Anh Là Bài Ca Trong Trái Tim Em

Chương 30

"Cái tên khốn kiếp đáng chém ngàn đao nào! Hại chết nhiều người như vậy!"

"Ô ô, ông xã, anh đừng đi a..."

"Sao anh có thể bỏ lại hai mẹ con em a!!"

Bên cạnh chợt truyền tới một trận khóc than, những gia quyến của người gặp nạn này đã sớm hơn y tìm được người thân của mình, nhưng ai biết lại phải nhận lấy tin dữ đáng sợ.

Những người đã bị xác định là không còn cách cứu chữa được đẩy ra, phòng xác lập tức có người đến xử lý di thể.

Dương Phường lê đôi chân nặng như chì đi tới, "Xin hỏi, người gặp nạn trong sự cố lần này có phải đều tập trung hết ở đây không?"

Nhân viên công tác bệnh viện gật đầu: "Có phải anh đến tìm người nhà của anh? Vẫn còn vài di thể không thể xác nhận thân phận, nếu như không để ý, xin đi nhận thử đi."

Dương Phường tựa như xác chết biết đi, đi theo nhân viên công tác.

Tất cả di thể đều được đặt trong túi xác màu đen, sau khi nhân viên công tác đẩy hết những di thể đã được xác nhận thân phận ra, lại đẩy những túi xác chứa di thể mà bên ngoài không có ghi chú gì ra.

"Xin anh chuẩn bị tốt tâm lý."

Dương Phường hít sâu một hơi, tỏ vẻ với nhân viên công tác là mình đã chuẩn bị xong.

Dây kéo thứ nhất được kéo ra, Dương Phường lắc đầu.

Dây kéo thứ hai được kéo ra, Dương Phường lại thở nhẹ nhõm.

Dây kéo thứ ba...

Dây thứ tư...

Sau khi Dương Phường nhìn xong di thể cuối cùng, lưng áo của y đã hoàn toàn thấm ướt mồ hôi lạnh.

"Tạm thời chúc mừng anh, người gặp nạn trong sự cố lần này đều ở đây, xem ra không có người mà anh muốn tìm." Nhân viên công tác cũng thả lỏng cùng Dương Phường, vừa rồi nhìn thấy bộ dáng như đã chết rồi của người này, cho dù đã ở trong bệnh viện quen thuộc với cảnh sinh tử cũng khó tránh khỏi nổi lên chút trắc ẩn.

Bi kịch sinh li tử biệt trên thế giới này, có thể bớt đi một thì cứ bớt một.

"Cảm ơn anh, cảm ơn!"

Dương Phường tạm biệt nhân viên đó, đôi chân xuy yếu đi ra, vừa mới ra khỏi phòng đặt xác, Dương Phường liền cảm thấy đôi chân của mình mềm đi, giây tiếp theo liền ngã quỵ xuống đất.

"Phường Phường?"

Ngay khắc y ngã xuống đất, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc thấp thoáng.

"Lục Hạo Thiên?!"

Dương Phường kích động ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Hạo Thiên đang đứng không xa, trên cằm lúng phúng râu nhìn mình.

Dương Phường hung hăng dụi đôi mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ.

Đây, đây chắc không phải là ảo giác sinh ra dưới áp lực quá lớn chứ?

Sợ hãi nỗi vui mừng này sẽ như giấc mộng Nam Kha, Dương Phường hung hăng nhéo lên vai mình mấy cái.

"Hạo Thiên!"

Bóng dáng của người đàn ông trước mắt không vì đau đớn trên người mà biến mất, sự kinh hỉ to lớn tràn ngập Dương Phường, Dương Phường điên cuồng chạy tới, nâng mặt Lục Hạo Thiên lên.

"Trời ơi, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Anh không sao?!"

"Tôi sẽ không phải đang nảy sinh ảo giác chứ? Anh thật sự không sao?!"

Dương Phường kéo Lục Hạo Thiên trên dưới đánh giá, sau khi xác định người này đang sống sờ sờ đầy ấm áp, mới kích động chảy nước mắt.

"Hạo Thiên, anh không sao thật quá..."

Dương Phường còn chưa nói xong, đã cảm thấy sức lực trên người vào giây phút nhìn thấy Lục Hạo Thiên liền như bị rút cạn, tiếp đó trước mắt tối đen. Trong tiếng kinh hô của Lục Hạo Thiên, Dương Phường triệt để mất đi ý thức.

Đến khi Dương Phường lần nửa mở mắt ra, y cũng đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện Nhân Ái.

Ngồi bên cạnh giường, là Lục Hạo Thiên với đôi mắt giăng đầy tơ máu.

"Hạo Thiên!"

Dương Phường ngồi dạy ôm chặt người đàn ông trước mặt, trước mắt tựa hồ còn mang máng hiện ra những bộ dáng dữ tợn với gương mặt đầy máu y đã nhìn thấy không lâu trong phòng chứa xác___ y không bao giờ thừa nhận nỗi sự thống khỏ mất đi người thân này nữa.

"Hạo Thiên, xin lỗi, xin lỗi!"

Một người trước giờ luôn điềm tĩnh ổn trọng như Dương Phường lúc này lại giống như một người làm từ nước mắt, có thể thấy chuyện này gây đả kích lớn thế nào với y.

"Được rồi, ngoan, anh không sao."

Thì ra, lần đàm phán này vốn là Lục Hạo Thiên đã lập kế hoạch ra mặt, nhưng ai biết trước khi xảy ra chuyện một ngày anh vì tranh cãi với Dương Phường mà chạy đi uống rượu, sau đó là đang nằm trên giường ngủ mơ mơ hồ hồ được người ta thông báo cho là đã xảy ra chuyện lớn.

Đợi đến khi người phụ trách Sâm Uy là Lục Hạo Thiên chống đỡ cái đầu đau như búa bổ đuổi tới, chính là vừa đúng lúc gặp được Dương Phường trước phòng chứa xác.

"Phường Phường, em lại cứu anh một lần."

Lục Hạo Thiên hôn sạch nước mắt trên mặt Dương Phường.

Hiện tại, Dương Phường có yêu anh hay không đã không còn quan trọng nữa, chặt chẽ ôm người trong lòng, Lục Hạo Thiên chỉ biết, cả đời này của anh đều không thể buông Dương Phường ra, Dương Phường đi đâu, anh liền phải đi tới đó.

"Hạo Thiên, em..."

"Phường Phường, em nghe anh nói trước."

Lục Hạo Thiên ngắt lời Dương Phường.

"Tối hôm qua anh đã suy nghĩ một đêm, anh phát hiện anh thật sự rất ích kỷ."

"Có rất nhiều chuyện, anh căn bản không biết em nghĩ thế nào đã tự mình quyết định thay em."

"Lần này cũng vậy, anh bức em tới nhà anh, còn phái người giám sát em, hạn chế tự do của em...."

"Xin lỗi, Phường Phường, xin lỗi." Lục Hạo Thiên ôm chặt Dương Phường, "Anh đã quyết định rồi, anh muốn đem quốc tế Sâm Uy ủy thác lại cho công ty Kim Dung nổi tiếng nhất trong nước quản lý, sau đó anh sẽ cùng em tới Mỹ nghiên cứu."

"Nếu như em không ghét không phiền anh, anh sẽ thuê phòng ở cạnh nơi ở của em, em muốn gặp anh anh liền xuất hiện, em không muốn gặp anh anh tuyệt đối không làm phiền em, em nói xem được không?"

Nhìn Lục Hạo Thiên mới một ngày không gặp đã tiều tụy thành bộ dạng này, Dương Phường đau lòng vuốt ve mặt anh.

"Anh là kẻ ngốc sao? Công ty lớn như vậy mà giao lại cho người khác quản lý, anh biết một năm anh sẽ kiếm ít đi bao nhiêu tiền không?"

Phải biết tiền hoa hồng khi phó thác công ty một năm là cao đến kinh người, quốc tế Sâm Uy lớn như vậy, trong một năm nói bớt đi thôi thì tiền hoa hồng cũng bị tổn thất lên tới hàng tỷ.

Lục Hạo Thiên khổ sở nói: "Có kiếm được nhiều tiền hơn nữa thì có tác dụng gì, có kiếm thêm nhiều tiền, em cũng không yêu anh."

"Nếu như nhất định bắt anh phải chọn lựa, anh thà rằng không cần quốc tế Sâm Uy, chỉ cần em."

Tối qua khi mượn rượu giải sầu, Lục Hạo Thiên không chỉ một lần suy nghĩ, nếu như không phải vì lúc đó anh không kiên trì thêm một chút nữa, không đi cùng Lục Sâm Uy, hoặc đưa ra điều kiện trao đổi là nhất định phải đi học ở trường đại học của Dương Phường, có lẽ ngày hôm nay Dương Phường sẽ không cự tuyệt anh như vậy.

Có thêm bao nhiêu tiền cũng không thể mua được thuốc hối hận.

Lục Hạo Thiên nghĩ muốn chìm đắm cho qua, nhưng lại phát hiện chỉ có thể rạch mở vết thương mà sát muối lên thôi, trừ tăng thêm hối hận, một chút tác dụng cũng không có.

Sự cố hôm nay, lại kỳ diệu khiến anh như tỉnh khỏi mớ rối rắm___ nếu đã không cách nào quay lại quá khứ, vậy anh chỉ có thể nghĩ làm cách nào cải biến tương lai.

Cho dù Dương Phường muốn xóa bỏ anh ra khỏi sinh mạng của mình, anh cũng vẫn phải cưỡng ép Dương Phường trúng thưởng, để ôm gói quà to là anh về nhà.

"Em yêu anh." Lục Hạo Thiên đang dự tính, Dương Phường lại đột nhiên nói.

"A?"

Lục Hạo Thiên nhất thời không kịp phản ứng, giống như vịt nghe sấm ngẩn ngơ ra đó.

"Ngu ngốc, em yêu anh a!"

Dương Phường cười, ánh mắt cong cong, một chút cũng không giống như đang nói dối.

"Phường Phường, em rốt cuộc là câu nào thật câu nào giả a?" Lục Hạo Thiên thật sự sắp bị người trước mắt này mê hoặc chết rồi.

Dương Phường ôm lại Lục Hạo Thiên, đột nhiên có ý hung hãn nói: "Lục Hạo Thiên, anh phải nghĩ rõ ràng nga, nếu muốn cùng em bên nhau, anh sẽ không được có con của mình, quốc tế Sâm Uy của anh sẽ không có người kế thừa nga!"

Lục Hạo Thiên ngạc nhiên một chút, tỉ mỉ nghiên cứu lời của Dương Phường, rốt cuộc phản ứng được.

"Lẽ nào, trước đó em vẫn luôn náo lên đòi đi Mỹ, chính là vì sợ anh sẽ đi tìm phụ nữ sinh con cho anh?"

Bị Lục Hạo Thiên vạch trần, Dương Phường có chút lúng túng.

"Khốn kiếp! Thế nhưng lại vì loại chuyện không hề tồn tại này! Tức chết anh mà!"

Lục Hạo Thiên không nói hai lời, bắt lấy Dương Phường kéo người ấn lên trên đùi mình, lột quần xuống, lập tức bốp bốp hung hăng đánh mông Dương Phường.

"Anh coi em còn dám nói bậy không yêu anh không! Anh lúc nào thì nói anh muốn cùng phụ nữ sinh con hả? Em nếu như ở bên anh không phải cũng sẽ không có con sao? Trên thế giới này nhiều cô nhi như vậy, không biết nhận nuôi một đứa sao? Em ngốc muốn chết!"

Lục Hạo Thiên nói một câu lại đánh một cái, đợi khi anh đánh xong, phát hiện Dương Phường bị đánh lại không có phản ứng nào, Lục Hạo Thiên ngây ra một chút, lập tức kéo Dương Phường lên.

Lúc này Dương Phường đã chảy đầy nước mắt, nhưng lại sống chết cắn chặt môi mình, cái gì cũng không chịu nói.

Lục Hạo Thiên khẩn trương, lập tức kéo Dương Phường hỏi: "Phường Phường sao vậy? Em đừng không nói gì a! Có phải đánh đau không?"

Dương Phường có chút oán trách nhìn Lục Hạo Thiên, tĩnh lặng sau mấy phút, sau đó mãnh liệt nhào tới, hung hăng hôn người mà y yêu.

Hiện tại đi Mỹ hay không đi Mỹ, có con hay không có con y hoàn toàn không muốn nghĩ nữa.

Giống như Niên Cẩm Liên đã nói với y, có chuyện gì không thể nghĩ thông, thì thử hỏi lòng mình liền biết.

Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, Dương Phường khẳng định cũng không có cơ hội chân chính khảo vấn lòng mình.

Hiện tại y đã biết, không có gì quan trọng bằng việc cùng sống với người mình yêu, những thứ khác đều không là gì cả, kỳ thực đều là y tự xây ngưỡng cửa cho mình mà thôi.

Y sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa, nếu như Lục Hạo Thiên yêu y, y cũng nhất định phải ở cạnh Lục Hạo Thiên, cho dù chỉ có một năm, một tháng thậm chí là một ngày cũng vậy.

Môi lưỡi hai người tương giao, chặt chẽ ôm nhau.

"Hạo Thiên, anh còn sống, thật tốt."

"Anh xác định chứ? Anh thật sự muốn cùng em bên nhau? Anh cảm thấy như vậy sẽ hạnh phúc chứ?"

Dương Phường ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Lục Hạo Thiên.

Lục Hạo Thiên hôn lên trán y, cười.

"Em chính là toàn bộ hạnh phúc của anh, chỉ cần có em ở bên, anh liền có toàn bộ thế giới, em biết không?"

Dương Phường gật dầu, cũng ngốc nghếch cười.

Đúng a, có lẽ đây chính là ông trời đã âm thầm an bài đi. Nếu như đã sắp đặt duyên phận này cho y, vậy y phải nắm tay Lục Hạo Thiên, mãi mãi mãi mãi đi bên nhau.

[Toàn văn hoàn]
Bình Luận (0)
Comment