"Cậu nói linh hồn của Khánh Ngọc bị xuất ra rồi?"
Mạc Thanh Hoa không thể tin vào những gì mà Viên Mạnh Linh vừa mới nói, bà liếc nhìn đến người con gái đang nằm trên giường, hơi thở nhẹ và đều càng khiến bà hoài nghi.
Bác sĩ Lê có mặt tại đó để xem tình hình của Mạc Khánh Ngọc bật cười mỉa mai: "Cái gì xuất hồn nhập hồn chứ? Chuyện này không có tí căn cứ khoa học nào cả."
Viên Mạnh Linh đem chiếc hộp đặt cạnh giường, trong lòng thoáng khó chịu: "Bác sĩ Lê cũng đã thấy rồi kia mà? Lúc ở vườn hoa."
Cô ta khoanh hai tay trước ngực: "Thấy cái gì chứ? Lúc ở vườn hoa ngày hôm qua tôi chỉ tận mắt chứng kiến cậu đứng nói chuyện một mình như kẻ điên thôi."
Viên Mạnh Linh không chỉ kinh ngạc mà còn khó hiểu, chuyện gì lạ vậy? Tô Kim Ảnh thì không nghe ra giọng nói của Mạc Khánh Ngọc, mà ngay cả vị bác sĩ Lê này cũng không thấy!
Khi linh hồn của một người vừa bị đẩy ra khỏi cơ thể, sức mạnh tâm linh tại thời điểm đó rất lớn nên người bình thường không có khả năng thông linh cũng có thể nhìn thấy hoặc nghe thấy, thế nhưng cả hai đều không...
chẳng lẽ...
Viên Mạnh Linh lập tức mở nắp hộp rồi niệm chú để Mạc Khánh Ngọc có thể hiện ra, một làn khói xám tro từ bên trong bay lên không trung sau đó đáp xuống mặt đất.
Tất cả những người có mặt trong phòng đều kinh hoảng đến trợn tròn mắt, bác sĩ Lê lùi lại vài bước :"Cái gì vậy?"
"Là Mạc Khánh Ngọc, mọi người có nhìn thấy rõ cô ấy không?"
Mạc Thanh Hoa tay run run chỉ vào hồn thể của cô: "Cậu nói... Làn khói xám xịt đó là cháu gái tôi?"
Mạc Khánh Ngọc bàng hoàng lớn tiếng gọi: "Dì! Dì ơi, là con."
"..."
Đáp lại tiếng kêu của cô là một mảnh im lặng khó xử, Viên Mạnh Linh cau chặt hai hàng lông mày tiến đến quan sát thật kỹ thân thể người nằm trên giường.
"Không thể nào... Linh hồn của cô ấy vẫn còn trong thể xác?"
Qua đôi con ngươi màu hổ phách đó, Viên Mạnh Linh có thể nhìn được ánh sáng xanh nhạt phát ra từ hai mắt và ba đốm sáng trên đỉnh đầu Mạc Khánh Ngọc, nhưng lại nhợt nhạt hơn rất nhiều so với người bình thường.
"Không lẽ... Ba hồn bảy phách chỉ bị tách ra một hồn ba phách sao?"
Tô Kim Ảnh mù tịt hỏi: "Là sao?"
"Một người bình thường sẽ có ba hồn bảy phách trong cơ thể, thế nhưng đối với cô ấy tôi chỉ thấy được hai hồn bốn phách... Thảo nào mọi người không nghe không nhìn được hồn thể của cô ấy."
Mạc Thanh Hoa đau lòng vặn lấy chiếc khăn đã thấm ướt nước mắt trong tay, bà nài nỉ: "Thông Linh sư, cậu có thể giúp con bé được không? Tôi xin cậu..."
Mạc Khánh Ngọc lần đầu tiên thấy được vẻ mặt thảm thiết khóc lóc đó vì mình mà van cầu người khác, đột nhiên trong lòng cô ẩn ẩn nổi lên tia bi thương, hóa ra người dì lúc nào cũng khắt khe độc tài kia vẫn có tình thương đối với cô.
"Tôi sẽ giúp, bà tạm thời ra ngoài cùng với bác sĩ Lê đi."
Bác sĩ Lê không đồng ý lên tiếng: "Tôi phải ở lại theo dõi tình trạng của cô ấy."
Viên Mạnh Linh từ đầu đến cuối đều là thái độ hiền hậu biết điều, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị vị bác sĩ này coi thường nên trong lòng cậu cực kỳ khó chịu.
Cậu kiên quyết nói: "Không được."
Bác sĩ Lê nhíu chặt mày bắn ánh mắt dò xét đoán ý của Mạc Thanh Hoa, lúc này bà có vẻ như hoàn toàn nghe lời của cậu.
Vì vậy mà bác sĩ Lê cũng chẳng muốn đôi co với cậu, cô cùng Mạc Thanh Hoa nhanh chóng ra bên ngoài đứng chờ trước cửa phòng.
Viên Mạnh Linh lập tức lấy một tờ giấy vàng ra cùng với bút lông, mực chu sa bày biện chỉn chu trên bàn cạnh giường, cậu chỉ về phía rèm che đang mở nói với Tô Kim Ảnh: "Anh kéo nó lại giúp tôi, đừng để bất kỳ ánh sáng nào lọt vào."
"Chẳng phải cô ấy có thể đứng đối diện ánh sáng sao?"
"Một hồn ba phách nếu so với hai hồn bốn phách thì không đủ âm khí, ánh sáng dương khí chưa thể gây hại đến, muốn nhập lại hồn thể tôi cần phải kéo phần còn lại từ thân xác của cô ấy, sau đó mới dùng thuật Nhập Linh để thực hiện."
Tô Kim Ảnh gật gù làm theo chỉ dẫn của cậu, sau một hồi loay hoay thì cậu cũng đã sắp xếp xong những thứ cần thiết, tấm bùa màu vàng hiện giờ đã chằng chịt những nét mực chu sa đỏ chói. Cậu cẩn thận đặt lá bùa theo chiều dọc lên trên trán của Mạc Khánh Ngọc, tiếp theo cậu dùng hai ngón tay bấm nhẹ lên ấn đường của cô.
Tô Kim Ảnh nhìn chữ trên lá bùa mà chẳng nhận ra đó là từ gì, chỉ biết nó loằn ngoằn giống như con giun hoặc rắn.
"Cậu viết cái gì lên vậy?"
Viên Mạnh Linh vừa di chuyển hai ngón tay trên mặt Mạc Khánh Ngọc vừa trả lời: "Phạn văn."
Chỉ trong hai ba cái chớp mắt, Tô Kim Ảnh đã có thể nhìn rõ được những đốm sáng trên đỉnh đầu thân thể kia, hơn nữa ở hai mắt và miệng còn phảng phất tỏa làn khói màu xanh lam mờ ảo.
Viên Mạnh Linh nét mặt nhìn từ một bên toát lên vẻ ma mị khó tả, làn da trắng nõn lúc này không còn tí sắc hồng nào nữa, đôi môi cậu liên tục mấp máy như đang lẩm bẩm cái gì đó.
Trong thoáng chốc, Tô Kim Ảnh phát hiện sâu trong đôi con ngươi màu hổ phách kia dường như đang phát ra tia sáng quỷ dị.
Để thực hiện thuật Nhập Linh này, cậu phải để cho thần trí hòa vào không gian vật chất bên ngoài. Dùng thần thức để kéo toàn bộ linh hồn trong người Mạc Khánh Ngọc ra, sau đó chầm chậm để hai bản ngã linh hồn bị tách ra tiếp xúc nhau, dựng lại mối liên kết ban đầu rồi hoàn thành nhập thể.
Việc này đối với cậu cũng không phải khó nhằn gì, trong suốt nhiều năm khi gia nhập UIT thì cậu đã từng làm qua không ít lần. Người bị tách hồn đều có đủ thứ nguyên nhân từ chính đáng đến trời ơi đất hỡi, lúc đầu tuy cũng gặp chút trắc trở nhưng rồi cũng sẽ thành thạo dần.
Ngay lúc hai hồn thể của Mạc Khánh Ngọc thành công Nhập Linh, bỗng dưng một sợi xúc tua như vòi bạch tuộc lao vùn vụt đến, nó quấn chặt lấy linh hồn cô kéo mạnh lên trần nhà đang lúc nhúc những đầu vòi khác.
Viên Mạnh Linh không kịp trở tay trước sự tấn công của chiếc xúc tu, cậu bị luồng sức mạnh của chính bản thân mình bật lại làm cho ngã nhoài xuống, thuật Nhập Linh bị gián đoạn khiến cho lá bùa trên trán thân thể Mạc Khánh Ngọc bốc cháy, Tô Kim Ảnh phản xạ nhanh chóng dùng tay trần bóc nó ném sang một bên.
Lửa phừng phực cháy lang sang tấm rèm che, khói nghi ngút luồn qua khe cửa lọt ra bên ngoài, Mạc Khánh Ngọc cùng bác sĩ Lê gấp gáp đẩy cửa chạy vào, bà bị cảnh tượng dọa đến hét lên, linh hồn của cháu gái bà bị thứ quái dị kia kéo xuyên qua trần rồi biến mất, chỉ để lại vô số vệt đen nhỏ giọt xuống thứ dịch nhờn nhớp nháp.
"Khánh Ngọc!"
Mạc Thanh Hoa hai chân run lẩy bẩy vô lực khụy xuống, bác sĩ Lê đã cứng đờ người, sắc mặt cũng trắng bệch dần.
Mất một vài giây sau cô ta mới có thể lên tiếng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Tô Kim Ảnh nhanh kéo tấm chăn trên giường đem vào nhà vệ sinh nhúng nước, hắn dùng chăn ướt đắp lên ngọn lửa đang nhen nhóm muốn lan sang chỗ khác. Bảo vệ dinh thự vừa hay chạy đến giúp hắn kịp thời dập lửa.
"Có thể dời cô ấy sang phòng khác chứ?"
Tô Kim Ảnh nhìn hiện trường bừa bộn rồi đề nghị với Mạc Thanh Hoa, bà gật đầu mà chẳng còn biết nên làm gì nữa.
Phải mất khá lâu mọi chuyện mới được ổn thỏa, Viên Mạnh Linh mệt mỏi ngồi đối diện từ từ giải thích với bà ngoài phòng khách, từ từ ánh nhìn oán trách đó dồn lên cậu, Viên Mạnh Linh không khỏi cảm thấy có lỗi. Tô Kim Ảnh thì không dễ dàng bị người khác làm cho lay động như vậy, hắn cho rằng cậu không làm gì sai.
Hắn chồm người lên chắn ngang ánh nhìn của Mạc Thanh Hoa: "Cậu ấy đã cố hết sức."
Mạc Thanh Hoa thở dài cũng không còn tâm trí để truy cứu trách nhiệm: "Vậy linh hồn của con bé có thể cứu về không?"
"Tôi sẽ xuất hồn tiến vào âm giới để tìm cô ấy."
Nghe đến đây, tất cả những người có mặt tại đó không khỏi kinh hỉ, quản gia Mạc không ngờ rằng thằng nhóc này lại có thể làm được những chuyện khó tin như vậy. Tô Kim Ảnh gắt gỏng vỗ lên tay cậu.
"Cậu điên rồi sao? Việc này nguy hiểm như vậy..."
"Là do tôi sơ suất nên mới để Mạc Khánh Ngọc bị thứ đó bắt đi, nên tôi nhất định phải cứu cô ấy về."
"Tôi đi cùng cậu..."
Viên Mạnh Linh kiên quyết lắc đầu: "Không được, anh nên nhớ mình là Xác Hội Nhân, bất cứ khi nào linh hồn anh không ở trong cơ thể thì sẽ bị kẻ khác chiếm lấy, lúc đó còn nguy hiểm hơn bây giờ rất nhiều."
"Nhưng..."
Tô Kim Ảnh vẫn không ngừng lo lắng cho cậu, hắn biết sức khỏe của cậu hiện giờ đang bất ổn, chỉ cần tỉ mỉ quan sát sắc mặt của cậu liền nhận ra ngay.
Nhưng Viên Mạnh Linh đã nhất quyết như vậy hắn cũng chẳng tài nào thay đổi, đành nghe lời trợ giúp cho cậu ở dương giới hiện tại.
Dương giới hay còn được gọi là dương gian, là thế giới của tất cả mọi thứ đang tồn tại, hoặc là vừa mới chết đi trở thành vong hồn vất vưởng.
Trái ngược hoàn toàn với dương giới chính là âm giới, nơi giao nhau giữa dương gian và cõi âm ty địa ngục, nó cũng là nơi trú ngụ của rất nhiều thứ không sạch sẽ, có thể là vong hồn đọa vào ngạ quỷ, cũng có thể là oan hồn không thể siêu sinh mà vẫn muốn ở lại dương gian. Nói cách khác cho dễ hiểu, âm giới giống như một vùng xám, dù là người là ma quỷ hay âm quan đều có thể nương vào để đi đến nơi mà họ muốn đến.
Từ địa ngục đến dương gian, từ dương gian đến địa ngục đều phải thông qua âm giới.
Đừng thấy âm giới như vậy mà nghĩ rằng nơi đó vô chủ, tư tưởng đó hoàn toàn sai lầm, gần giống như địa phủ, âm giới luôn có những kẻ mạnh nhất nắm quyền được gọi là âm vương, mỗi một khu vực đều có ít nhất một âm vương tung hoành ngang dọc, chúng chuyên ăn linh hồn và linh lực của bất kỳ thứ gì rơi vào âm giới, kể cả âm quan sức lực kém cỏi cũng không tránh khỏi.
Chính vì vậy mà có nhiều nơi âm khí trùng trùng, ma quỷ xuất hiện cũng nhiều. Đó chính là do âm vương tại khu đó quá mạnh khiến cho tất cả những kẻ khác phải khiếp sợ nên vẫn lưu lại dương gian.
Viên Mạnh Linh lấy một sợi chỉ đỏ từ trong túi đeo ra, cậu đưa Tô Kim Ảnh giữ một đầu, cậu giữ đầu còn lại. Trên sợi chỉ cậu gắn thêm hai ba chiếc chuông vàng điêu khắc hình chữ Vạn.
"Nếu thấy quá một tiếng mà tôi không quay về, anh hãy lắc sợi dây này đến khi nào nghe thấy tiếng chuông thì thôi."
"Ý cậu là..."
Tô Kim Ảnh mờ mịt, cái gì mà cho đến khi nghe thấy?
Viên Mạnh Linh bèn rung rung ngón tay, sợi chỉ chuyển động cùng với những chiếc chuông đung đưa, thế nhưng lại không có bất kỳ tiếng leng keng nào.
"Thần kỳ như vậy?"
Cô Thanh sửng sốt thốt lên, Tô Kim Ảnh lúc này mới hiểu ra.
Viên Mạnh Linh ra hiệu bảo mọi người im lặng, sau đó cậu nhắm mắt ngồi ngả lưng dựa lên sô pha.Tất cả mọi thứ cậu đều cảm nhận rất rõ bằng sáu giác quan.
Mùi vị, âm thanh, hình ảnh, xúc cảm còn có cả những thứ không thuộc về thế giới này. Nơi này có rất nhiều vong hồn, đa số đều là hậu nhân của Mạc gia, còn có cả Mạc Thanh Phi mẹ ruột của Mạc Khánh Ngọc.
Cậu thở đều, trong giây chốc mọi thứ giống như rơi vào khoảng không yên lặng.
Thình thịch! Thình thịch!
Cho đến khi tiếng tim đập vang lên đều đặn theo từng nhịp, cậu mới mở mắt ra.
Khung cảnh một màu xanh xen lẫn xám xịt u ám, cậu thấy tất cả mọi người đều có mặt tại đó, bất động nhìn chằm chằm cậu.
Viên Mạnh Linh đứng dậy, xoay người nhìn ra phía sau ghế, thì ra tất cả mọi người đều nhìn vào một Viên Mạnh Linh khác đang ngồi ở bên cạnh Tô Kim Ảnh.
"Xuất hồn rồi..."