Sảnh phòng tổ chức sự kiện của khách sạn XX không chỉ rộng mà còn rất lộng lẫy, chỉ tính phần trang trí sảnh đường thôi cũng phải huy động hơn vài chục nhân viên làm liên tục nhiều giờ liền, thức ăn trong thực đơn cũng đặc biệt nhiều và bắt mắt, phụ bếp đẩy lên hơn mười xe đồ ăn, sau đó cẩn thận đặt lên bàn sắp xếp sao cho thuận tiện nhất.
Có lẽ món súp cần phải mất nhiều thời gian làm hơn nên tới giờ vẫn chưa được mang lên, quản lý khách sạn đứng ngồi không yên đi đi lại lại canh chừng giữa phòng bếp và đại sảnh.
Vì buổi tiệc này tổ chức cho mình nên Tô Thâm quyết định đến sớm hơn giờ dự tiệc tầm nửa tiếng, những người còn lại cũng phải theo ông đến.
Tô Kim Ảnh ăn mặc không quá hào nhoáng, cũng không quá sang trọng, hắn chỉ tùy tiện khoác lên người bộ vest màu sắc hơi tối trông đã sờn cũ, tóc cũng không thèm vuốt keo hay tạo kiểu.
Viên Mạnh Linh trầm ngâm nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, cậu băn khoăn: "Anh... Mặc như vậy có hơi qua loa không?"
Hắn nhún vai lắc đầu: "Như vậy đã có tâm lắm rồi, chẳng phải trông tôi khá bảnh tỏn sao?"
Hắn vừa nói vừa vuốt vuốt mái tóc rối xù của mình, cậu khẽ bật cười đưa tay đến chỉnh lại tóc cho hắn, dáng của Tô Kim Ảnh cao hơn cậu một cái đầu nên lúc này cậu phải nhón chân lên mới với tới hắn, khoảng cách của cả hai xích lại gần nhau một cách khá tự nhiên, không gượng ép, không ngại ngùng, chỉ đơn giản để Tô Kim Ảnh có thể nhìn rõ gương mặt non nớt của cậu.
Đôi mắt này, đôi môi này, chiếc cằm nhỏ này, mọi thứ trên mặt cậu phi thường hòa hợp, nhìn mãi không chán.
Đối với cậu, người đàn ông trước mặt này có gì đó rất thu hút, rất quái lạ, ngũ quan của hắn không phải kiểu nam thần sát gái, nhưng lại anh tuấn lạ thường. Hơn nữa mùi thuốc lá trên người hắn không quá nồng, không có hôi như cậu thường ngửi thấy, nó thoang thoảng hương bạc hà tươi mát... Cảm giác của cậu đối với hắn ngay lúc này bỗng trở nên khác đi...
Thời gian như dừng lại, không gian tĩnh lặng đến độ cậu có thể nghe rõ được tiếng tim đập nhịp nhàng của bản thân và cả Tô Kim Ảnh.
"Anh đổi mùi thuốc lá rồi sao?"
"Ừm, vì cậu không thích nên tôi dùng thuốc lá điện tử, tinh dầu bạc hà khá thơm nên chọn nó."
Vì mình không thích sao? Vì một người như mình mà anh ấy thay đổi thói quen... Sao giống như anh ấy đang tán tỉnh mình thế nhỉ?
Tim mình bắt đầu đập như trống bỏi... Đột nhiên hai má nóng lên rồi... Cảm giác như có hàng trăm đàn bướm bay trong bụng là sao đây?
Hắn để ý được da mặt cậu đang ửng hồng lên, đoán chắc rằng lời vừa rồi đã thành công đánh trung tâm trí cậu, hắn thích chí vòng hai tay qua eo cậu kéo cậu dán sát lên người mình.
Giọng trầm đục mang theo từ tính của Tô Kim Ảnh lọt vào hai bên tai cậu: "Cậu thích bạc hà chứ? Nếu không thích tôi sẽ thử hương khác..."
Mỗi từ mà hắn thốt ra khiến đầu óc cậu trở nên mê mang lạ thường, cậu theo phản xạ hít vào thật sâu đẻ hương tươi mát dịu nhẹ đó len lỏi vào trong cánh mũi mình.
"Thích..." Trong vô thức cậu đã nhỏ giọng lên tiếng.
Hắn tiến sát gần mặt cậu để chóp mũi của cậu cọt sát lên cổ của mình, hai tay đang ôm eo cậu bắt đầu nghịch ngợm di chuyển lên sau gáy Viên Mạnh Linh, từng ngón tay mát lạnh như dòng suối tinh khiết luồn vào trong tóc cậu.
Viên Mạnh Linh hoàn toàn để lý trí của mình bị cảm thụ hiện tại chôn vùi, cậu giữ chặt vai hắn để bản thân càng ngửi hương thơm kia nhiều hơn.
Lòng hắn trở nên ngứa ngáy, cổ họng khô khốc nóng lên khiến hắn liên tục nuốt nước bọt, chẳng biết từ lúc nào mà hạ bộ bên dưới hắn có phản ứng.
"Mạnh Linh, tôi thấy nóng lắm..."
Hắn để môi mình chạm lên đỉnh đầu cậu, giọng nói ồ ồ khàn đục khiến cậu càng rơi vào trầm mê hơn. Cả hai rơi vào không gian của riêng mình, chẳng cần biết bên ngoài ồn ào ra sao, nơi này vẫn chỉ có hai người bọn họ hòa mình đắm chìm trong xúc cảm khó nói nên lời.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói hiền từ bên ngoài đánh vỡ bầu không khí bên trong.
"Kim Ảnh, con xong chưa? Bố con đang gọi chúng ta."
Viên Mạnh Linh triệt để cứng đơ người, khi cậu vừa bị ba tiếng gõ kéo lại thần trí thì đã phát hiện bản thân đang có những hành động ám muội với hắn, cậu sững sờ vài giây rồi gấp rút trốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Tô Kim Ảnh tiếc nuối thu lại ma trảo, hắn ho khan xoay người nhìn ra cửa sổ, cố gắng hạ cơn dục hỏa bên trong mình lại.
Dù cậu còn hoảng loạn như vừa rồi... Cậu có thể loáng thoáng thấy được đũng quần hơi trồi lên của hắn, mặt cậu triệt để bị nhuộm đỏ bằng máu xấu hổ, cậu trở nên lúng túng đến mức tay và chân không biết làm gì khác ngoài đi tới đi lui.
"Kim Ảnh?"
Huệ Ý Lan chờ một lúc mà không thấy ai trả lời, bà bèn mở hẳn cửa phòng, vừa bước vào liền cảm thấy có gì đó lạ lạ ở đây, mùi vị ngại ngùng này là sao?
Tô Kim Ảnh rất nhanh đã có thể chỉnh trang lại tâm trí, hắn nở nụ cười tươi rói như thường lệ: "Con đến ngay đây, Mạnh Linh đi thôi."
Cậu mím chặt môi theo sau hắn, nhưng vẫn còn bị cảnh tượng ban nãy vờn quanh đầu óc nên cậu không dám gần hắn, chỉ cần hắn đứng đó cậu sẽ chủ động tạo ra khoảng cách tầm năm sáu bước chân. Cho đến khi họ leo lên chiếc xe Mercedes sang trọng, chỗ ngồi đối diện đã bị Huệ Ý Lan và Tô Kim Xuyên dành mất, cho nên cậu bất đắc dĩ phải ngồi cạnh hắn
Huệ Ý Lan thấy kỳ quái với thái đội của hai đứa nhỏ, bà tò mò muốn hỏi nhưng lại thôi, chuyện của người trẻ bà không hiểu được.
Bọn nhóc hay gọi là gì ấy nhỉ... Gen... Gen Z! Nhưng mà con trai bà lại sinh trước 95... Vậy là sự kết hợp giữa Gen Y và Gen Z chăng?
Thấy mẹ mình rơi vào trầm tư, Tô Kim Xuyên lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Bà giật mình lúng túng đáp: "Hả? Không có gì..."
"Ừm..."
"Kim Xuyên này... Mẹ có cái này muốn hỏi..."
Giây sau đó, bà cùng con gái trò chuyện bàn tán với nhau về vấn đề thế hệ giới trẻ hiện tại, Kim Xuyên thấy mẹ mình bỗng dưng có hứng thú với mấy chuyện xã hội nên trong lòng cũng vui mừng, đã lâu lắm rồi bà không tìm hiểu về thế giới xung quanh, bao nhiêu năm sống tại Tô gia bà luôn thu mình lại, quanh đi quẩn lại cũng chỉ đối diện với vườn hoa và bốn góc phòng.
Tô Kim Ảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cũng có chung cảm nghĩ với em gái, thế nên bây giờ đã không còn vướng bận gì về mẹ nữa rồi.
------------------
4 giờ chiều, tại khách sạn XX, phòng tổ chức sự kiện.
Mọi thứ cho đến hiện tại có thể xem là đã được chuẩn bị một cách hoàn hảo, Tô Thâm hài lòng đưa một phong bì cho quản lý khách sạn, nói vài câu khích lệ rồi đến phòng nghỉ dành cho VIP để chờ đến khi bắt đầu đại tiệc.
Vu Văn Phụng hồ khởi vô cùng, bà bắt đầu chỉ Đông chỉ Tay đến những nhân viên khác, chỗ này không đúng ý chỗ kia cần sáng đèn hơn, bà tự ý sai bảo người khác khiến cho họ cảm thấy cực kỳ khó chịu nhưng không cách nào nói ra, vì bà là phu nhân của cục trưởng kia mà, ai dám đắc tội chứ.
Bên cạnh đó, họ cũng bị Huệ Ý Lan gây chú ý, đó là vợ nhỏ của cục trưởng! Sao có thể ăn vận tầm thường như thế? Bộ dáng của bà không chỉ gầy nhom như ma bệnh mà còn khá là phèn...
Hơn nữa bên cạnh bà còn có hai người trẻ, cách ăn mặc cũng khiến cho nơi này kém sang đi một chút.
"Kia là con gái của cục trưởng và con cả... Nghe nói đều là do bà vợ nhỏ đó sinh ra, là con ngoài giá thú."
"Hình như cô ta được cục trưởng và bà Lưu lập hôn ước với chủ tịch công ty Phong Hòa đó."
"Cái gì? Vị Lưu Tổng đẹp trai bá khí ngời ngời đó lại đi đính hôn với một người..."
Bốn năm nữ nhân viên khách sạn túm tụm lại trò chuyện bàn tán sau lưng Tô Kim Xuyên khá là rôm rả, rất nhanh họ đã đánh động được sự chú ý của hắn.
Tô Kim Ảnh vẻ mặt lưu manh đi đến, sát khí tỏa ra khiến ai ai cũng phải sợ, hắn gằn giọng: "Một người thế nào? Sao không nói tiếp?"
Nữ nhân viên vừa rồi cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng đến hắn.
Tô Kim Ảnh khi bỉ cười: "Dám nói sau lưng nhưng không dám nói trước mặt, tôi không nghĩ nhân viên ở đây lại tệ đến thế."
Giọng của hắn đủ lớn để khiến quản lý khách sạn vội vàng đi đến tạ tội, anh ta liên tục cúi đầu trước mặt hắn, kèm theo đó không ngừng quở trách đám nhân viên.
"Thật ngại quá anh Tô, là do chúng tôi sai sót, mong anh rộng lượng hải hà bỏ qua cho..."
Bất ngờ, Tô Kim Duệ cầm ly rượu, lưng tự lên tường mỉa mai lên tiếng: "Không ngờ một thằng con hoang cũng cả gan vênh mặt với người khác, quản lý Đỗ sao có thể dễ dàng nhận thua như vậy chứ?"
Quản lý Đỗ lập tức tái mét mặt mày, anh thật sự không dám đắc tội với hai người này, anh luồn cúi nói: "Là do nhân viên chúng tôi làm sai, thật xin lỗi."
Tô Kim Duệ chán ghét xì một tiếng: "Đúng là không có tiền đồ."
"Có tiền đồ hay không thì một kẻ chuyên đi cửa sau đủ tư cách để nói tới sao?"
Tô Kim Ảnh nhướn mày nhếch một bên môi, dùng bộ dạng đểu cán đối với Tô Kim Duệ, bỗng chốc bầu không khí nồng mùi thuốc súng.
Quản lý Đỗ thầm gào thét trong lòng, cái mà anh sợ nhất chính là phải đứng giữa cuộc chiến của hai người này, anh nhất thời không biết phải phản ứng thế nào cho đúng.
Viên Mạnh Linh lập tức đem một viên kẹo nhét vào trong miệng hắn, cậu nhỏ giọng giữ hắn bình tĩnh: "Anh đừng gây chuyện với tên đó, hôm nay còn có chuyện quan trọng."
Nói đến đây hai người liền nhìn đến Huệ Ý Lan và cô em gái đang rất bất an nhìn, hắn thở dài, cười dịu dàng đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Được rồi, nghe lời cậu hết."
Vu Văn Phụng cáu gắt vỗ lên tay con trai, bà trách: "Con điên rồi sao, hôm nay là ngày trọng đại, đừng có mà chọc giận bố đấy."
Rất nhanh tình thế đã được cứu vãn, ai về vị trí của mình làm việc nấy.
Qua hai tiếng sau, khi ánh tà dương bắt đầu bị nuốt trọn bởi bầu trời đen, những tiếng nhạc hòa tấu vang lên cũng là lúc quan khách đến tham dự buổi tiệc ngày một đông đúc.
Chẳng mấy chốc sảnh đường đã đông kín người, tầng tầng lớp lớp vỏ bọc thượng lưu sang chảnh khiến nơi này càng trở nên cao quý hơn.
Tô Thâm lịch thiệp tiếp đón từng người, cho đến khi giờ lành đã đến, ông được phu nhân và Tô Kim Duệ kéo đến đứng trên khán đài, chuẩn bị thắp nến cắt bánh kem.
Từng bàn tiệc được nhân viên tiếp thực lên đồ ăn, ngay khi mở nắp đậy, hương thơm cùng màu sắc hoàn hảo khiến ai ai cũng phải ồ lên hít hà.
Bọn họ ăn lấy ăn để không bỏ sót lại bất kỳ món nào dù chỉ là cục xương, Tô Kim Ảnh ngồi cùng bàn với cậu, đối diện là mẹ và em gái, bên cạnh là ba chỗ trống của "đại gia đình" nọ.
Hắn nhìn những người xung quanh mà cười mỉa, tưởng đâu khoác lên người lớp hào nhoáng là có thể che đậy được tham vọng bên trong sao? Con người thì vẫn có phần con và phần người.
Lúc này, một người đàn ông bước đến, bộ vest màu xám tro lịch thiệp cùng với dáng vẻ khí chất ngút trời không khỏi làm cho mấy cô gái hào môn thích thú.
Người đàn ông tiến thẳng đến bàn của họ, ánh mắt lưu chuyển nhìn một lượt rồi dừng trước Viên Mạnh Linh.
"Thật trùng hợp, cậu Viên."
Viên Mạnh Linh đang lặng lẽ nhìn chén súp, bỗng bị giọng nói đục trầm đó làm cho ngẩng mặt.
Anh mắt của kẻ này lại dán chặt ở trên người cậu, dường như có thể đục hàng vạn lỗ khiến cậu cực kỳ không thoải mái.
Tô Kim Ảnh khẽ nhíu mày, Tô Thâm vừa thấy Lưu Khải liền hào hứng đi đến choàng vai bá cổ hắn, ông vỗ tay.
"Mọi người chú ý, tôi xin trịnh trọng giới thiệu, đây là con rể tương lai của Tô Thâm này, Lưu Khải. Hẳn mọi người đã không còn xa lạ gì với cậu ấy rồi đúng không? Một doanh nhân thành đạt, một người đàn ông đáng ngưỡng mộ."
Lưu Khải cười cười khách sáo nói: "Bác Tô quá lời rồi, được đính hôn với Kim Xuyên là vinh hạnh của con."
Phút chốc, sắc mặt Tô Kim Xuyên tối sầm lại khó coi đến ai cũng nhìn ra.
Tô Kim Duệ cầm ly rượu đưa cho hắn, sau đó tô bạo kéo Kim Xuyên đứng dậy nhét ly còn lại vào tay cô: "Còn không mau mời rượu chồng tương lai của em đi, em có biết những người con gái khác muốn được gả cho cậu ấy mà cũng không được không? Em đúng là có phước đó nha em út."
Tô Kim Xuyên gượng gạo vô cùng, nhưng vì mẹ và anh trai nên đành miễn cưỡng nở nụ cười: "Mời anh, Lưu tổng..."
Vu Văn Phụng phe phẩy áo lông thú trên người đánh lên tay cô, bà càn rỡ nói.
"Ấy! Sao lại gọi xa lạ như vậy? Phải gọi là chồng..."
Trong lúc mọi người đang chúc mừng Tô Thâm và Lưu Khải, cánh cửa đại sảnh đột ngột mở ra, giọng nói hùng hồn đãnh gãy sự ồn ào.
"Tôi mới là hôn phu của cô ấy."
Tô Kim Xuyên hai mắt sáng rực nhìn đến người đang ông đang cầm một tờ giấy bước nhanh lại.
"Minh Tâm."
Cô mừng rỡ chạy đến nắm lấy tay anh, giống như cún nhỏ đi lạc tìm được chủ.
Trong phút chốc, sắc mặt của Tô Thâm tối sầm lại: "Sao cậu lại đến đây? Cậu muốn gây rối?"
"Là tôi gọi cậu ấy đến."
Tô Kim Ảnh thay thế Minh Tâm trả lời cho câu hỏi đó của ông, mọi người liền xôn xao bàn tán, sự việc phát sinh đột ngột như vậy không ai ngờ đến.
Vu Văn Phụng nghiến răng, nhưng cố gắng nhã nhặn nói: "Kim Ảnh, con có ý gì vậy chứ?"
Hắn đứng dậy, đưa tay đến nhận lấy tờ giấy trong tay Minh Tâm giơ lên cao: "Đây là giấy đăng ký kết hôn của Kim Xuyên và Minh Tâm, bây giờ họ chính là vợ chồng hợp pháp."
Tất cả mọi người đồng loạt kinh ngạc, không khí ồn ào như bầy ong vỡ tổ.
Tô Thâm sắc mặt biến xanh, ông tức giận từ xanh chuyển sang đỏ, ông đập bàn: "Mày dám làm ra loại chuyện mất mặt này sao? Kim Xuyên phải thành hôn với Lưu tổng!"
"Chuyện mất mặt? Họ đăng ký kết hôn dựa trên pháp luật, có cái gì mà mất mặt hả? Hơn nữa tại sao Kim Xuyên lại phải thành hôn với Lưu tổng? Ai đặt ra quy định đó?"
"Là tao! Tao chính là ba nó tao có quyền..."
"Ông? Tô cục trưởng! Ông quên bản thân mình là viên chức cấp cao của cục cảnh sát rồi sao? Ngay cả nhân quyền cơ bản này ông cũng không biết vậy? Kim Xuyên đã đủ tuổi để tự do đăng ký kết hôn với người mà em ấy muốn, ông thì có quyền hạn gì trong việc này chứ?"
Tô Thâm bị hắn vặn họng mà tức đến mặt đỏ như trứng gà luộc, Vu Văn Phụng liên tục vuốt ngực ông, bà quở trách: "Kim Ảnh! Sao con có thể nói như vậy được chứ? Con quá bất hiếu rồi."
Tô Kim Ảnh nghe vậy liền bật cười, hắn lấy từ trong túi áo ra ba tờ giấy ném lên bàn, ánh đèn sáng chói chiếu thẳng lên mặt giấy hiện rõ từng chữ.
"Đây là đơn từ bỏ quyền thừa kế, từ này trở đi, mẹ, Kim Xuyên và tôi không còn bất cứ quan hệ gì đến Tô gia các người. Bà không thể nói tôi bất hiếu được, căn bản tôi và ông ta đã cắt đứt huyết thống rồi."
Tô Thâm mờ tròn hai mắt nhìn đến người phụ nữ vẫn còn im lặng ngồi gần đó, Huệ Ý Lan điềm tĩnh đứng dậy, bà tháo đôi bông tai đặt xuống bàn.
Ánh mắt bà vẫn còn chút tình cảm, thế nhưng sớm thôi chút tình cảm đó cũng không còn, bà nói: "Bao nhiêu năm qua tôi đã chịu đựng đủ rồi, sự tồn tại của ba mẹ con tôi đối với Tô gia ông vốn dĩ chẳng có ích gì, vì vậy mà tôi lựa chọn giải thoát cho chính mình."
Tô Thâm siết chặt nắm đấm, nghiến răng: "Bà ngay lập tức ngồi xuống, đừng làm loạn."
Thấy ông ta hung hăng tiến đến, Viên Mạnh Linh lập tức kéo bà ra phía sau mình, cậu từ tốn đáp: "Cục trưởng Tô, đừng cố chấp nữa."