Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 87

Editor: Yuri Ilukh

Từ sau khi đi vào đại điện, Bạch Vũ luôn có một cảm giác vô cùng quen thuộc, cậu cảm thấy hình như bản thân đã từng đi qua chỗ này. Cuối cùng khi nhìn thấy bức tượng chim khổng lồ ở trong đại điện thì Bạch Vũ cũng nhớ ra.

Đây chẳng phải là toà cung điện to trong bí cảnh chỉ có yêu tộc mới có thể tiến vào rồi cuối cùng bị chồng của Diệp Tử mang đi sao?

"Khâu Cực, đã lâu không gặp" Diêm Thần sải bước xuống từ bậc thang.

"Đúng là đã lâu không gặp, ông một lần biến mất cái là mấy ngàn năm, tôi còn tưởng rằng ông đã toi rồi cơ" Khâu Cực cười ha hả nói.

"Nhưng mà mấy năm tôi rời đi hình như Phong Sào không có yêu tộc mới tiến vào đúng không" Diêm Thần hỏi.

"Không phải mang hai người tới cho ông đây sao" Khâu trưởng lão chỉ Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu đứng cạnh, giới thiệu, "Đây là trưởng lão Diêm Thần của Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc, là thần bảo hộ của Phong Sào".


"Chào Diêm trưởng lão" Tiểu đẳng yêu và Bạch Vũ lập tức hành lễ.

"Đứng lên đi" Diêm Thần sửng sốt nhìn về phía Bạch Vũ rồi hỏi, "Cậu là Hoàng Vũ Xà?"

"Đúng vậy" Bạch Vũ trả lời.

"Mới phi thăng lên từ hạ giới sao?" Diêm Thần lại hỏi.

"Đúng vậy".

Khâu trưởng lão đứng bên cạnh hơi sửng sốt hỏi, "Tôi còn chưa giới thiệu sao ông biết bọn họ vừa phi thăng từ hạ giới lên?"

"Tu vi của cả 2 đều là Hợp Thể sơ kỳ" Diêm Thần nhìn Bạch Vũ nói, "Hơn nữa, hơi thở trên người cả hai đều vô cùng quen thuộc, nếu không ngoài ý muốn thì tôi hẳn là đã từng gặp qua con rắn nhỏ này".

Bạch Vũ sửng sốt, vốn đang có chút nghi hoặc thì lập tức được khai sáng, cậu kinh ngạc nói, "Quả nhiên chính là toà cung điện..."

"Không sai, lúc đó ta bị thương ngã vào tiểu thế giới, vừa lúc nghỉ ngơi ở bí cảnh của cậu" Diêm Thần cười nói, "Nói ra thì ta còn nợ cậu một ân tình đó".


Khâu Cực có chút kinh ngạc hỏi, "Mọi người từng gặp nhau sao? Lúc trước ông bỗng dưng mất tích là ngã xuống tiểu thế giới sao?"

Diêm Thần gật đầu nói, "Không sai, lúc ấy tôi gặp phải kẻ địch mạnh, lưỡng bại câu thương, sau đó ngã từ hư không xuống tiểu thế giới, vừa lúc dừng ở bí cảnh của vị tiểu hữu này. Tôi thấy bí cảnh của cậu ấy linh khí dồi dào nên liền ngủ say ở đó".

"Thì ra là thế" Khâu Cực hiểu ra, "Vậy thì duyên phận của mọi người đúng là không cạn".

Diêm Thần nhìn về phía Bạch Vũ cười nói, "Lúc ở đó chưa từng được sự cho phép của tiểu hữu, lúc rời đi cũng không chào từ biệt, lại được tiểu hữu hỗ trợ hơn 3000 năm, Diêm Thần tại đây cảm ơn cậu".

Diêm Thần nói xong thì chắp tay với Bạch Vũ.

Bạch Vũ thấy một tu sĩ đại năng hành lễ với mình thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng né tránh, "Tiền bối đừng làm thế, thật ra tôi cũng chỉ phân ra cho ngài một miếng đất mà thôi, hơn nữa lôi viêm châu ngài để lại cũng giúp tôi rất nhiều".


"Tiểu hữu có thể sử dụng lôi viêm châu ta để lại sao?" Diêm Thần kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, một người bạn đã dạy tôi, hơn nữa người này chắc là tiền bối có quen, đó chính là người đã mang ngài từ bí cảnh đi ra ngoài" Bạch Vũ nói.

"Thì ra tiểu hữu cũng quen biết điện hạ của chúng ta" Diêm Thần bừng tỉnh.

"Điện hạ?" Bạch Vũ có chút khó hiểu.

"Vũ Thiên Huyền" Diêm Thần cười giải thích.

Bạch Vũ và Tiểu đằng yêu kinh ngạc liếc nhìn nhau một cái.

"Vậy... tiểu điện hạ vừa rồi là?" Tiểu đằng yêu vẫn luôn cảm thấy Bảo Bảo có chút quen mắt, trong lòng hiện ra một suy đoán.

"Không sai, đó chính là con của điện hạ và Nhất Diệp tiên tử" Diêm Thần gật đầu nói.

"Nhất Diệp có con rồi sao?"

"Diệp Tử có con rồi sao?" Hai người trăm miệng một lời lên tiếng.

Khâu Cực lúc này cũng coi như là đã nhìn ra, ông nhìn về phía Diêm Thần nói, "Nói cả buổi trời, thì ra ông còn quen thuộc với bọn họ hơn cả tôi, vậy hai đứa nhỏ này giao cho ông, đã lâu tôi chưa trở về đang muốn đi uống linh quả rượu giấu 5000 năm đây".
"Ông cứ đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới" Diêm Thần cười nói.

Khâu Cực nói chuyện với Bạch Vũ một lúc rồi xoay người đi ra khỏi đại điện.

Diêm Thần nghĩ nghĩ rồi sắp xếp: "Nếu hai người có mối liên hệ sâu xa với Lôi Viêm Thần Điểu nhất tộc chúng ta như vậy thì trước tiên cứ ở lại trong tộc đã, sau này quen thuộc Phong Sào, tự mình tìm kiếm một nơi tốt, xây dựng động phủ rồi dọn qua sau có được không?"

"Chúng tôi không có ý kiến" Hai người trả lời.

Diêm Thần gật đầu một cái rồi gọi tới một lính canh dẫn hai người tới động phủ lâm thời, còn mình thì đi ra ngoài tìm Khâu Cực uống rượu.

Xác định được nơi ở rồi thì Tiểu đằng yêu gấp không chờ nổi muốn ra ngoài tìm Bảo Bảo, cô chỉ cần nghĩ tới đó là con của Nhất Diệp thì lại sinh ra một cảm giác thân thiết: "Lúc trước vừa nhìn thấy tớ đã thấy rất là quen mắt, bây giờ nghĩ lại mới thấy cậu nhóc lớn lên rất giống Cửu Liên chân quân".
"Rõ ràng là con của Nhất Diệp và Vũ Quân, tại sao lớn lên lại giống Cửu Liên chân quân?" Bạch Vũ khó hiểu nói.

"Nhất Diệp và Cửu Liên chân quân là anh em ruột mà, có gì kỳ quái đâu" Tiểu đằng yêu nói, "Chúng ta đi tìm cậu bé đi"

"Được" Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi động phủ, vốn định đi tìm người hỏi thăm một chút xem hai đứa nhỏ đang ở đâu, ai ngờ mới rẽ qua một khúc cua đã gặp đứa hai đứa nhỏ dễ trương đang trốn trong bụi hoa.

"Tiểu điện hạ, Vân Hoạ" Tiểu đằng yêu vui vẻ gọi.

Vân Hoạ và Tiểu Bảo Bảo nháy mắt, nhấc đôi chân ngắn nhỏ chạy tới trước người Tiểu đằng yêu, ngẩng khuôn mặt nhỏ đáng yêu, đôi mắt to chớp chớp vô cùng đáng yêu.

"Ui da, hai đứa thật là đáng yêu" Tiểu đằng yêu vốn đã cảm thấy hai đứa nhỏ này đáng yêu, bây giờ lại biết Bảo Bảo là con của Nhất Diệp thì lại càng thích hơn, cô móc toàn những thứ tốt từ túi Càn Khôn ra bày trước mặt hai đứa nhỏ rồi nói, "Chị vô cùng thích các em, cho các em quà gặp mặt, các em thích gì thì cứ việc lấy".
Đôi mắt Vân Hoạ chớp chớp, tuy rằng mấy thứ này cô bé đều không xem trọng, nhưng vì muốn tạo mối quan hệ tốt nên đang do dự chọn đồ, bỗng nhiên nghe thấy Bảo Bảo bên cạnh đặc biệt thô bạo hỏi.

"Chị ơi, chị có thể cho em hai cái lá cây của chị không?"

"..." Tiểu đằng yêu sửng sốt một chút, "Lá cây?"

"Dạ, 500 năm chị mới mọc ra một cái lá cây này đó" Bảo Bảo nói rõ ràng hơn một chút.

"Hmmm..." Hái một cái lá cây thì sẽ hạ thấp tu vi xuống 500 năm, Tiểu đằng yêu bỗng nhiên có chút khó xử.

"Đứa nhỏ phá phách!" Bạch Vũ vốn dĩ cảm thấy Tiểu đằng yêu đang rất vui vẻ nên không nói gì, bây giờ vừa nghe như vậy thì cảm thấy đứa nhỏ phá phách này vừa mở miệng đã muốn lấy đi một ngàn năm công lực của Tiểu đằng yêu thì lập tức không thể nhịn được nữa, "Có tin anh đánh em không!"
Bảo Bảo thấy anh trai tóc bạc đối diện bỗng nhiên hung hăng vén tay áo thì lập tức phản xạ có điều kiện giáng xuống một tia sét đánh đen thui chiếc đầu bạc của Bạch Vũ.

"Hừ, Bảo Bảo phi thăng sớm hơn anh những một trăm năm, anh không phải đối thủ của Bảo Bảo" Bảo Bảo nói xong thì nhìn về phía Vân Hoạ nói, "Vân Hoạ, hai người họ đều không đánh lại tớ, hay là chúng ta trực tiếp cướp đi".

"..." Vân Hoạ vô cùng có cảm tình với sáng thế chi đằng, vì vậy có chút khó xử.

"..." Tiểu đằng yêu cảm giác muốn đi miếu Long Vương cho rồi.

Bạch Vũ không kịp phòng ngừa bỗng nhiên bị sét đánh, hoàn toàn nổi giận, cậu hoá thành nguyên hình, một ngụm muốn nuốt hai đứa nhỏ, định đưa hai đứa vào phòng tối để doạ.

Bảo Bảo kéo Vân Hoạ, sau đó thân thể bỗng nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại thì cũng đã hoá ra bản thể, một con chim thật lớn hung hăng chộp vào con rắn, móng vuốt con chim ấn Bạch Vũ trên mặt đất.
Có được sức mạnh không gian và sức mạnh sấm sét, hơn nữa loài chim là thiên địch của loài rắn, Bảo Bảo lại còn được ông ngoại cuồng ma tu luyện nuôi dạy rất nhiều năm, do đó sức chiến đấu của cậu bé vô cùng lớn và hung tàn.

Bạch Vũ vốn chỉ muốn doạ hai đứa nhỏ nên không dùng toàn lực nên bị Bảo Bảo làm cho hoang mang.

"Có cho lá cây không, không cho lá cây thì em sẽ không thả đồng bọn của chị ra" Bảo Bảo khí phách nhìn về phía Tiểu đằng yêu.

Vũ Quân và Diệp Tử thoạt nhìn đều vô cùng ôn hoà, đứa nhỏ này rốt cuộc là giống ai vậy??? Tiểu đằng yêu mờ mịt hoang mang.

___

Trong hư không, Nhất Diệp đang chuẩn bị quay về nhìn con trai.

"Hơn một trăm năm không thấy, anh cảm thấy bộ dáng bây giờ của Bảo Bảo là thế nào rồi?" 50 năm đầu vừa tới sức mạnh không gian của Vũ Quân chưa thuần thục nên không rảnh phân tâm để ý đến chuyện bên ngoài. Sau đó ông nội Vũ Không Minh của Vũ Quân phi thăng, chuyển giao hư không chi luân ở Tê Ngộ Đảo cho Vũ Hạc nên ông cũng không có thời gian để quản chuyện trong hư không, do đó từ lúc tới hư không đến giờ Nhất Diệp chưa được gặp lại Bảo Bảo.
"Thời niên thiếu của Lôi Viêm Thần Điểu rất dài, chắc là Bảo Bảo vẫn có bộ dáng cũ" Vũ Quân nói.

"Thật sao, chẳng lẽ lúc nhỏ anh cũng vậy à?" Nhất Diệp hỏi.

"Bảo Bảo và anh không giống nhau, khi còn nhỏ huyết mạch của anh bị phong ấn cho nên trưởng thành giống như người thường" Vũ Quân giải thích, "Còn sức mạnh không gian của Bảo Bảo chưa hoàn toàn kích hoạt nên chắc sẽ trưởng thành dựa theo tốc độ trưởng thành của Lôi Viêm Thần Điểu".

"Như vậy cũng tốt" Nhất Diệp nói, "Trẻ con đáng yêu nhất là khi còn nhỏ, nếu trưởng thành như anh trai em thì đến sắc mặt cũng không thèm đổi".

Vũ Quân hơi mỉm cười, tay phải anh hướng lên không trung, bắc cầu tới vị trí không gian của Tê Ngộ Đảo rồi nói, "Tới Tê Ngộ Đảo rồi cha sẽ truyền tống em tới Phong Sào. Em tới đó rồi thì có thể ở đó một thời gian, không cần gấp gáp trở về đây".
"Dạ" Nhất Diệp gật đầu.

"Mang dây leo theo chưa?" Vũ Quân hỏi Nhất Diệp.

Nhất Diệp lấy một nhánh cây xanh non từ túi Càn Khôn ra, nhánh cây xanh lá này là được căn nguyên hệ mộc của Nhất Diệp nuôi dưỡng rồi ngắt xuống từ dây leo hư không.

"Em sẽ bảo Vân Hoạ nhìn xem, hy vọng là vu cụ của Vu tộc thật sự lợi hại như truyền thuyết" Nhất Diệp nói.

"Đi đi" Lúc này Vũ Quân đã định vị tốt không gian, trong hư không xuất hiện một cái xoáy nước thật lớn.

Nhất Diệp ôm chồng mình một lát rồi xoay người bay về xoáy nước màu đen, liên tục chuyển tới Tê Ngộ Đảo rồi tới Phong Sào.

Bảo Bảo cảm nhận được sức mạnh không gian thì ngẩng đầu, còn Nhất Diệp thì thấy con trai mình đầu tiên cùng với con rắn trắng quen thuộc dưới chân cậu bé.

___

Editor: 2 ngày tới mình có việc chắc ko online đăng truyện được nên hôm nay mình đăng luôn 3 chương. Đến T2 sẽ tiếp tục đăng lại nha mọi người 
ヾ(≧▽≦*)o

Bình Luận (0)
Comment