Anh Hướng Đạo, Em Hướng Anh

Chương 92

Editor: Yuri Ilukh

Sau khi Tiểu đằng yêu tỉnh lại thì kể lại cho mọi người những chuyện đã nói cùng hư không chi đằng.

Nhất Diệp và Vũ Quân nghe xong thì đều im lặng, chỉ có Bạch Vũ phản ứng kịch liệt nhất, cậu tức giận nói, "Có ý gì? Bảo cậu đi chống đỡ thế giới sao?"

"Hình như là ý này" Tiểu đằng yêu gật đầu nói.

"Dựa vào đâu?" Bạch Vũ phẫn nộ nói, "Tớ không đồng ý".

"Tại sao lại không đồng ý?" Vân Hoạ khó hiểu hỏi, "Sáng thế chi đằng vốn là thần vật dùng để chống đỡ thế giới, hơn nữa đây là đại công đức tạo phúc cho vạn vật".

"Loại công đức này ai muốn thì đi mà làm, dù sao thì Tiểu đằng yêu cũng không được đi" Bạch Vũ nói.

"Nhưng mà người khác lại không phải sáng thế chi đằng" Vân Hoạ nói.

"Vậy mặc kệ, hơn nữa Thương Lam Giới sụp đổ cũng là ý của Thiên Đạo, tại sao lại bắt Tiểu đằng yêu đi tiếp nhận thế giới của bọn họ" Bạch Vũ nói.


"Nhưng mà sáng thế chi đằng vốn ít ỏi, cũng bởi vì sự ít ỏi đó mà Thiên Đạo mới cho họ năng lực cảm nhận được đại nạn, để trước khi bị huỷ diệt tách một nhánh cây ra" Vân Hoạ nói, "Nếu về căn nguyên thì nếu không phải để sáng tạo thế giới thì Tiểu đằng yêu không có khả năng tồn tại trên thế giới này".

"Ý là gì?" Bạch Vũ thấy mình nói không lại Vân Hoạ thì có chút nóng nảy.

Vân Hoạ chớp chớp mắt, cô bé không rõ tại sao Bạch Vũ lại hung hăng với cô bé, "Em không có nói sai, chị Tiểu đằng yêu vốn là do dự phòng tai nạn mà xuất hiện".

"Hơn nữa, Thương Lam cũng nói, nếu chị Tiểu đằng yêu thay thế ngài ấy duy trì thế giới thì sẽ có được truyền thừa của Thương Lam, chị ấy sẽ trở thành thế giới cao cấp hơn, nếu như vậy thì có thể sẽ nhiều thêm một cái tiên đồ. Nếu như mỗi sáng thế chi đằng đều không muốn chống đỡ thế giới như chị Tiểu đằng yêu thì có phải tiên đồ sẽ sớm đoạn tuyệt hay không.


"Em..." Bạch Vũ chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng lại không biết phải phản bác Vân Hoạ thế nào.

"Được rồi" Tiểu đằng yêu ngăn Bạch Vũ phẫn nộ, lên tiếng nói, "Điều Vân Hoạ nói là sự thật, Thương Lam cũng nói với tớ như vậy, ngài ấy còn bảo tớ quay về Phù Sinh Giới, đi tìm sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới nói chuyện".

"Đì tìm sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới Phù Sinh Giới?" Nhất Diệp lên tiếng hỏi.

"Chắc chắn là có quan hệ" Vân Hoạ lại lên tiếng nói, "Chị Tiểu đằng yêu bây giờ vẫn còn khả năng trở thành sáng thế chi đằng, điểm này quả thật không hợp lý".

"Ý là thế nào?" Vũ Quân hỏi.

"Nhánh cây của sáng thế chi đằng là để cứu thế giới, tuy rằng nếu thế giới trước đó may mắn vượt qua nguy cơ thì chị Tiểu đằng yêu hẳn là phải hoàn toàn biến thành một gốc cây bình thường và không thể phi thăng, bây giờ chị Tiểu đằng yêu chẳng những phi thăng mà còn vừa lúc đuổi kịp câu chuyện của hư không chi đằng, mọi người không cảm thấy rất kỳ quái sao?" Vân Hoạ hỏi.


"Ý con là Tiểu đằng yêu vốn không thể phi thăng?" Nhất Diệp kinh ngạc nói.

"Dạ" Vân Hoạ nói, "Con vốn dĩ cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà vừa rồi chị Tiểu đằng yêu cũng nói, cái gọi là tiên đồ chính là cầu nối giữa các thế giới, cũng chính là đường liên lạc giữa hai bên, cho nên con nghĩ rằng chị Tiểu đằng yêu phi thăng là chuyện đã được sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới và sáng thế chi đằng của thế giới ban đầu của chúng ta thương lượng tốt".

"Ý con là, sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới đã cảm nhận được nguy hiểm cho nên mới cho Tiểu đằng yêu phi thăng lên, mục đích là hoá giải trận tai nạn trên hư không này sao?" Vũ Quân hỏi.

"Con chỉ suy đoán thôi" Vân Hoạ nói.

"Vân Hoạ, cậu biết nhiều thật" Bảo Bảo đứng bên thấy Vân Hoạ nói nhiều như vậy thì lập tức trưng ra vẻ mặt sùng bái.
"Những thứ này đều chứa trong trí nhớ của tớ, tớ chỉ nói ra những gì mình biết mà thôi" Vân Hoạ được Bảo Bảo khen thì có chút ngại ngùng.

"Tiểu đằng yêu, vậy con nghĩ thế nào?" Vũ Quân trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu đằng yêu.

"Vũ Quân, anh đang muốn làm gì vậy?" Bạch Vũ cho rằng Vũ Quân ép Tiểu đằng yêu đồng ý nên vội đến đỏ mắt.

"Chồng!" Nhất Diệp cũng sửng sốt, chuyện này cho tới giờ cũng đã rõ ràng, hy sinh một Tiểu đằng yêu lại có thể cứu hai thế giới. Nhưng không ai để ý đến cảm nhận của Tiểu đằng yêu sao?

"Mọi người đừng nóng" Vũ Quân thở dài, "Ý anh không phải là ép buộc Tiểu đằng yêu".

Tiểu đằng yêu có chút mờ mịt nhìn về phía Vũ Quân, từ lúc sinh ra tới bây giờ cô chỉ là một cái cây bình thường, bỗng một ngày có người nói với cô rằng muốn cô đi cứu vớt thế giới, nếu không đi thì thế giới sẽ huỷ diệt, còn nếu đi thì cô lại có chút không cam lòng. Cô không rõ tại sao mình lại phải thừa nhận mấy thứ này.
Nhưng để thế giới tuỳ ý sụp đổ thì cô không làm được.

"Tiểu đằng yêu, nếu em không muốn đi thì chúng ta không đi" Nhất Diệp bỗng nhiên lên tiếng nói, "Phàm là sinh mệnh con người chỉ có trăm năm mà bọn họ cũng sống vô cùng vui vẻ, điểm cuối của sinh mệnh vốn là tử vong, tu sĩ lại càng hiểu được đạo lý này. Nếu em không muốn đi thì chuyện em là sáng thế chi đằng ngoại trừ những người chúng ta thì sẽ không có ai khác biết được".

"Diệp Tử" Tiểu đằng yêu cảm động nhìn về phía Nhất Diệp, rồi sau đó lại nhìn về phía Vũ Quân.

"Em nghe chồng" Vũ Quân nói, "Ngàn vạn năm qua, có thể phi thăng chân tiên cũng chỉ có ít ỏi vài người mà thôi, đến cuối cùng dù cho tiên đồ có đoạn tuyệt thì cũng sẽ không có ảnh hưởng gì lớn".

"Nhưng mà hư không chi đằng kia vẫn sẽ đâm về Phù Sinh Giới" Tiểu đằng yêu nói.
"Lúc nãy em cũng nói hư không yêu ma kia cần một thế giới hoàn toàn mới mới có thể sống lại, như vậy thì dù cho bọn họ có tiến vào Phù Sinh Giới thì cũng không thể sống lại lần nữa" Vũ Quân nói, "Trước đó Thương Lam vẫn luôn ngủ say, chúng ta không thể liên hệ được với ngài, nhưng vây giờ đã tỉnh lại thì anh nghĩ ngài sẽ không tiến gần Phù Sinh Giới nữa đâu"

"Thật vậy sao?" Nhất Diệp có chút không tin nổi.

"Sau khi thế giới sụp đổ vẫn có thể giữ được nhiều thần hồn như vậy, khẳng định ngài ấy sẽ không đi huỷ diệt một thế giới khác đâu" Vũ Quân khẳng định.

"Tiểu đằng yêu, em có thể liên hệ với ngài ấy sao? Em hỏi ngài ấy một chút đi" Nhất Diệp chuyển hướng sang Tiểu đằng yêu.

"Dạ" Tiểu đằng yêu nói xong thì nhắm mắt dùng nguyên thần liên lạc với hư không chi đằng.
"Tiền bối, nếu cuối cùng con quyết định không hoá thành một thế giới thì ngài có thể không xâm nhập Phù Sinh Giới không?" Tiểu đằng yêu hỏi.

"Con ngoan, con đã đưa ra quyết định rồi sao?" Thương Lam hỏi.

"Chưa, con chỉ muốn hỏi ngài một chút thôi" Tiểu đằng yêu lắc đầu nói.

"Sẽ không" Thương Lam nói, "Sáng thế chi đằng chúng ta có ý thức rất muộn, trước khi ta có ý thức thì trên người ta đã có hàng tỉ sinh linh, ta tỉnh lại thì đã là một thế giới. Nhưng con không giống thế, con có được ý thức trước. Bây giờ bảo con thay đổi cách sống, ta cũng cảm nhận được sự khó xử của con".

"Trước kia ta ngủ say theo ngọn nguồn sinh mệnh là do muốn mang thần hồn trên người ta vào một thế giới mới, cho nên mới trôi về phía Phù Sinh Giới, nhưng bây giờ đã vô dụng, ta sẽ không đi làm một thế giới khác bị thương nặng nữa" Thương Lam nói.
"Như vậy... nếu con không sáng tạo một thế giới mới thì có phải sẽ là người xấu hay không?" Tiểu đằng yêu hỏi.

"Xem ra lúc trước ta đã doạ con rồi" Thương Lam cười nói, "Ta đã sống rất nhiều năm trải qua rất nhiều thế giới, nhánh cây giống như con ta đã thấy rất nhiều nhưng con là một nhánh sáng thế chi đằng duy nhất có thể tự mình lựa chọn".

"Nếu Thiên Đạo cho con cơ hội thì con đương nhiên có thể đưa ra những lựa chọn khác nhau" Thương Lam nói.

"Nhưng mà trước đó ngài nói..."

"Ta chỉ muốn nói thế, nếu cuối cùng con sẽ hoá thành một thế giới thì xin hãy lưu lại những thần hồn trên người ta, còn nếu cuối cùng con không muốn trở thành một thế giới mới thì ta sẽ mang những thần hồn này biến mất cùng ta" Thương Lam nói.

"Cho nên... con có thể không đồng ý?" Tiểu đằng yêu thấp thỏm hỏi.
"Con có thể" Thương Lam nói.

Tiểu đằng yêu nhận được câu trả lời thì rời khỏi thần thức, nhưng tâm tình lại càng phức tạp. Nhìn qua thì giống như cô có rất nhiều lựa chọn, nhưng thật ra trước mặt cô chẳng phải chỉ có một con đường thôi đúng không?

"Tiểu đằng yêu, Thương Lam nói thế nào?" Nhất Diệp hỏi.

"Ngài ấy nói sẽ không tiến gần Phù Sinh Giới nữa" Tiểu đằng yêu nói.

"Vậy chuyện này không phải được giải quyết rồi sao" Nhất Diệp nói, "Tiểu đằng yêu, em không cần hoá thành thế giới, thần hồn trên cây bên ngoài kia vốn đã bị huỷ diệt hơn một vạn năm trước, em cũng không có nghĩa vụ cứu bọn họ. Hơn nữa, em đã đánh thức ý thức của Thương Lam, làm ngài ấy dừng bước xâm lấn, theo góc độ nào đó thì em cũng coi như đã cứu vớt Phù Sinh Giới".

"Đúng vậy, Nhất Diệp nói không sai" Bạch Vũ phụ hoạ.
Tiểu đằng yêu ngẩng đầu, tràn đầy nghi hoặc, "Là như thế này sao?"

"Đương nhiên là như vậy" Bạch Vũ gật đầu nói.

Đúng lúc này, Vũ Quân chợt sửng sốt, sau đó anh dùng thần thức dò xét trận pháp phong ấn ở dưới đáy của Thương Lam, trong giọng nói mang theo một chút vui sướng nói, "Dừng lại rồi, hư không chi đằng dừng lại rồi".

Mọi người lập tức vui vẻ, vấn đề nan giải của Phù Sinh Giới mấy ngàn năm qua bỗng nhiên được hoá giải như vậy sao?

Tiểu đằng yêu mờ mịt nhỉnh xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Vân Hoạ, Vân Hoạ nháy nháy đôi mắt to có chút khó hiểu nhìn qua nhìn lại.

"Em còn muốn đi gặp sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới một lần" Tiểu đằng yêu chợt lên tiếng nói.

"Tiểu đằng yêu!" Bạch Vũ nóng nảy, "Nguy cơ đều đã được hoá giải, tại sao còn phải đi gặp sáng thế chi đằng của Phù Sinh Giới?"
"Tớ muốn hỏi ngài ấy một chút, tại sao ngài ấy cho tớ phi thăng" Tiểu đằng yêu nói.

"Không được đi!" Bạch Vũ biết, trong lòng Tiểu đằng yêu vẫn bất an, cậu sợ sau khi Tiểu đằng yêu đi hỏi thì cuối cùng vẫn sẽ rời khỏi cậu.

Bình Luận (0)
Comment