Chàng hề cầm một chùm bong bóng đủ loại sắc màu hồng đỏ tím vàng, mái tóc xoắn tít bồng bềnh cũng thật bắt mắt, bồ đồ jumpsuit chấm bi rộng thùng thình cùng với lối trang điểm nguệch ngoạc tươi tắn càng khiến chàng hề trông buồn cười hơn.
Chàng ta múa may với những quả bóng, sau đó làm điệu bộ bị kẹt vào một căn phòng mà chẳng ai có thể nhìn thấy, những đứa trẻ gần đó xem đến thích thú vỗ tay reo hò liên tục, chàng càng diễn càng hăng say hơn, dường như hoàn toàn nhập tâm vào vở diễn vô hình của mình.
Tô Kim Ảnh đút hai tay vào trong túi quần, ánh mắt vẫn tiếp tục chăm chú vào chàng hề dù đã năm phút trôi qua, Viên Mạnh Linh không quá hứng thú với cái gọi là kịch câm cho nên cậu bắt đầu thấy nhàm.
"Sếp Tô..."
Qua một vài phút nữa, cậu bèn lên tiếng. Thế nhưng lại bị Tô Kim Ảnh đưa ngón tay cản lại môi cậu, hắn nói: "Đừng gọi tôi xa lạ như thế, chúng ta quen nhau được bao lâu rồi hả?"
"Ừm..."
"Đã bốn tháng rồi, cứ kêu tôi Ảnh ca đi."
Tô Kim Ảnh nhăn răng cười chỉ tổ khiến cho cậu muốn tránh xa 7749 mét. Cái gì mà Ảnh ca chứ? Nghe mà muốn nổi cả da gà.
"Cậu lại mắng thầm tôi chứ gì?"
Hắn biết chắc chắn cậu đang nghĩ cái gì trong đầu thế nên sớm rào trước, Viên Mạnh Linh hơi kinh ngạc, sao mà cái tên này cứ dễ dàng nắm được suy nghĩ của cậu vậy chứ? Chẳng lẽ anh ta có khả năng tâm linh tương thông với cậu?
Tô Kim Ảnh đắc ý nhướn mày với cậu: "Bị tôi nhìn thấu tim đen rồi phải không?"
Viên Mạnh Linh gạc cái ngón tay thối của hắn xuống, cậu hung hăng hừ mũi bỏ đi mặc cho Tô Kim Ảnh cố gọi với theo, người đi trước kẻ theo sau nài nỉ đủ kiểu cũng không khiến cậu chú ý.
Vào đến bên trong trung tâm công viên giải trí, xung quanh ồ ạt một đoàn người đánh trống thổi kèn diễu hành trên con đường lớn, những chàng trai cosplay siêu anh hùng cùng các cô gái hóa thân thành công chúa mỹ nữ, ai nấy đều xinh đẹp thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Phía sau hàng người là một chiếc kiệu lớn thật lớn được chạy bằng động cơ điện phía dưới, bên trong kiệu là người đàn ông bí ẩn ăn vận y hệt hoàng đế thời phong kiến, trên đầu đội hoàng mão, trên lưng khoác hoàng bào, trong tay cầm sớ tấu chương bằng vàng lấp lánh.
Có không ít thiếu nữ vừa nhìn thấy liền òa lên: "Đó chẳng phải là chủ tịch Lưu sao?"
"Ý cậu là Lưu Khải đó hả? Cái người mà đứng đầu danh sách top 10 doanh nhân thành đạt của quốc gia?"
"Đúng vậy, anh ấy còn là một trong số những nam nhân xứng đáng lấy làm chồng nhất đó!"
"Trời ạ! Đẹp trai quá rồi."
"Lưu tổng! Em muốn có con với anh..."
Các thiếu nữ càng trở nên quá khích hơn khi người đàn ông nọ ngẩng đầu nhìn bọn họ nở nụ cười nhạt. Tô Kim Ảnh đứng gần đó dửng dưng không chút cảm xúc gì, Lưu Khải thì có gì hay ho mà phải phản ứng thái quá như vậy chứ? Hắn cũng đẹp trai ngời ngời đó thôi.
Viên Mạnh Linh không hề rời mắt khỏi người nò kể từ phút đầu trông thấy, Tô Kim Ảnh lẩm bẩm một hồi mới phát hiện người bên cạnh đã nhìn người ta đến muốn rơi hai con ngươi xuống đất. Hắn đột nhiên khó chịu cực kỳ kéo cậu đi sang chỗ khác.
"Hai mắt của cậu sắp hiện lên hai chữ mê hoặc rồi kìa."
Giọng nói chua chát của hắn khiến cậu chú ý: "Mê hoặc gì chứ?"
"Còn không phải cậu ngắm trai đẹp tới mê mẩn hay sao?"
Viên Mạnh Linh cảm thấy khá là kỳ quái, từng câu từng chữ Tô Kim Ảnh Thốt ra rất nồng mùi giấm pha chanh, hơn nữa thái độ trên mặt hắn sao lại đen như đít nồi vậy kìa?
Y hệt tình trạng của một người bạn trai đang ghen tuông bạn gái...
rất nhanh Viên Mạnh Linh bị cái suy nghĩ đó dọa sợ phát khiếp, cái gì mà bạn trai bạn gái chứ? Hai người đều là đàn ông mà yêu đương làm sao?
"Không phải tôi muốn ngắm, mà là thấy chỗ kỳ lạ nên mới quan sát kỹ."
Nhưng rồi cậu cũng buộc miệng giải thích mà chẳng hiểu vì sao bản thân mình phải làm như thế, Tô Kim Ảnh nới lỏng tay, sau đó cả hai thong thả tiến vào khu trung tâm của công viên giải trí.
"Có gì kỳ lạ?" Một lúc khoảng chừng hai phút sau hắn mới tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Xung quanh anh ta có thứ gì đó bao phủ, nó khá là huyền ảo nên tôi không tài nào nhìn rõ được."
Cậu vừa nói dứt câu, đột nhiên giọng nói hai thiếu nữ gần đó truyền đến: "Cậu có thấy hòa quang nam thần bao quanh Lưu tổng đó không?"
"Thấy! Chói mù con mắt chó của tớ rồi."
Viên Mạnh Linh đứng hình mất năm giây, Tô Kim Ảnh vốn dĩ vừa mới đổi sắc mặt mà bây giờ liền trở lại âm u như mây mù. Cậu mơ hồ có thể thấy rõ hắc tuyến đầy đầu hắn.
"Cái thứ... Cái thứ đó rất quái dị, linh cảm của tôi khi nhìn thì khá là khó chịu..."
Cậu cũng chẳng biết có cần thiết phải cố gắng giải thích với hắn không... Chỉ là... Chỉ là không muốn Tô Kim Ảnh hiểu lầm.
Trông cậu trở nên lúng ta lúng túng đến đáng thương thế kia thì hắn cũng chẳng còn tâm tư mà ghen tuông nữa, thắn mỉm cười ôn nhu xoa đầu cậu: "Tôi hiểu rồi."
Trong lòng cậu như vừa trút bỏ một cục đá nặng, phi thường thoải mái cười lại với hắn, cả hai người thân thiết đến mức có những hành động khiến những người xung quanh sáng lóe con mắt.
Thiếu nữ 1: "Họ là một cp!"
Thiếu nữ 2: "Trông xứng đôi quá."
Thiếu nữ 1: "Ôi trời đáng yêu chết mất..."
Thế nhưng hai nhân vật chính trong cuộc bàn tán lại chẳng hề hay biết gì.
Trung tâm công viên là khu tình nhân, sắc cảnh lãng mạn có thừa, đâu đâu cũng là chỗ để cho các cặp đôi cùng nhau tạo ra những kỷ niệm, dù là buồn hay vui thì cũng rất đáng giá.
Hương thơm của dãy hoa đào bên bãi cỏ lan tỏa quanh chóp mũi cậu, xung quanh không quá mức ồn ào nhưng cũng đủ để thấy nơi này thu hút đến mức nào, có không ít là cặp đôi nhưng cũng có không ít là hội nhóm đến vì tò mò.
Cậu nhìn lên sắc trời đang dần hôn ám, màu vàng ngà cuối ngày sắp phủ lên nơi này một lớp màn tản mát.
"Bây giờ đã gần 6 giờ chiều."
Tô Kim Ảnh nhìn đồng hồ trên tay, hắn hơi bất ngờ, vừa mới đi đây đó một chút mà đã qua vài tiếng rồi, thời gian trôi nhanh quá mà không để lại bất cứ dấu tích gì.
"Cậu đói chưa?" Hắn để ý thấy cách đó không xa là quầy bán bánh kẹp nhân thịt, hắn tiện tay sờ sờ lên chiếc bụng trống rỗng của mình rồi hỏi cậu.
Viên Mạnh Linh nghe được tiếng kêu ọc ọc phát ra từ hắn, cậu bật cười gật đầu, cả hai liền chậm rãi bước đến quầy hàng, mua hai chiếc bánh vừa mới nướng xong đem ra bàn ngồi ăn, nước uống ở chỗ này tuy chỉ là trà chanh nhưng vi cũng rất ngon, không quá ngọt cũng không quá chua, hơn nữa bánh làm cũng tốt, thịt có độ dai vừa, khi cắn vào đầu lưỡi sẽ cảm nhận được nước thịt ngọt thanh ùa vào.
Lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác được đi chơi như này, trong thâm tâm không khỏi hoài niệm những năm tháng được ông bà thương chiều. Viên Mạnh Linh chăm chú nhìn cốc trà chanh, đá bắt đầu tan nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Tô Kim Ảnh múc một miếng thạch trong suốt để qua ly của cậu, hắn nói: "Cậu lại đang suy tư cái gì vậy?"
Ánh nắng cuối cùng trong ngày cũng dần tắt, trước khi hoàn toàn biến mất nó đã nhẹ nhàng lướt qua bóng hình nhỏ gầy của Viên Mạnh Linh, thứ ánh sáng yếu ớt đó hắt lên góc mặt ưa nhìn của cậu, Tô Kim Ảnh ngắm đến mắt không chớp mà tâm thì đã động như sóng dữ.
"Chỉ là ăn mày quá khứ thôi..."
Giọng cậu không buồn nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy thương lòng, hắn đưa ngón tay ấn lên giữa trán cậu ép cậu ngẩng đầu lên nhìn mình.
Thanh âm trầm trầm đục đục mang theo từ tính mê hoặc: "Ít ra cậu vẫn có quá khứ để ăn mày, đôi lúc tôi cũng muốn nhưng lại không có. Ngoại trừ..."
Nói đến đây, hắn đột nhiên im lặng.
Ngoại trừ cậu nhóc đó... Đứa trẻ mù lòa hậu đậu...
Viên Mạnh Linh nghiêng đầu né tránh ngón tay hắn, cậu hỏi: "Ngoại trừ cái gì? Chẳng lẽ một chút kỷ niệm đẹp trong quá khứ anh cũng không có hả?"
Tô Kim Ảnh chỉ cười gượng, hắn qua loa đáp: "Cũng không hẳn, chẳng qua chuyện tốt thì ít mà chuyện đáng quên thì nhiều."
Cậu cũng không hỏi thêm, nhìn hắn lúc nào cũng tùy tiện cà rỡn thế thôi chứ nội tâm cũng là một người từng chịu nhiều tổn thương, cũng có thể là vì vậy nên Tô Kim Ảnh mới sống như một tên lưu manh để che đậy đi quá khứ.
Cả hai ngồi thêm một lúc nữa, sắc trời cũng đã tối, ánh đèn rực rỡ cũng chiếu sáng khắp công viên biến nơi này trở nên lộng lẫy hơn. Ở xa xa cách khu tình nhân chỉ vài chục mét phát ra tiếng nhạc thiếu nhi sôi động, đêm diễn khai trương của tập đoàn Phong Hòa hợp tác với công ty giải trí Phong Hòa.
Tuy rằng ngoài mặt nói là hợp tác thế nhưng ai ai cũng biết tập đoàn Phong Hòa là công ty mẹ của giải trí Phong Hòa, nói cách khác chính là công ty giải trí phải làm không công cho tập đoàn, hơn nữa còn phải làm thật là tốt. Vô hình chung đặt nặng áp lực lên nhiều người, không chí có bộ phận quản lý mà còn cả những ca sĩ ngôi sao dưới trướng cũng phải vật vã.
Mắt thấy rất nhiều người đều tập trung dồn vào nơi sân khấu rộng lớn kia, Tô Kim Ảnh cũng ngỏ lời muốn đi xem náo nhiệt, Viên Mạnh Linh không từ chối cũng không đồng ý, cậu vẫn như cũ yên lặng đi theo hắn.
Tiếng nhạc mỗi lúc một lớn, sau tầm ba bốn phút thì kết thúc, MC dẫn chương trình bắt đầu đọc bài diễn văn như quy củ, sau đó giới thiệu hội đồng quản trị tập đoàn đến tham dự lễ khánh mạc, trong đó tất nhiên không thể thiếu "hoàng đế" Lưu Khải.
Viên Mạnh Linh đứng trong đám đông lần nữa quét mắt quan sát đến người đàn ông nọ, nhưng lần này cậu có thể thấy rõ được thứ xung quanh người Lưu tổng một màu xanh quỷ dị.
Yêu khí?
Tô Kim Ảnh đột ngột nói vào tai cậu: "Cậu lại nhìn cái gì nữa vậy?"
Viên Mạnh Linh hơi giật thót, hai tay cậu siết chặt quai túi: "Tôi biết thứ bám lấy Lưu Khải là gì rồi."
Tô Kim Ảnh híp mắt nhìn đến, hắn lắc đầu: "Không thấy..."
"Sao anh thấy được chứ? Đó là yêu khí, chỉ có Thông Linh sư mới có thể nhận ra."
Vừa nói dứt câu, trên sân khấu lại tiếp tục ồn ào tiếng nhạc.
Chợt thứ yêu khí bám trên người Lưu Khải rời đi chen vào hàng người đông nghịt. Viên Mạnh Linh muốn đuổi theo nhưng lại bị cản đường cản chân, chỉ cần cậu xoay người thì đã bị xung quanh xô đẩy.
Tô Kim Ảnh thấy thế bèn kéo cậu dán sát vào lồng ngực mình, sau đó hắn dùng cơ thể cao ráo của hắn che chắn cho cậu an toàn tách ra khỏi đám đông.
Vừa mới bước ra, bỗng dưng tiếng la hét của nữ nhân khiến toàn bộ chấn động, kéo theo đó là kêu gào nối tiếp kêu gào không ngừng.
Từ khu dành cho trẻ em cho đến khu tình nhân, sau đó thì toàn bộ công viên đều bị tiếng la ó bao vây, dòng người tại khán đài sợ hãi nhìn quành. Chưa đầy hai ba giây sau thì thấy có không ít nam thanh nữ tú, nhóm bạn trẻ chạy tán loạn ùa ra bên ngoài cổng.
Bọn họ vẫn chưa tiếp thu được chuyện gì đang diễn ra thì trên sân khấu vang lên tiếng nổ đùng đoàn. Nhóm nữ ca sĩ đang biểu diễn bị giàn đèn treo rơi xuống đè chết tại chỗ, âm beat vẫn vang vang nhưng lại bị bóp méo đến rợn người, sau cùng nhỏ dần rồi tắt hẳn, để lại một nỗi sợ không nói nên lời.
Tất cả mọi người bắt đầu la hét, ban quản trị ngồi phía dưới cũng hoảng hốt vô cùng, máu của nhóm nhạc nữ văng tứ tung bắn dính lên hoàng bào của Lưu Khải.
Cảnh tượng vừa rồi vẫn chưa là gì, trong đám đông đột nhiên có người té ngã xuống đất, vừa co giật vừa học ra máu, chết vô cùng kinh khủng. Nhưng điểm đáng chú ý chính là trên tay anh ta còn đang cầm bánh kẹp thịt còn ăn dở...
Ngay lập tức có một số người tinh ý chạy đi móc họng cho ói, nhưng đã không kịp nữa rồi, liên tục thêm hai ba người chết với cách thức y hệt vậy.
Từ những nơi phát ra tiếng hen lúc đầu bất ngờ phực lửa, cháy lan ra toàn bộ khu xung quanh.
Chưa đầy năm phút, tất cả mọi người đều đã chạy ra ngoài công viên, trơ mắt nhìn bên trong nghi ngút khói, ánh lửa hung tợn đỏ rực phát sáng cả một vùng trời.
Đột nhiên một người trong ban quản trị thốt lên: "Lưu tổng đâu? Có ai thấy Lưu tổng đâu không?"
Họ nhìn nhau, lắc đầu.
Viên Mạnh Linh được Tô Kim Ảnh bảo vệ rất tốt, cậu có thể điềm tĩnh truyền linh lực lên đôi mắt, sau đó nhìn ra được xung quanh công viên giải trí đều là yêu khí nồng đậm, hơn nữa còn có bóng dáng của Thực Sinh Yêu...
"Bé Bin? Con đâu rồi? Bé Bin..."
Người phụ nữ đứng cách họ gần đó hoảng loạn nhìn xung quanh, sau đó liền quỵ gối xuống nhìn đám khối bên trong.
Cậu nhẹ đẩy hắn ra đi đến cạnh bà: 'Con cô lạc rồi?"
Người phụ nữ khóc đến không nói được gì, bà run rẩy nắm chặt lấy tay cậu. Tô Kim Ảnh thở dài lột bỏ áo khoác ngoài đem đến cạnh vòi nước gần đó làm cho ướt, sau đó đội lên đầu.
Viên Mạnh Linh vội vàng bắt lấy tay hắn: "Tôi đi cùng anh vào đó."
"Không được! Nguy hiểm lắm!"
"Anh đi một mình càng nguy hiểm hơn, bên trong có yêu khí."
Viên Mạnh Linh không dông dài, cậu cũng tự động bật vòi nước xả lên tóc và quần áo của mình, duy chỉ có túi đeo vẫn giữ khô.
Cả hai người lao vào bên trong mặc cho những người xung quanh ngăn cản... Nhưng bọn họ chỉ có nói bằng miệng thôi...
Đám đông nhìn thấy không chỉ có hai người lao vào, bên cạnh đó còn có một người đàn ông bận vest đen cũng gấp gáp chạy thẳng qua cánh cổng.
Công viên giải trí Phong Hòa gặp chuyện, sự tình khẩn cấp khiến toàn cục cảnh sát phải điều động nhân lực. Hơn nữa tin tức gây xôn xao khắp thành phố, phóng viên báo đài bắt đầu kéo ùa đến để lấy tin.