Editor: Gió
“Chu Nghiêu, em thích anh, thực sự rất thích anh.”
“Nào bảo bối, để em vào…”
“Chu Nghiêu! Em đỗ rồi! Em thi đỗ rồi!!”
“Chu Nghiêu?”
“Anh đâu rồi? Tạ Chu Nghiêu, anh đang ở đâu!!!!”’
Trong phòng ngủ u tối chợt vang lên tiếng gọi khàn khàn.
Người trên giường mở choàng mắt, gấp gáp ngồi dậy.
Lý Tinh Trạch ôm ngực, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo sau giấc mộng hỗn loạn ấy, kịch liệt thở dốc lại càng khiến trái tim cảm nhận được cảm giác đau đớn đã lâu rồi mới có.
Hắn mở ngăn kéo của tủ đầu giường, lấy ra một bình thuốc màu xanh, dùng nước lạnh trong cốc thủy tinh để uống thuốc, rồi mới nằm lại lên trên giường, dùng cánh tay che đi đôi mắt.
Nhịp tim hỗn loạn dưới sự tác dụng của thuốc rất nhanh liền hồi phục lại bình thường, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nhưng hắn vẫn không buông tay xuống, mà dùng tay còn lại sờ vào vị trí trống rỗng bên cạnh.
“Chu Nghiêu.”
Hắn vô thức gọi cái tên ấy, trước mắt lại hiện ra gương mặt đã khắc sâu vào tâm trí hắn.
Tạ Chu Nghiêu đang mỉm cười với hắn, một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Hắn cũng cong khóe môi, đang định vươn tay chạm đến gương mặt ấy, đã bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ.
Người trước mắt tựa như bọt nước bị đánh tan, tan biến khỏi tầm mắt.
Ngực hắn lại bắt đầu đau đớn, nhưng lúc này, thuốc đã nhanh chóng khống chế lại được tâm tình hắn.
Hắn trở mình, nhận điện thoại.
“Em đang ở đâu?” Người gọi điện thoại là anh cả của hắn Lý Trác Dương.
Lý Tinh Trạch vén chăn lên rời giường: “Trên thuyền.”
“Em cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?” Lý Trác Dương nhìn dòng xe cộ đang đình trệ bên ngoài cửa sổ, giọng nói vô cùng tức giận: “Ba nói rồi, tối nay em và Tưởng Lê là nhân vật chính, tuyệt đối không thể đến muộn.”
Lý Tinh Trạch đi vào nhà vệ sinh, đèn vừa mở lên hắn liền bị ánh sáng kích thích mà híp mắt, hắn không mấy hào hứng đáp: “Em biết rồi, thuyền dừng ở ngay bến Bắc Luân, đi mười năm phút là tới khách sạn.”
“Có cần bảo người tới đón không?” Giọng Lý Trác Dương cũng dịu đi.
“Không cần, em rửa mặt xong qua ngay.” Lý Tinh Trạch cúp điện thoại, hắn không mở vòi hoa sen, cứ như vậy ngắm mình trong gương.
Rõ ràng là khuôn mặt mỗi ngày đều ngắm nhìn, vậy mà lúc này lại có chút xa lạ.
Tạ Chu Nghiêu rời đi đã sáu năm rồi.
Hắn hiện tại cao hơn với khi ấy, vai cũng rộng hơn, ngũ quan cũng cởi bỏ nét ngây ngô, đường nét trở nên khôi ngô hơn, ngay cả đôi tay so với năm ấy cũng đã mạnh mẽ hơn rồi.
Hắn vuốt ve vết sẹo mờ trên xương quai xanh, ánh mắt lại rơi vào tĩnh mịch.
Đây là dấu vết mà Tạ Chu Nghiêu lưu lại, là vào thời khắc bị hắn chiếm lấy không kiềm chế được mà tạo ra.
Nhớ đến sự chật vật và dịu dàng đêm đó, hắn nhắm chặt hai mắt, nỗi ưu tư đau đớn tựa như vọt ra khỏi mặt biển, không chút dấu vết mà nhấn chìm hô hấp.
Hắn tới dưới vòi hoa sen, mở nước lạnh dội xuống.
Mãi cho đến khi đầu óc hỗn loạn hoàn toàn tỉnh táo, mãi cho đến khi lồng ngực không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn nữa mới tắt van.
Trở về phòng, sấy khô tóc, mặc lễ phục đã được đưa đến từ buổi sáng, đứng trước gương thắt cà vạt.
Đến khi kim đồng hồ chỉ sáu giờ, hắn mở cửa khoang tàu, nhảy lên boong.
Nhân viên phụ trách của du thuyền cung kính chào hỏi hắn, hắn mặt không đổi sắc đi ra cửa, hướng về nơi phải tới đêm nay.
Lễ kỉ niệm của tập đoàn Lý gia được tổ chức ở phòng tiệc tròn của khách sạn lớn Ôn Kình.
Đêm nay ngoại trừ việc công bố dự án năm tới ra, có một tin vui khác, chính là cậu ba nhà họ Lý, Lý Tinh Trạch ba tháng sau sẽ đính hôn cùng thiên kim duy nhất của nhà họ Tưởng, Tưởng Lê.
Vì vậy tiệc rượu ngoài mời giới truyền thông cũng các doanh nghiệp có những hạng mục hợp tác quan trọng ra, còn có cả họ hàng hai bên.
Trang trí tiệc rượu là do một công ty chuyên nghiệp được thuê về.
Hội trường với màu chủ đạo là màu xanh lam cùng với những chiếc đèn thạch anh được gắn thêm những bông hoa tường vi trắng góp phần làm tăng vẻ tươi sáng và lãng mạn, tựa như đang đắm mình vào thiên đường Santorini.
Trên màn hình điện tử cực đại đang chuyển động là những hạng mục làm ăn suốt một năm qua của Lý thị, mà khiến người ta chú ý nhất chính là du thuyền Viking có sức chưa lên tới 4000 người vừa mới được hoàn thành.
Lý Tinh Trạch bước vào cửa khách sạn, lập tức có nhân viên tiến lại gần, gắn lên cổ áo hắn một bông hồng xanh nhạt, rồi dẫn hắn tới thang máy riêng lên phòng tiệc, nhấn tầng 29 rồi lui đi.
Thang máy vững vàng đi lên, nhìn ngoại hình anh tuấn được phản chiếu trên mặt thang máy, hắn không cảm nhận được sự ưu việt, mà chỉ cảm thấy uể oải.
Hắn là con trai thứ ba của nhà họ Lý, mặc dù không giống anh cả và anh hai phụ trách hoạt động của tập đoàn, nhưng sau khi tốt nghiệp liền tiếp nhận bộ phận phát triển, phụ trách đóng và thiết kế du thuyền.
Đây là thứ mà hắn am hiểu nhất, không phải giao tiếp xã hội hay quan hệ, chỉ cần vùi đầu vào nghiên cứu thiết kế là được rồi.
Hai năm qua hắn rất chuyên tâm nghiên cứu đóng tàu Viking, rất ít khi về nhà.
Mãi cho đến tháng trước tàu Viking hoàn tất thi công, cha hắn Lý Hằng Sinh mới gọi hắn về, trên bàn cơm thông báo hắn phải kết hôn cùng con gái nhà họ Tưởng, Tưởng Lê.
Hắn mặt không đổi sắc, thậm chí tâm tình cự tuyệt cũng không có, nghe xong liền quay về đi ngủ.
“Tinh Trạch, sao con bây giờ mới tới? Chị hai chờ con lâu lắm rồi.”
Lý Tinh Trạch vừa bước ra từ thang máy, một người đẹp với thân hình nóng bỏng đi về phía hắn.
Hắn nhàn nhạt gọi một tiếng: “Dì Huyên.”
Vương Huyên là vợ bé của Lý Hằng Sinh, chỉ lớn hơn Lý Tinh Trạch có tám tuổi.
Cô chỉ vào hướng đi vào phòng nghỉ: “Mau đi đi, may mà ba con chưa tới, nếu không lại cằn nhằn con nữa.”
Khóe miệng như có như không cười nhạt một cái, Lý Tinh Trạch xoay người đi vào phòng nghỉ.
Bà hai Từ Lệ Viện mặc một bộ sườn xám, đứng ở cửa phòng nghỉ lo lắng nhìn quanh.
Thấy con trai đi tới, bà thở phào nhẹ nhõm, đi tới đón rồi nói: “Con cũng thật là, giờ đã mấy giờ rồi? Điện thoại cũng không bắt máy.
Không phải ba con lúc ra cửa lại có chút việc, thì giờ đã lại trách mắng con trước mặt mọi người rồi.”
Lý Tinh Trạch liếc nhìn phòng nghỉ trống không, tựa như không nghe thấy gì, hỏi: “Anh cả, anh hai đâu rồi ạ?”
“Ở trong hội trường tiếp khách, mẹ cả con cũng ở đó rồi.
Hay là chúng ta cũng đi vào nhé? Đêm nay con cũng là một nhân vật chính, dù là chuyện tàu Viking hay là tin đính hôn, thì đến lúc đó tất cả mọi người cũng sẽ nhìn vào con.” Từ Lệ Viện tha thiết nhìn con trai.
Lý Tinh Trạch liếc nhìn đồng hồ, lướt qua bà đi vào phòng nghỉ, trực tiếp nằm xuống ghế sô pha: “Con suốt đêm qua không ngủ để sửa bản thảo, để con ngủ chút đã.”
Hắn nói xong nhắm chặt hai mắt.
Từ Lệ Viện đi tới kéo hắn vài cái, thấy hắn vẫn khi mọi khi, vẫn là dáng vẻ không quan tâm tới bất cứ điều gì, không khỏi tức giận muốn tăng xông, mắng hắn vài câu rồi đi ra.
Bên tai cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, Lý Tinh Trạch trở mình, cách áo sơ mi lại sờ lên vết sẹo trên xương quai xanh.
Qua đêm nay, quá khứ của hắn và Tạ Chu Nghiêu sẽ cắt đứt hoàn toàn.
Cũng không biết có phải vì chuyện đính hôn hay không, hắn gần đây thường mơ thấy người phụ tình kia.
Hắn dùng móng tay gảy đường vân trên ghế sô pha bằng da thật, thuốc uống lúc tỉnh dậy tựa hồ đã hết tác dụng, hắn lại cảm giác được ngực vô cùng đau đớn.
Hắn nhắm mắt lại, ép chính mình không được suy nghĩ nữa, tất cả mọi thứ đã kết thúc từ lâu rồi.
Hằm mờ mịt nằm hơn nửa tiếng, mãi đến khi Từ Lệ Viện lại tới, nói Lý Hằng Sinh đã tới rồi hắn mới dậy.
Tiệc rượu đêm nay mời hơn bốn trăm người, phòng tiệc lớn như vậy nơi đâu cũng thấy người tụ lại với nhau, nam nữ quần áo diễm lệ.
Lý Tinh Trạch vừa tới cửa liền thấy toàn người là người thì muốn nôn.
Từ Lệ Viện biết chứng bệnh này của hắn, nhìn sắc mặt hắn không tốt lắm, từ trong túi xách lấy ra một hộp thuốc nhỏ màu xanh đưa cho hắn: “Mau uống một viên đi.”
Lý Tinh Trạch mới mở được nắp lọ ra bả vai đã bị người khác vỗ xuống một cái, hắn liền đem hộp thuốc giấu đi, quay đầu nhìn, người vỗ hắn là Tưởng Lê.
“Bác gái.” Tưởng Lê chào Từ Lệ Viện trước, sau đó mới nhìn Lý Tinh Trạch: “Sao sắc mặt lại khó coi thế này?”
Thấy người tới là cô, Lý Tinh Trạch lấy một viên thuốc nuốt xuống, nói: “Không có gì, bệnh cũ thôi.”
Tưởng Lê nhìn hắn, tin đính hôn tối nay sẽ lên tin tức ngày mai, vậy nên trang phục của hai người đã được chọn lựa từ sớm.
Lý Tinh Trạch khoác lên mình một chiếc áo đuôi tôm màu đen làm toát lên thân hình cao lớn cùng phong độ của hắn, còn Tưởng Lê mặc một chiếc váy dạ hội màu ngọc trai trắng có hơi giản lược nhưng cũng không kém phần thanh lịch.
Từ Lệ Viện vô cùng hài lòng nhìn hai người họ.
Lúc muốn nói gì đó phía sau lại truyền đến một tràng những lời kính cẩn hỏi thăm.
Mọi người quay đầu nhìn, là Lý Hằng Sinh chống gậy đi tới.
Ông là người nắm quyền ở tập đoàn Lý thị, mặc dù bình thường trước mặt mọi người sẽ luôn mang theo dáng vẻ không giận tự uy khiến người ta bức bách, nhưng vừa nhìn thấy Tưởng Lê lại lộ ra nụ cười yêu chiều: “Tiểu Lê, hôm nay con thật là đẹp.”
Tưởng Lê khiêm tốn cười nói: “Cảm ơn bác trai đã khen.”
Lý Sinh Hằng lại hỏi: “Ba con đâu?”
Tưởng Lê chỉ chỉ vào trong hội trường: “Ba mẹ con đều đang ở trong đó nói chuyện với họ hàng.”
Lý Sinh Hằng nói: “Vậy ta vào chào hỏi họ, con và TinhTrạch cùng vào nhé.”
Tưởng Lê khoác cánh tay của Lý Tinh Trạch, dịu dàng nói: “Bác trai ơi, bên trong kia hơi bí, con muốn cùng Tinh Trạch đi ra ngoài hít thở không khí.”
Lý Sinh Hằng liếc mắt nhìn con trai, còn chưa kịp lên tiếng chợt nghe Từ Lệ Viện nói chen vào: “Ông xã, để bọn trẻ nói chuyện với nhau, em đi cùng anh vào.”
Lý Sinh Hằng ngầm cho phép, Từ Lệ Viện lập tức đỡ ông cùng đi vào.
Lý Tinh Trạch mặc cho Tưởng Lê kéo hắn đến một góc không người để hóng mát.
Nhìn mặt biển phía xa xăm mênh mông vô bờ, Tưởng Lê vịn vai hắn, xoa mắt cá chân đau nhức: “Giày cao gót thật là khó đi, đau chết tôi rồi.”
Lý Tinh Trạch nói: “Vậy cởi ra! Dù sao váy dài thế này cũng không ai thấy được.”
Tưởng Lê buồn cười nhìn hắn: “Cởi rồi ngày mai chúng ta trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ à.”
Lý Tinh Trạch lấy thuốc lá từ trong túi ra, muốn hút nhưng lại nghĩ tới Tưởng Lê không thích mùi này, lại cất vào.
Tưởng Lê chỉ vào lối an toàn phía sau: “Muốn hút thì vào đó mà hút, dù sao cũng không bắt đầu nhanh thế đâu.”
Lý Tinh Trạch do dự, nhìn về phía sau, Tưởng Lê lại nói: “Yên tâm, ba cậu hỏi tôi sẽ nói đỡ cho.
Chỉ là điện thoại đừng để yên lặng, tôi gọi phải bắt máy ngay đó.”
Lý Tinh Trạch rốt cuộc cũng lộ ra chút biểu cảm thả lỏng, hắn cảm ơn Tưởng Lê, mở lối an toàn đi vào.
Bữa tiệc sắp bắt đầu, lối an toàn đã không có ai nữa.
Hắn dựa vào tường, đốt một điếu thuốc.
Đến khi điếu thuốc đã cháy đến đầu ngón tay vẫn không muốn đi vào, lại rút ra một điếu tiếp tục hút.
Hắn hút liên tiếp bốn điếu, điện thoại của Tưởng Lê cũng vừa lúc gọi tới, nói sắp bắt đầu rồi.
Hắn lấy ra một lọ xịt khử mùi khoang miệng xịt một chút, hít thở sâu vài cái, cuối cùng mới mở cửa bước vào.
Chờ bóng lưng của hắn biến mất phía sau cửa, khúc rẽ cầu thang đối diện mới xuất hiện một người.
Người nọ thân hình cao gầy, lễ phục màu đỏ thẫm làm tôn nên nước da trắng ngần, một đôi mắt đào hoa ẩn dưới một lớp kính, rõ ràng là một đôi mắt khiến lòng người rung động, ấy vậy mà lúc này lại bị sự oán hận chiếm hữu.
Người đó siết chặt tay vịn cầu thang, lực mạnh tới mức gây xanh trên tay đều nổi cả lên.
Cứ như vậy nhìn cánh cửa khép lại, mãi đến khi phía sau lại xuất hiện thêm một người nữa.
Người đó cầm tay anh, vuốt ve ngón tay thon dài, nói: “Chu Nghiêu, bĩnh tĩnh một chút.”
“Tôi vẫn kiềm chế được.” Tạ Chu Nghiêu rụt tay về, biểu tình tựa như một trang sách đột ngột bị lật dở, đã không còn thấy tâm tình hỗn loạn vừa rồi nữa.
Ôn Thế Tước hài lòng nhéo cằm anh: “Đừng quên, đêm nay cậu không thích hợp để xuất hiện ở đây, đợi tôi sắp xếp xong xuôi rồi cậu sẽ gặp lại cậu ta.”.