Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 90

Editor: Yuri Ilukh

Không gian trận pháp này truyền vào bên trong hư không chi đằng, do đó khi Nhất Diệp dẫn theo mọi người vào trong thì Vũ Quân đã sớm chờ ở đó.

"Cha" Sau khi trước mắt hết tối sầm thì Bảo Bảo ngẩng đầu liền thấy cha mình, cậu bé vui vẻ nhào lên.

Vũ Quân đón được Bảo Bảo đang nhào vào mình, nhẹ nhàng cười nói, "Tu vi tăng lên không ít, xem ra có chăm chỉ tu luyện".

"Bảo Bảo rất ngoan, vẫn luôn nỗ lực tu luyện" Bảo Bảo vẫn luôn nhớ rõ lúc trước cha cậu có nói, chờ cha cậu trở nên lợi hại sẽ dẫn cậu tới hư không cùng cha mẹ.

"Đúng là có tu luyện nhưng lại không ngoan, còn học được cả cướp bóc người khác" Nhất Diệp nhân cơ hội tố cáo.

Bảo Bảo lập tức chột dạ cúi đầu.

"Không liên quan đến Bảo Bảo, đều do con nói Bảo Bảo đi cướp đồ" Vân Hoạ nhanh chóng ôm trách nhiệm về mình.


"Sao lại thế?" Vũ Quân đang muốn hỏi rõ ràng thì bỗng nhiên cảm nhận được có thứ gì rất lớn đang truyền tống tới, anh vội kéo Nhất Diệp, Nhất Diệp thì kéo Vân Hoạ đứng sang bên cạnh.

Khi mọi người vừa tránh đi thì một bóng trắng thật lớn bỗng xuất hiện trước mặt, đem không gian thật lớn lấp kín. Vũ Quân nhìn thân ảnh quen thuộc, nghi hoặc hỏi, "Bạch Vũ?"

"Còn có Tiểu đằng yêu" Nhất Diệp bổ sung.

Theo sau lời nói của hai người là một luồng sáng trắng loé lên, Bạch Vũ lần nữa biến ảo thành hình người, trong nhà chỉ còn lại một gốc cây non xanh.

"Vũ Quân, đã lâu không gặp" Bạch Vũ nhìn thấy Vũ Quân thì gật đầu thăm hỏi.

"Đã lâu không gặp" Vũ Quân nhìn về nhánh cây non trên mặt đất, có chút không xác định hỏi, "Đây là Tiểu đằng yêu?"

"Đúng vậy" Bạch Vũ gật đầu.


"Cô ấy bị làm sao vậy?" Vũ Quân hỏi.

"Em cũng không biết, bỗng nhiên hoá ra bản thể, em đứng ở ngoài gọi hồi lâu cũng không trả lời em". Nhưng mà hơi thở của Tiểu đằng yêu vô cùng bình thản, chắc là không có gì nguy hiểm, cho nên Bạch Vũ mới có thể bình tĩnh như thế.

"Hmm...." Vũ Quân nhìn bản thể Tiểu đằng yêu, bỗng nhiên kêu một tiếng, anh ngây người bên trong hư không chi đằng hơn trăm năm, đã vô cùng quen thuộc với cái cây lớn này. Nhưng vừa rồi anh bỗng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc trên người Tiểu đằng yêu.

"Hơi thở Tiểu đằng yêu?" Vũ Quân có chút không xác định nhìn về phía Nhất Diệp, "Sao anh cảm thấy có chút tương tự với hư không chi đằng".

Nhất Diệp cũng rất quen thuộc với Tiểu đằng yêu, hơn nữa cô lại là tu sĩ linh căn hệ mộc, nếu Nhất Diệp cũng có cảm giác này thì chắc chắn Tiểu đằng yêu có mối liên hệ gì đó với hư không chi đằng.


"Chồng ơi, lần này em dẫn mọi người tới là để nói với anh chuyện này" Nhất Diệp nói, "Vân Hoạ nói, Tiểu đằng yêu và hư không chi đằng là cùng một loài, chính là chủ thể của thế giới, sáng thế chi đằng".

"Sáng thế chi đằng? Chủ thể của thế giới?" Đồng tử Vũ Quân bỗng co rút lại, sáng thế, từ ngữ có ý nghĩa khổng lồ thế nào.

"Không sai, hơn nữa Tiểu đằng yêu cũng đã từng cứu em một mạng, chỉ là lúc đó em cũng không biết" Nhất Diệp kể lại chuyện Vân Hoạ nói với cô khi còn ở Phong Sào, nói về ngọn nguồn của thế giới, về tác dụng của sáng thế chi đằng, còn có thân thế của Tiểu đằng yêu, nói hết toàn bộ cho Vũ Quân nghe.

"Nói cách khác, em có thể sống sót ở tế đàn của Vu tộc là nhờ cái lá cây mà Tiểu đằng yêu tặng cho em sao?" Vũ Quân kinh ngạc nói.
"Không sai, lúc em biết chuyện cũng vô cùng hoảng sợ" Nhất Diệp cười nói, "Chưa từng nghĩ tới một cái lá cây thoạt nhìn không có chút uy lực nào mà lại có sức mạnh cường đại đến vậy".

Vũ Quân nhìn theo ánh mắt của Nhất Diệp, vợ chồng hai người cùng nhìn về phương hướng của Tiểu đằng yêu.

"Cha, thật xin lỗi, con không biết chị Tiểu đằng yêu đã cứu mẹ, sau này con sẽ không như vậy nữa" Từ khi Bảo Bảo biết Tiểu đằng yêu bị mình bắt nạt vậy mà lại là ân nhân cứu mạng của mẹ thì cậu vẫn luôn cảm thấy rất áy náy.

"Không liên quan tới Bảo Bảo, là do con nói với Bảo Bảo rằng hai người có thể gặp nguy hiểm, cũng nói cho cậu ấy là lá cây của sáng thế chi đằng có thể làm cho thần hồn bất diệt" Vân Hoạ đứng bên cạnh vội vàng giải thích.

Vũ Quân nghe xong mọi chuyện thì cúi đầu nhìn con trai trong ngực mình, thấy Bảo Bảo áy náy cúi đầu thì nhẹ nhàng hỏi, "Vậy con đã xin lỗi chưa?"
"Rồi ạ" Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to đáng thương nhìn về phía Vũ Quân.

"Không sao...." Bạch Vũ nhịn không được khuyên nhủ "Bọn em cũng không bị thương gì cả".

Lúc ở Phong Sào Nhất Diệp đã đánh Bảo Bảo một trận, sau đó hai đứa nhỏ cũng đã xin lỗi cậu và Tiểu đằng yêu nên Bạch Vũ cũng không so đo nữa. Bây giờ thấy Vũ Quân lại muốn giáo huấn mấy đứa nhỏ thì nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ.

Vũ Quân không để ý đến Bạch Vũ mà tiếp tục nói với Bảo Bảo, "Làm sai chuyện, ngoại trừ sửa đổi còn cần phải làm gì?"

"Bồi thường?" Bảo Bảo nhỏ giọng hỏi.

"Nhớ kỹ lời của con hôm nay" Vũ Quân nghiêm mặt nói.

"Dạ!" Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Bạch Vũ vốn định nói mình không cần bồi thường gì nhưng nghĩ đến khi cậu còn nhỏ cũng bị Vũ Quân giáo huấn nên đành im lặng. Người chồng này của Nhất Diệp tuy nhìn thì ôn hoà nhưng khi trị người thì cũng rất lợi hại.
Vì Tiểu đằng yêu mãi mà không tỉnh nên Bạch Vũ không yên tâm, Nhất Diệp bảo cậu tiếp tục canh giữ cho Tiểu đằng yêu, còn mình thì dẫn theo hai đứa nhỏ đi nghỉ ngơi trước.

___

Khi Tiểu đằng yêu dừng trên nhánh dây leo màu đen thì trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh, vô số ký ức cùng hình ảnh trong thời gian ngắn ngập tràn thức hải của cô.

Tâm thần Tiểu đằng yêu rung động, không tự giác hoá ra bản thể, thân thể xanh non ở trên nhánh cây màu đen thật lớn trông có vẻ nhỏ bé và yếu ớt.

Lá cây trong cơ thể Tiểu đằng yêu tản ra ánh sáng màu xanh lục, từng chiếc lá không ngừng lắc lư, từ trong ra ngoài xuất hiện sức mạnh làm cô cũng rất kinh ngạc. Cô mang theo thân thể của mình sống mấy ngàn năm, chưa bao giờ phát hiện thì ra trong cơ thể của mình có một sức mạnh ấm áp khổng lồ như vậy.
Vô số hình ảnh xẹt qua thức hải, ở đó có vô số dây leo tương tự cô, có cái rất lớn, có cái mới chỉ là một nhánh cây non, bọn chúng đều gian nan sinh trưởng trên một vách đá màu đen nhánh, cuối cùng trưởng thành thành một gốc cây khổng lồ có thể chống đỡ trời đất. Trên cành khô cũng có vô số không đếm nổi lá loé linh quang, ở đó có hơi thở của linh hồn. 

Đó là gì? Là hình dáng tương lai của cô sao?

Tiểu đằng yêu tiếp tục rong chơi trong chuỗi hình ảnh, cô nhìn thấy một gốc cây thật lớn, vốn đang sinh trưởng ở vách đá bỗng nhiên sụp đổ, dây leo thật lớn từng chút từng chút trôi vào hư không. Những nhánh dây leo duỗi ra, đón lấy những điểm sáng đầy trời sau đó thu vào lá cây.

Dây leo lớn kia giống như vô cùng sốt ruột, nhưng trong thế giới đen nhánh ngoại trừ những điểm sáng đó thì không còn gì nữa. Dây leo mang theo những điểm sáng đó đi trước, trôi trong thế giới đen nhánh không có phương hướng, không có mục đích, không có sinh vật, thậm chí còn không có khái niệm về thời gian.
Dây Leo thật lớn vẫn luôn nỗ lực đi về phía trước, giống như đang tìm kiếm gì đó nhưng dọc đường đi thì không tìm thấy gì cả. Dần dần dây leo màu xanh lục trên thân thể bắt đầu biến đen, cành lá bắt đầu héo úa. Hàng vạn điểm sáng theo phiến lá chậm chạp rơi xuống rồi lụi tàn, dây leo rất là đau lòng.

Tiểu đằng yêu cảm nhận được rõ ràng hơi thở của dây leo lớn kia, một cảm giác tuyệt vọng khổng lồ trực tiếp chui vào thần thức Tiểu đằng yêu, làm Tiểu đằng yêu khó chịu rơi lệ.

Sau khi tuyệt vọng qua đi thì dây leo thu lá cây lại cất vào chỗ sâu nhất trong thân thể, tìm kiếm được một mạch nước ngầm trong hư không rồi nhảy vào, làm bản thân tiến vào trạng thái ngủ say.

Thời gian lại thong thả trôi, dây leo thật lớn đã hoàn toàn biến thành màu đen, không còn hơi thở sinh mệnh. Mạch nước ngầm hư không mang theo dây leo đi thật lâu, thật lâu, bỗng nhiên có một ngày mạch nước ngầm cũng không chuyển động nữa.
Lúc này dây leo màu đen căn bản đã không còn hơi thở bỗng nhiên động đậy, từ dưới cành khô đen nhánh bỗng chui ra rất nhiều hư ảnh lớn lên giống đúc những yêu ma hư không mà Tiểu đằng yêu vừa mới nhìn thấy.

Những hư ảnh này thúc đẩy dây leo tiếp tục đi về phía trước, sau một thời gian rất lâu bọn họ gặp được con người.

"Thấy được ký ức của ta rồi sao?" Một giọng nói già nua mà từ ái bỗng nhiên vang lên trong thức hải của Tiểu đằng yêu.

"Ngài là hư không chi đằng?" Tiểu đằng yêu kinh ngạc hỏi.

"Chúng ta là sáng thế chi đằng" Âm thanh già nua vang lên, "Ta đã đợi vô số năm tháng, không nghĩ tới cuối cùng người chờ được lại là ngươi".

"Con? Ngài đang đợi con?" Tiểu đằng yêu hỏi.

"Là con, cũng không phải con" Âm thanh già nua nói, "Ta đã từng có một cái tên vô cùng xinh đẹp, Thương Lam".
"Thương Lam?"

"Đó là con ta đặt cho ta, Thương Lam Giới, nơi đó vô cùng xinh đẹp" Âm thanh già nua tràn đầy hoài niệm.

"Nơi đó... làm sao vậy?" Tiểu đằng yêu nhớ tới hình ảnh sụp đổ cuối cùng.

"Thật lâu trước kia, ta dự cảm sẽ có một hồi đại nạn ập tới, vì vậy dùng toàn bộ sức lực tách ra một nhánh cây. Ta để nhánh cây lại ở trên vách núi ở cuối thế giới, sau khi tốn rất nhiều sức lực thì lâm vào ngủ say, khi ta tỉnh lại thì đã không tìm thấy nhánh cây của ta nữa".

"Tại sao lại như vậy?" Tiểu đằng yêu kinh ngạc hỏi.

"Một tu sĩ có thiên phú phi thường đi tới cuối thế giới, hắn phát hiện nhánh cây có sức mạnh lớn nên đã mang theo nó phi thăng". Thương Lam thở dài nói, "Không còn nhánh cây nữa, khi đại nạn ập đến, Thương Lam Giới liền sụp đổ. Vô số sinh linh ở Thương Lam giới bị tiêu diệt trong nháy mắt".
"Là tu sĩ kia đã huỷ hoại toàn bộ thế giới?"

"Không thể trách tu sĩ kia, nếu Thiên Đạo không cho hắn ta tìm thấy nhánh cây thì cũng không phải không có ai tìm được" Thương Lam nói.

"Thiên Đạo?" Tiểu đằng yêu khó hiểu hỏi, "Tại sao Thiên Đạo lại làm như vậy".

"Con à, không ai có thể biết được suy nghĩ của Thiên Đạo".

"Vậy bây giờ ngài muốn..." Tiểu đằng yêu khó hiểu hỏi.

"Khi Thương Lam giới sụp đổ, ta đã để lại rất nhiều thần hồn của tu sĩ, bọn họ đều giấu ở lá cây của ta. Ta vốn muốn tìm một thế giới mới đưa bọn họ vào, nhưng ta đã trôi rất lâu rất lâu, đã gần hết sức rồi" Thương Lam thở dài, "Bọn họ ở trong hư không thời gian dài cũng dần sinh ra biến bị".

"Biến dị? Biến dị kiểu gì?"

"Bọn họ đã không thể thích ứng với quy tắc luân hồi của thế giới khác" Thương Lam nói, "Bọn họ cần có một thế giới mới, một thế giới có quy tắc luân hồi sinh ra dành riêng cho họ".
Bình Luận (0)
Comment