Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 21

Editor: Cò lười

Beta: Lily58

Trong sân trường, bọn nhỏ và các giáo viên vẫn còn đang náo nhiệt cười nói, Lâm Nhiên phát hiện không biết từ lúc nào đã không thấy An Diệc Tĩnh đâu, anh đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy bên cạnh sân khấu cách đó không xa sáng lên một lát, một lát lại dập tắt, một lát lại sáng lên, trong ánh trăng mờ ảo, mặt của An Diệc Tĩnh như ẩn như hiện.

Anh đứng dậy đi về phía cô.

Trên màn hình điện thoại di động của An Diệc Tĩnh có một dãy số điện thoại, không hiện tên, cô cứ nhìn số điện thoại này đến ngẩn người như vậy, màn hình tối lại nhấn nó sáng, tối lại nhấn sáng.

Lâm Nhiên đi tới phía sau cô, cô cũng không phát hiện, mà lại bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn trăng tròn một lát, thở thật dài một cái.

Trước mặt bỗng dưng xuất hiện một cái bánh trung thu, ngón tay dài nhỏ cầm hộp bánh trung thu, khớp xương rõ ràng rất là đẹp mắt, giọng nói của chủ nhân ngón tay càng thêm dễ nghe: "Này, bánh trung thu."

An Diệc Tĩnh nhìn bánh trung thu một chút, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiên, lại nhìn bánh trung thu, không nhận lấy, mà là cúi đầu mở miệng nói: "Tôi không thích ăn bánh trung thu."

Lâm Nhiên nhìn An Diệc Tĩnh, ngồi xuống bậc thang bên cạnh cô, từ từ mở hộp bánh trung thu ra, nhàn nhạt nói: " Hình như cô có tâm sự."

"...." Lần đầu tiên An Diệc Tĩnh không cãi lại, mà là để di động bên cạnh, lấy ra thuốc lá và bật lửa, nhanh chóng đốt một điếu.

Tay mở hộp bánh trung thu của Lâm Nhiên dừng lại, thấy An Diệc Tĩnh vừa hút mấy hơi, không thể xét nhíu mày, một cái tay trống rút điếu thuốc trên miệng cô ra dập tắt, hủy xong đưa bánh trung thu tới trên tay cô: "Ăn bánh trung thu đi."

An Diệc Tĩnh nhấc lông mày nhìn về phía Lâm Nhiên, khuôn mặt anh tuấn của anh như ẩn như hiện, đôi mắt anh còn thâm trầm hơn cả bóng đêm, đã từng rất lâu cũng có một người với đôi mắt đen như mực ngồi cạnh cô, dụ dỗ cô ăn bánh trung thu mà cô không thích, cũng đã từng rất lâu, cô vào thời điểm này cũng có tết đoàn viên.

‘Tách’ một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống bánh trung thu.

Lâm Nhiên cảm giác không khí không đúng, vì vậy tiến đến gần, liền phát hiện ra cô gái này đang yên bỗng dưng lại khóc rồi.

"Sao vậy?" Lâm Nhiên hỏi, chính anh cũng không nhận ra trong giọng nói của mình mang theo dỗ dành.

"Không có việc gì." An Diệc Tĩnh cắn môi một cái, trong nháy mắt nước mắt chảy xuống đó cô căn bản không khống chế được, cô rất ít khi rơi lệ ở trước mặt người khác nhưng ở trước mặt Lâm Nhiên lại không kiềm chế được.

Lâm Nhiên dùng ánh đèn di động chiếu sang khuôn mặt xinh đẹp trước mặt này, nước mắt chảy trên gương mặt trong trắng thuần khiết, trong đôi mắt yếu mềm như một vũng nước trong, mềm mại làm người ta thương yêu.

"Khóc cái gì?"

An Diệc Tĩnh bị ánh sáng bất ngờ chiếu đến cảm giác khó chịu, lại rơi xuống mấy giọt nước mắt, cô nhắm hai mắt lại, hất điện thoại di động đang chiếu ánh đèn nhức mắt ra, hắng giọng một cái, ngữ điệu không kiên nhẫn: "Còn không phải là do anh chiếu."

Lòng tốt của Lâm Nhiên bị xem là lòng lang dạ thú, vốn dĩ đã mềm lòng lại lập tức cứng rắn, nói chuyện cũng cứng rắn: "Ăn bánh trung thu của cô đi."

"...." Lâm Nhiên quả thật tức điên, mới vừa rồi còn cảm thấy cô gái bướng bỉnh này càng ngày càng ôn hòa đáng yêu, không ngờ tất cả đều là ảo giác.

Anh chuẩn bị đứng dậy rời đi, vạt áo lại bị níu lại, anh vừa quay đầu đã nhìn thấy An Diệc Tĩnh nhìn anh hỏi: "Có giấy không?"

"Không có."

"A." An Diệc Tĩnh chẳng những không buông tay, ngược lại lấy một góc áo của anh lau mặt, sau đó nhìn chủ nhân của chiếc áo nói một cách danh chính ngôn thuận: "Quần áo của tôi không hút nước."

"Cô không phải là An Diệc Tĩnh?" Lâm Nhiên bắt đầu quan sát, chẳng lẽ nhân cách chuyển đổi?

An Diệc Tĩnh lắc đầu một cái: "Là tôi, không có việc gì."

Trên đầu Lâm Nhiên bay qua một đám quạ, anh cứ như vậy mờ mịt nhìn An Diệc Tĩnh, đã như vậy, anh thề nhất định phải nói chuyện An đại minh tinh dùng áo của anh để lau nước mũi ra ngoài.

"Cô sao..."

Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra, tiếng chuông điện thoại của An Diệc Tĩnh đã chặn ngang họng anh.

An Diệc Tĩnh nhìn điện thoại di động một chút, ngón tay nhấn một cái đưa lên tai, giọng nói có chút không nhịn được khẩn trương, thấp thỏm: "A lô....."

Chỉ sau mấy giây, Lâm Nhiên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng khẩn trương thấp thỏm của An Diệc Tĩnh hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng của An đại minh tinh với người khác: "Tại sao là ông?"

Từng câu từng chữ bên kia cô đều lạnh lùng đáp lại.

"Không có quan hệ gì tới ông." "Tôi nói không cần." "Ông có thể thử nhìn xem." "Tín hiệu không ổn, cúp."

An Diệc Tĩnh cúp điện thoại, có chút phiền não, theo bản năng lại muốn tìm thuốc, nhưng mới vừa lấy bao thuốc lá ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Nhiên còn chưa đi, hơn nữa còn dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, cô lại yên lặng nhét bao thuốc lá trở lại.

"Nghe nói anh có một chị gái." An Diệc Tĩnh dời ánh mắt đi.

"Ừ." Lâm Nhiên không đi cũng không ngồi xuống, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

An Diệc Tĩnh nhàn nhạt cong môi một cái: "Chị ấy đối xử với anh nhất định rất tốt."

"Cũng không tệ lắm." Lâm Nhiên vừa nghĩ tới bộ dáng lải nhải kia của Lâm Tâm, không thể nhịn được cười.

An Diệc Tĩnh thấy Lâm Nhiên tùy tâm mà nở nụ cười, cảm thấy rất hâm mộ, cô đoạt lấy bánh trung thu trong tay Lâm Nhiên, nói: "Chị của anh nhất định rất đẹp có đúng hay không, tôi ăn bánh trung thu, anh kể những chuyện cũ về chị của anh đi."

Lâm Nhiên cúi đầu quan sát, An Diệc Tĩnh nói dứt lời đã cau mày bắt đầu ăn bánh trung thu, dở khóc dở cười, An đại minh tinh này thật đúng là muốn một là một.

Anh thầm nghĩ: Thôi, cô có bệnh, tôi không so đo với cô.

Vì vậy Lâm Nhiên lại ngồi xuống, An Diệc Tĩnh còn đặc biệt dịch sang bên cạnh, tiếp tục khó chịu ăn bánh trung thu, Lâm Nhiên bất đắc dĩ lấy bánh trung thu cô đang ăn để qua một bên, nói: "Không thích ăn thì đừng ép mình ăn."

An Diệc Tĩnh bỗng dưng cười một tiếng, vỗ vỗ tay phủi vụn bánh trung thu: "Không nói sớm!"

Lâm Nhiên sắp bị An Diệc Tĩnh làm tức cười, đôi mắt anh trầm xuống một cái, mở miệng hỏi: "Công bằng đổi lại, cô phải nói cho tôi biết lý do vừa rồi cô khóc là gì."

"Thật đúng là thầy giáo dạy toán, công bằng như vậy."

"Vậy cô có nghe hay không?" Lâm Nhiên hỏi.

"Nghe." Vào giờ phút này cô đặc biệt muốn biết tất cả về Lâm Nhiên, về anh và người nhà của anh.

Lâm Nhiên hài lòng cong đôi môi, Quan Sam đã từng nói với anh, cởi chuông phải do người buộc chuông, bệnh của An Diệc Tĩnh nhất định có nguyên nhân, tìm được nguyên nhân để cho cô phải quên được, mới có thể không cần thuốc mà khỏe, giờ khắc này anh biết đây là một thời cơ tốt.

Cho dù ban ngày một người có ngụy trang mình như thế nào, lý tính như thế nào, đến lúc bóng đêm bao trùm, cũng sẽ cởi khôi giáp phòng bị dầy cộm nặng nề xuống, dùng bộ mặt chân thật nhất để đối diện với người khác.

"Cha mẹ tôi mất sớm, tôi xem như là được chị tôi nuôi lớn, chị ấy rất đẹp, khuôn mặt đặc biệt dịu dàng, mặc dù có lúc chị ấy luôn lải nhải như đứa bé, chỉ là trong lòng tôi chị ấy thật sự vĩ đại, rất đẹp..... " Giọng nói của Lâm Nhiên ở trong màn đêm như là Piano đang diễn tấu, du dương dễ nghe, rõ ràng là đang tự thuật chuyện cũ của mình, nhưng lại giống như đang đọc một quyển sách rất cảm động.

"Hiện tại, cả nhà bọn họ bốn người vô cùng hạnh phúc vui vẻ, cháu trai và cháu gái, một đứa giống anh rể, một đứa giống chị ấy, một lạnh lùng, một ấm áp, nhưng mà anh trai rất biết cách chăm sóc em gái, như tiểu đại nhân...."

Lâm Nhiên nói đến cháu trai cháu gái của mình, ánh mắt trở nên dịu dàng, không biết sao bả vai bỗng dưng chùng xuống, đầu của An Diệc Tĩnh đã nghiêng sang một bên ngủ thiếp đi ở trên vai của mình, anh trầm giọng cười một tiếng, điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, để cho đối phương dựa vào thoải mái.

Anh nhìn sân trường bên kia, nơi đó có ngọn đèn sáng rực rỡ, tiếng huyên náo không ngừng, nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh một chút, dáng vẻ ngủ đặc biệt yên tĩnh, một trận gió thổi qua, làm rối loạn mái tóc dài của An Diệc Tĩnh, Lâm Nhiên đưa tay lên vuốt vài sợi tóc rơi ở trên mặt cô, mu bàn tay lơ đãng xoẹt qua môi của cô, cảm giác mềm mại làm cho tâm thần anh lung lay.

Bảy năm trước anh mặc cho cô hôn anh, là bởi vì anh cũng thích cô, bảy năm sau anh mới biết người anh thích là nhân cách bị phân liệt của cô, nhưng gần đây anh phát hiện, anh hình như đã sinh ra tình cảm không bình thường với chính cô, cảm giác còn mãnh liệt hơn bảy năm trước, mãnh liệt đến mức anh nhất định phải nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh của cô.

Vào giờ phút này, anh từ từ cúi đầu, không kiềm hãm được muốn chiếm lấy đôi môi như hoa anh đào kia, tim của anh đập loạn, thình thịch, càng lúc càng nhanh.

"Anh...." Cách một centimet, Lâm Nhiên dừng lại, đôi môi trước mắt khẽ nỉ non, anh ngẩng đầu lên, thấy khóe mắt cô có lệ chảy ra.

Lâm Nhiên vừa định lau nước mắt ở khóe mắt An Diệc Tĩnh, đôi mắt kia bỗng dưng mở ra, ngơ ngác nhìn anh, ngay sau đó đôi mắt ngây ngô kia xẹt qua một tia giảo hoạt, cổ của Lâm Nhiên lập tức bị quyến rũ, cô còn cố ý dùng hai đỉnh núi trước ngực của mình dán thật chặt ngực đối phương, còn chưa đủ, còn phải cọ một cái.

Cứ như vậy trong nháy mắt, Lâm Nhiên đã biết là chuyện gì xảy ra, anh đẩy đối phương ra, cảnh cáo: "Đừng làm loạn."

"Không công bằng, em nhìn thấy, anh rất dịu dàng với cô ta, với em lại dữ dẵn như vậy, không công bằng."

"Cái gì gọi là không công bằng, tôi bị cô lừa gạt xoay tròn, cô còn không biết xấu hổ nói tôi không công bằng." Trong lúc Lâm Nhiên nói chuyện, đối phương lại nhào lên, lại bị anh tránh ra: "A, cô đừng động tay động chân với tôi, có gì nói là được."

"Lâm Nhiên, anh thay đổi rồi, anh yêu cô ta thật sao?"

"Không liên quan gì tới cô."

"Anh không cần phải phủ nhận, vừa rồi anh muốn hôn trộm cô ta, đừng cho là em không biết." Lời nói này chua chát.

Lâm Nhiên bị sặc, ho khan một tiếng, cô gái này lại bắt đầu, lúc Lâm Nhiên phản kháng liếc thấy người đi phía này, không hề nghĩ ngợi, không nói hai lời, đưa tay đánh vào gáy của đối phương, người lập tức hôn mê bất tỉnh.

Anh đỡ An Diệc Tĩnh tránh khỏi cô ngã trên mặt đất, ngay sau đó điều chỉnh tốt tư thế đợi người tới.

"Thầy Lâm?" Tang Diệp đến gần vừa nhìn phát hiện ra An Diệc Tĩnh nằm ở trên bậc thang không nhúc nhích, bước nhanh đến trước hỏi thăm: "Chị Tĩnh làm sao vậy?"

"Ngủ thiếp đi." Lâm Nhiên trả lời.

Tang Diệp định đánh thức An Diệc Tĩnh, không ngờ bị Lâm Nhiên ngăn lại, anh chuyển chủ đề hỏi: "Sao cô lại tới đây?"

Tang Diệp cười nói: "Hiệu trưởng Ngũ Tát nói thời gian không còn sớm, bảo mọi người dọn dẹp một chút rồi đi ngủ, nhưng lại không thấy thầy Lâm ngươi và chị Tĩnh đâu, nên em tìm hai người."

"A."

"Hai người?" Tang Diệp nghi ngờ nhìn Lâm Nhiên một chút, lại nhìn An Diệc Tĩnh một chút, sinh lòng hoài nghi: "Hai người ở đây làm gì?"

"Gọi điện thoại." Lâm Nhiên mạnh dạn trả lời.

"Gọi điện thoại cũng ngủ quên sao?"

"Gọi xong liền ngủ."

"Nhưng......"

Tang Diệp còn muốn tiếp tục hỏi, lại bị Lâm Nhiên chặn ngang: "Cô đi giúp mọi người dọn dẹp đi, tôi đánh thức cô giáo An dậy."

Tang Diệp cũng không còn dám ý kiến, gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Lâm Nhiên thở dài, đỡ An Diệc Tĩnh dậy, đúng lúc An Diệc Tĩnh cũng dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn phóng đại, cô cả kinh: "Anh làm gì đấy?"

"Vừa rồi nhân cách kia của cô xuất hiện." Bây giờ Lâm Nhiên nói chuyện hoàn toàn không vòng vo, đặc biệt là nói với An Diệc Tĩnh về lúc cô quấy rầy anh, quả thật là lời nói chuẩn xác.

"Không phải chứ?" An Diệc Tĩnh lấy điện thoại di động ra nhìn, mới chín giờ đã phát tác?

"Đi thôi." Lâm Nhiên nhìn về phía An Diệc Tĩnh, nói tiếp: "Dọn dẹp giúp một tay, bọn nhỏ đến giờ đi ngủ rồi."

An Diệc Tĩnh tự biết đuối lý, chỉ có thể theo ý Lâm Nhiên gật đầu một cái, đứng dậy, vừa động cổ ‘khàn’một tiếng: "Sao đau thế này?"

"Vừa rồi cô tự dập vào gáy của mình."

"Thật sao?" An Diệc Tĩnh sờ cái gáy thật đúng là rất đau, cô vừa xoa vừa đi theo sau lưng Lâm Nhiên hỏi: "Sao tôi lại ngủ?"
Bình Luận (0)
Comment