Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 80

Editor: Yuri Ilukh

Sau một tháng, cuối cùng Vũ Quân và Nhất Diệp cũng đến được Phong Sào.

"Đây là cửa vào Phong Sào sao?" Nơi Nhất Diệp đứng là một ngọn núi lớn, xung quanh là biển mây mênh mông.

"Phong Sào là thánh địa của yêu tộc, tuy rằng yêu tộc không kì thị nhân tộc nhưng họ rất kiêng kị người ngoài tiến vào Phong Sào" Vũ Quân dặn dò Nhất Diệp, "Lát nữa sau khi vào thì em cứ đi theo anh, ngàn vạn lần không được cách xa có biết không".

"Hay là anh cứ vào trước tìm Diêm Thần rồi sau đó lại quay lại đón em được không?" Nhất Diệp nhớ Diêm Thần đã từng nói ông ấy cũng có thể phá lệ cho cô đi vào.

"Không được" Vũ Quân lắc đầu, anh nắm lấy tay Nhất Diệp, trịnh trọng nói, "Anh sẽ không để em rời khỏi tầm mắt anh lần nữa".

Nhất Diệp có chút xấu hổ rũ mắt xuống nhưng khoé môi lại không tự chủ cong lên, cuối cùng cô vẫn không thể khống chế bản thân nên đành nhào lên hôn chồng mình một cái.


Vũ Quân cười dịu dàng, nắm chặt lấy tay Nhất Diệp rồi nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi tìm Bảo Bảo thôi"

"Dạ"

Vũ Quân giơ tay phải lên, chuyển yêu lực vào không gian, sau đó ở vách núi giữa biển mây phía trước bỗng hiện lên một xoáy nước tạo thành từ yêu lực, Vũ Quân mang theo Nhất Diệp thả người vào trong xoáy nước.

Sau một hồi thay đổi không gian, hai người đã xuất hiện trên một thảm cỏ nở đầy hoa tím, Nhất Diệp còn chưa kịp nhận ra đây là hoa gì thì những lính canh cửa vào Phong Sào đã cầm pháp khí tới vây quanh hai người.

"Các người từ nơi nào tới?" Yêu tộc tóc đỏ cầm đầu nhìn về phía Vũ Quân.

"Tôi là Vũ Thiên Huyền và vợ Hoa Nhất Diệp muốn đến gặp trưởng lão Diêm Thần của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc" Vũ Quân khách sáo nói.

"Anh là Lôi Viêm Thần Điểu..." Yêu tộc tóc đỏ cảm nhận được hơi thở của Lôi Viêm Thần Điểu trên người Vũ Quân, "Yêu tộc đã ban bố luật, không được tuỳ tiện dẫn vợ là nhân tộc vào Phong Sào. Mọi người phạm vào luật pháp của yêu tộc, dựa theo quy định phải xoá bỏ toàn bộ ký ức liên quan đến Phong Sào và lập tức rời khỏi Phong Sào".


"Xoá bỏ ký ức?" Ký ức của tu sĩ liên thông với thức hải, làm sao có thể tuỳ ý xoá sạch được.

"..." Vũ Quân không muốn xung đột với yêu tộc, nhưng anh càng không thể để người khác thanh trừ khí ức của mình, do đó anh nhẫn nại năn nỉ thêm lần nữa, "Có thể nhờ ngài vào trong báo cho trưởng lão Diêm Thần một tiếng không, ông ấy nghe thấy tên của chúng tôi thì sẽ tới gặp chúng tôi".

"Mặc kệ mọi người có quen trưởng lão Diêm Thần hay không, nhưng chưa thông báo mà đã tự tiện dẫn người ngoài vào Phong Sào chính là tội lớn" Yêu tộc tóc đỏ lạnh lùng nói, "Mọi người nếu không chịu đi theo tôi thì cũng đừng trách chúng tôi không khách sáo".

"Chồng ơi?" Nhất Diệp có chút lo lắng lôi kéo tay áo Vũ Quân.

Vũ Quân nhíu mày, kéo Nhất Diệp ra sau lưng mình, anh hơi hơi cảm nhận được sự triệu hoán trong huyết mạch, anh nhìn về phía phương hướng tộc địa của Lôi Viêm Thần Điểu, định nhân cơ hội mang Nhất Diệp bay đi.


Yêu tộc tóc đỏ cũng nhận ra được động tác của Vũ Quân nên không hề khách sáo cầm kiếm chạy tới.

"Bắt lấy bọn họ".

Theo tiếng ra lệnh của yêu tộc tóc đỏ, tám yêu tộc vây quanh Nhất Diệp và Vũ Quân đồng thời ra tay, Vũ Quân che chở Nhất Diệp ở sau lưng mình, tay trái anh là sức mạnh sấm sét, tay phải anh là sức mạnh không gian, từ đó sấm sét đầy trời và một lá chắn không gian chắc chắn đồng thời mở ra.

Sau vài vòng giao đấu, yêu tộc tóc đỏ phát hiện ra sự không bình thường, gần như cậu ta né tránh thế nào thì cuối cùng vẫn nằm trong phạm vi của mây sét. Bọn họ chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự công kích của sấm sét, nhưng sấm sét có khả năng đả thương yêu tộc nên chỉ trong chốc lát đám yêu tộc đều có vết thương chồng chất, một số còn bị sét đánh cho nằm bò trên đất. Tám người thương tích đầy mình lui ra, vậy mà đến góc áo đối phương cũng không chạm tới.
Yêu tộc tóc đỏ thấy người ta tu vi cao siêu, bản thân lại không đánh nổi thì giơ tay đẩy ra một phù truyền tin, chỉ trong chốc lát, trong không gian bỗng nhiên vang lên ba tiếng chuông.

Gần như không cần tự hỏi, Nhất Diệp đã có thể đoán được tiếng chuông vang này có ý gì, cô chỉ tới gặp con trai mình, cô không định đối đầu với toàn bộ yêu tộc mà.

"Chồng ơi" Nhất Diệp lo lắng nhìn về phía chồng mình, với tình trạng này, có khi hai người còn chưa kịp thấy Bảo Bảo thì đã bị yêu tộc tiêu diệt rồi.

"Đừng sợ" Đối với tình huống trước mặt tuy rằng Vũ Quân có chút không kịp phòng bị nhưng anh có sức mạnh không gian, muốn dẫn Nhất Diệp đi đâu cũng không phải việc khó, do đó cũng không cần lo lắng. Nhưng mà khi cảm nhận được đại yêu từ bốn phương tám hướng đang tiến tới thì anh lập tức kéo Nhất Diệp về bên cạnh mình.
__

Trong cung điện của Lôi Viêm Thần Điểu, Bạch Thiển Mộng ôm Bảo Bảo, Hồng Nhạn chân nhân ôm Vân Hoạ (Vân Hoạ cảm thấy Bảo Bảo không gặp phải nguy hiểm thì liền đi ra từ không gian của Bảo Bảo) hai người đang cùng Diêm Thần nói chuyện thì nghe được tiếng chuông vang ở bên ngoài, Hồng Nhạn có chút kinh ngạc hỏi, "Tiếng chuông này là sao?"

"Có người xâm nhập Phong Sào" Diêm Thần nhíu mày nói.

"Vậy Diêm trưởng lão không đi xem sao?" Hồng Nhạn chân nhân hỏi.

"Không cần, ba tiếng chuông vang chứng tỏ người tới có tu vi ở Độ Kiếp kỳ, còn chưa cần tôi phải ra tay" Diêm Thần trả lời.

Hồng Nhạn chân nhân nghe xong thì cũng không rối rắm nữa, nâng chén trà lên uống một ngụm, tiếp tục đề tài chưa xong lúc nãy: "Lúc nãy ông nói là Nhất Diệp và Cửu Liên phó thác Bảo Bảo cho ông sao?"
"Đúng vậy" Diêm Thần gật đầu trả lời.

Hồng Nhạn chân nhân và vợ liếc nhìn nhau, kinh ngạc hỏi, "Đứa con này của tôi tôi hiểu rất rõ, thằng bé không thể dễ dàng giao Bảo Bảo cho ông như vậy được".

"Bởi vì..." Diêm Thần giải thích, "Tình huống lúc đó tương đối phức tạp, Cửu Liên chân quân làm thế cũng bởi vì bất đắc dĩ".

"Bất đắc dĩ?" Có thể làm Cửu Liên bất đắc dĩ ngoại trừ Nhất Diệp còn có thứ khác sao, Hồng Nhạn chân nhân vô cùng kinh ngạc.

"Ông ngoại, lúc đó có người xấu muốn bắt Bảo Bảo" Bảo Bảo bỗng nhiên lên tiếng.

Sắc mặt Bạch Thiển Mộng và Hồng Nhạn chân nhân đều biến đổi, Bạch Thiển Mộng trực tiếp hỏi Bảo Bảo: "Ai muốn bắt bọn con".

"Một ông lão, ông ấy nói là ông cố của con, nhưng con chưa bao giờ nghe mẹ nhắc tới ông ấy" Bảo Bảo nói, "Ông ấy đã từng bắt mẹ hai lần, lần đầu tiên dùng dây leo kéo mẹ vào một cái động đen thui, Bảo Bảo vất vả bay vào mang mẹ ra ngoài, sau đó Bảo Bảo còn hôn mê mấy ngày".
"Hả?" Bạch Thiển Mộng lập tức hốt hoảng hỏi, "Con có bị thương chỗ nào không?"

Hồng Nhạn chân nhân cũng vô cùng lo lắng.

"Không sao, Vân Hoạ nói Bảo Bảo bỗng nhiên thức tỉnh sức mạnh huyết thống nên mới hôn mê, mấy ngày sau tỉnh lại thì không sao nữa" Bảo Bảo nói.

Bạch Thiển Mộng và Hồng Nhạn chân nhân lại cùng nhìn về phía linh khí Vân Hoạ, tổ tiên bọn họ có ghi lại về vu tộc nên khi bọn họ biết bản thể của Vân Hoạ là vu cụ thì trong lòng cũng biết đại khái về năng lực của Vân Hoạ. Lúc này lại nghe Bảo Bảo nói vậy nên quay đầu lại hỏi Vân Hoạ, "Bảo Bảo thức tỉnh sức mạnh huyết thống?"

"Là sức mạnh không gian" Vân Hoạ trả lời, "Con cảm thấy người tới bắt Bảo Bảo thật sự là ông cố của Bảo Bảo. Bởi vì sau khi không gian khép kín lại thì chỉ có Bảo Bảo có thể xé mở không gian dẫn dì Nhất Diệp ra, cho nên trong cơ thể Bảo Bảo hẳn là cũng có sức mạnh không gian".
"Sức mạnh không gian? Vợ chồng nhà họ Hoa chấn động trong lòng, sức mạnh không gian không thuộc về bất kỳ thuộc tính kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ nào của ngũ hành, chỉ có tu sĩ đủ lĩnh ngộ về quy luật của không gian thì mới có được. Hiện giờ giới tu chân cũng có một ít trận pháp và pháp khí không gian, nhưng toàn bộ đều lấy được từ trong không gian hư không, bọn họ còn chưa bao giờ nghe nói về người nào có dòng máu mang theo sức mạnh không gian".

"Đúng là ông cố của Bảo Bảo" Diêm Thần xác nhận.

"Tôi chưa bao giờ nghe nói ở Phù Sinh Giới có ai nắm giữ sức mạnh không gian chứ đừng nói tới dòng máu trời sinh có sức mạnh không gian" Hồng Nhạn chân nhân thắc mắc.

"Ông cố của Bảo Bảo là đảo chủ của Tê Ngộ Đảo, Vũ Không Minh" Diêm Thần nói ra thân phận của Vũ Không Minh.
Tê Ngộ Đảo!! Vợ chồng nhà họ Hoa đều thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt của nhau, bây giờ họ cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ, nếu thuận lợi đạt tới Đại Thừa tầng 12 thì bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tê Ngộ Đảo. Tuy rằng bây giờ họ còn chưa rõ Tê Ngộ Đảo là gì nhưng chỉ khi trở về từ Tê Ngộ Đảo thì mới có thể phi thăng là chuyện thật không thể nghi ngờ.

"Trước kia em vẫn luôn cảm thấy con gái chúng ta thật ngốc nghếch nhưng vận may luôn không tệ" Bạch Thiển Mộng nói với Hồng Nhạn chân nhân.

"Nhất Diệp không thích tu luyện nhất, vậy mà lại chạm tới cánh cửa phi thăng trước tất cả chúng ta" Phần lớn tu sĩ cầu cũng không tới được Tê Ngộ Đảo, vậy mà con gái họ từ khi ở tiểu thế giới đã trở thành nữ chủ nhân tương lai của Tê Ngộ Đảo".
"Theo lịch sử của Tê Ngộ Đảo, truyền nhân của Tê Ngộ Đảo đều là đời sau của đảo chủ và Hoang Hải Thần Nữ nhất tộc, cho nên..." Diêm Thần và Vũ Không Minh đã từng đánh nhau hai lần, đến công chúa Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc của bọn họ mà còn bị coi thường, khả năng ông ấy tiếp nhận Hoa Nhất Diệp là vô cùng nhỏ bé.

"Cho nên họ không vừa mắt Nhất Diệp nhà chúng tôi?" Hồng Nhạn nghe xong liền thấy không thoải mái, "Một tu sĩ đại năng lại đi bắt nạt một tu sĩ tiểu thế giới mới phi thăng, coi thường con bé không có ai đứng sau chống lưng đúng không".

Diêm Thần rất muốn nói, nếu phía sau có người chống lưng thì cũng vẫn sẽ bị coi thường thôi, công chúa nhất tộc của tộc tôi là ví dụ sống sờ sờ. Huống chi hai vị tuy rằng đều là Đại Thừa tầng 4, dựa theo tuổi tác con người thì cũng được coi là thiên tài, nhưng hai người hợp lại còn không đánh lại lính gác của Phù Sinh Giới. Bên kia người ta còn là đảo chủ Tê Ngộ Đảo, là chân tiên đệ nhất ở đây. Nếu không phải ông ấy không thể dễ dàng rời khỏi Tê Ngộ Đảo thì Phong Sào này chắc đã bị phá tan vào ba ngàn năm trước rồi.
"Đinh linh linh..."

Chín tiếng chuông dồn dập vang lên, Diêm Thần đứng lên ngay lập tức, nghiêm trọng nhìn về phía ngoài cửa.

"Trưởng lão, trưởng lão, chim ruồi đến truyền tin nói là người đột nhập vào Phong Sào là người của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc, bọn họ bảo trưởng lão đến xử lý" Lính canh đại điện của Lôi Viêm Thần Điểu chạy vào báo cáo.

"Tộc chúng ta?" Ánh mắt Diêm Thần loé lên, thần thức trải dài vào trung tâm trận chiến, khi chạm đến Vũ Quân và Hoa Nhất Diệp thì lập tức thu hồi, sau đó ánh mắt dừng trên người Bảo Bảo.

Bảo Bảo giống như cảm ứng được trong lòng nên mở miệng hỏi, "Có phải cha con không?"

Diêm Thần khẽ gật đầu, một giây tiếp theo bốn thân ảnh lập tức biến mất, vợ chồng nhà họ Hoa, mỗi người ôm một đứa trẻ biến mất không thấy đâu. Diêm Thần thở dài đuổi theo phía sau.
Bạch Thiển Mộng đứng từ xa nhìn về chàng trai vẫn ra sức bảo vệ Nhất Diệp khi bị bầy yêu vây quanh thì nhướng mày nói, "Ấn tượng đầu tiên không tệ lắm".

"Cũng vậy thôi" Hồng Nhạn chân nhân bắt đầu bới lông tìm vết.

"Đó là cha con sao, quả nhiên lớn lên vô cùng đẹp" Bảo Bảo bỗng nhiên nói, "Chẳng trách lúc trước mẹ lì lợm la liếm phải gả cho cha".

"Mẹ con một lòng muốn gả cho cha con??" Hồng Nhạn chân nhân nhíu mày.

"Dạ" Bảo Bảo nói, "Cậu nói lúc trước cha con tới tham dự đại lễ phi thăng của cậu, sau đó không cẩn thận gặp phải mẹ, mẹ coi trọng vẻ đẹp của cha nên liền sống chết phải gả cho cha, lì lợm la liếm rất lâu".

Vợ chồng nhà họ Hoa đều cảm thấy những lời này có độ tin cây rất cao, một chút nghi ngờ cũng không có. Chỉ là sắc mặt Hồng Nhạn chân nhân có chút không tốt, ông để Vân Hoạ xuống mặt đất, không nói lời nào bay vào chiến trường.
"Rầm!" Hồng Nhạn chân nhân chém một kiếm lên mây sét đầy trời, một luồng uy áp khủng bố che trời lấp đất kéo đến.

Cảm nhận được có đại năng ra tay nên những yêu tộc đang nỗ lực ngăn cản Vũ Quân đều lui ra, nhường lại vị trí. Khi mây sét rối tung, Vũ Quân lập tức giữ chặt tay Nhất Diệp định bay đi. Nhưng Hồng Nhạn chân nhân nào dễ để anh rời đi được, ông lập tức di thuấn đến dùng kiếm chắn trước hai người.

Vũ Quân bảo vệ trước người Nhất Diệp, đôi mắt lộ ra vẻ cảnh giác nhìn về phía Hồng Nhạn chân nhân, "Tiền bối, vãn bối vô tình mạo phạm, lúc nãy ra tay cũng vì tự bảo vệ mình, chưa hề hại tới tính mạng một con yêu tộc nào".

Hồng Nhạn chân nhân nhướng mày không nói gì, nhưng lúc này Nhất Diệp đã nhận ra cha mình, đôi mắt lập tức toả sáng, vẻ mặt kích động mở miệng gọi, "Ch..."
Hồng Nhạn chân nhân còn muốn thăm dò con rể nên không để Nhất Diệp gọi ra tiếng, một chưởng đánh bay Nhất Diệp ra ngoài. Một chưởng này nhìn thì hung dữ nhưng thật ra nó không hề làm Nhất Diệp bị thương, mà chỉ thổi cô bay đi xa. Dù sao thì thân thể của tu sĩ cũng rất tốt, quăng đi cũng không chết được.

"Vợ ơi!" Vũ Quân nào biết chuyện đó, anh thấy Nhất Diệp bị tu sĩ Đại Thừa chưởng vào nên đôi mắt vằn lên tia máu, không chút nghĩ ngợi đuổi theo Nhất Diệp.

Hồng Nhạn chân nhân nhìn cánh cửa mở rộng sau lưng con rể, nhanh tay chém một kiếm qua.

Vũ Quân lợi dụng sức mạnh không gian, vài lần né tránh được kiếm khí của Hồng Nhạn chân nhân, Hồng Nhạn chân nhân nhướng mày, lại giúp tay chém mười mấy kiếm xuống, mười mấy nhát kiếm khí đều cùng lúc bay về phía Vũ Quân. Vũ Quân tránh thoát được mười mấy nhát kiếm phía trước nhưng nhát cuối cùng vẫn không tránh được, một vệt máu hiện lên trên quần áo trắng tinh của anh, nhìn hết sức chói mắt.
Hồng Nhạn chân nhân hừ nhẹ một tiếng, mười mấy nhát trước đó đều có thể tránh, tại sao một nhát cuối cùng này lại không né, đến khi ông thấy trước người Vũ Quân khoảng 10 trượng là Nhất Diệp thì mới hiểu được.

Hồng Nhạn chân nhân bỗng nhiên cảm thấy có chút thú vị, điều động linh lực di thuấn đến trước mặt Nhất Diệp, dưới ánh mắt kinh hỉ của Nhất Diệp, ông lại nghiêng người bay về phía Vũ Quân, chờ tới khi cách Vũ Quân không xa lắm thì lại bỗng giơ tay chém một nhát về phía Nhất Diệp đang đứng ngây ngốc.

"Nhất Diệp!!" Vũ Quân chỉ cảm thấy máu trong người đều đông lại trong khoảnh khắc đó, yêu lực và linh lực trong cơ thể đồng thời bạo động, sức mạnh không gian vận chuyển cực nhanh, trong khoảnh khắc đổi được vị trí với Nhất Diệp, anh lập tức giơ tay bắt được thanh kiếm đang hướng về chính mình thay cho Nhất Diệp.
Hồng Nhạn chân nhân nhìn thấy vẻ mặt thấy chết không sờn của Vũ Quân thì lập tức hài lòng, cười cười nói, "Cho cậu qua cửa đó, thả ra".

"Ý tiền bối là gì?" Vũ Quân khó hiểu hỏi.

"Cha, cha định làm gì vậy?" Lúc này Nhất Diệp cũng chạy tới, vỗ rớt cánh tay đang cầm kiếm của Hồng Nhạn chân nhân, trừng mắt nhìn ông chất vấn.

"Nhất Diệp à, phi thăng rồi sao, anh trai con còn bảo với cha là con luân hồi rồi làm cha và mẹ con còn đau lòng những hai tiếng liền, cha đã nói là con không toi dễ dàng như vậy mà" Hồng Nhạn chân nhân cười ha ha nói.

"Chỉ hai tiếng đồng hồ??" Nhất Diệp bỗng nhiên muốn cắt đứt quan hệ cha con.

"Cha?" Vũ Quân sửng sốt, hoang mang nhìn về chân nhân vừa rồi còn có vẻ mặt đầy sát khí và vẻ mặt từ ái bây giờ của ông khi trò chuyện vui vẻ với vợ anh.
"Cậu nhóc, không tồi, ta miễn cưỡng thừa nhận cậu là con rể ta" Hồng Nhạn chân nhân vỗ vỗ vẻ mặt hoang mang của Vũ Quân.

Vẻ mặt luôn luôn ôn hoà của Vũ Quân cũng có chút thay đổi.

"Mẹ, mẹ ơi" Bảo Bảo dùng đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn chậm chạp chạy tới, tuy người đã chui thẳng vào trong lồng ngực Nhất Diệp, nhưng ánh mắt lại khẽ liếc liếc đánh giá Vũ Quân bên cạnh.

"Bảo Bảo, con không sao chứ?" Nhất Diệp ôm Bảo Bảo, đánh giá tổng thể một phen.

"Bảo Bảo không sao, Bảo Bảo còn gặp cả ông ngoại và bà ngoại" Bảo Bảo trả lời Nhất Diệp xong thì lại khẽ liếc liếc đánh giá Vũ Quân.

Nhất Diệp cũng phát hiện động tác của Bảo Bảo, cô chuyển Bảo Bảo hướng về phía Vũ Quân, nhỏ giọng hỏi, "Bảo Bảo, con đoán xem đây là ai?"

Bảo Bảo hé miệng thở gấp, bỗng có chút tủi thân.
"Bảo Bảo?" Vũ Quân cúi người nhìn về phía Bảo Bảo.

Bảo Bảo trừng đôi mắt thật to của mình rồi gật đầu.

"Nghe nói khi cha không ở đó, con đã thay cha bảo vệ mẹ?" Vũ Quân sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của Bảo Bảo, "Giỏi quá!"

Bảo Bảo được khen thì có chút thẹn thùng, khuôn mặt đỏ hồng, ngón tay nhỏ chọc chọc vào nhau. 

"Cha có thể ôm con một cái không?" Vũ Quân phát hiện tính cách Bảo Bảo có chút tương tự với Nhất Diệp, khi thẹn thùng đều có những động tác nhỏ giống hệt nhau.

Vũ Quân vừa nói xong thì Bảo Bảo đã vọt vào vòng tay anh, cái đầu nhỏ chôn trong ngực cha sống chết không ngẩng lên.

Vũ Quân ôm chặt Bảo Bảo trong lòng mình, cảm nhận được mối liên hệ của dòng máu trong cơ thể Bảo Bảo, đến tận giờ phút này anh mới cảm nhận được cái gì gọi là cha, là một cảm giác vô cùng mới lạ nhưng lại vô cùng thân thiết.
Bình Luận (0)
Comment