Rừng Phượng Ngô trong cảnh nội Tây Nam của Bắc Phong, theo đồn đãi trong rừng có một tân tuyền, có thể khiến người thoát thai hoán cốt, cải tử hồi sinh. Sở Hi Đồng từng đọc được trong một quyển sách, sau khi xuất gia dạo chơi tứ phương, nhân duyên trùng hợp tìm được tung tích của tân tuyền, cũng nói tung tích của tân tuyền cho Sở Hi Du.
Chẳng qua lúc ban đầu chỉ là Sở Hi Đồng vô tình nói cho Sở Hi Du nghe, không ngờ hơn mười năm sau Sở Hi Du thật sự có cơ hội phải tìm kiếm tân tuyền, năm đó chỉ nói qua loa, hiện tại ngược lại không nhớ rõ lắm.
Trước mắt sinh mạng Kỷ Mộ Niên bị đe dọa, Sở Hi Du trực tiếp từ bỏ tính toán trở lại Nam Sở, ra lệnh cho Tiểu Vệ lập tức tập trung nhân mã còn lại, phân tán khắp nới tìm kiếm. Lại tiêu tiền mua một cỗ xe ngựa rộng rãi, an trí Kỷ Mộ Niên trên xe ngựa, dựa theo trí nhớ ngày xưa tìm kiếm rừng Phượng Ngô.
Kỷ Mộ Niên tuy có Tục mệnh đang giữ được chút hơi thở, nhưng ngũ tạng lục phủ bị tổn thương, không quá hai ngày, thân thể liền lần dần suy sụp, thức ăn mà Sở Hi Du vất vả đút vào từng chút một cũng nôn ra hết, đôi mắt lõm sâu xuống, sắc mặt tái nhợt giống như người chết.
Nếu không nghĩ biện pháp cứu chữa, chỉ sợ còn chưa tìm được tân tuyền, Kỷ Mộ Niên liền phải mất mạng.
Một năm trước, mỗi ngày Sở Hi Du đều nghĩ làm thế nào để cho Kỷ Mộ Niên chết, nhưng hôm nay Kỷ Mộ Niên thật sự sắp chết, trong lòng lại trống rỗng, khó chịu đến đòi mạng.
Hắn hận Kỷ Mộ Niên sao lại ngu ngốc như vậy, cư nhiên mạnh mẽ xông vào chiến cuộc giữa hắn và Kỷ lão, nhưng nếu không có Kỷ Mộ Niên ngăn cản hai chưởng kia, lúc này người nằm xuống rất có thể là chính mình.
Kỷ Mộ Niên chính là một bộ tính khí người tốt như vậy, khiến cho Sở Hi Du vừa đau lòng lại vừa tức đến ngứa răng.
Cũng bởi vì loại tính tình thế này của người này, y mới không thể ở cùng một chỗ mới tên Hoàng đế ngu ngốc kia của Bắc Phong, lòng vòng xoay chuyển, cuối cùng đến trước mắt Sở Hi Du hắn.
Sở Hi Du không phải là Long Nghệ, không phải là Chung Túc, càng không phải là Kỷ Mộ Niên, thứ mà hắn muốn, sẽ hung hăng bắt lại, sẽ không buông tay, không tiếc bất cứ giá nào.
Hắn mỗi sáng sớm sẽ kiên trì truyền chân khí vào trong cơ thể Kỷ Mộ Niên, hóa giải một phần thương thế của Kỷ Mộ Niên, nhưng mỗi một lần vận công, đều là chân khí trong cơ thể tiêu hao gần hết, ôm lấy Kỷ Mộ Niên ngồi trong xe ngựa một lúc thật lâu, mới khôi phục lại chút nguyên khí.
Kỷ lão thu hết nhất cử nhất động của Sở Hi Du vào trong mắt, lại thấy cảnh tượng thê thảm của nhi tử mình, tiếp tục trầm mặc im lặng.
Thấy Sở Hi Du mỗi ngày mệt mỏi, Kỷ lão cũng san sẻ một phần. Hai người thay phiên nhau chiếu khán Kỷ Mộ Niên, truyền chân khí trong cơ thể, chỉ cầu nhanh một chút tìm được tung tích của tân tuyền.
Chưa tới ba ngày, Kỷ Mộ Niên không có nửa điểm chuyển biến tốt, hơi thở càng trở nên yếu ớt, ngực hoàn toàn không thấy phập phồng nữa.
Sở Hi Du mặc dù có phải vào Quỷ Môn quan cũng muốn giành lấy tính mạng Kỷ Mộ Niên trở về, nhưng nhìn tình hình hiện tại của Kỷ Mộ Niên, trong lòng dâng lên từng trận chua xót, tuyến lệ chỉ trực trào ra, nhìn mặt Kỷ Mộ Niên, thần sắc trở nên mê mang.
Hắn nhìn mặt Kỷ Mộ Niên, đưa tay sờ mái tóc Kỷ Mộ Niên, nhớ tới đoạn thời gian được Kỷ Mộ Niên chăm sóc ngày trước, ngay cả khi đó bản thân không có trí nhớ, lại cũng là thời khắc hắn vui vẻ nhất.
Sở Hi Du đang nhớ lại chuyện cũ giữa hắn và Kỷ Mộ Niên, xe ngựa đang đi chợt dừng lại, phía trước truyền tới thanh âm ngựa hí, sau đó không đi tiếp nữa.
“Thế nào?” Sở Hi Du ổn định thân thể của hắn và Kỷ Mộ Niên, trầm giọng hỏi.
Tiểu Vệ ở phía trước đánh xe nghe hỏi, lúc này mới vén màn xe, thấp giọng nói, “Thái tử, có người cản đường.”
“Người nào?” Sở Hi Du trầm mâu hỏi lại.
“Là… Là người của Tam hoàng tử.” Tiểu Vệ do dự nói.
Tam hoàng tử từng sai người đến Phong Vũ lâu treo thưởng vạn lượng cho thủ cấp của Sở Hi Du, lúc này đột nhiên xuất hiện trong nội cảnh của Bắc Phong, lại nằm ngoài dự liệu.
Trong lòng Sở Hi Du xoay chuyển, đặt Kỷ Mộ Niên nằm an ổn trên tháp trong xe ngựa, nói với Kỷ lão, “Kỷ tiền bối, bổn điện hạ còn có việc phải xử lý, Kỷ Mộ Niên liền giao ngươi chiếu khán trước.”
Kỷ lão bởi vì chuyện của Kỷ Mộ Niên, ngăn cách trong lòng đối với Sở Hi Du cũng vơi đi một ít, nghe vậy gật đầu.
Sở Hi Du lúc này mới yên tâm, đi ra ngoài xe.
Hắn vừa mới vén rèm xe, liền thấy trước xe một nhóm cấm quân Nam Sở, đều mặc phục sức Bắc Phong. Người dẫn đầu nói nói cười cười, sau đó ánh mắt rơi trên người mình.
Người này tướng mạo có ba phần tương tự Sở Hi Du, nụ cười lại có bảy phần cực kỳ giống vẻ mặt Sở Hi Du. Sở Hi Du vừa gặp, cùng cười một tiếng nói, “Tam đệ, đã lâu không gặp.”
Nam Sở Tam hoàng tử nhìn mặt Sở Hi Du, gật đầu nói, “Nhị ca, biệt lai vô dạng.”
Y vừa nói chuyện, đám cấm quân bên cạnh cũng dần dần bao vây xe ngựa, bày ra trận thế. Sở Hi Du ở một bên lặng lẽ nhìn, nhướng mày cười nói, “Tam đệ, ngươi làm gì vậy?”
Nam Sở Tam hoàng tử chỉ là cười cười, cách một lúc lâu, thấy thần sắc Sở Hi Du không chút sợ hãi, mới chậm rãi nói, “Ta nghe nói ngươi ở đây tìm kiếm tung túc của tân tuyền…” Y nói đến đây thì ngừng lại, âm thầm nhìn chăm chú biến hóa trên mặt Sở Hi Du.
Sở Hi Du nghe vậy trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn cười nói, “Không ngờ Tam đệ tin tức linh thông như thế.” Hắn hơi dừng một chút, nghĩ thầm nếu Sở Hi Hử đã mở miệng, cũng không ngại thừa nhận nói, “Tam đệ nói không sai, bổn điện hạ đúng là đang tìm kiếm vị trí của tân tuyền.”
Hai người đều là người trong cung ra ngoài, Tam hoàng tử vốn luôn dưới quyền Sở Hi Du, nhưng từ khi Nam Sở Thái tử mất tích trong cuộc chiến Sở Phong, y ở lại Sở quốc bành trướng thế lực, đã có xu thế vượt qua Sở Hi Du. Lần này xuất hành, nhất định không phải là chỉ tìm Sở Hi Du nói chuyện phiếm, y thấy Sở Hi Du thừa nhận, cũng tực tiếp nói thẳng vào đề tài, “Tiểu đệ nghe nói Nhị ca tìm kiếm vị trí của tân tuyền, cũng đặc biệt phái người hỗ trợ truy tìm một phen.” Y vừa nói vừa đưa một tay ra, trong tay cầm một quyển trục, vừa cười vừa nói, “Cũng là tiểu đệ vận khí tốt, ngược lại để ta tìm được dấu vết của tân tuyền.”
Quyển trục kia của y, không cần phải nói là một bức bản đồ. Sở Hi Du mâu quang siết chặt, cách hồi lâu mới cười nói, “Khó được lúc Tam đệ có lòng như thế, lòng bổn điện hạ xin nhận.”
Tam hoàng tử nghe vậy lắc đầu cười ha ha nói, “Nhị ca đừng khen ta, lần này ta đi tìm tung tích của tân tuyền, bất quá là vì lấy lòng Nhị ca, cũng muốn trao đổi một món đồ với Nhị ca thôi.”
Sở Hi Du biết Tam hoàng tử nếu đã hạ lệnh đuổi giết mình, nhất định sẽ không đơn giản bỏ qua chuyện này, nghe vậy nhướng mày nói, “Vật gì?”
Tam hoàng tử cầm quyển trục trong tay nghiền ngẫm một lúc, cuối cùng khóe miệng cong lên, cười nói. “Hổ phù, còn có ngọc ấn Thái tử.”
Hai vật này y nói, mỗi một món đều là vật đại diện cho địa vị của Sở Hi Du. Sở Hi Du trầm mâu, không nói.
Tam hoàng tử nói, “Nhị ca võ công cao cường, tiểu đệ biết nếu là cứng rắn cướp về cũng không thể đạt được những thứ này, chẳng qua Nhị ca đã có nửa năm không trở về Nam Sở, Nam Sở đã không còn là thiên hạ của Sở Thái tử…” Y nói đến thực tiếc hận, nhưng khóe mắt rõ ràng là mang theo ý cười, nói tiếp, “Không biết ý Nhị ca như thế nào?”
Sở Hi Du chỉ là trầm mặc, cũng không biết qua bao lâu, lúc này chợt cười một tiếng, cúi đầu gọi, “Tiểu Vệ.”
“Có thuộc hạ.” Tiểu Vệ vội vàng lên tiếng.
“Đi lấy ngọc ấn và Hổ phù của ta tới đây.” Sở Hi Du nói.
Tiểu Vệ sửng sốt, cho là mình nghe lầm.
Sở Hi Du giơ một tay lên, chờ Tiểu Vệ dâng đồ vật lên.
Tiểu Vệ lúc này mới chợt hiểu, nhìn Sở Hi Du nói, “Thái tử… Cái này…”
“Cứ đưa ra là được.” Sở Hi Du lặp lại.
“…” Tiểu Vệ im lặng, nhìn sắc mặt Sở Hi Du, lúc này mới cắn răng, xoay người đi tìm hành trang.
Tam hoàng tử cũng không ngờ Sở Hi Du đáp ứng sảng khoái như vậy, y vốn đã bày đủ lại quân cờ, muốn bắt được thực quyền của Nam Sở Thái tử, nhưng Sở Hi Du chỉ trong nháy mắt liền bỏ qua một thân vinh hoa phú quý, đi tới trước mặt mình, đưa đồ vật trong tay đến nói, “Tam đệ có thể nhìn rõ, đây là vật gì không?”
Trong lòng bàn tay hắn là một ngọc ấn một Hổ phù, đều hết sức tinh sảo. Tam hoàng tử nhìn tình huống trước mắt cũng không khỏi sửng sốt.
Sở Hi Du cười nhạt, lại vươn ra một tay nói, “Kính xin Tam đệ giao tung tích của tân tuyền cho Nhị ca.”
Tam hoàng tử thu lại ý cười, chậm rãi đặt bản vẽ có tung tích của tân tuyền lên tay Sở Hi Du, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm sắc mặt Sở Hi Du.
Sở Hi Du không có biểu tình gì, y theo đối thoại của hai người trước đó, ngọc ấn và Hổ phù đều đồng thời giao cho Tam hoàng tử, mở quyển trục ra nhìn kỹ, mới cười nói, “Nếu chuyện của Tam đệ đã làm xong, xin mời trở về đi, ta cáo từ trước.”
Dứt lời, Sở Hi Du cầm lấy quyển trục, bước vào bên trong xe ngựa.
Hai người trao đổi không tới một khắc thời gian, lại trò chuyện vô cùng hài hòa. Sở Hi Du cầm quyển trục, nhìn vị trí đánh dấu bên trên bản đồ, nói “Tiểu Vệ, đi theo phương hướng trên bản đồ.”
Tiểu Vệ vẫn còn cảm thấy khiếp sợ vì Thái tử điện hạ cứ như vậy giao ra quyền thế, lúc này nghe vậy liền ‘Hả’ một tiếng.
“Càng sớm càng tốt.” Tầm mắt Sở Hi Du thẳng tắp nhìn về phía Kỷ Mộ Niên, “Hắn không kiên trì được bao lâu.”
Tiểu Vệ lúc này mới kịp phản ứng, liền đổi phương hướng, giục ngựa chạy đi.
Không có lệnh của Tam hoàng tử, cấm quân Nam Sở cũng không dám ngăn trở xe ngựa đi về phía trước, rối rít tránh ra một bên. Tam hoàng tử cầm Hổ phù và ngọc ấn, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nhìn về phương hướng xe ngựa rời đi.
Bụi xe cuồn cuộn, không còn thấy thân ảnh của Sở Hi Du, tựa như những chuyện vừa phát sinh là chuyện trong mộng ảo.
Xe ngựa đi được một đoạn, rốt cục thoát khỏi tầm mắt thủ hạ nhân mã của Tam hoàng tử, Tiểu Vệ ở bên ngoài đánh xe nhịn không được lên tiếng hỏi, “Thái tử điện hạ, ngài đây là muốn buông tha cho địa vị ở Nam Sở sao?”
Nếu Tam hoàng tử cầm những thứ kia trở về Nam Sở, Thái tử điện hạ mà mình một lòng phục vụ sợ rằng sẽ không còn địa vị như trước kia, thế lực lập tức rơi xuống ngàn trượng, khó khăn lan tràn.
Lời này y nói cũng là suy nghĩ của Kỷ lão, lúc này nghe có người đặt câu hỏi, không khỏi đưa mắt nhìn người trẻ tuổi ngồi bên cạnh.
Sở Hi Du nghe vậy, nhàn nhạt cười một tiếng, nhìn phương hướng dẫn tới tân tuyền trên bản đồ, lại không khỏi buồn cười nói, “Hổ phù và ngọc ấn đều là vật chết, Sở Hi Hử muốn, cho hắn là được.” Hắn dứt lời, ánh mắt nhìn về hướng Kỷ Mộ Niên nói, “Bổn điện hạ còn biết phân biệt đâu là quan trọng.”
Hắn nói xong câu sau cùng, hai người ở đó lại lâm vào trầm mặc, không nói thêm gì nữa.
Xe ngựa lên đường không ngừng nghỉ, thẳng hướng tân tuyền mà đi, qua một đêm, lúc ngày gần tờ mờ sáng, phía trước xe Tiểu Vệ chợt ‘Hu’ một tiếng, dừng xe ngựa lại.
Rạng sáng, bốn phía yên tĩnh, thanh âm bên ngoài cho dù nhỏ cũng hết sức rõ ràng, Sở Hi Du chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, lập tức vén rèm xe lên.
Mặt trời buổi sớm mai cũng không quá sáng rõ, xuyên thấu qua rừng cây rậm rạp chằng chịt, in xuống mặt đất. Trên mặt đất còn có đôi chỗ lóe lên ánh sáng lấp lánh, rọi vào mi mắt Sở Hi Du.
Mâu quang Sở Hi Du cũng lần theo ánh sáng chớp động, trong nháy mắt nhảy xuống xe ngựa, dọc theo tiếng nước chảy vội vã bước tới.
Qua hồi lâu, Sở Hi Du chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, chỉ thấy trước nguồn nước có một cây đại thụ nhô lên, lá cây vàng rực, sáng rọi động lòng người. Thân cây này vươn lên tận trời, là một cây ngô đồng hiếm thấy, theo tin đồn trong rừng Phượng Ngô có một cây ngô đồng, là nơi Phượng hoàng sinh sống, cây cao che trời, nói vậy cây ngô đồng trước mắt này hẳn chính là rừng Phượng Ngô rồi.
Trong lòng Sở Hi Du vui mừng, cũng không chậm trễ, xoay người vào bên trong xe ngựa, ôm Kỷ Mộ Niên ra, đi về phía dòng suối.
Hắn biết tân tuyền có tác dụng trị thương, liền mang theo Kỷ Mộ Niên đi vào trong nước, từ từ thả Kỷ Mộ Niên xuống, một tay giữ lấy thân thể Kỷ Mộ Niên, một tay múc nước suối tân tuyền.
Kỷ Mộ Niên hôn mê không thể ăn uống, Sở Hi Du theo phương pháp ngày trước, bản thân ngậm lấy một ngụm nước suối, đút vào trong miệng Kỷ Mộ Niên.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn cũng đút được cho Kỷ Mộ Niên ba bốn ngụm nước suối, mới dừng lại kiểm tra sắc mặt Kỷ Mộ Niên.
Đôi môi Kỷ Mộ Niên khô nứt, trên mặt còn có vết nước tràn ra từ khóe miệng, Sở Hi Du càng nhìn càng thấy cổ họng siết chặt, chỉ đành phải đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Hai người cũng không biết ngồi trong lòng suối qua bao lâu, đợi đến lúc mặt trời nhô lên cao, cả cánh rừng bị bao phủ bởi một vòng ánh sáng, Kỷ Mộ Niên mới hơi cử động một cái.
Trong nháy mắt, Sở Hi Du liền một lần nửa chuyển tầm mắt về trên người Kỷ Mộ Niên.
Sắc mặt Kỷ Mộ Niên trắng bệch, hai mắt nhắm chặt khe khẽ chuyển động, sau đó chân mày nhíu chặt, tựa như đang cực lực chịu đựng đau đớn nào đó.
Cùng lúc đó, Sở Hi Du cũng cảm giác trong bụng bốc lên một trận đau đớn.
Cỗ đau đớn kia khuấy động trong bụng, Sở Hi Du chỉ cảm thấy bụng của mình tựa như bị ai đó siết chặt một phen, gần như không thể giữ vững thân thể Kỷ Mộ Niên.
Hắn cũng từng nghe Sở Hi Đồng nói về tác dụng phụ của nước suối này, đau đớn lần này có lẽ là vì nguyên nhân đó, chỉ đành phải chống đỡ tinh thần, ôm lấy thân thể Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên nhẹ giọng nỉ non một tiếng, sau đó thân thể hơi co quắp, rúc vào trong ngực Sở Hi Du.
Sở Hi Du chỉ có thể cố sức ổn định thân thể, hung hăng ôm chặt Kỷ Mộ Niên, nhịn xuống thống khổ trong bụng.
Kỷ Mộ Niên của hắn, cũng sắp tỉnh rồi.
Sở Hi Du cắn răng, trong lòng nghĩ.
Kỷ lão cũng lẳng lặng đi tới bên cạnh bờ suối, nhìn hình ảnh hai người ngực dán ngực, tựa sát vào nhau, không khỏi trong lòng hoảng hốt, hai người nam nhân trước mắt ở cùng một chỗ, lại không có nửa điểm bài xích. Kỷ lão nhìn triệu chứng của Kỷ Mộ Niên, bộ dáng hẳn là sắp tỉnh, cuối cùng thở dài một tiếng, quay lưng lại, chậm rãi rời đi.
Lão nhân bước chân càng đi càng xa, chỉ còn lại một thân ảnh mờ nhạt.
Trong tân truyền chỉ còn lại hai người Kỷ Mộ Niên và Sở Hi Du.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đau đớn do tác dụng phụ của tân tuyền mang đến dần dần hòa hoãn lại. Sở Hi Du lúc này mới từ từ buông lỏng vòng tay đang ôm Kỷ Mộ Niên, chậm rãi thở phào một cái.
Có thần lực của tân tuyền, sắc mặt Kỷ Mộ Niên từ từ trở nên hồng hào, không còn vẻ trắng bệch như tờ giấy trước đó nữa. Sở Hi Du mắt thấy Kỷ Mộ Niên mi mục như họa, đợi đến lúc đau thắt trong bụng trở lại bình thường, cũng không nhẫn nại được nữa, nhẹ nhàng hôn lên má Kỷ Mộ Niên.
Vốn chỉ định hôn một cái liền thôi, nhưng không biết là bởi vì nguyên nhân Kỷ Mộ Niên sắp tỉnh lại mà hưng phấn, hay bởi vì hai ngươi thân thể va chạm, Sở Hi Du chỉ cảm thấy hạ thân mình càng thêm có xu thế ngẩng đầu.
Sở Hi Du đối với phản ứng của thân thể vô cùng ngạc nhiên, lại thấy Kỷ Mộ Niên ở trước mắt, càng không muốn buông tay, từ từ vươn lưỡi ra, liếm một bên mặt của Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên ngủ thật lâu, lúc có lại ý thức, chỉ cảm thấy trước bụng có một vật thể lửa nóng chỉa vào, sau đó trên má lại truyền tới xúc cảm dính ướt, cách một lúc lâu, đầu óc hỗn độn mới kịp phản ứng, trong lòng bị dọa đến giật mình, lập tức mở mắt ra, thấy Sở Hi Du đưa lưỡi tới, mí mắt nhảy dựng, lúc này trầm giọng quát lên, “Sở Hi Du, ngươi đang làm gì!”
Y tỉnh lại vô cùng đột nhiên, hình như cũng hù cho Sở Hi Du giật mình. Nhưng hắn thấy Kỷ Mộ Niên mở mắt, sau đó lại thấy đôi con ngươi tràn ngập ý giận, có một loại mừng rỡ không nói nên lời, trong nháy mắt liền nhướng mày, ở bên tai Kỷ Mộ Niên khẽ cười nói, “Ngươi nhìn không ra sao, ta còn muốn ngươi một lần nữa.”
Người khác nếu là bệnh nặng mới khỏi, người ta phải chiếu cố đến khi nào khỏe lên mới muốn gì thì muốn. Nhưng Sở Hi Du thấy Kỷ Mộ Niên vừa tỉnh, liền lập tức lên tiếng kích thích, trên đời này, cũng chỉ có một mình hắn mới có thể mở miệng nói ra được.
Kỷ Mộ Niên nghe vậy, trong nháy mắt trợn tròn mắt. Y cũng không để ý trước đó phát sinh chuyện gì, vừa giận vừa sợ, lập tức đẩy Sở Hi Du ra.
Cánh tay Sở Hi Du còn ôm lấy vai Kỷ Mộ Niên, không kịp phòng bị lực đạo của Kỷ Mộ Niên, vừa bị y đẩy một cái, cả hai người liền lập tức ‘ào’ một tiếng té ngã trong nước.
Hắn cho dù đang bị sặc nước, nhưng thấy Kỷ Mộ Niên cũng vì vậy mà ngã theo đè trên người mình, lại nhẹ giọng cười thành tiếng.
Kỷ Mộ Niên đè trên người Sở Hi Du, vừa đúng lúc đè lên vị trí giữa hai chân của Sở Hi Du, trong lòng tức giận không chịu nổi, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên vươn tay bắt lấy phân thân đang dâng trào của Sở Hi Du, siết mạnh một cái.
Sở Hi Du ‘Ui da’ một tiếng, toàn bộ thân thể cũng theo đó co lại, nhưng vẫn không nhịn được cười nhẹ thành tiếng.
Hai đầu mày Kỷ Mộ Niên dựng ngược, nhìn chằm chằm Sở Hi Du đang càn rỡ bật cười, oán hận nói, “Sở Hi Du, ngươi đừng cho là ta không làm gì được ngươi.”
Sở Hi Du nghe vậy chỉ cười không nói, ngược lại ngẩng đầu lên hôn trộm một bên mặt của Kỷ Mộ Niên một cái, một lúc sau mới cười nói, “Kỷ Mộ Niên, bổn điện hạ thích ngươi.”
Lời bày tỏ trắng trợn thế này, cho dù Kỷ Mộ Niên đang tức giận ngập đầu, nghe vậy cũng không khỏi sửng sốt, trong lòng chợt mềm xuống, ngoài miệng lại cứng rắng nói, “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!” Dứt lời, lập tức đứng dậy muốn xoay người rời đi.
Trong nháy mắt Sở Hi Du liền kéo tay Kỷ Mộ Niên lại nói, “Ta nói ta thích ngươi.”
Trong lòng Kỷ Mộ Niên lại kinh hoảng.
Sở Hi Du một lần nữa lặp lại, “Kỷ Mộ Niên, ngươi vẫn chưa rõ sao?” Hắn hung hăng nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng nói, “Sở Hi Du ta thích Kỷ Mộ Niên ngươi.”
Ban ngày ban mặt, cư nhiên lại minh mục trương đảm như thế… Kỷ Mộ Niên trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời đối với loại tỏ tỉnh trực tiếp như vậy không biết đáp lại thế nào.
Y nhớ lại ngày trước Sở Hi Du lúc còn mất trí nhớ, cũng từng nói giống như vậy, nhưng hôm nay Sở Hi Du lại rõ ràng như thế bày tỏ, lại khiến y giận đến giơ chân, đồng thời sinh ra vài phần bất đắc dĩ, cùng với một chút động tâm.
Sở Hi Du nhân cơ hội một lần nữa kéo Kỷ Mộ Niên còn đang kinh sợ lại bên mình, cả người dán lên, cười nói, “Kỷ Mộ Niên, ta muốn ngươi…” Hắn dừng lại một chút, dùng vật lửa nóng dưới hạ thân cọ cọ bắp đùi Kỷ Mộ Niên, cười nói, “Hôm nay là một ngày đáng giá kỷ niệm, không bằng chúng ta…”
Lời này hắn còn nói chưa xong, chỉ thấy trên mặt Kỷ Mộ Niên bốc lên một trận ửng hồng, nghiến răng nghiến lợi ngăn lại thân thể Sở Hi Du, hung ác nói, “Sở Hi Du, đây chính là ngươi nói, món nợ của ta, ngươi còn chưa trả hết.”
Sau khi Sở Hi Du nghe xong, cũng chỉ cười một tiếng, mặc cho Kỷ Mộ Niên đè trên người mình.
Nếu có một nghìn loại phương pháp có thể khiến Kỷ Mộ Niên ở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ nhất nhất nếm thử đủ một nghìn loại phương pháp này. Huống chi trước mắt, còn có một phương pháp tốt nhất ——
Tiểu Vệ đang ở xa xa canh giữ thật lâu không thấy Kỷ Mộ Niên và Sở Hi Du trở lại, vốn định tới tìm hai người. Nhưng y vừa mới đi đến gần tân tuyền, liền thấy trong nước có thân ảnh của hai người lần lượt thay đổi, lập tức mở to mắt, trong lúc nhất thời không nói ra lời.
Nhìn dáng vẻ, Kỷ Mộ Niên hẳn là đã tỉnh…
Nhưng mà có kẻ nào vừa tỉnh lại liền…
Tiểu Vệ trừng hai mắt nhìn Thái tử điện hạ nhà mình ôm lấy cái kẻ nào đó vừa mới tỉnh lại, một lúc lâu mới kịp phản ứng, vội vàng dùng hai tay che kín mắt lại.
Cổ nhân có câu, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn…
Cảnh hoạt sắc sinh hương của Thái tử điện hạ và người kia, sao y có thể dám nhìn chứ.