[Anh Hùng Xạ Điêu Đồng Nhân] – [Khắc – Khang] – Sắc Mê Tâm Khiếu

Chương 13

Sáng sớm hôm sau, dưới khuyên giải của ta, hai ta thu xếp ổn thỏa, chuẩn bị khởi hành về Yến Kinh

Vào trong thành Lâm An, ta đang cùng Dương Khang nói đùa, bỗng nhiên thoáng thấy cô gái xiêm y đỏ tươi từ cửa khách *** đi ra, bộ dạng có vài phần giống Mục Niệm Từ, ta không khỏi ngẩn ra.

“Ngươi làm sao vậy?” Thấy thần sắc ta khác thường, Dương Khang hỏi.

“Không có gì, chúng ta đi thôi.” Ta cười ôn nhu với hắn. Có lẽ là hoa mắt chăng, làm sao trùng hợp như thế.

Đang ở cửa, cô nàng kia từ khách *** bước ra, vừa lúc chạm mặt nhau.

“Niệm Từ?” Dương Khang ngạc nhiên nói, tay bất giắc nắm chặt cổ áo, cần cổ đầy hồng ngân kia, đều là đêm qua ta lưu lại.

Mục Niệm Từ vừa thấy Dương Khang, thần sắc buồn vui lẫn lộn, nước mắt nhịn không được trào qua hốc mắt, thoáng nhìn thấy ta, lập tức biến sắc: “Vì sao ngươi cùng *** tặc này cùng một chỗ? Ngươi muốn trở về làm tiểu vương gia Kim quốc sao?” Trong giọng nói lại có thê lương oán hận không nói lên lời.

Dương Khang bị nói trúng tim đen, vô lời chống đỡ, mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Mục cô nương, ta còn chưa có làm gì quá phận với ngươi, ngươi làm sao biết ta *** á?” Khóe mắt ta hơi liếc, với giọng điệu ngả ngớn.

Mặt của Dương Khang đỏ bừng, quay đầu hung hăng liếc ta.

“Dương Khang, ngươi bận tâm tình cảm Hoàn Nhan Hồng Liệt dưỡng dục ta có thể lý giải được, nhưng không ngờ ngươi còn ném không được vinh hoa phú quý, ngươi đã quên ngày đó mình ở sông Lan nói thế nào sao? Lật lọng như thế, không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao?” Mục Niệm Từ không nói lời nào với ta, chỉ quay đầu hướng Dương Khang mà nói, hai hàng lệ trong chảy xuống, thật là một cành lê trong mưa xuân.

Dương Khang cúi đầu không nói, thần sắc khó xử. Ta lười dây dưa với cô gái này, nhưng những câu nàng nói đều đâm vào chỗ đau, bóc vết thương của hắn sâu hơn, sắc mặt ta trầm xuống, đáng muốn mở miệng, Mục Niệm Từ lại khóc: “Ta không yên lòng về ngươi, lại sợ Khâu đạo trưởng mất hứng, một thân một mình lén tìm ngươi, ngươi có biết dọc đường ta khổ sở bao nhiêu không? Không ngờ ngươi đúng là người tiên liêm quả sỉ, không có tim như vậy, ta thật sự, thật sự là…” Nàng khóc không thành tiếng, cắn răng quay đầu chạy đi.

“Niệm Từ!” Dương Khang gọi nàng một tiếng, chưa kịp phản ứng.

“Luôn như vậy, có tình ý sao?” Giọng ta mang đầy mỉa mai. Hắn quay lại liếc một cái, mày cau chặt, sóng mắt lưu chuyển, chưa kịp nói cái gì, đã đuổi theo Mục Niệm Từ.

Ta biết Mục Niệm Từ tốt với hắn, cũng như ta cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt vậy, nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu (Không cùng ý nghĩ không làm đại sự cùng nhau), ta cũng không thể để nàng vài ba câu thuyết phục Dương Khang lại được, cười lạnh một tiếng, ta cũng đuổi theo.

Đuổi đến giữa rừng cây nhỏ ngoại ô, xa xa thấy hai người lôi lôi kéo kéo. Ta không muốn làm cho Dương Khang khó xử, búng thân nhảy lên trên cây, nghe hai bọn họ nói chuyện. Nếu hắn có thể giải quyết thì thôi, nếu kéo kéo lôi lôi ta sẽ đem hắn về, từ đây về sau không để cho hắn cùng đám Khâu Xử Cơ gặp nhau.

“Ta chỉ vô tình gặp Âu Dương Khắc mà thôi!” Dương Khang lôi kéo ống tay áo Mục Niệm Từ, không cho nàng rời đi.

“Ta không muốn nghe ngươi nói!” Mục Niệm Từ khóc lớn.

“Niệm Từ, hãy nghe ta nói,” Dương Khang ôn nhu nói, “Ngươi vì ta chịu nhiều khổ cực, ta thương tiếc; tâm ý của ngươi với ta, ta làm sao không hiểu. Tâm ý của ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?”

Thật là độc thoại làm riết thành quen, từng chữ đều khoét tim.

Mục Niệm Từ ngừng nức nở, vẻ mặt dịu xuống một chút, thấp thoáng lộ vẻ thẹn thùng.

“Được rồi, đừng khóc nữa,” Dương Khang cười hi hi dỗ dành nói, “Ngươi cười nhìn rất đẹp.”

Mục Niệm Từ phì cười ra tiếng, thân thể thả lỏng đề phòng, Dương Khang nắm lấy tay nàng, tiện thể hắn hôn lên mặt một cái. Má nàng hồng lên, thuận thế rúc vào trong lòng Dương Khang, bên nhau như keo như sơn.

Ta đứng trên cây, lạnh lùng nhìn hết thảy, trước mắt cảnh tượng ngọt ngào chàng chàng thiếp thiếp như băng lạnh chạy vào tim ta, nơi cuồng nhiệt tối qua chưa trút hết. Gió lướt qua tay áo, bay loạn, như nỗi bất kham của ta.

Hai tay của hắn ôm ấp Mục Niệm Từ, đối diện phương hướng của ta, trong ánh mắt lộ vẻ mê loạn đau khổ.

Tâm ý của ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?

Tâm ý của ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?

Là ta ép buộc hắn sao? Ta không phải một người tình cảm lê thê, hắn cũng không phải; ta không hỏi, hắn cũng chưa nói. Là ta hiểu lầm sao, mi kia vì đau đớn nhíu lại, nụ cười ta tà tà kia khóe môi nhếch lên, bất quá một màn phong nguyệt (ở đây chỉ tình yêu) mới lạ không được dung thứ?

Bỗng dưng ngực bị bắn trúng đau đớn, ta cúi thấp người, thiếu chút nữa là bị té xuống. Như một cái mặt nạ dưới chấn động kịch liệt vỡ vụn leng keng, chưa bao giờ yếu đuối cùng khó coi bị chính mình phát hiện nháy mắt không có chỗ che giấu, thê lương như ác quỷ dưới ánh mặt trời, ti tiện như hạt bụi vờn theo gió. Ta chỉ là một vai diễn như vậy thôi sao, ta là vai diễn gì? Tự cho là vì người khác an bài hết thảy, ta tính cái gì đây?

Cảm nhận hoàn toàn xa lạ, khuất nhục, đủ để đem ta đè xuống đất, ta không đủ sức.

Nhưng ta muốn bước nhưng lại không nhấc chân, cho đến khi người dưới tàng cây, hai môi chạm vào nhau.
Bình Luận (0)
Comment