Ảnh Linh

Chương 59

Tô Kim Ảnh mang theo con hình nộm leo lên tầng lầu, tái hợp lại với Phan Lập Văn và Hồ Trọng Nhân.


Viên Mạnh Linh có thể nhìn thấy mọi thứ rất rõ, cứ như chính bản thân cậu đang ở đó vậy. Phan Lập Văn để ý đến con hình nộm rồi cười cười: "Thế nào? An tâm rồi chứ?"


Anh hướng đến hình nộm nói, nó không thể trả lời mà chỉ gật gật đầu.


Ở diễn biến khác, những người đăng ký tuyển dụng đều được tập hợp trong một hội trường lớn, ai nấy đều háo hức chờ đợi bài kiểm tra của bản thân.


Thế nhưng trong hội trường ngoài họ ra lại không có ai, ban khảo thí cũng chẳng thấy đâu.


Ái Mỹ cảm nhận được điểm chẳng lành, cô âm thầm ra tín hiệu với Hữu Nhiệm đang đứng gần đó. Anh ngay lập tức tách dòng người lẻn ra bên ngoài.


"Sếp, Lưu Khải vẫn chưa xuất hiện."


"Cậu đi thám thính xung quanh chưa?"


"Đang đi ạ… Có người!"


Hữu Nhiệm bỗng nghe thấy tiếng bước chân ở lối rẽ phía trước, anh bối rối nhìn xung quanh để tìm chỗ trốn, xác định được chẳng có chỗ nào có thể che chắn được anh bèn nhanh trí móc điện thoại ra, lớn tiếng nói.


"Alo! Mẹ ạ? Con sắp vào ứng tuyển rồi… Dạ… Con sẽ cố gắng…"


Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, đến khi chủ nhân của nó xuất hiện thì cũng là lúc anh quay người lại chậm rãi tiến về hội trường.


Lưu Khải tỉ mỉ quan sát người trước mặt, hắn ta nghĩ rằng anh chỉ ra ngoài nghe điện thoại nên không mấy để ý đến.


Hữu Nhiệm nhẹ thở phào, xém xíu nữa là toi rồi.


Lưu Khải vừa bước vào hội trường, tiếng bàn tán xôn xao lập tức im bặt, ai ai cũng hồi hộp mà nín cả thở nhìn vị chủ tịch Lưu lịch lãm kia.


Họ khá là ngạc nhiên, không ngờ rằng đích thân chủ tịch Lưu lại đến tuyển sinh.


Hữu Nhiệm lẫn vào trong đám đông, anh nhìn Ái Mỹ rồi lắc đầu.


"Bị phát hiện rồi sao?"


Giọng của sếp Phan vang lên trong lỗ tai anh, Hữu Nhiệm đáp: "Vẫn chưa…"


"May quá, mọi người cẩn thận chút."


Sau khi Lưu Khải nói vài câu, buổi kiểm tra chính thức bắt đầu.


Ở giữa hội trường là sân khấu chính, các thí sinh ứng tuyển sẽ lên đó thể hiện tài năng của bản thân, nếu trong ba giám khảo có hai người thông thì sẽ đạt, những người không đạt sẽ được đưa đến phòng chờ tiếp tục phỏng vấn lần thứ hai.


Tiếng hát trong trẻo của thiếu nữ mới chỉ đôi mươi như tiếng đàn thanh khiết.


Điệu múa dứt khoát đầy mạnh mẽ như chúa sơn lâm làm chủ cả một khu rừng.


Những màn song ca ăn ý đầy tình cảm.


Tất cả bọn họ đều thể hiện màn trình diễn hoàn hảo của bản thân, khát khao và mong mỏi được đứng dưới ánh hào quang khiến bọn càng chấp niệm, điên cuồng cố gắng giành lấy cơ hội này.


Thế nhưng số lượng những người không đạt đã lên đến gần hai mươi người.


Đến lượt Ái Mỹ, cô chỉ qua loa hát vài điệu, cũng như những người trước đó, bị loại rồi.


Sau khi xuống sân khấu thì bị thư ký Vương đưa đi, cũng chẳng biết là đi đâu.


Cho đến khi Hữu Nhiệm và Hữu Thụy thể hiện, họ mua may vài đường, vậy mà lại được thông qua, sau họ thì tất cả đều được lọt dù trình diễn có tệ đến mức nào.


Anh em họ bắt đầu thấy điểm kỳ quái, số lượng thí sinh tham gia là hơn ba mươi mấy người, vậy mà chỉ vỏn vẹn cỡ chín người được chọn, số còn lại đều rời khỏi hội trường nhưng không biết là…


"Có điểm dị thường…"


Phan Lập Văn cũng cảm thấy như vậy bèn hỏi han.


Ái Mỹ được đưa đến phòng chờ, nhưng căn phòng chờ này lại ở gần lầu thượng, kế bên phòng nhân sự đang đóng kín cửa.


Cô giật mình, đây chẳng phải là nơi mà Mạnh Linh thấy trong mộng cảnh sao?


Hóa ra mục tiêu của Lưu Khải chính là những người bị rớt tuyển, vậy còn những người đã đậu thì sao? Hắn ta tính làm gì họ?


Thư ký Vương đưa cô vào trọng tụ họp với những người khác, sau đó gã ta cũng quay trở lại hội trường, thế nhưng trước khi rời đi lại căn dặn thật kỹ, họ không được bước chân ra khỏi đây.


Nói xong, thư ký Vương đóng sầm cửa.


Tiếng lạch cạch vang lên nhưng rất nhỏ, Ái Mỹ chậm rãi đến gần thử cầm lấy nắm cửa, cô nhẹ xoay cổ tay thì phát hiện cửa đã bị khóa trái.


"Khóa rồi."


Cô nhỏ giọng thông báo đến sếp Phan.


"Tìm cách đưa họ đến cửa thoát hiểm đi."


Sếp Phan lập tức đưa ra chỉ thị mà cô nghĩ rằng có lẽ rất khó thực hiện, đưa họ đến cửa thoát hiểm không giống như lùa vịt vào chuồng.


Họ là con người, có suy nghĩ, có phản kháng, khác xa so với những con vịt kia, vậy thì cô phải làm thế nào để họ hoàn toàn nghe lời mình đây?


Phan Lập Văn cũng sớm đoán được điểm khó khăn này, anh bèn nói thêm.


"Cô có thể dùng thuật thôi miên, như vậy cũng khiến họ không nhớ những việc đã diễn ra, bớt được phần nào rắc rối."


Ái Mỹ hoàn toàn đồng ý: "Cách này được."


"Hãy cẩn thận"


Cô móc từ trong túi áo một mảnh giấy màu hồng nhạt, dùng chút thủ thuật thì mảnh giấy lập tức bắt lửa, khói trắng tỏa ra khắp căn phòng.


Mới đầu có người phản ứng gay gắt khó chịu với mùi khét, thế nhưng chẳng mấy chốc sau bọn họ đã bị mê mang bởi hương thơm lạ lùng nào đó.


Mảnh giấy đó được ngâm vào phấn hoa chuông, hay còn được người trong giới gọi là hoa thôi miên. Khi đốt lên sẽ không lập tức tỏa hương nó từ từ thâu tóm tâm trí của người hít phải.


Ái Mỹ định lực rất lớn, hơn nữa tư chất của cô cũng không phải hạng tầm thường nên không bị ảnh hưởng.


Cô dùng một cây viết trong phòng gõ gõ lên bàn năm tiếng, miệng lặp đi lặp lại câu nói.


"Đi theo tôi. Đi theo tôi…"


Chưa đầy hai phút thì toàn bộ người trong phòng đã rơi vào trạng thái bị khống chế tâm trí.


Ái Mỹ nhanh chóng dùng kẹp tóc phá khóa, sau đó dẫn bọn họ hướng thẳng đến cầu thang thoát hiểm.


-------------------------


Ở hội trường, những người được thông qua không có nhiều, nhưng bọn họ vẫn bị giữ lại ký vào đống giấy tờ trên bàn.


Lưu Khải đột nhiên rời khỏi đó sau khi thư ký Vương đến nói nhỏ vào tai hắn ta. Hữu Thụy thấy vậy bèn ra hiệu với Hữu Nhiệm.


Đợi sau khi hắn không còn ở đó, hai người lập tức thủ sẵn đồ nghề trong tay.


Nhưng bầu không khí trong hội trường đột nhiên trở nên ảm đạm, dù những người này vẫn tiếp tục ký kết vào hợp đồng thế nhưng hai giám khảo vẫn ngồi bất động trên ghế.


Hơn năm phút trôi qua, họ vẫn thế không thay đổi.


Hữu Nhiệm ngửi được mùi chẳng may, ngay lập tức báo lại với Phan Lập Văn.


"Sếp, có gì đó lạ lắm…"


Chưa để anh nói dứt câu, đèn trong phòng chợt chớp tắt liên tục. Tiếng gió vù vù chẳng biết từ đâu thổi vào.


Hai vị giám khảo bất ngờ xuất hiện giữa sân khấu, họ đã đứng ở đó từ khi nào vậy? Dọa cho những người khác một phen giật thót tim. Thế nhưng đám người này còn chưa kịp định hình lại thì hai vị giám khảo nọ đã run bần bật.


Mắt trợn trắng, hai tay dang rộng ra, miệng mở thật lớn.


Vài giây sau bên trong cổ họng họ như có thứ gì đó làm cho động đậy, chất nhầy màu đen đặc quánh đột nhiên phun ra dữ dội.


Những thí sinh khảo thí kinh hãi hét lên lùi lại về phía ghế ngồi.


Chất nhầy bao trùm toàn bộ cơ thể hai vị giám khảo, nhanh chóng biến thành thứ gì đó rất kinh tủng.


Bọn chúng phát ra thứ tiếng chói tai, sau đó bắt đầu mọc ra vô số xúc tu dài ngoằn.


Ở phần đầu lồi ra đôi mắt đỏ ngầu, giữa đầu toét ra một lỗ chi chít răng nhọn.


"Là U Súc"


Hữu Thụy kinh hãi nói, Phan Lập Văn ở bên này cũng chẳng thể ngờ rằng lại có thể gặp được U Súc.


U Súc là loại yêu luyện ra từ đất sét và bùn lầy, chúng được kẻ tu luyện nhồi vào bên trong ruột của vật chủ ký sinh, sau đó sẽ lớn dần bên trong vật chủ, khi được triệu hồi sẽ phá bỏ vật chủ mà chiếm lấy toàn bộ cơ thể.


Chúng chỉ là loài yêu cấp thấp chuyên làm theo lệnh của kẻ luyện U Súc. Thế nhưng sức mạnh của chúng cũng đủ để tước đoạt mạng sống của người khác một cách dễ dàng.


Xem ra, Lưu Khải đã luyện ra hai con U Súc này và  dùng nó để giết những người ở hội trường.


Nếu tất cả đều chết hết, sẽ không còn ai biết đến sự việc ngày hôm nay, cùng lắm thì thân nhân của bọn họ chỉ biết được rằng là họ đã mất tích, sống chết thế nào cũng chẳng ai biết.


Hữu Nhiệm cùng Hữu Thụy tiến lên phía trước, linh phù trong tay ném ra giăng một vùng kết giới chắn ngang giữa họ và U Súc.


Những người ở phía sau chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này mà sợ hãi đến mức hét toáng lên, bọn họ loạn cào cào chạy về phía cửa, hương không được kết giới phủ đến.


Hữu Thụy lớn tiếng: "Đứng yên!"


Thế nhưng chỉ có vài người là nghe thấy, số còn lại thì như bầy ong vỡ tổ.


U Súc gầm lên rồi liên tục dùng xúc tu tấn công đến, có hai ba người bị những cái vòi bạch tuộc gớm ghiếc kia bắt lấy chân kéo bay lên không trung.


Hữu Nhiệm xoẹt một cái liền rút ra một thanh kiếm chém đứt xúc tu, thanh cổ kiếm phát ra một luồng tà khí gây ra sát thương cực lớn.


Mấy người đó bị rơi xuống sàn, đầu va chạm rồi mất đi ý thức. Kiếm trong tay Hữu Nhiệm liên tục lóe lên, mỗi lần phát sáng thì mấy cái xúc tu sẽ bị cắt đứt.


Thế nhưng U Súc có vẻ không cảm thấy đau hoặc hề hấn gì, chúng nó càng trở nên hung hăng và tấn công mạnh bạo hơn.


Lớp kết giới liên tục bị tấn công, những người ở bên trong đó bắt đầu mềm nhũn tay chân tim rung lắc dữ dội.


Trên người U Súc tỏa ra thứ yêu khí rất lớn chèn ép lồng ngực những người thường, Hữu Thụy lại lần nữa ném vài xấp linh phù lên không trung, linh phù bốc cháy thiêu đốt yêu khí.


Hai anh em họ chống trả những đợt tấn công của hai con U Súc không ngừng nghỉ.


Ái Mỹ đã nghe thấy hết tất cả, cô bắt đầu vội vàng đưa toàn bộ bọn họ xuống tầng hầm gửi xe. Thế nhưng lại không hay biết ở lầu bốn đã có U Súc đang lăm le tìm cách phá bỏ kết giới mà Tô Kim Ảnh dựng lên.


Chợt, ở trên áp mái dọc hành lang xuất hiện một đạo bóng đen u tối. Bóng đen đó di chuyển đến lướt ngang qua sợi chỉ đỏ được giăng sẵn, ngay tức khắc sợi dây đỏ bị đứt rời, lá linh phù dán trên tường cũng bị rơi xuống, kết giới không còn nữa.


Ái Mỹ vẫn không hề hay biết, cô tiếp tục đưa theo đám người ở phía sau leo xuống từng tầng lầu.


Bình Luận (0)
Comment