Anh Là Ánh Nắng Những Ngày Đông

Chương 10

Sáng mùa thu trời trong gió nhẹ, cô gái nhỏ một mình đi dạo trong khuôn viên công ty. Thật kì lạ, dường như cô đi đâu cũng có gió đi cùng. Gió vờn tóc cô bay bay, nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Gió có phải là anh luôn ở bên cạnh em?

Cô gái nhỏ nhìn lên bầu trời trong xanh, lắng nghe tiếng gió vi vu bên tai. Đám mây kia chợt hiện lên gương mặt anh, anh mỉm cười với cô, nói rằng trái tim anh đang đập liên hồi trong lồng ngực cô. Cô đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập thình thịch của trái tim, đôi môi cô khẽ động đậy như đang nói điều gì đó.

Vũ Minh…

Vẻ ưu thương trên khuôn mặt dần nhạt bớt, cô gái nhỏ quay đầu định đi tiếp thì thấy Diệp Như Anh đang đi từ hướng ngược lại. Diệp Như Anh cũng nhìn thấy cô, cô ta lườm cô một cái rồi hất mặt đi tiếp.

Cô gái nhỏ không tức giận cũng chẳng hề để ý, điều này khiến Diệp Như Anh cảm thấy mình như bị coi thường, cô tiến về phía cô gái nhỏ.

“Gặp cô đúng là không thể vui vẻ được.” Diệp Như Anh khoanh hai tay trước ngực, giọng nói không mấy thiện cảm.

Cô gái nhỏ vẫn giữ im lặng.

“Cô có câm không mà không chịu nói gì thế hả? Đúng là không biết lịch sự.”

“Đúng là không coi ai ra gì. May cho cô là hôm nay tôi có việc nên không xử cô được. Cô cứ coi chừng đấy. Hứ!”

Nói xong Diệp Như Anh quay người bước đi, không quên tặng cô gái nhỏ ánh mắt gườm gườm khó chịu. Lúc đi ngang qua người cô gái nhỏ, Diệp Như Anh cố ý va vào vai cô khiến cô suýt ngã.

Cô gái nhỏ khuôn mặt lạnh nhạt bước tiếp.

* * *

Buổi chiều không muốn đến công ty, cô gái nhỏ quyết định đến Khu liên hiệp cưỡi ngựa Ocala. Vì Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt đang làm việc nên cô gái nhỏ bảo tài xế đưa đến thành phố S.

Đến nơi, cô gái nhỏ thay bộ đồ cưỡi ngựa rồi đến chuồng ngựa. Dắt con ngựa trắng lần trước ra ngoài, cô chưa kịp leo lên lưng ngựa thì bất chợt nghe thấy giọng nói phía sau lưng: “Nó tên là Frank.”

Phạm Lan Lan tay cầm roi da chuyên dùng để thuần hóa ngựa bước đến gần cô gái nhỏ.

“Frank? Tên thật đẹp!” Cô gái nhỏ âu yếm vuốt ve bộ lông mượt mà của chú ngựa trắng.

“Nó quen sống hoang dại rồi, sau này tiểu thư nhớ đưa nó chạy khắp thảo nguyên nhé. Nó sẽ thích lắm đấy.” Phạm Lan Lan mỉm cười đến bên cạnh chú ngựa Frank, cô quay đầu nói tiếp: “Tôi biết một nơi phong cảnh rất đẹp, tiểu thư có muốn đi không?”

Cô gái nhỏ gật đầu. Phạm Lan Lan huýt sáo, một chú ngựa đen tuyền chạy đến bên cô. Cô leo lên lưng ngựa, cô gái nhỏ cũng leo lên lưng chú ngựa Frank. Hai cô gái cưỡi ngựa phi nhanh trên đồng cỏ rộng lớn, những cơn gió lướt qua bên người, len vào từng lọn tóc xõa dài, đùa nghịch.

Phạm Lan Lan đưa cô gái nhỏ tới một con suối nhỏ. Hai người xuống ngựa, tiến về phía con suối. Nước suối trong veo, vài đàn cá nhỏ đủ màu sắc đang bơi lội, cánh hoa màu hồng phấn trôi theo dòng nước chảy.

“Đây là nơi bí mật của tôi đấy. Tiểu thư là người đầu tiên tôi đưa đến.” Phạm Lan Lan ngồi xuống tảng đá bên cạnh suối.

“Không ngờ nơi đây lại có cảnh đẹp thế này, không ai biết nơi này sao?” Cô gái nhỏ ngồi xuống bên cạnh Phạm Lan Lan.

“Thảo nguyên rất rộng lớn, ít ai đến được nơi đây lắm, đây không phải là đường chạy bình thường của ngựa mà. Nếu tiểu thư thích thì có thể thường xuyên tới đây. Khung cảnh ở đây rất đẹp.”

“Đúng là rất đẹp!”

Cô gái nhỏ đưa mắt nhìn xung quanh. Cảnh quan nơi đây đẹp như một bức tranh thủy mặc với màu xanh của bầu trời, suối nước, ngọn cỏ và màu đỏ của đất. Những loại hoa dại ở ngọn đồi phía xa đua nhau khoe sắc, tạo nên cảnh tượng mê đắm lòng người.

Phía trên là bầu trời xanh trong điểm xuyết những đám mây trắng muốt, bên dưới là thảo nguyên bao la tươi sáng tràn đầy sức sống, đất và trời như giao hòa với nhau, mang lại sự bình yên và thư thái cho tâm hồn con người.

Cô gái nhỏ ngồi xuống một tảng đá cạnh con suối, nhìn chăm chú phía trước, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại hình ảnh tương tự trước đây. Đã từng, có một người hay cùng cô cưỡi ngựa. Anh luôn trêu chọc cô, cưỡi ngựa thật nhanh vượt qua cô rồi chạy chậm dần, đến lúc cô gần đuổi kịp thì anh lại thúc ngựa vọt lên.

Khi đó cô rất hiếu thắng, dù biết là anh đang trêu mình những vẫn cố gắng cưỡi ngựa đuổi theo sau, khi nào quá mệt mỏi mới giận dỗi ghìm cương ngựa lại. Lúc ấy anh sẽ đến dỗ dành cô, rồi cùng cô cưỡi chung một con ngựa chạy dọc theo đường đua. Người anh ngả về phía trước tay cầm dây cương, tư thế ấy giống như ôm trọn cô vào lòng, bảo vệ và che chở.

Bầu trời vẫn xanh như thế, cô gái nhỏ dường như đang nhìn thấy hình ảnh hai người cưỡi ngựa chung, một giọt nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi khóe mi, rơi xuống đất không dấu vết. Đã từng, hai người vui vẻ bên nhau không lo nghĩ, nhưng giờ đây, cảnh không còn, và người cũng không còn.

Gió từ đâu bay về nơi ấy,

Cuốn mây trôi cùng với bầu trời,

Cuốn hương hoa thoảng vào không khí,

Cho lòng ai vương vấn không ngừng.

Cô gái nhỏ hướng mắt về phía xa, không hề thấy ánh mắt phức tạp của Phạm Lan Lan đang hướng về mình.

* * *

Chiếc xe Lamborghini tiến vào ngôi biệt thự sang trọng màu trắng, cô gái nhỏ xuống xe, đi vào trong nhà. Trần Tuấn Kiệt ngồi trên sofa ngoài phòng khách, thấy cô gái nhỏ bước vào, anh mỉm cười hỏi cô:

“Em đi đâu vậy? Không phải bảo chờ anh tan làm rồi về với em sao?”

“Em tới thành phố S cưỡi ngựa.” Cô gái nhỏ đi tới chỗ Trần Tuấn Kiệt, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Em đến đó một mình? Sao không bảo anh đưa em đi?”

“Lúc đó anh bận mà.” Giọng cô nghe có vẻ hơi ấm ức, đầu cúi xuống thật thấp.

“Được rồi, chỉ lần này thôi. Lần sau đi đâu phải báo anh một tiếng biết không.” Trần Tuấn Kiệt bất đắc dĩ mà bỏ qua cho cô lần này, ai bảo anh không có cách nào trách mắng được cô đây.

Chỉ cần thấy cô tỏ vẻ tội nghiệp, anh liền không kiềm chế được mà yêu thương. Anh yêu cô còn chưa hết, sao nỡ làm cô buồn được.

Cô gái nhỏ vội gật gật đầu. Trần Tuấn Kiệt dịu dàng xoa đầu cô.

“Ngoan, anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi. Anh cũng phải về rồi.”
Bình Luận (0)
Comment