Kỷ Mộ Niên không thể giữ nổi sức nặng của hai người, trong nháy mắt mất đi thăng bằng, lui về phía sau ngã xuống.
Hai người đồng thời ngã nhào trên đất. Sở Hi Du đè trên người Kỷ Mộ Niên, cúi đầu dùng tay chống mặt đất, cố gắng một lần nữa đứng lên.
Kỷ Mộ Niên chỉ mở to mắt, nhìn động tác của Sở Hi Du.
Sở Hi Du đầu tiên thử mấy lần, vẫn không thể chống cánh tay lên được, đến cuối cùng động tác càng ngày càng yếu ớt, chỉ đành phải miễn cưỡng nâng tay lên, vẫn như cũ muốn từ trên người Kỷ Mộ Niên bò dậy.
Kỷ Mộ Niên phảng phất nhớ lại rất lâu rất lâu trước kia, y vô tình làm tổn thương một người, người nọ cũng nằm trên mặt đất, sau lưng vết máu một mảnh ẩm ướt.
Cảnh tượng trong đầu chợt lóe, y lại nghĩ tới hôm Sở Hi Du và y gặp mặt, người này chịu hết người đời cười nhạo, nằm ở cửa Hoa Đào ổ, chật vật giãy dụa trên mặt đất.
Nhất thời mềm lòng, ra tay viện trợ, nhưng không ngờ rằng chẳng qua là mười văn tiền, thay đổi toàn bộ quỹ đạo một đời của hai người.
Kỷ Mộ Niên không biết bản thân sao lại đột nhiên nghĩ nhiều như vậy, chợt phản ứng kịp, tập trung dò xét vết thương sau lưng của Sở Hi Du.
Loan đao còn cắm trên lưng Sở Hi Du, sâu không lường được. Hắc lão đầu thấy người bị treo thưởng đã bị trúng chiêu, hắc hắc cười lên tiếng.
Bạch lão đầu lúc này báo cho Hắc lão đầu, từ phía sau lấy ra một thanh chủy thủ, cả hai đồng thời bao vây Sở Hi Du.
Tay Hắc lão đầu đột nhiên run lên, chuông bạc trên chuôi loan đao kêu lên vang dội, ‘vụt’ một cái rút loan đao cắm trên lưng Sở Hi Du ra.
Sở Hi Du rên lên một tiếng, chỉ cảm thấy đau nhức tê liệt cả thân thể, trong nháy mắt đã hôn mê.
Kỷ Mộ Niên thấy vậy, vội vàng đưa tay che miệng vết thương sau lưng Sở Hi Du, nhìn về phía Hắc Bạch song sát đang tiến tới gần trước mắt.
Đầu ngón tay còn có thể cảm giác được ẩm ướt cùng nhiệt độ của huyết dịch trào ra từ sau lưng của Sở Hi Du. Kỷ Mộ Niên rõ ràng hận người trước mắt này, lúc này lại còn ôm lấy thân thể Sở Hi Du, bảo vệ hắn trước những kẻ thủ ác kia.
Hắc Bạch song sát thấy vậy, quan sát Kỷ Mộ Niên một cái, nói “Tiểu oa nhi, ngươi đây là muốn che chở cho thủ cấp của tên này sao?”
Kỷ Mộ Niên trầm mặc không nói.
Y biết mình cũng không phải đối thủ của Hắc Bạch song sát, nhưng cũng không muốn Sở Hi Du rơi vào trong tay của hai người này.
Hắc Bạch song sát trầm thanh nói, “Thủ cấp của tên này rất đáng giá. Nhưng hai lão đầu ta cũng không muốn chia cho người khác.”
Kỷ Mộ Niên cũng không muốn nghĩ vì Sở Hi Du mà liên lụy mạng nhỏ của mình có đáng giá hay không, tiếp tục không nói tiếng nào bảo vệ Sở Hi Du. Y một tay che vết thương của Sở Hi Du, một tay nắm chặt chuôi đao, chỉ đợi đúng thời cơ, liền đánh gục một người trong đó.
Y từng dùng thủ pháp này, nhiều lần giết chết Nam Sở cận vệ đuổi theo y. Lần này lâm nguy, lại tái diễn giết chóc ngày xưa.
Hắc Bạch song sát nhìn ra Kỷ Mộ Niên không có võ công, Bạch lão đầu thầm nói một tiếng ‘Không biết điều’, bàn tay lại hóa thành vuốt nhọn, liền chộp về hướng mặt của Kỷ Mộ Niên.
Một trảo này của y tất yếu sẽ tạo thành năm lỗ thủng trên đầu của Kỷ Mộ Niên. Nhưng Kỷ Mộ Niên thầm đề khí, âm thầm hướng mũi đao từ bên dưới, thẳng hướng hạ thân của lão đầu đâm tới.
Bạch lão đầu tốc độ rất nhanh, mắt thấy đã bắt được huyệt Thiên Linh cái của Kỷ Mộ Niên!
Nhưng đao của Kỷ Mộ Niên còn nhanh hơn!
Tốc độ của đao và người của Bạch lão đầu tiến đến gần tuy rằng nhanh, nhưng đao của Kỷ Mộ Niên giấu dưới thân thể Sở Hi Du, Bạch lão đầu căn bản không phát hiện. Lúc này bị Kỷ Mộ Niên bất thình lình rút đao ra, y muốn thu thân lại cũng đã không kịp!
Thân đao cộng thêm cổ tay của Kỷ Mộ Niên, so với cánh tay của Bạch lão đầu dài hơn nhiều. Bạch lão đầu cảm giác dưới bụng chợt lạnh, vuốt của y chỉ mới đưa đến trước mắt Kỷ Mộ Niên.
Than thể đã bị huyền thiết bảo đao đâm sâu đến tận chuôi.
Hai người vừa đối mặt, thắng bại cũng đã phân.
Hắc lão đầu thấy mũi đao đầm đìa máu tươi đâm thủng lưng Bạch lão đầu, nhất thời thất kinh, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, lên tiếng hô, “Bạch lão đầu!”
Kỷ Mộ Niên nghe vậy, trong tay càng thêm dùng lực, quấy một vòng trong bụng Bạch lão đầu.
Huyền thiết bảo đao sắc bén dị thường, thường nhân làm sao có thể chịu được một đao như thế, Bạch lão đầu một câu cũng không nói thành lời, lúc này đã mất mạng.
Hắc lão đầu thấy Bạch lão đầu gặp nạn, đôi mắt trợn muốn rách ra, ánh mắt từ trên người Sở Hi Du trong nháy mắt chuyển đến trên người Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên thắng nhờ lén tập kích, nhờ Bạch lão đầu khinh địch, nếu lúc này Hắc lão đầu gây khó dễ, y tất nhiên không thể địch lại.
Hắc lão đầu vốn cùng với Bạch lão đầu một đường đến bắt một vạn lượng tiền thưởng, lại không ngờ rằng thủ cấp không tới tay, lại chết trước một đồng bạn, lúc này vừa giận vừa sợ, lập tức bổ một đao về hướng Kỷ Mộ Niên.
Võ học của Hắc lão đầu so với Kỷ Mộ Niên cao hơn rất nhiều. Đao của Kỷ Mộ Niên còn bên trong thân thể của Bạch lão đầu, trong lúc nhất thời lại không thể rút ra để ngăn cản loan đao của Hắc lão đầu.
Hôm nay chẳng lẽ phải bỏ mạng nơi này?
Giữa lúc sinh tử, Kỷ Mộ Niên cư nhiên vô cùng tĩnh táo, theo bản năng nhìn Sở Hi Du đang được mình bảo vệ.
Nếu y bỏ chạy, Sở Hi Du hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu y chết, Sở Hi Du cũng hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Bản thân rõ ràng có cơ hội rời đi, nhưng lại muốn ở lại tại chỗ, hơn nữa còn là cùng cừu nhân của mình đồng sinh cộng tử.
Kỷ Mộ Niên chỉ cảm thấy hết sức hoang đường, nhưng lại ngoài ý muốn trấn định trước nay chưa từng có.
Loan đao vù vù lao tới. Kỷ Mộ Niên cắn răng, cuối cùng chỉ đành phải liều mạng, quyết định thật nhanh, kéo thi thể của Bạch lão đầu qua, ngăn ở trước mặt hai người.
Nhưng điều này cũng chỉ có thể ngăn trở nhất thời mà thôi!
Kỷ Mộ Niên dùng hết toàn lực muốn kéo thi thể Bạch lão đầu qua, lại có một người so với y còn nhanh hơn, từ không trung lao tới, trường đao trong tay rời khỏi tay, ‘keng’ một tiếng va vào loan đao của Hắc lão đầu!
Một đao của người nọ đánh trúng đao của Hắc lão đầu, xoay người nhìn về phía Sở Hi Du và Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên nhìn ra người này. Đây chính là tùy thân thị vệ của Sở Hi Du, Liễu Vệ.
Võ công của Liễu Vệ cũng chỉ có thể xem là trung đẳng, chống lại kẻ giang hồ lão luyện bực này như Hắc lão đầu, cũng không biết có thể địch được hay không, trầm giọng quát lên, “Mau dẫn Thái tử đi.”
Kỷ Mộ Niên sửng sốt.
Liễu Vệ nói, “Bảo vệ Thái tử, nơi này ta tới đối phó.”
Y dứt lời, Hắc lão đầu thấy có người ngăn trở mình, cũng không nghe không nhìn không hỏi, hướng về phía Tiểu Vệ ngoan độc hạ sát chiêu.
Kỷ Mộ Niên cũng không chần chờ, giơ chân đá văng thi thể Bạch lão đầu, thu hồi bảo đao, đứng dậy dìu Sở Hi Du.
Thân thể Sở Hi Du có chút nặng, Kỷ Mộ Niên lại là người có tật, chỉ đành phải dùng đao chống đỡ, từng bước một thoát khỏi chiếc cuộc.
Hắc lão đầu thấy hai người rời đi, loan đao lại muốn lao về phía trước.
Tiểu Vệ tay mắt lanh lẹ, hợp lực ngăn lại công kích của Hắc lão đầu.
Có Tiểu Vệ xuất hiện kiềm chế Hắc lão đầu, Kỷ Mộ Niên dìu Sở Hi Du một đường rời đi, đến khoảng cách hơn nửa dặm, lại vội vàng tìm một nơi bằng phẳng ngồi xuống, xé một góc y phục, giúp Sở Hi Du qua loa băng bó miệng vết thương, lại dẫn Sở Hi Du đi thêm hai dặm đường, mới dần dần chậm lại cước bộ.
Thoát khỏi Hắc Bạch song sát, Kỷ Mộ Niên cũng không dám đi đường lớn nữa, chỉ chọn đường núi vắng vẻ mà đi. Y vừa đi vừa còn phải chiếu cố Sở Hi Du, cả ngày lẫn đêm, chỉ cảm thấy mỏi mệt bất kham.
Vết thương sau lưng Sở Hi Du cùng vết thương năm đó của Long Nghệ cực kỳ giống nhau. Kỷ Mộ Niên dựa theo kinh nghiệm ngày xưa, tỉ mỉ chăm sóc, mỗi ngày vào trong núi hái chút dược thảo trị thương, giúp Sở Hi Du đổi dược.
Sở Hi Du trọng thương hôn mê, lúc sốt cao còn mê sảng. Kỷ Mộ Niên đầu tiên còn chưa chú ý tới, đến sau đó càng nghe càng cảm thấy tò mò, tiến đến bên cạnh Sở Hi Du dỏng tai nhẫn nại tính tình lắng nghe, mới phát hiện Sở Hi Du một mực gọi tên y.
Kỷ Mộ Niên sửng sốt, đang muốn đứng dậy, lại nghe thấy Sở Hi Du kêu lên một tiếng.
Hắn chỉ nói ba chữ, lọt vào tai Kỷ Mộ Niên lại khiến hô hấp y cứng lại. Y ngồi thẳng lưng, nhìn về phía Sở Hi Du, thật lâu mới mở miệng.
“Kẻ ngốc.” Kỷ Mộ Niên sờ lên gò má Sở Hi Du, nói.
Y nói xong lời này, lại bồi thêm một câu, “Thật sự là kẻ ngốc mà.”