn về phía Sở Hi Du.
Ánh mắt Sở Hi Du cũng đang dao động trên người Kỷ Mộ Niên, nhìn thấy Kỷ Mộ Niên nhìn lại mình, lập tức cười thật tươi.
Kỷ Mộ Niên đưa một bàn tay ra.
“Đưa đây!” Y nói.
Sở Hi Du kinh ngạc, trừng mắt nhìn nói, “Mộ Niên, ngươi nói ‘đưa đây’ cái gì?”
Kỷ Mộ Niên lạnh lùng hừ một tiếng nói, “Đao.”
Sở Hi Du lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng chuyển hướng chuôi đao, đưa cho Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên còn chưa đợi Sở Hi Du đưa tới, liền đưa tay giật lấy đao, vén vạt áo lên, lập tức lau chùi thân đao và chuôi đao, tựa như trên đó có gì đó rất ghê tởm vậy.
Sở Hi Du thấy Kỷ Mộ Niên lau đến vô cùng nghiêm túc, có chút tổn thương nói, “Mộ Niên, ta không có làm dơ nó.”
Kỷ Mộ Niên ngẩng đầu nhìn Sở Hi Du một cái.
“Thật mà.” Sở Hi Du lại bổ sung thêm hai chữ khẳng định.
Trên đao không dính vết máu, chẳng qua là trên không trung múa may mấy cái, làm sao mà vấy bẩn chứ? Trong lòng Sở Hi Du âm thầm nghĩ.
Bộ dáng Sở Hi Du nghiêm túc thật đúng là hiếm có, Kỷ Mộ Niên lúc này bật cười, nhìn Sở Hi Du nói, “Nó không bẩn, nhưng mà tay của ngươi, rất bẩn.” Cuối cùng, y còn cố ý nhấn thật mạnh hai chữ ‘rất bẩn’.
“A…” Sở Hi Du lập tức xòe hai bàn tay mình ra cẩn thận nhìn.
Hình như… cũng không bẩn mà. Ánh mắt Sở Hi Du nhìn nhìn lòng bàn tay mình, trong lòng tự bào chữa.
Kỷ Mộ Niên giương khóe môi, tỉ mỉ lau toàn bộ thân đao một lần, lúc này mới thu đao lại nói, “Chúng ta trở về chuẩn bị hành lý một chút.”
“À.” Sở Hi Du vẫn tiếp tục nhìn bàn tay mình, gật đầu một cái.
“Đợi lát nữa ngươi cõng ta, đuổi theo đám người đi trước kia, chúng ta lẫn vào trong rừng cây mà đi.” Kỷ Mộ Niên tiếp tục nói.
“À.” Sở Hi Du tiếp tục nhìn chằm chằm bàn tay mình, chỉ phát ra một đơn âm.
“Sau đó tìm nơi ở của ngươi trước kia.” Kỷ Mộ Niên cau mày nhìn Sở Hi Du.
“À.” Sở Hi Du vẫn còn đang nhìn tay mình.
Kỷ Mộ Niên hận đến ngứa răng, dứt khoát trực tiếp dùng vỏ đao chọt vào sau gáy Sở Hi Du, cả giận nói, “Mới vừa rồi ta nói gì!”
“Hả…” Sở Hi Du lúc này mới dời tầm mắt ra khỏi tay mình, ánh mắt mang theo mê mang cùng không hiểu.
“Ngươi nói tay của ta bẩn.” Hắn suy nghĩ một lúc, rồi đáp.
“…”