Anh Luôn Ở Trong Trái Tim Em Abo

Chương 3


Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu cũng không dám chắc chắn rằng liệu hắn có vào hay không, vậy nên sau khi vào nhà vệ sinh cũng không đi vệ sinh, mà bắt đầu rửa tay, mãi đến khi nghe thấy tiếng nói chuyện truyền từ bên ngoài vào với đi tới chỗ cửa.
Lúc Lý Tinh Trạch đẩy cửa anh theo bản năng lùi một bước, kết quả cổ tay bị kéo một cái, một giây sau bị xoay người, lưng áp lên cửa.
Anh nhíu nhíu mày, nhịp tim không khống chế được mà đập nhanh.

Anh quay đầu sang hướng khác muốn tránh né, Lý Tinh Trạch lúc này lại tiến lại gần, dùng thân thể vây lấy anh.
Lồng ngực lập tức cảm nhận được cảm giác áp bức đã lâu rồi mới có, mùi tin tức tố như có như không tràn vào khoang mũi.

Phảng phất mùi nước bạc hà quen thuộc.
Thân thể vì ngửi được mùi hương này mà trong nháy mắt liền căng thẳng, anh sợ hãi trừng Lý Tinh Trạch.

Phun thuốc ẩn mùi là kiến thức giao tiếp cơ bản, bình thường chỉ cần phun, thì dù cách gần đến mấy cũng sẽ không ngửi được mùi của nhau, nhưng anh lại có thể ngửi thấy mùi hương của Lý Tinh Trạch
Anh không tin là Lý Tinh Trạch sẽ dùng thuốc ẩn mùi rẻ tiền, như vậy chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là vì hai người đã từng chiếm giữ đối phương, vậy nên mới nhạy bén với mùi của nhau.
Nghĩ tới điều này, anh liền không chịu nổi sự kề cận thân mật này, dùng sức đẩy Lý Tinh Trạch ra.
Sau khi Lý Tinh Trạch áp anh lên cửa vốn muốn hỏi vì sao anh không nhận hắn, nhưng đã lâu rồi chưa nhìn anh từ góc độ này.

Đôi mắt ấy đã từng đuổi theo ánh mắt của hắn, ánh mắt đối với hắn vừa cưng chiều lại vừa dung túng, đã từng cho rằng sẽ không thể chạm tới một lần nữa, lúc này lại gần trong gang tấc.
Chướng ngại giao tiếp của Lý Tinh Trạch chỉ phát tác đối với người lạ, nhưng Tạ Chu Nghiêu là người thân cận nhất của hắn, tại sao hắn không thể nói thành lời?
Hắn lo lắng nhìn người trong ngực, rất muốn nói gì đó, nhưng đầu óc vô cùng hỗn loạn, kết quả chưa kịp mở lời đã bị Tạ Chu Nghiêu đẩy ra.
Vì để trông như không hề bối rối, Tạ Chu Nghiêu đút tay vào túi quần, nhàn nhàn câu lên nụ cười lạnh: “Lý tiên sinh có phải đi nhầm hướng rồi không? Đối diện mới là nhà vệ sinh dành cho Alpha.”

Lý Tinh Trạch cứ như một trái bóng cao su, vừa đấy ra đã bật trở lại.

Có điều lần này Tạ Chu Nghiêu không để cho hắn thực hiện được, né về sau mà nổi cáu: “Cậu còn như vậy tôi sẽ nói với vị hôn phu của tôi đấy.”
Động tác của Lý Tinh Trạch ngừng lại, lý trí cuối cùng cùng quay trở lại.

Hắn nhìn Tạ Chu Nghiêu, lúc này mới có thể nói chuyện: “Chu Nghiêu! Tại sao anh không chịu nhận em?”
Tạ Chu Nghiêu liếc hắn một cái: “Cậu rốt cuộc đang nói cái gì? Tối nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu có phải nhầm tôi với ai rồi không?”
Thấy muốn sáp lại gần, Tạ Chu Nghiêu cảnh giác trừng hắn: “Xin cậu hãy tôn trọng tôi! Còn nữa, đây là nhà vệ sinh của Omega, cậu nên đi ra ngoài đi!”
Từ ngữ của Tạ Chu Nghiêu vô cùng sắc bén, nét mắt cũng vô cùng chán ghét.

Lý Tinh Trạch chưa từng thấy anh đổi xử với mình như thế này, trong lúc nhất thời không biết anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao năm đó lại bỏ cậu, không để lại một câu nói đã bỏ đi.
Không phải đã nói thi đỗ địa học sẽ ở cùng nhau hay sao?
Lý Tinh Trạch có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng còn chưa kịp mở lời cửa đã vang lên tiếng đập, Lý Tinh Trạch đứng ở bên cạnh cửa, vừa rồi hắn khóa cửa lại, người bên ngoài không có chìa khóa thì không vào được.

Có điều người đập cửa dường như đã đoán được bên xảy ra chuyện gì, trầm giọng nói: “Chu Nghiêu, em có ở bên trong không?”
Vẻ mặt của Tạ Chu Nghiêu liền thả lòng, nhỏ tiếng cảnh cáo Lý Tinh Trạch: “Mau vào buồng riêng đi, đừng để Thế Tước thấy cậu ở đây.

Nếu không chuyện này mà ầm ĩ lên, cậu cũng không ăn nói được với Lý Hằng Sinh đâu.”
Lý Tinh Trạch không tình nguyện buông anh dễ dàng như vậy, nhưng Ôn Thế Tước ở bên ngoài, anh lại mang dáng vẻ không muốn tốn thời gian với hắn.

Chỉ có thể lùi một bước để cầu điều khác: “Cho em cách liên lạc với anh.”

Tạ Chu Nghiêu chỉ cho hắn một ánh mắt “Quả nhiên cậu không phải người bình thường”.

Bên ngoài Ôn Thế Tước không nhận được câu trả lời, liền giục phục vụ đi tìm chìa khóa tới đây, Tạ Chu Nghiêu không dây dưa nhiều nữa, kéo Lý Tinh Trạch vào buồng cuối cùng, bảo hắn khóa cửa lại không được lên tiếng.
Lúc anh đóng cửa Lý Tinh Trạch chợt kéo anh một cái, anh không đứng vững lập tức ngã nhào vào trong ngực Lý Tinh Trạch.

Anh ngay lập tức muốn đẩy ra, liền bị Lý Tinh Trạch nâng cằm lên, hôn một cái lên môi anh.
Trong khoảnh khắc ấy mắt Tạ Chu Nghiêu trợn tròn lên, Lý Tinh Trạch hôn xong liền buông  anh ra, thấp giọng nói: “Em sẽ lại tìm anh, đừng trốn tránh em.”
Mùi hương nước bạc hà ấy tại khoảnh khắc tiếp nhận nụ hôn đã theo hơi thở truyền qua, tựa như dây leo quấn chặt lấy thân thể  khiến chân tay anh cũng bắt đầu trở lên không linh hoạt.
Lý Tinh Trạch  khóa lại cửa buồng, một giây sau, anh liền nghe thấy tiếng mở khóa từ phía sau.
Anh nhanh chóng đi ra ngoài, giống như đã luyện tập trước rất nhiều vẫn, trong nháy mắt khiến cho người khác nhìn không tâm tình của mình.
Lý Tinh Trạch trốn trong buồng, nghe thấy Ôn Thế Tước bất mãn hỏi anh khóa cửa để làm gì.

Anh dịu dàng trả lời rằng cổ áo sơ minh hơi bẩn nên khóa cửa để chỉnh lại.
Hai người đi ra ngoài rồi, mãi đến khi không còn nghe được tiếng bước chân nữa, Lý Tinh Trạch mới theo tấm ván cửa ngồi trượt xuống, nhìn đôi tay đang run lên của mình.
Chu Nghiêu…
Hắn khẽ gọi cái tên ấy, trong lòng bàn tay phảng phất vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên cổ tay của Tạ Chu Nghiêu
Quá chân thực, nhiệt độ đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn, bây giờ lại vô cùng chân thực tồn tại trong lòng bàn tay của hắn.
Dựa ót lên ván cửa, hắn hít một hơi thật sâu rồi mới đứng lên.
Lúc này vẫn chưa thể sa vào niềm vui khi gặp lại được, trước hết hắn phải tìm hiểu rõ ràng xem tại sao Tạ Chu Nghiêu lại trở thành đối tượng kết hôn của Ôn Thế Tước, vì sao lại không chịu nhận mình? Năm đó cuối cùng là vì sao lại bỏ đi?

Bình thường ở trong công ty hắn đều vùi đầu vào viết báo cáo, đối với những chuyện ngoài bộ phận phát triển căn bản không thèm quan tâm.

Hiện tại quyết định muốn điều tra, thật sự không tìm được người có thể khiến hắn yên tâm.
Trên đường về hắn cũng đã suy nghĩ, thật ra chuyện này không thể để người trong công ty biết được.

Năm học lớp 12 hắn ở tại trường, ngoài Lý Hằng sinh ra, cũng chỉ có Từ Lệ Viện là từng gặp Tạ Chu Nghiêu.
Hiện tại Tạ Chu Nghiêu quang minh chính đại ở bên cạnh Ôn Thế Tước, Lý Hằng Sinh ấy vậy mà chưa từng nhắc với hắn về chuyện của anh, chứng tỏ Lý Hằng Sinh hãy còn chưa biết chuyện.
Hắn không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
Lúc xe sắp đến cửa nhà hắn bảo tài xe quay xe, đi tới một công ty game nằm ở Nam Ngạn.
Tên công ty game đó là “Hoán Lam”, trụ sở ở trong một tòa cao ốc tọa lạc ở khu công nghiệp mạng ở Nam Ngạn, do bạn thân duy nhất của hắn Giang Tự Lam thành lập.
Hắn quen đường đi tới bốt bảo an trước toà nhà, dùng vân tay đi vào thang máy, lên thẳng khu làm việc chính trên tầng cao nhất.
Lúc cửa thang máy mở ra, hành lang rộng lại chỉ còn một cái đèn tường nho nhỏ là vẫn sáng.

Cả tầng yên tĩnh đến một âm thanh nhỏ cũng không có.
Lý Tinh Trạch đi thẳng vào khu làm việc bên tay phải, vừa mới dùng vân tay mở cửa phòng làm việc thì đã ngửi được một mùi tin tức tố vô cùng nồng nặc.
Một mùi vô cùng khô nóng, là mùi dâu tây thuộc về Omega, bất ngờ không kịp đề phòng liền xộc thẳng vào mũi.

Hắn lập tức lui ra ngoài, đi tới cửa sổ gần nhấtđể hít không khí từ bên ngoài.

Hai phút sau, cánh cửa lần nữa được mở ra.
Giang Tự Lam quần áo không chỉnh tề đi tới, trên mặt là biểu cảm không được thỏa mãn.

Gã ảo não nhìn Lý Tinh Trạch: “Mày có thể trước khi đến thì gọi điện hỏi xem tao có tiện hay không, có được không hả?”
Lý Tinh Trạch nhìn hắn đang lộ nửa ngực, thuốc ẩn mùi cũng không che dấu được hoàn toàn tin tức tố của Alpha, không chút do dự mà trợn mắt trắng: “Thế lúc nào mày mới thôi làm loạn ở phòng làm việc.”

“Tao với vợ tao thì làm loạn cái gì?” Giang Tự Lam cây ngay không sơ chết đứng mà trả lời hắn, Lý Tinh Trạch không muốn phí nước bọt để nói với gã mấy lời này, bảo gã mặc quần áo vào: “Thay tao xin lỗi Thu Kiến một tiếng, hiện tại tao có việc quan trong cần bàn với mày.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà gấp như vậy?” Giang Tự Lam cũng thu lại sự vô lại của mình, bất đắc dĩ cài lại cúc áo sơ mi, thế nhưng câu nói tiếp theo của Lý Tinh Trạch khiến gã ngừng lại sự phàn nàn của mình, kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt cả xuống.
“Tao gặp được Chu Nghiêu rồi.”
Ánh  trăng trong đình viện xuyên qua cửa sổ sát đất, tựa như tấm vải trong suốt trải ở bên chân.

Tạ Chu Nghiêu mặc một bộ đồ ngủ thần đen, chân trần dẫm lên vệt sáng.
Sau khi lấy lại được tự do, anh phát hiện ra bản thân không thích bật điện vào buổi tối.
Bóng tối có thể bao trùm lấy những thứ anh không muốn thấy, những thứ khiến anh sợ hãi.
Trong phòng ngủ của anh, từ lớn đến nhỏ, từ đồ dùng đến ga trải giường không chỗ nào là không có màu đen, trừ tường ra thì tất cả mọi thứ đều là một màu đen không chút màu tạp.
Ôn Thế Tước mỗi khi tới đây đều cảm giác như bước vào cửa hàng quan tài, chỉ thiếu mỗi cái vòng hoa đặt trên đầu giường nữa thôi là y hệt.
Tạ Chu Nghiêu vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt nhẹp, gương mặt thanh tú ấy cũng bị hun đến đẹp mắt.

Rõ ràng là diện mạo rất động lòng người ấy vậy mà lại bị đôi mắt không có sức sống kia phá hủy.
Tay phải của anh đặt ở trên bụng, mặc dù cách một lớp vải, cũng có thể sờ đúng vị trí của vết sẹo.
Vết sẹo này đã rất nhiều năm rồi chưa từng đau, hôm nay không biết có phải là vì bị Lý Tinh Trạch ôm lấy hay không, anh lại có cảm giác như bị xé toạc ra một lần nữa.
Vốn cho rằng bản thân không thể bị dao động nữa, vì dù sao Lý Tinh Trạch cũng đã phụ anh như thế.

Nhưng ngày hôm nay là lần đầu tiên gặp lại nhau, anh đã bị Lý Tinh Trạch hôn mất rồi.
Nhớ đến nụ hôn đột ngột ấy, anh cúi đầu xuống, ánh mắt không khống chế được mà dừng ở trên bụng.
Cho dù Lý Tinh Trạch có cảm thấy vui mừng đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thề bù đắp được sự đau khổ mà anh phải chịu đựng những năm qua, càng không thể bù đắp được những gì anh đã mất.
Anh nhắm mắt lại để mặc chính mình đang dần chìm hoàn toàn vào bóng tối.
Anh cần mọi thứ xung quanh như thế này để ổn định lại bản thân, chuyện anh cần làm mới chỉ bắt đầu mà thôi, tuyệt đối không thể những cảm xúc dư thừa phá hủy được..

Bình Luận (0)
Comment