Ảnh Linh

Chương 30

"Sếp Tô!"


Giọng nói vang vọng giống như có ai đó cầm loa phóng thanh hét vào bên tai Tô Kim Ảnh, hắn giật mình ngồi bật dậy, ánh mắt giáo dác nhìn khung cảnh studio chụp hình quen thuộc. Cả người hắn ê ẩm như vừa đánh một trận tơi bời với ai đó, không chỉ vậy mà ở phần cổ còn có chút ran rát, hắn ho khang vài cái rồi hỏi.


"Mạnh Linh... Tôi bị làm sao vậy?"


Cậu bị hắn hỏi như thế mà trong lòng có chút chột dạ, vừa rồi cậu còn chẳng thèm biết hắn có đồng ý hay không mà tùy ý vẽ ấn nhập hồn, linh hồn của Mạc Thanh Phi chiếm lấy cơ thể của hắn để nói chuyện với Mạc Thanh Hoa, sau khi đàm phán xong liền rời khỏi.


Khi để một linh hồn nhập vào, cơ thể của xác chủ sẽ bị âm khí ảnh hưởng khiến sức khỏe bị tổn hại, chính vì vậy mà đa số Xác Hội Nhân đều có tuổi thọ ngắn hơn người bình thường rất nhiều, càng tiếp xúc với âm giới càng dễ dàng bị tử khí quấn thân đoạt mạng.


"Xin lỗi... Tôi đã mượn cơ thể anh để..."


"Thảo nào tôi lại cảm thấy mệt mỏi như vậy, cậu cũng thật là... Tùy tiện dùng thân xác của tôi."


Tô Kim Ảnh thấy bộ dạng nhận lỗi của cậu mà nổi hứng muốn trêu chọc, hắn giả vờ giận dỗi khoanh hai tay trước ngực nghiêm túc nói, Viên Mạnh Linh thật sự bị diễn xuất của hắn đánh lừa, cậu lúng túng giải thích.


"Tôi chỉ muốn... Tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề của bà Mạc..."


"Vậy hóa ra cậu chỉ vì người dưng nước lã mà làm tôi ê cả người."


"Tôi sẽ đấm bóp cho anh... Sẽ bù lại dương khí cho anh..."


Viên Mạnh Linh càng cuốn quýt càng khiến hắn thích thú. Tô Kim Ảnh kéo tay cậu, hắn gian manh hỏi: "Bù dương khí... Là làm thế này đúng không?"


Hắn vừa chậm rãi nói vừa tiến đến sát gần môi cậu. Viên Mạnh Linh cứng đơ người như vừa bị điểm huyệt, sau vài giây cậu ngay lập tức nhận ra điểm gì đó hơi sai.


"Anh trêu tôi?" Viên Mạnh Linh đẩy hẳn nằm trở lại mặt đất, vẻ mặt của cậu vừa đỏ vừa đen biến sắc đủ kiểu.


Tô Kim Ảnh không nhây với cậu nữa, hắn bật cười: "Đùa một chút với cậu thôi mà, thấy cậu xoắn xuýt như vậy rất đáng yêu đó."


Viên Mạnh Linh cắn cắn môi đứng dậy bật máy hút bụi tiếp tục lau dọn, cậu triệt để xem Tô Kim Ảnh kia như người vô hình.


"Cậu dỗi rồi?"


Tô Kim Ảnh nằm nghiêng sang một bên tay chống đầu nhìn cậu, Viên Mạnh Linh không thèm trả lời mà đưa máy hút bụi xẹt ngang qua người hắn.


"Mạnh Linh! Cậu xem tôi là bụi bẩn hả?"


Viên Mạnh Linh quơ tay trước mũi khụt khịt mấy cái: "Dọn mãi vẫn không hết rác."


Tô Kim Ảnh mặt cứng ngắc như vừa mới bị người khác xịt keo. Cái con người lúc nào cũng lành tính kia cũng rất biết đá xéo.


"Đừng giận nữa, tôi sai rồi, tôi không nên trêu cậu."


Tô Kim Ảnh xuống nước, hắn chớp chớp đôi mắt đang cố mở thật to kia, Viên Mạnh Linh hờ hững trước vẻ mặt khó coi đó của Tô Kim Ảnh.


"Anh có thể ấu trĩ hơn nữa không?"


"Có thể!"


Tô Kim Ảnh lập tức ngồi dậy, hai tay đặt dưới cằm tạo thành hình bông hoa đang xòe cánh, hắn chớp chớp mắt rồi nở nụ cười.


"Cậu nhìn gương mặt đáng yêu ba chủi này của tôi mà giận được sao?"


Viên Mạnh Linh phì cười: "Anh có còn là con nít nữa đâu."


"Vậy mới dỗ được cậu chứ."


Viên Mạnh Linh không trả lời, cậu dường như bị lời nói kia kéo vào mê cung tâm trí. Dỗ dành sao? Từ trước đến nay ngoài ông bà ra chưa có ai nguyện ý làm điều đó với cậu.


Những lúc cậu giận, những lúc cậu cáu gắt, những lúc cậu buồn và cô đơn, Viên Mạnh Linh cũng chỉ có thể tự gặm nhấm từng chút một, tự an ủi tự nhủ với lòng rằng mọi chuyện sẽ qua.


Tô Kim Ảnh thấy cậu đột nhiên trầm mặc, hắn không khỏi lo lắng đến cạnh xoa đầu cậu.


"Sao vậy?"


"Không có gì."


Viên Mạnh Linh lắc đầu, cậu tiếp tục dọn dẹp studio của mình, sau đó mới cùng Tô Kim Ảnh đi đến nhà học Mạc theo tờ giấy ghi địa chỉ mà Mạc Thanh Hoa để lại.


"Cậu không hỏi tôi có đi cùng luôn?"


"Không cần thiết, kiểu gì thì anh cũng đi với tôi thôi."


"Cậu nói như đinh đóng cột vậy, bộ cậu đi giày trong bụng tôi hả?"


"Không, anh đã đi theo tôi suốt từ nãy đến giờ, còn chủ động lái xe nữa nên tôi mới không hỏi anh đó."


Viên Mạnh Linh thành thật nhìn hai tay Tô Kim Ảnh đang nắm chặt vô lăng, hắn á khẩu tránh né ánh mắt của cậu.


Trả lời vậy cũng được sao?


Viên Mạnh Linh cười cười làm hai lúm đồng tiền của cậu lộ ra, gương mặt trẻ trung đó không kém phần đáng yêu, khiến Tô Kim Ảnh phải ngắm lâu thêm một chút nữa.


__________________________


Dinh thự Mạc gia nằm ở ngoại ô phía Tây thành phố Phú Hoa, cách đó tầm hơn vài chục cây số là khu bảo tồn thực vật của chính phủ.


Mạc gia là một đại gia tộc có tiếng trong giới kinh doanh đồ cổ, từ hơn trăm năm trước tổ tiên Mạc gia bôn ba khắp nơi tìm kiếm những món cổ vật, sau đó vượt qua nhiều khổ cực để gầy nên cơ nghiệp bách niên vũng bền.


Tuy nhiên người càng tài càng giỏi thì xung quanh sẽ không thiếu kẻ thù ganh ghét, ngoài Mạc gia còn có Tô gia cũng theo đuổi nghề này từ rất lâu, có khi còn lâu hơn Mạc gia nữa. Tận mắt thấy Mạc gia ngày càng lớn mạnh, ngày càng phát triên mà Tô gia đã đỏ hết mắt bắt đầu dùng đủ mọi cách để đấu đá với Mạc gia.


Năm này tháng nọ lại trôi qua, hai đại gia tộc lớn cua thành phố Phú Hoa vẫn chưa bao giờ dừng tranh đấu lẫn nhau, cho đến khi vào hơn ba mươi năm trước, Mạc gia xảy ra biến cố lớn, con cháu Mạc gia chỉ vừa bước vào độ tuổi đôi mươi đã như lá rụng chết dần chết mòn, không phải bệnh thì cũng do tai nạn, chỉ còn lại vài người mệnh cao vượt qua được thời kỳ khủng hoang đó. Chỉ cần là người có đầu óc nhìn vào sẽ nhận ra ngay chính Tô gia đã làm gì đó thủ đoạn tàn độc, mới khiến Mạc gia mất đi vị trí của mình như hiệ tại.


Hai chị em Mạc Thanh Hoa, Mạc Thanh Phi con gái của đại lão gia Mạc gia may mắn còn sông sau tai nạn đắm tàu khiến hơn hai mươi người thiệt mạng, thế nhưng có lẽ số mệnh vẫn không buông tha họ. Mạc Thanh Phi càng ngày càng nhiều bệnh, sức khỏe mỗi lúc một lụi tàn, theo thời gian bà phải chết trong sự đau đớn về mặt thể xác lẫn tinh thần, chồng và con gái tuy yêu thương chăm sóc bà hết mực những cũng không thể giúp được gì nhiều.


Sau đó vài năm, Mạc Thanh Hoa liền phát hiện con gái của chị mình là Mạc Khánh Ngọc có mối quan hệ mập mờ với nhị thiếu Tô gia, bà vừa tức giận vừa thất vọng, liên tục chen ngang phá hoại nhưng vẫn không thành, cuối cùng Mạc Thanh Hoa quyết định tổ chức hôn lễ cho Mạc Khánh Ngọc với người đã được đính ước từ trước.


Dù cho Mạc Khánh Ngọc có phản đối cỡ nào cũng vô ích, Mạc Thanh Hoa còn kiên quyết đến mức nhốt cô trong phòng không cho ra khỏi nhà dù chỉ nửa bước, xung quanh dinh thự đều là vệ sĩ mà bà cố tình mướn về chỉ để canh chừng Mạc Khánh Ngọc.


Ba ngày nữa là lễ đính hôn của cô và vị hôn phu chưa từng gặp mặt, Mạc Thanh Hoa đoán rằng nhị thiếu của Tô gia sẽ đến phá, vì vậy mà bà âm thầm sắp xếp một cái bẫy, chỉ cần nhị thiếu xuất hiện sẽ thả lưới bắt người, cũng lấy đó làm điều kiện để uy hiếp Tô gia.


Viên Mạnh Linh không hề biets trước được kế hoạch này của bà ta, cậu chỉ đơn giản thực hiện lời hứa mà ông bà cậu để lại.


Đối diện với cậu và Tô Kim Ảnh là cánh cổng cực lớn được chạm khắc tinh tế, hai bên cổng là giàn hoa hồng tạo thành tường rào chắn cao tận ba mét, muốn vào cũng khó mà muốn ra cũng chẳng dễ.


Tô Kim Ảnh gãi gãi cằm, hắn đánh giá sơ bộ Mạc gia: "Nghe nói Mạc gia rất giàu, không ngờ lại giàu như vậy."


Viên Mạnh Linh đồng ý gật đầu: " Dinh thự này lớn thật..."


Cậu còn chưa trầm trồ khen ngợi xong, cánh cửa lớn đã mở ra, ông quản gia già giặn quy cũ nói: "Bà chủ cho gọi hai người vào."


Hai cô giúp việc nét mặt y hệt lão quản gia nghiêm nghị khó ở, hơn nữa ánh mắt mà họ nhìn Tô Kim Ảnh và Mạnh Linh còn cao hơn người khác một cái đầu.


Tô Kim Ảnh giật giật mép môi, cái gi mà cho gọi vào? Chính bà ta là người đến nhờ giúp đỡ kia mà? Cái kiểu ăn nói trịch thượng này có thể lây lan sao? Từ chủ cho đến người làm đều y hệt nhau.


"Cám ơn ông, chúng cháu vào trước ạ."


Viên Mạnh Linh không chấp nhặt chuyện cỏn con này, cậu lễ phép chào bọn họ rồi mới kéo Tô Kim Ảnh đang tỏa ra hắc khí trên người vào trong.


Lão quản gia chắp hai tay trước bụng: "Cậu trẻ đó có vẻ là người rất biết điều."


"Quản gia Mạc hiếm khi khen ngợi ai đó, xem ra cậu nhỏ này cũng lợi hại đi."


"Chị quen tôi bao lâu rồi?"


"Hơn mười năm"


"Vậy thì chị cũng hiểu tính tôi rồi chứ chị Thanh?"


"Đúng vậy, mắt nhìn người của ông không bao giờ sai."


Quản gia Mạc và chị Thanh nói chuyện đến hăng say, cô giúp việc còn lại cũng chỉ phụ họa cười cười vào cho có chứ cũng chẳng thể chen vào.


Từ ngoài cổng lớn đi vào dinh thự cũng gần một kilomet, dọc đường đi là hoa cảnh cây kiểng được cắt tỉa gọn gàng, những màu sắt trang nhã thuần túy hòa hợp với không khí tươi mát khiến cho đầu óc người ta sảng khoái.


Tầm hơn hai phút sau, mọi thứ khoang thai nhất mà Viên Mạnh Linh vừa cảm nhận đều bị đánh bay mất trước sự hào nhoáng, trang nghiêm lẫm liệt trước mắt.


Đó là một dinh thự rộng lớn gần bằng một tòa lâu đài kiểu cách hoài cổ châu âu những năm 70, bên trong lại có phần hiện đại nhưng cũng không hề thiếu đi nét đặc trung của những nhà làm đồ cổ. Vài chục cái kệ làm từ gỗ Cẩm Lai có tuổi thọ hơn ba nghìn năm, trên kệ là những bình gốm sứ, phỉ thúy, ngọc Như Ý, quan âm tượng,... Và vô vàng những món đồ có niên đại không dưới hai trăm năm trị giá hàng triệu đô. Không chỉ thế, mà những kiến trúc gắn liền với dinh thự như trần nhà điêu khắc, cột nhà hoa văn nạm đá quý, sàn nhà lót gạch hoa cương bóng loáng, ngay cả chỉ là những vật trang chí tầm thường như tranh ảnh hay lag gương treo cũng bóng vàng bóng bạc.


"Mạnh Linh, cậu có ngửi được mùi gì không?"


Tô Kim Ảnh ghé vào tai cậu hỏi nhỏ, Viên Mạnh Linh thật thà hít vào một hơi thật sâu sau đó mới lắc đầu: "Mùi gì vậy?"


"Mùi tiền đó."


Viên Mạnh Linh nuốt ực một ngụm nước bót, đúng là có mùi tiền thoang thoảng đâu đây thật.


"Đến rồi thì vào trong đi."


Mạc Thanh Hoa đã ngồi chờ sẵn ở giang phòng khách, bà ung dung nhâm nhi tách trà nóng ăn bánh hạnh nhân.


Quản gia Mạc từ phía sau họ lên tiếng: "Mời."


Tô Kim Ảnh bịa dọa đến hết cả hồn, sao cái người này đi khoog nghe tiếng đến không thấy hình vậy?


Hai người e dè ngồi trên chiếc ghế tinh tế mềm mại, Viên Mạnh Linh ngay cả thoải mái cũng không dám, Tô Kim Ảnh khác hẳn người tùy tiện như thường ngày, hắn khép nép đến độ như biến thành nhân dạng mới.


Mạc Thanh Hoa đắc ý cười: "Hai người lần đầu thấy nơi sang trọng như này hả?"


Tô Kim Ảnh đảo trong mắt nói thầm trong bụng, cái gì mà lần đầu? Mạc gia này cũng chỉ giàu hơn nhà hắn gấp ba bốn lần thôi...


Ừm... Thì gấp mười lần mới chuẩn... Nhưng cái thái độ ngạo nghễ kia thật khiến hán thấy ghét mà!


"Cám ơn cậu đã đến đây, sau khi làm lễ đính hôn xong sẽ..."


Mạc Thanh Hoa còn chưa nói hết câu thig bị tiếng la hét của người giúp việc ở lầu hai cắt ngang, bảo vệ nhanh chóng chạy xuống báo: "Bà chủ! Cô Ngọc  cắt cổ tay tự sát..."


Tay cầm ly trà của bà run lên, ly trà rơi xuống đất vỡ toang thành nhiều mảnh, nước trà ấm nóng lan ra thấm ướt thảm chân.


"Khánh ngọc..."


Bà hoảng loảng chân trước chân sau muốn va vào nhau mà chạy lên lầu, Tô Kim Ảnh phản ứng nhanh nhạy chạy đi trước, bên trong phòng ngủ thanh nhã gọn gàng nồng mùi máu tanh.


Chiếc giường trắng tinh bị một màu đỏ tươi nhuốm bẩn, người con gái chỉ mặc một bộ đầm ngủ xòe rộng màu đỏ nằm trên đó, hai mắt nhắm chặt ngực yếu ớt phập phồng, tay thả lỏng không ngừng chảy máu.


Sắc đỏ của vải lẫn lộn với màu tươi tanh khiến hắn không phân biệt được đâu là máu đâu là vải.


Mạc Thanh Hoa vừa thấy cảnh tượng này liền bị dọa đến đứng cũng không vững, hai chân bà mềm nhũ khụy xuống, cũng may là Viên Mạnh Linh kịp thời đỡ lấy bà.


Tô Kim Ảnh tức tốc kêu người giúp việc gọi cứu thương, hắn muốn chồm người đến bế cô dậy nhưng lại bị bảo vệ ngăn cảng, Mạc Thanh Hoa đẩy cậu ra chạy đến bên giường : "Không được gọi cấp cứu!"


"Cái gì? Bà tính để cô ấy chết luôn sao?"


"Chạy đi gọi bác sĩ Lê đến đây!"


Bảo vệ theo lời của bà rời đi, chừa đầy một phút sau thì đã có người tới.


Bác sĩ Lê là một người phụ nữ trông chỉ tầm hơn ba mươi, cô ta lập tức đem hộp cứu thương mở ra: "Đi ra ngoài hết cho tôi."


"Bác sĩ..."


"Bà không nghe thấy tôi nói gì sao? Mau ra ngoài hết cho tôi."


Bác sĩ Lê quát lớn, Mạc Thanh Hoa không dám nói gì thêm cùng với những người còn lại rời đi, trong phòng chỉ còn lại duy nhất cô với người trợ lý nhỏ con bên cạnh.


Tô Kim Ảnh bực mình hỏi: "Bị thế này mà không đi bệnh viện? Bà điên rồi hả?"


"Đến đó cũng vô ícht..."


"Sao lại vô ích được?"


"Cậu không hiểu, Mạc gia chúng tôi từ trước đến nay chỉ cần là bệnh hoặc gặp thương tổn sẽ không thể chữa lành được, dù cho có đến bệnh viện hay được thần y cứu cũng đều công cốc, duy chỉ có bác sĩ Lê này lại khác..."


Tô Kim Ảnh nghe đến hồ đồ luôn rồi, cái gì mà không ai cứu chữa được? Vậy mà người trong kia có thể?


Viên Mạnh Linh nhanh hiểu ra vấn đề, cậu giải thích: "Tử Nguyền chính là tàn độc như vậy, dùng cách này để đoạt mang người khác, có thuốc tiên cũng không thể cứu chữa được."


"Đúng..."


"Tà tính của Tử Nguyền gây ra bệnh tật, gây ra thương tổn, sau đó hút đi sinh khí của con người dần dần cho đến chết, vì vậy nên không có thuốc biện pháp nào."


Nói đoạn, cậu khẽ nhíu mày vì suy nghĩ không ra:

Bình Luận (0)
Comment