Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 10

Edit: Cò Lười

Beta: Lily58

An Diệc Tĩnh tất nhiên không tin câu nói không tức giận kia của Lâm Nhiên, rõ ràng là tức giận, tại sao lại nói không tức giận? Cô không phải là người mù hay người điếc, tức giận hay không tức giận chả lẽ không nhìn ra sao? Có ý gì chứ? Không thấy nhàm chán à?

Cô đứng tại chỗ, theo thói quen cho tay vào túi, bước từng bước ra sân thể dục, đi bộ đến chỗ bục cờ rồi dừng chân, đứng lại lấy điện thoại ra, nhưng đôi mắt lại nhìn về một chỗ khác.

Cách đó không xa, Lâm Nhiên đã bắt được Nhĩ Dã, cái túi nilong tiền kia nằm lẳng lặng trải ra trong lòng bàn tay anh, mức độ thấp phù hợp trước mặt hai người, vẻ mặt người nhỏ thất vọng, còn người lớn thì nghiêm túc.

Hai người lớn nhỏ nói chuyện với nhau cái gì vì cách xa nên cô không nghe thấy.

Không biết bao lâu, Lâm Nhiên trả túi tiền lại cho Nhĩ Dã, Nhĩ Dã gục đầu xuống, ủ rũ nhận lấy cho vào trong túi của mình, lúc này, sắc măt Lâm Nhiên mới nhẹ nhõm hơn một chút, đưa tay ra xoa tóc Nhĩ Dã, rồi lại nói câu gì đó với cậu.

Ngay lập tức Nhĩ Dã cũng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhiên, hai mắt chớp chớp, mím môi lại gật đầu, sau đó xoay người đi về phòng học.

Tiếng chuông vào học đã bắt đầu từ lâu, tới gần giữa trưa ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống, An Diệc Tĩnh đứng cạnh bục cờ nghịch di động, thi thoảng lại liếc nhìn những người cách đó không xa, rồi lại nhìn xuống điện thoại.

Ngẩng đầu lên lần nữa, đã thấy Lâm Nhiên chạy tới ngồi xuống dưới chỗ bóng rổ, sau đó hơi nghiêng người lấy một cái hộp ra khỏi túi, cô nhìn chăm chú, khóe miệng nở một nụ cười mờ mịt.

An Diệc Tĩnh tiện tay cho điện thoại vào trong túi, đi đến chỗ bóng rổ.

Cơ hội tới rồi.

Lâm Nhiên đốt điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, hai chân dài hơi cong xuống, còn khuỷu tay đặt ở trên đùi, khói thuốc bay vào bên trong, anh cúi đầu, nhìn tàn thuốc màu xám thật dài kia, cuối cùng nó rơi xuống, bay loạn xung quanh.

Một đôi giày trắng xuất hiện trong tầm mắt của anh, trên đỉnh đầu là giọng nói dễ nghe nhưng lại mang chút trào phúng của người phụ nữ.

"Thầy Lâm, đây là trường học." cuối cùng An Diệc Tĩnh cũng trả đũa được theo cách tương tự, cảm giác này chính là bạn đột nhiên muốn một đồ gì đó, mặc dù không có khả năng nhưng nó lại tự dưng xuất hiện trước mặt bạn "......"

Lâm Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm xuống dưới khuôn mặt anh tuấn, sâu như biển, dưới đáy mắt mặc dù có cảm xúc, nhưng đã bị sự bình tĩnh thay thế trong nháy mắt, không hề nhìn cô.

An Diệc Tĩnh thấy Lâm Nhiên không trả lời, có loại cảm giác bất lực như đấm vào bông, nhưng cô chính là người không chịu thừa nhận thất bại, càng khó khăn thì cô đánh càng hăng, cho nên dù có bị phớt lờ, cô cũng không bỏ đi mà lại ngồi xuống.

Cô xoay người dựa gần vào Lâm Nhiên để ngồi xuống, lấy một điếu thuốc từ trong bao ra đưa cho Lâm Nhiên: "Này, thử đi, cái này mới giải quyết được sự buồn phiền."

Lâm Nhiên không nhận lấy, chỉ nheo mắt nhìn điếu thuốc đang được cầm bởi ngón tay thon dài trắng nõn kia, sau đó rời mắt dập tắt điếu thuốc trên tay mình nói: "Tôi không buồn phiền."

An Diệc Tĩnh châm điếu thuốc trong tay, và hít lấy một hơi xong mới nghiêng đầu nhìn Lâm Nhiên, mỉm cười nói: "Đều hiện hết trên mặt rồi, còn nói không có? Đàn ông các anh, chỉ thích khẩu thị tâm phi (*)."

(*)(nói một đằng làm một nẻo)

Lâm Nhiên lười nghe An Diệc Tĩnh lải nhải về đàn ông, anh quay lại nói: "Cô cũng xem lại mình đi, chỉ cần đồng ý đối phó là được, không cần quá nghiêm túc."

"Hả?" Động tác An Diệc Tĩnh hút thuốc rất đẹp, vừa lười biếng lại có tính nghệ thuật, nếu cô đi quảng cáo bán thuốc lá, có khi sẽ còn kiếm được nhiều hơn, cô thổi thổi vào làn khói, không nhanh không chậm nói: "Thầy Lâm đang dạy tôi cách nói dối sao?"

Lâm Nhiên quay đầu, thấy An Diệc Tĩnh đang hít mây nhả khói, hơi nhíu mày: "Có đôi khi lời nói dối thiện ý còn tốt hơn so với lời nói thật."

"Có thể." An Diệc Tĩnh cười nhẹ theo thói quen búng tàn thuốc, tiếp tục nói: "Nhưng tôi phải biết lý do."

"Không có lý do gì."

"Đứa nhỏ kia nhờ tôi tìm giúp một người, tôi không hỏi, nhưng có thể tự hào nói một câu, năng lực tìm người tôi vẫn có, cho nên......" An Diệc Tĩnh dừng một chút, cong khóe miệng, vẫn câu nói kia: "Tôi muốn biết tại sao anh lại muốn tôi không để ý tới."

Tầm mắt của Lâm Nhiên dừng trên người An Diệc Tĩnh, vẫn là gương mặt đấy nhưng tính cách giống như được mài dũa qua nhiều năm trong giới giải trí, trở nên bình tĩnh hơn hiểu chuyện hơn, nhưng cũng rất cố chấp.

Cụp mắt nhìn ngón tay của cô, không tệ, lại còn học cả hút thuốc.

"Cô chỉ ở đây có một tháng, mục đích về đây dạy học của cô tôi biết rõ là như nào, một tháng sau cô đã không còn mối quan hệ nào với người ở đây nữa thì còn cần để ý làm gì."

An Diệc Tĩnh nghe được ý khinh thường của Lâm Nhiên nhưng cô lại không hiểu một câu hai nghĩa của anh, người ở nơi này bao gồm cả anh nữa.

Cô nghe xong nụ cười càng sâu hơn: "Thầy Lâm, không cần phải cố gắng tìm hiểu tâm tư cũng như suy nghĩ của tôi, trừ khi anh cảm thấy có hứng thú với tôi."

"Có vẻ như cô suy nghĩ quá nhiều." Giọng điệu Lâm Nhiên mỉa mai.

"Phải không?" An Diệc Tĩnh thổi tóc trên trán mình, nhìn Lâm Nhiên.

"......" Lâm Nhiên đối mặt với An Diệc Tĩnh, im lặng không nói.

"Nhưng làm sao bây giờ? Đặc điểm lớn nhất của tôi chính là...... Thích xen vào chuyện của người khác." An Diệc Tĩnh dúi điếu thuốc xuống mặt đất để dập tắt, rồi đứng dậy phủi nhẹ ống quần, nhìn xuống Lâm Nhiên tiếp tục nói: "Tôi đột nhiên rất muốn giúp đứa bé kia."

Nói xong, An Diệc Tĩnh xoay người định đi, mặt Lâm Nhiên trầm xuống, anh chỉ nói một chút mà cô gái này lại làm loạn như thế.

"Này."

An Diệc Tĩnh quay lại, dưới ánh mặt trời nụ cười của cô ấy thật đẹp, trong mắt của Lâm Nhiên thì đó là nụ cười ranh mãnh, cô nói: "Gọi tôi?"

"Biết rõ còn cố hỏi."

"Tên tôi không phải là Này."

Lâm Nhiên thở dài, liếc mắt nhìn An Diệc Tĩnh, nghiêng đầu ra hiệu cho An Diệc Tĩnh lại đây: "Ngồi xuống đi."

An Diệc Tĩnh cười sâu hơn nữa, ngồi lại bên cạnh Lâm Nhiên, lười biếng nhìn anh

"Ừ, có thể nói rồi."

"Cô cũng muốn giúp cậu bé tìm anh trai."

Giọng nói của Lâm Nhiên hơi trầm xuống, lắng nghe cẩn thận, dường như có cảm giác hơi buồn bã.

"Anh trai?" An Diệc Tĩnh nghĩ rằng muốn cô hỗ trợ tìm cha mẹ hóa ra là anh trai.

"Ừm."

"Vậy cha mẹ của cậu bé đâu?"

Lâm Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, khẽ nói: "Cậu bé không có cha mẹ."

An Diệc Tĩnh dường như hiểu ra, khó trách đứa nhỏ này muốn tìm anh trai, hóa ra không có cha mẹ.

"Cậu bé cùng anh trai sống nương tựa vào nhau?" An Diệc Tĩnh lại hỏi.

Lâm Nhiên gật đầu, "Ừm."

"Thế thì tại sao không đồng ý với cậu bé."

An Diệc Tĩnh vừa nói xong, thì thấy sắc mặt của Lâm Nhiên trông hơi khác thường, như nhận ra được điều gì, lại không dám khẳng định, cô thử hỏi: "Anh trai của cậu bé không phải đã......"

Lâm Nhiên gật đầu, hiểu được ý của An Diệc Tĩnh, đây là động tác khẳng định, sau đó anh lại khôi phục vẻ mặt vừa rồi lúc đang hút thuốc.

"Ừ, anh trai của cậu bé đã chết."

An Diệc Tĩnh thực sự đã nghĩ đúng rồi, nhưng khi nghe được điều đấy từ Lâm Nhiên, thì xuất hiện ở trước mắt hiện lên gương mặt rạng rỡ và trong trẻo, cô hơi bối rối và giọng nói cũng trở nên trầm hơn:

"Vì sao không nói cho đứa bé biết?"

"Không biết nói như thế nào, nó còn nhỏ, sợ sẽ làm việc gì ngốc nghếch." Lâm Nhiên nghĩ đến chuyện mỗi lần anh đến, cậu bé luôn là người đầu tiên chạy lại với vẻ mặt kỳ vọng hỏi chuyện của anh trai, khi nhìn thấy anh lắc đầu thì lại buồn bã không nói gì, đặc biệt rất khó chịu.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể lừa dối cậu bé cả đời, nhưng có thể bảo đảm cậu bé không làm những việc ngốc nghếch?"

Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, ánh mắt kia có ý cảnh cáo, một lúc sau anh mới nói tiếp: "Nhĩ Dã sớm muộn gì cũng sẽ biết, tôi chỉ hi vọng cậu bé biết muộn ngày nào thì tốt ngày đấy."

"Anh làm vậy cũng chỉ lưu lại cho cậu bé một ý niệm không thể nào thực hiện được." Không nghĩ tới khi An Diệc Tĩnh trở nên nghiêm túc, giọng nói không hề lười biếng mà lại rất có khí phách, "Anh có nghĩ đến chuyện, khi cậu bé biết được sự thật, rằng người thân duy nhất của mình thật ra đã không còn trên đời, mà thầy giáo cậu tín nhiệm nhất lại lừa dối cậu, thì cậu bé sẽ nghĩ như thế nào?"

"Tôi biết chứ." Lâm Nhiên khẽ nói.

"Nhưng vẫn lựa chọn nói dối cậu bé." An Diệc Tĩnh trả lời theo anh.

"......" Lâm Nhiên thay câu trả lời bằng sự im lặng.

An Diệc Tĩnh thấy Lâm Nhiên không nói câu nào, quay sang nhìn anh hỏi: "Anh có hiểu cảm giác sống nương tựa lẫn nhau không? Đó là tâm trạng tình nguyện để mình xảy ra chuyện chứ không muốn người thân yêu của mình có chuyện gì."

"Dường như cô cũng có chút đồng cảm về chuyện này?" Lâm Nhiên cảm thấy An Diệc Tĩnh hơi kích động.

"Cũng giống như anh." An Diệc Tĩnh không trả lời mà lại nói một câu khẳng định.

"Ừ." Câu trả lời khẳng định của Lâm Nhiên làm An Diệc Tĩnh có chút ngạc nhiên, cô không biết thật ra Lâm Nhiên cũng đã cùng chị gái của mình sống nương tựa lẫn nhau

"Cho nên, tất cả mọi người đều biết tâm tư của anh." An Diệc Tĩnh không muốn vướng phải chuyện này, cô thầm thở dài, giọng nói chậm lại, khôi phục giọng điệu bình thường, "Ai, nhưng anh nói cũng đúng, trước sau gì tôi cũng đi nên không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy."

An Diệc Tĩnh nói xong, chuẩn bị đứng dậy lại nghe thấy giọng của Lâm Nhiên, như tự nói với mình, không khí có chút nặng nề: "Nếu không phải do tôi, thì đứa bé kia cũng sẽ không mất sớm như vậy."

"......" An Diệc Tĩnh khó hiểu nhìn Lâm Nhiên, chuẩn bị làm một khán giả trung thành.

"Anh trai của Nhĩ Dã tên là Nhĩ Giáp, Khi tôi gặp cậu bé năm năm trước, nó còn chưa đủ 14 tuổi......"
Bình Luận (0)
Comment