Những cơn gió lạnh
đầu đông kéo đến, cuốn chiếc lá trên cây nhẹ rơi xuống dưới đất. Thu
mình lại trong chiếc áo len và khăn quàng cổ, lại đến mùa đông rồi. Mùa
đông làm người ta thấy cô đơn nhiều lắm, giống như cô gái xinh đẹp đợi
chờ người yêu trong lạnh giá, âm u, ảm đạm.
Thân phận thiên
kim tiểu thư của Nhất Thiên đã lộ diện, Vương Hàn Tuyết cũng không có
thay đổi gì, cô vẫn là cô gái nhỏ thờ ơ, vẫn là bé con mà Vương Nhất
Băng yêu quý, vẫn là cô gái Trần Tuấn Kiệt yêu thương bảo vệ.
Tại nhà ăn của công ty, Vương Hàn Tuyết đang thư thái thưởng thức các
món ăn đậm vị dâu tây yêu thích. Mấy món ăn này là do đầu bếp mới người
Pháp mà Trần Tuấn Kiệt mời về làm ra, nguyên liệu sử dụng chính là dâu
tây, ngọt mà không ngán.
“Hàn Tuyết, cô cũng ở đây sao? Tôi còn tưởng cô sẽ đến nhà hàng ăn chứ.”
Giọng nói trong trẻo ngân vang, Vương Nhất Băng cũng ngồi đó liền quay đầu
lại nhìn. Chỉ thấy một cô gái khuôn mặt tươi cười đang bước tới, trên
tay là khay đồ ăn trưa. Hàn Tuyết không cần quay đầu lại cũng biết là ai tới.
Trong suốt thời gian qua, người rắc rối hay bám lấy cô
cũng chỉ có tiểu thư Diệp gia Diệp Như Anh. Diệp Như Anh từ khi biết cô
là thiên kim của Nhất Thiên liền tới làm quen, bắt chuyện rồi dần coi cô như bạn thân.
Thật ra Diệp Như Anh cảm thấy rất có lỗi với
Vương Hàn Tuyết. Lúc trước cô hiểu lầm người ta rồi nói những lời khó
nghe. Cô thấy nên đối xử tốt với Vương Hàn Tuyết để hối lỗi.
Hàn Tuyết lúc đầu cũng thấy khó chịu nhưng ngăn cản không được hành động của Diệp Như Anh nên cô cũng không để tâm tới nữa, cứ mặc Diệp Như Anh
nói nói cười cười bên cạnh. Diệp Như Anh cũng không để ý tới thái độ của Hàn Tuyết, vẫn nói chuyện không ngừng.
“Hàn Tuyết, cô cũng
thích ăn dâu tây à? Mau xem, tôi cũng cực thích dâu tây nha. Đầu bếp mới nhà tôi nấu ăn rất ngon. Cô ăn thử đi, nấu cùng dâu tây mùi vị rất đặc
biệt.”
Vương Hàn Tuyết nhìn sang Diệp Như Anh, quả thật những
món ăn đó rất đẹp mắt, mùi hương nhẹ thoảng quanh, không nồng đậm, không nhạt nhẽo.
Vương Hàn Tuyết không do dự cầm đũa ăn thử, chỉ thấy
trong khoang miệng tràn ngập vị dâu tây ngọt lịm, một miếng như tan
chảy, thấm vào đầu lưỡi lại có vị thanh hòa vào, không lời nào tả được.
Đôi mắt cô sáng rực, thanh âm nhẹ thoát ra: “Thực rất ngon.”
“Tôi đã nói mà, vị đầu bếp này phải vất vả lắm bố tôi mới mời về được.
Tay nghề chú ấy rất giỏi, nếu cô thích thì tôi bảo chú ấy nấu cho cả cô
nữa.”
Bên cạnh hai cô gái đang thảo luận chuyện món ăn, Vương Nhất Băng và Trần Tuấn Kiệt chỉ lặng yên dùng bữa. Mặc dù Diệp Như Anh có
thể tiếp cận em gái anh vì mục đích khác nhưng chỉ cần bé con của anh
vui là được, mọi chuyện đã có anh che chở cho cô.
Hơn nữa Diệp Như Anh và Vương Hàn Tuyết cũng có rất nhiều sở thích tương đồng, Hàn
Tuyết coi như cũng tìm được người để trò chuyện. Trần Tuấn Kiệt có cùng
suy nghĩ với Vương Nhất Băng, anh yêu thương nhìn cô gái nhỏ, chỉ cần
thấy cô vui vẻ chính là niềm hạnh phúc của anh.
* * *
“Hàn Tuyết, cậu định sẽ đi đâu chơi?” Diệp Như Anh nằm dài trên chiếc giường rộng lớn của phòng mình hỏi Vương Hàn Tuyết đang nằm bên cạnh.
Thời gian này tiếp xúc với Diệp Như Anh khiến Vương Hàn Tuyết có cái
nhìn khác về cô ấy. Diệp Như Anh là tiểu thư nhưng đối xử với người
trong nhà, kể cả người làm rất thân thiết, có lẽ chỉ với người ngoài cô
ấy mới tỏ ra cao ngạo.
Cô ấy không có nhiều bạn bè, nhưng đã
coi ai là bạn thì cô ấy đều chân thành quan tâm. Cô ấy thẳng tính, nên
hay bị coi là không hiểu chuyện. Cô ấy giống như là có hai bộ mặt, một
khi đối diện với người lạ, một khi đối diện với người thân thiết.
Vương Hàn Tuyết rời mắt khỏi quyển sách trên tay, quay sang nhìn Diệp Như Anh: “Đi thành phố S.”
“Đến đó làm gì chứ?”
“Tới khu cưỡi ngựa Ocala.”
“Cưỡi ngựa sao? Được đó. Nhưng mà mình không biết cưỡi ngựa, cậu phải dạy mình đấy.”
“Ừ.”
Chiếc xe BMW chở Vương Hàn Tuyết và Diệp Như Anh chỉ chốc lát đã đến
thành phố S, hai cô cùng đi thay đồ rồi chọn ngựa. Hàn Tuyết dắt chú
ngựa Frank lông trắng ra ngoài, Diệp Như Anh chọn cho mình con ngựa màu
nâu.
Do lần đầu cưỡi ngựa nên trông Diệp Như Anh có vẻ khá vất vả để điều khiển được chú ngựa của mình. Cô đã bị ngã rất nhiều lần
nhưng lại ngang ngạnh đòi học bằng được. Vương Hàn Tuyết chỉ biết lắc
đầu, để mặc cô cho đám quản lí dạy, còn mình thì ung dung ngắm cảnh đẹp
thảo nguyên.
Cưỡi ngựa rong ruổi gần nửa buổi, Vương Hàn
Tuyết quay trở lại chuồng ngựa. Từ xa đã thấy cảnh tượng nhốn nhão, ầm ĩ của một đám đông người, cô nhanh chóng thúc ngựa chạy về phía đó.
Kia chẳng phải là Diệp Như Anh và Phạm Lan Lan? Vương Hàn Tuyết nhẹ
nhíu mi, xuống ngựa chen vào trong đám đông nơi Diệp Như Anh và Phạm Lan Lan đang tranh cãi.
“A Anh! Có chuyện gì?”
“Hàn Tuyết, cậu
phải bảo giám đốc đuổi cô ta khỏi đây.” Diệp Như Anh thấy Hàn Tuyết đến
thì ngừng cãi vã với Phạm Lan Lan đang đứng đối diện.
Vương Hàn
Tuyết không nói gì, chỉ nhìn Diệp Như Anh như đang chờ lời giải thích.
Diệp Như Anh vẻ mặt giận dữ lại ấm ức chỉ tay về phía Phạm Lan Lan.
“Là do cô ta cố ý hại tớ. Lúc tớ vừa cưỡi ngựa thì cô ta lại chạy ra
chắn đường. Hàn Tuyết, cậu cũng thấy tớ chỉ mới biết cưỡi ngựa, làm sao
tránh được. Khiến tớ bị thương thế này, tất cả cũng chỉ tại cô ta.”
“Diệp tiểu thư, thật xin lỗi khi khiến cô bị thương. Nhưng tôi thật sự
không cố ý, hơn nữa lúc cô cưỡi ngựa lại sai đường ngựa chạy nên mới đâm phải tôi.”
“Cô còn nói…”
“A Anh! Đừng cãi nhau nữa. Cậu
cũng là không đúng, không nên đổ lỗi hoàn toàn cho Lan Lan. Cậu không
thấy cô ấy cũng bị thương?”
Vương Hàn Tuyết nhàn nhạt mở
miệng, khuôn mặt lạnh nhạt vẫn trước sau như một. Diệp Như Anh thật bất
mãn nhưng cũng không nói gì, bắn ánh nhìn căm tức về phía Phạm Lan Lan
rồi quay người đi mất.
“Bạn tôi tính hơi nóng nảy. Lan Lan, mong cô đừng giận cô ấy.”
“Cô đừng nói vậy. Lỗi cũng là do tôi khiến Diệp tiểu thư bị thương. Mong cô nói với cô ấy đừng trách tôi.”
“Cô ấy tính đơn thuần, chỉ một lát là quên thôi. Tôi đi trước đây.”
Vương Hàn Tuyết tạm biệt ra về. Trên chiếc BMW trở lại trung tâm thành
phố, Diệp Như Anh vẫn đang hậm hực về việc xảy ra ở thành phố S lúc nãy, cô không ngừng ca thán với Vương Hàn Tuyết.
“Được rồi A Anh, cậu ồn ào quá. Lần sau học cưỡi ngựa cẩn thận vào là được.”
“Cậu phải tin mình Hàn Tuyết, lúc ấy cô ta rõ ràng có nhìn thấy mình
nhưng lại vẫn cố tính đi đến trước ngựa. Lúc con ngựa đến gần cô ta còn
vung roi trên tay lên khiến con ngựa của mình hoảng sợ.”
“Cô ấy là quản lý, cầm roi ngựa vung lên cũng là theo thói quen thôi. Được rồi,
tới nơi rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi sớm đi. Những chuyện không vui thì
đừng để trong lòng.”
“Ừ, mình vào đây. Tạm biệt, Hàn Tuyết.”