Anh Luôn Ở Bên Em

Chương 17

Lần thứ ba Phó Bắc Thần đến thị trấn Ngọc Khê, mấy năm trước lúc lần đầu đến cũng là tháng tám. Khi đó Ngọc Khê vẫn chưa được phát triển du lịch, nó vẫn còn dáng vẻ mộc mạc, mà nay đã thành một trong các thị trấn nhỏ ở Giang Nam nức tiếng xa gần, so với ngày xưa thì bây giờ ồn ào náo nhiệt hơn rất nhiều.

Lần này anh tới là muốn xác nhận xem vị phò mã được nhà họ Trình thờ cúng cùng công chúa Gia Thuần kia đến cùng là ai. Nhưng quan trọng nhất vẫn là đến gặp cô.

Đền thờ công chúa phò mã không hề xa hoa, cái đẹp của nó là ở chỗ nó được nhiều thế hệ chân thành thờ cúng, dù điều các du khách chú ý hiện nay là câu chuyện công chúa phò mã không màng công danh lợi lộc mà xây nhà giữa núi rừng, cơm canh đạm bạc, chỉ mong dắt tay nhau đi hết quãng đời bình thường sau này. Tiền sảnh và chính sảnh đều mới được xây lại, có cái lư hương nghi ngút khói và tượng công chúa phò mã nhiều màu. Anh không dừng lại ở nhà trước mà đi thong thả tới hậu viện nơi ít du khách ghé thăm. Dừng chân trước một tấm bia đá được song sắt vây quanh, anh nhìn chăm chú, bên trên có viết rõ tên của phò mã:Phó Nguyên Đạc.

Phó Nguyên Đạc, Phó Nguyên Tranh... Anh cau mày, không khỏi nhớ đến người tứ ca hao hao giống mình trong giấc mơ đó, là anh ta chăng?

Không biết thế nào mới là đúng? Là trong tài liệu lịch sử ghi lại, hay là ở đây?

Với riêng anh thì anh mong rằng nơi đây là đúng, vì như vậy đồng nghĩa anh ta không hề phản bội lại cô gái.

Rời khỏi đền thờ công chúa phò mã, Phó Bắc Thần đi dọc theo con đường năm đó đã đi qua, bất giác đi đến trước cây đậu đỏ. Cái cây hiện giờ đã kết đầy quả đậu đỏ, trông như đang ở trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt tràn đầy hy vọng. Anh không thể đến gần vì đang có rất nhiều khách du lịch vây quanh cây.

Anh hơi nhíu mày, nhớ lại năm đó, dưới gốc cây anh gặp cô lần đầu tiên. Cô chỉ đường cho anh, mà bức tranh anh nâng niu trùng hợp sao mà lại rơi vào tay cô. Chẳng hiểu thế nào mà cũng ngày nọ cũng là lần đầu tiên anh gặp Triệu Giác. Từ đó về sau, những giấc mơ vốn dĩ chỉ có ánh lửa và bình sứ của anh bắt đầu trở nên phong phú hơn, anh thấy một câu chuyện xưa đã vỡ thành nhiều phần. Do đó, ban đầu lúc anh còn chưa nhìn rõ cô thì anh còn nhầm tưởng cô là Triệu Giác:Dù anh chưa từng có tình cảm gì khác với cô ta.

Một nghìn năm qua đi, anh vẫn đang tìm cô.

Đi đến cây cầu Thái Bình, rẽ phải sau năm trăm mét thì có một quán trà Viên Duyên.

Viên Duyên, Viên Viên, anh đứng trước cửa quán, chú ý đến tấm biển khắc gỗ, khóe miệng hơi nhếch, anh thích tên quán này.

Đi lên bậc thang, đẩy cánh cửa bằng gỗ ra, anh đi vào trong quán. Một bên là giá bày trà và ấm chén, một bên là bức tường dán đầy tranh ảnh.

Phó Bắc Thần đi về phía bức tường đầy màu sắc đó, nhìn qua liền thấy bức ảnh nọ:dưới ánh trăng, một vài đồ gốm bày ra không theo một quy luật nào, chúng hắt bóng giao nhau trên nền đất. Sắc thái của bức tranh rất lạnh, hiện lên một sự kiêu ngạo. Mà bức tranh bên cạnh nó lại là ngọn lửa bừng bừng phun ra từ một ống khói cực lớn. Sự dứt khoát không vương vấn gì của nó tạo nên sự đối lập hoàn toàn với bức tranh trước.

Anh nhận ra cả hai bức này đều được chụp ở thôn của Cao Linh.

"Phó Bắc Thần?" Lại một lần nữa được nghe thấy giọng nói này, anh cảm thấy vô cùng thân thuộc, như đã nghe cả nghìn năm.

Mặt mày dãn ra, anh quay người lại đối diện với Viên Viên, trả lời: "Đúng, là anh."

Anh vượt qua muôn trùng đến bên cô, trái tim cô vẫn chưa có chủ, chuyện này làm anh cảm thấy may mắn hơn tất cả mọi thứ.

"Sao anh lại tới đây?" Cô ngạc nhiên hỏi, nhớ đến đoạn đối thoại với Khương Tiểu Tề ở chùa, lúc này cô có cảm giác như Phật tổ hiển linh vậy! Sau đó nhớ đến tin nhắn trong lúc xúc động của mình, Viên Viên liền xấu hổ không thôi.

"Anh..." Phó Bắc Thần hơi ngừng lại rồi nói: "Cố ý đến nhà em, muốn uống cốc trà."

Cô nghe vậy thì hơi yên tâm, anh không hề ác cảm với cô sau tin nhắn đó. Nghe câu trả lời của anh thì cô bật cười. Cô lắc lắc cái hộp nhỏ rồi nói: "Vậy anh đến đúng lúc lắm, em vừa từ chỗ đại sư Tịnh Thiện về, đại sư lại cho em một hộp đây này."

Anh nhớ lại "trà thiền" mà từng được uống ở văn phòng cô, bèn cười cười hỏi: "Đại sư Tịnh Thiện là sư phụ ở tự Sùng Phúc?"

Viên Viên gật gật đầu, hì hì cười: "Cậu ta còn là bạn học cũ của em nữa."

Lúc này Đới Thục Phân đi đến từ đằng sau: "Viên Viên về rồi hả? Mẹ nghe thấy con nói chuyện với người ta." Bấy giờ mới nhìn kỹ người tới là Phó Bắc Thần, bà hơi ngạc nhiên: "Cậu là Phó tiên sinh lần trước đưa Viên Viên về nhà?"

Anh lịch sự chào hỏi: "Đúng ạ, chào dì."

"Xin chào, xin nhào. Lần trước nhà cửa lộn xộn quá nên không đón tiếp được chu đáo, thật là ngại." Bà nhanh nhẹn mời anh đến bên bàn trà rồi nhiệt tình nói: "Đừng đứng nữa, ngồi đi. Chỗ dì vừa có trà vị quế mới về được lắm, thử xem xem." Sau lễ tang, bà từng hỏi Viên Viên thân phận người đưa cô về lúc đó, biết Phó Bắc Thần là họ hàng xa của Trình Thắng Hoa mà còn giúp đỡ Viên Viên rất nhiều.

"Cảm ơn dì." Anh vừa cười vừa ngồi xuống.

Viên Viên ngồi đối diện anh: "Mẹ em có trà ngon cũng không cho em uống, bảo là dù có uống vào cũng chẳng biết là ngon hay dở."

"Thế nên em chỉ có thể uống trà thiền của đại sư?" Anh trêu chọc.

"Đại sư?" Đới Thục Phân khó hiểu ngẩng đầu lên.

Cô cười đáp: "Là Khương Tiểu Tề ấy..."

Mỗi lần nhắc tới Khương Tiểu Tề, Đới Thục Phân đều không kiềm nén được tiếng thở dài: "Sao lại xuất gia làm hòa thượng chứ? Có lúc cũng thấy đứa nhỏ này thú vị, ai da, số nó cũng khổ..."

Thấy mẹ lại sắp kể chuyện ngày xưa, Viên Viên vội vàng ngăn lại, cô nói: "Mẹ, mẹ còn nhớ ngày còn bé còn từng kể với mẹ là từng chỉ đường cho một anh không? Sau đó nhặt được bức tranh của anh ấy."

Đới Thục Phân nhìn cô nghi hoặc, rõ là bà đã quên.

Còn Phó Bắc Thần thì cũng đang lẳng lặng nhìn Viên Viên.

Cô nói tiếp: "Trong tranh là cái bình rất đẹp. Sau này con đi công tác tới thị trấn Cảnh Đức từng làm một cái bình gốm phỏng theo nó, nhìn người thợ làm thật đơn giản mà con thì... Tóm lại, rất là thất bại." Nghĩ rằng Phó Bắc Thần là chuyên gia gốm sứ nên cô mới chọn chủ đề này – dựa theo sở thích của anh.

"Em không chuyên nên làm được như thế là giỏi rồi." Anh an ủi, sau đó nói: "Nhưng anh rất muốn xem nguyên bản."

"Cái bình?" Đới Thục Phân hỏi.

"Vâng, mẹ, ngày đó con cho mẹ xem nhưng mẹ bảo mẹ bận quá nên chưa xem. Cái bình trong tranh đẹp lắm nên con mới giữ mãi đến bây giờ." Cô quay sang nói với anh: "Anh muốn xem nó à? Vậy em đi lấy!" Vừa nói vừa chạy đi. Phó Bắc Thần nhìn theo bóng dáng cô, miệng nở nụ cười. Đới Thục Phân nhìn con gái mình rồi lại nhìn Phó Bắc Thần, bà như đoán ra gì đó.

"Đứa nha đầu này lúc nào cũng hấp ta hấp tấp." Bà đổ trà đã pha ra một cốc, đưa đến trước mặt Phó Bắc Thần.

Anh nói cảm ơn rồi đưa chén trà lên bên miệng, còn chưa uống đã ngửi thấy hương tươi mới. Nếm một ngụm, ngậm trong miệng một chốc rồi mới nuốt xuống. Anh khen: "Cháu vẫn luôn nghe tiếng trà quế có trầm hương, cuối cùng bây giờ mới được uống thử."

"Xem cháu uống trà là biết người trong nghề." Đới Thục Phân lại rót thêm cho anh.

Không lâu sau, Viên Viên cầm theo bức tranh chạy về, mở ra như muốn khoe.

Bà vừa nhìn thấy bức tranh thì trong đầu chợt vang ầm một tiếng: "Đây..."

Bà lại thấy Phó Bắc Thần đang nhìn bức tranh, vẻ mặt còn có vẻ nhớ mong? Ít nhất thì không giống như lần đầu tiên thấy nó.

"Mẹ, mẹ sao thế? Có phải là thấy khó chịu ở đâu không?" Viên Viên thấy sắc mặt mẹ cô không được tốt lắm.

"À, không sao." Đới Thục Phân tỉnh táo lại. Bà cầm lấy bức tranh nhìn thật kỹ, sau rồi nói với Viên Viên: "Mẹ chợt nhớ ra lúc sáng đã hẹn với dì Vương lấy bánh mật gạo nếp tự làm, con đi lấy cho mẹ đi."

Cô ngạc nhiên: "Bây giờ á?"

"Đâu còn sớm nữa, tiệm nhà dì Vương đóng sớm lắm, đi nhanh về nhanh."

Cô liếc nhìn Phó Bắc Thần rồi đi ra cửa mà không hề tình nguyện.

Phó Bắc Thần cực kỳ mẫn cảm, anh cảm giác được sự bất thường của Đới Thục Phân, khi Viên Viên ra khỏi quán trà thì anh liền nhìn bà, đợi đối phương lên tiếng trước.

"Phó tiên sinh, cậu... có phải là đã từng thấy bức tranh này, hoặc là nhìn thấy bình sứ trong tranh?"

Anh hơi đắn đo, sau đó đáp: "Chiếc bình sứ trong tranh thì quả thật cháu từng thấy, vả lại bức tranh này là cháu vẽ." Anh nghĩ, anh chưa từng nói chuyện này với bất cứ ai, nay lại không hề do dự mà trả lời thẳng thắn chỉ vì bà là mẹ của Trình Viên Viên.

"Cậu vẽ?" Đới Thục Phân lại càng kinh ngạc: "Xin hỏi cậu thấy chiếc bình ở đâu?"

"Nói ra thì có thể dì sẽ không tin." Anh hơi ngừng lại, "Ở trong mơ."

Nghe vậy bà liền nghĩ có lẽ anh đã từng nhìn thấy nó ở đâu, sau rồi mới mơ thấy nhưng bản thân thì quên mất.

"Dì, dì thấy thích cái bình trong tranh này sao?"

Bà thở dài một cái: "Nhà tôi ngày xưa có một cái y hệt."

"Thế còn giờ?" Bàn tay anh đặt trên đầu gối dần dần nắm lại, sau rồi thả lỏng ra. Không phải là điều anh chưa từng nghĩ tới, nhưng sự trùng hợp này vẫn khiến anh không thể nào bình tĩnh nổi.

"Bình hao hao giống nhau nhiều lắm, sao dì có thể chắc chắn cái cháu vẽ giống hệt cái nhà dì?" Nhất định là cùng một cái.

"Vì ngoài hình dáng giống ra thì chữ trên nó cũng giống hết." Bà chỉ chữ trên chiếc bình trong tranh: "Trên bình sứ nhà tôi cũng có khắc bài 'Thu Phong từ' này, cũng vẽ tảng đá và cây cói." Bà nói tiếp: "Sau khi Viên Viên ra đời không lâu thì chiếc bình này mất. Do nó được truyền lại từ tổ tông nên bà nội Viên Viên liền không ưa con bé, thỉnh thoảng giận lây sang nó. Đến mức lòng nó cũng.." Nhớ lại quá khứ, Đới Thục Phân cảm thấy như đã xa xôi lắm rồi: "Tôi vẫn mãi không hiểu, cái bình được cất giữ kỹ thế mà sao bỗng dưng biến mất được? Nếu bảo là có trộm thì sao lấy mỗi cái bình mà không lấy những thứ khác?" Sau cùng Đới Thục Phân lắc lắc đầu, cười nói: "Thật ra tôi cho rằng nếu có thể tìm được chiếc bình về thì có thể gỡ được khúc mắc trong lòng Viên Viên, nhưng cũng chưa chắc, cái đứa bé này đã không để ý từ lâu rồi. Bình thường nó không cẩn thận, làm việc thì hấp tấp, nhưng như vậy thì nó sẽ không giữ mãi trong lòng một chuyện gì, suy nghĩ cởi mở, dễ cho qua hơn tôi. Vậy nên, Phó tiên sinh, chuyện hôm nay cậu cứ coi như tôi chưa hỏi nhé."

Tất nhiên Phó Bắc Thần sẽ hợp tác, anh điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi nói một tiếng: "Vâng."

Lúc này Viên Viên xách hai túi lớn bánh mật tự làm vội vàng đi về.

Phó Bắc Thần không ở lại nhà cô lâu, sau khi uống xong hai chén trà thì đứng dậy chào về: "Cháu về đây, đã làm phiền dì lâu như vậy. Cảm hơn trà quế của dì."

"Anh đi à?" Viên Viên mở to mắt nhìn anh: "Anh ăn xong cơm tối rồi hãy đi."

Anh cười nhẹ: "Thôi, lần sau. Tối nay anh phải ăn cùng giáo sư Phó."

Đới Thục Phân cũng định giữ anh lại nhưng thấy người ta đã có hẹn nên không giữ nữa, chỉ nói: "Vậy Viên Viên đi tiễn Phó tiên sinh nhé."

Cô "dạ" một tiếng. Khi cô đang lưu luyến tiễn anh về thì chợt nghe anh nói: "Sau Trung thu anh đi công tác Nhật Bản."

"Anh phải đi Nhật?"

"Bên đó có hội nghị giao lưu học thuật đồ gốm sứ, khoảng một tuần mới về."

"Đi lâu vậy?"
Bình Luận (0)
Comment