Editor: Yuri Ilukh
"Cậu, cậu, cậu ơi...." Bảo Bảo đang không ngừng hướng về phía Cửu Liên chân quân gọi, nếu không phải Vân Hoạ cảm nhận được vẻ mặt lạnh nhạt của Cửu Liên chân quân, ôm chặt lấy Bảo Bảo không bỏ thì Bảo Bảo đã bay về phía anh rồi.
"Im lặng!" Cửu Liên chân quân lạnh băng quát.
"..." Bảo Bảo đáng thương chớp mắt, có chút không xác định quay đầu nhìn về phía Vân Hoạ, "Cậu tớ hình như không thích tớ thì phải?"
"Tớ.... tớ cũng không biết" Đây là cậu của cậu sao mà tớ biết được.
"Sư đệ? Đây là cháu ngoại của đệ?" Phong Dã Chân Nhân buồn cười chỉ vào Bảo Bảo hỏi, "Ồ, thì ra là một con Lôi Viêm Thần Điểu, nhìn hình dáng thì chắc là mới phá xác không lâu".
"Bảo Bảo hôm nay mới vừa phá xác liền phi thăng, mẹ nói phi thăng rồi thì lên đây tìm cậu" Bảo Bảo cố chấp nhìn về phía cậu mình, mẹ từng nói cậu sẽ rất thích mình.
"Huynh nhớ đệ có một em gái ở hạ giới, có phải..."
"Câm miệng!" Cửu Liên chân quân nhìn băng tuyết đầy đất còn chưa kịp tan đi, lạnh lùng cắt ngang lời nói của Phong Dã Chân Nhân.
Phong Dã Chân Nhân thấy vẻ mặt của sư đệ không đúng, thì biết mình nói sai. Ông cũng thật là, biết em gái của sư đệ đã sớm ngã xuống mà còn nhắc tới việc này. Nhưng con chim nhỏ này, giả mạo ai không giả lại đi giả mạo người cuồng em gái như Cửu Liên. Cửu Liên Chân Quân nhìn vào một người một chim trong kết giới ở Đăng Tiên Đài, một con yêu và một cái linh khí. Cửu Liên Chân Quân nhấp môi, giơ tay hướng xuống mặt đất, bông tuyết đầy đất bỗng nhiên bay lên, hội tụ trong bàn tay của anh, nháy mắt hoá thành một quả cầu băng màu xanh.
Cửu Liên Chân Quân đưa viên cầu băng ra phía trước, lên tiếng hỏi, "Thứ này là của các ngươi?"
Cô bé Vân Hoạ bị doạ không dám ngẩng đầu nhìn Cửu Liên Chân Quân, cô bé cảm thấy người cậu này của Bảo Bảo thật là khủng khiếp, trong cơ thể lại có sức mạnh to lớn.
"Là của con. Mẹ cho con, bảo con khi nào phi thăng thì phóng thích hàn băng tinh phách này ra, mẹ nói bên trong có tinh huyết của cậu. Như vậy cậu sẽ cảm ứng được, sẽ tới đón con về" Bảo Bảo tủi thân nói, tại sao cậu lại không để ý tới mình.
Lời nói có vẻ đúng, chứng tỏ viên hàn băng tinh phách này không bị người khác cướp đi, nhưng mà nếu Nhất Diệp và Vũ Thiên Huyền có con thì cũng không thể là một con Lôi Viêm Thần Điểu được.
"Ngươi tên gì?" Cửu Liên chân quân hỏi.
"Bảo Bảo" Bảo Bảo trả lời.
Bảo Bảo? Đây là cái tên quỷ gì.
"Mẹ ngươi tên là gì?" Cửu Liên Chân Quân tiếp tục hỏi.
"Hoa Nhất Diệp, mẹ con tên là Hoa Nhất Diệp, ngài là cậu con Hoa Cửu Liên sao?" Bảo Bảo nghi ngờ, người trước mặt có phải là cậu của mình hay không, tuy rằng người này là người đẹp trai nhất ở đây.
"Sư đệ, hình như đây thật sự là cháu của đệ" Phong Dã Chân Nhân nói.
"Nhất Diệp không thể sinh ra con của yêu tộc, hơn nữa con bé cũng không có thời gian" Nghĩ đến Nhất Diệp chỉ có 20 năm tuổi thọ, không biết bây giờ đã luân hồi đi đâu rồi thì trong lòng Cửu Liên Chân Quân chỉ còn lại đau xót. Là bởi vì anh, nếu không phải vì cứu anh thì Nhất Diệp với tư chất vô cùng tốt đã có thể phi thăng rồi.
"Nếu không phải cháu ngoại của đệ thì đây cũng là Lôi Viêm Thần Điểu, nếu bắt về được một con thì cũng là công lớn đối với tông môn đó" Phong Dã Chân Nhân nói, "Hơn nữa, đứa nhỏ này hình như nhận đúng người, hay là..."
Cửu Liên cau mày, đang muốn cự tuyệt thì thấy mấy người bay tới, vừa chạm đất đã kêu gào với Phong Dã Chân Nhân, "Phong Dã Chân Nhân, con Lôi Viêm Thần Điểu này nhà ai có thể đoạt được thì phải xem bản lĩnh đã".
"Tống Đào sư huynh cũng tới sao?" Phong Dã Chân Nhân cười ha hả nói.
"Tung tích của Lôi Viêm Thần Điểu trước nay khó tìm, bỗng nhiên có một con không biết lý do gì phi thăng thì nhà ai mà không muốn" Một người đàn ông khác mặc đồ màu xanh đen lên tiếng.
"Chi bằng cho Thanh Dược Môn chúng tôi đi, nếu mọi người hôm nay nhường thì Thanh Dược Môn tình nguyện đưa cho mỗi tông môn ở đây mười viên đan dược thiên phẩm" Một nữ tu của Thanh Dược Môn lên tiếng.
"Bày trận thật lớn..."
Tin tức tại Đăng Tiên Đài xuất hiện một con Lôi Viêm Thần Điểu trẻ con truyền đi làm thế lực khắp nơi tập hợp, mỗi người đều muốn bắt được Lôi Viêm Thần Điểu. Cửu Liên Chân Quân không đồng ý với việc người khác muốn dựa vào cách này để né tránh lôi kiếp, nếu là lôi kiếp thì tự mình phải vượt qua, đó mới là sức mạnh chân chính.
Cửu Liên Chân Quân cau mày nhìn về một người một chim trong kết giới, đặc biệt là con chim kia, tại sao rõ ràng là một đôi mắt chim mà lại làm thần hồn anh rung động, giống như thật sự có chút liên hệ.
Bảo Bảo và Vân Hoạ nghe được bọn họ nói chuyện thì sớm biết mấy người này muốn bắt mình. Bảo Bảo đã sớm cảm nhận được nhân tu ở đây đều có tu vi cao hơn so với cậu, cậu căn bản không đánh lại, phải làm sao bây giờ, mẹ đã nói là cậu của mình sẽ tới đón, nhưng vẫn chưa nói sẽ có người tới bắt mình, làm sao bây giờ?
Bảo Bảo bất lực nhìn về Cửu Liên Chân Quân trong đám người.
Cửu Liên chân quân nhíu mày, sao anh lại cảm nhận được sự tủi thân trong đôi mắt tròn xoe kia nhỉ, anh bực bội đi về phía trước vài bước rồi hỏi, "Em gái ta không thể sinh hạ ra ngươi, nhưng đã để lại hàn băng tinh phách của ta cho ngươi chứng tỏ ngươi có chút quan hệ sâu xa với Nhất Diệp. Ngươi nói cho ta mối liên hệ đó, nếu ngươi không nói dối thì ta sẽ giúp ngươi chạy" Coi như là cảm ơn con chim nhỏ này nói tin tức của Nhất Diệp cho mình.
"Cửu Liên Chân Quân, cậu có ý gì?" Những người còn lại nghe xong thì náo loạn chất vấn.
Cửu Liên Chân Quân không thèm để ý.
"Cậu, con thật sự là con ruột của mẹ, con không nói dối, con chính là, con ngây người trong bụng mẹ hơn bảy trăm năm mới ra ngoài" Bảo Bảo vô cùng muốn khóc, tại sao cậu lại không tin mình là con của mẹ chứ.
Cửu Liên cau mày, sắc mặt có chút khó coi, 700 năm ư, càng không có khả năng.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo, Dì Nhất Diệp có cho cậu đồ vật gì để chứng minh không?" Vân Hoạ đã nhìn ra người đàn ông trước mặt thật lòng muốn giúp bọn họ, còn những người khác đều muốn bắt Bảo Bảo.
"Mẹ nói cậu sẽ đến tìm tớ, nhưng lại không nói phải làm sao để chứng minh" Bảo Bảo tủi thân nói.
"Thử máu được không?" Vân Hoạ hỏi.
"Bác Bạch Hổ nói dòng máu con người của tớ bị dòng máu yêu tộc áp chế nên tớ mới thành một con Lôi Viêm Thần Điểu thuần chủng, không chứng minh được" Bảo Bảo nói.
Vân Hoạ cũng không tìm được ý nào khác.
Cửu Liên nhìn Bảo Bảo, thấy Bảo Bảo tủi thân sắp khóc thì trong lòng anh run rẩy. Với tu vi hiện giờ của anh thì động lòng là điều không có khả năng, nhưng vừa rồi trong lòng anh vẫn luôn không yên.
"Nói một chuyện có thể chứng minh mẹ ngươi là em gái ta" Cửu Liên lại cho con chim này thêm một cơ hội.
Bảo Bảo lập tức hồi ức lại, chỉ chốc lát liền nhớ tới một chuyện, "Mẹ nói khi cậu còn nhỏ đã bắt cóc trưởng lão của Đan Tông, ép ông ấy luyện cực phẩm mỹ nhan đan cho mẹ".
Mọi người đều quay đầu tập thể nhìn về phía Cửu Liên Chân Quân, thì ra cậu ta còn có thể làm loại chuyện này.
Cửu Liên Chân Quân nhướng mày không nói chuyện.
"Mẹ nói, rõ ràng cậu tự mình muốn đi chơi nhưng lại cố tình lấy cớ nói rằng muốn ra ngoài bắt mẹ trở về tu luyện, kết quả tìm được mẹ rồi thì lại ở bên ngoài dẫn mẹ đi chơi vài thập niên. Khi trở về sư môn thì nói dối là tìm mẹ quá khó" Bảo Bảo nói tiếp.
Mọi người lại tập thể nhìn về phía Cửu Liên Chân Quân lần nữa, thì ra cuồng ma tu luyện cũng thích lười biếng.
Cửu Liên Chân Quân tin.
"Còn nữa, mẹ nói lúc cậu ở Nguyên Anh Kỳ, từng lén đi ma giới, bị rất nhiều nữ ma tu...."
"Được rồi" Cửu Liên Chân Quân quở mắng, "Không phải bảo ngươi chỉ nói một chuyện thôi sao?"
"Sư đệ, nữ ma tu làm sao thế?" Phong Dã Chân Nhân ngửi được mùi ngon.
Cửu Liên lạnh lùng nhìn ông ta một cái, Phong Dã Chân Nhân thức thời nói sang chuyện khác, "Đây thật sự là cháu ngoại của đệ sao?"
"Ừm" Cửu Liên xoay người đi tới gần kết giới, vươn tay nói, "Ra đây".
"Cậu?" Bảo Bảo kinh hỉ gọi.
"Cậu mang con rời đi" Cửu Liên Chân Quân nhẹ nhàng gật đầu.
Bảo Bảo vẫy cánh nhào vào lồng ngực Cửu Liên Chân Quân, làm nũng gọi, "Cậu, cậu ơi..."
Cô bé Vân Hoạ nhút nhát, sợ sệt đi ra khỏi kết giới, cô bé không dám lôi kéo quần áo Cửu Liên nên đành hoá ra bản thế tiến vào không gian của Bảo Bảo.
Cửu Liên Chân Quân biết Bảo Bảo là cháu ngoại của mình, lại nghe tiếng cậu này thì trong lòng liền suиɠ sướиɠ, ánh mắt hiện lên sự ấm áp, ôm Bảo Bảo xoay người rời đi, chờ về đến động phủ sẽ hỏi lại kỹ càng.
"Đứng lại, Hoa Cửu Liên, đừng tưởng rằng tu vi của cậu cao thì có thể làm càn như thế, con Lôi Viêm Thần Diêu này cũng không phải của Khôn Hoà Tông, không thể hưởng một mình như vậy được" Có người bước ra ngăn cản.
"Đúng vậy, ai gặp thì cũng có phần".
"Đúng vậy, đúng vậy".
"Có phải mọi người bị lãng tai không, không nghe thấy sao? Con Lôi Viêm Thần Điểu này là cháu ngoại của sư đệ tôi" Phong Dã Chân Nhân mắng.
"Đùa à, tiểu thế giới sao có người có thể sinh ra Lôi Viêm Thần Điểu được?"
"Đúng vậy, tìm cớ lừa người à?"
"Mọi người...." Phong Dã Chân Nhân coi như đã nhìn ra, những người này là cố ý, mặc kệ Lôi Viêm Thần Điểu này có liên hệ nào với sư đệ hay không, bọn họ đều muốn bắt.
"Muốn? Vậy tới cướp đi" Cửu Liên Chân Quân lười nói thêm, tay trái che chở Bảo bảo, tay phải triệu hồi ra pháp khí bằng băng, một luồng khí lạnh quét qua toàn bộ, những tu sĩ đang náo loạn liền lui về sau một bước, lấy pháp khí ra, cảnh giác nhìn về Cửu Liên chân quân đang đứng giữa.
"Hoa Cửu Liên, cậu muốn đối địch với toàn bộ tông môn ở đây sao?" Có người tức giận nói.
Bây giờ Phong Dã Chân Nhân cũng lấy pháp khí cũng lấy ra, đứng bên cạnh Cửu Liên, nghe xong lời này thì sắc mặt lập tức biến đổi.
"Đây là cháu ngoại của Hoa Cửu Liên tôi, người nào dám động vào thì tôi gϊếŧ người đó, là tông môn thì tôi diệt tông môn" Giọng nói của Cửu Liên Chân Quân không lớn nhưng vẫn truyền tới tai tất cả mọi người đứng ở đây, "Đến một người gϊếŧ một người".
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, Hoa Cửu Liên là đệ tử chính tông của một vị Đại Thừa Kỳ duy nhất của Khôn Hoà Tông Môn, cha mẹ lại là tu sĩ thiên tài đang ở Độ Kiếp Kỳ, một nhà ba người bọn họ nếu may mắn thì có thể tiến lên Đại Thừa Kỳ. Nếu không cẩn thận đắc tội, ban đầu không gϊếŧ chết được, chờ tới sau này một nhà 3 Đại Thừa thật sự sẽ tiêu diệt tông môn. Lôi Viêm Thần Điểu tuy quý giá nhưng cũng không quý đến mức độ đó.
Bảo Bảo nghe cậu mình khí phách tuyên bố thì hai mắt hiện lên ngôi sao, đến nỗi xem chuyện cậu mình lúc nãy nghi ngờ mình là chuyện nhỏ, không thèm để tâm nữa. Quả nhiên là mẹ nói không sai, cậu lợi hại nhất.
"Hừ!" Cửu Liên Chân Quân thấy người khác bất động thì gọi phi kiếm ra, bay lên không, biến mất trong chớp mắt.
Phong Dã Chân Nhân thấy tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người mình thì lập tức cười ha hả nói, "Có việc gì thì các môn phái thương lượng với nhau, không nên hơi một tí là lại đánh nhau".
Nói xong thì ông ấy lấy phi kiếm ra bay theo sư đệ của mình.
Những người còn lại liếc nhau rồi cũng ồ ạt quay về tông môn bẩm báo tin tức.
Mình quay lại rồi đây. Chúc mọi người đầu xuân bình an