Ánh Mắt Chấp Niệm

Chương 54

Editor: Cò Lười

Beta: Lily58

Đáp án nằm trong dự đoán, Nhậm Tử Hâm gật đầu một cái, chuyển ánh mắt từ An Diệc Tĩnh sang mọi người, chậm rãi đứng dậy, bắt đầu tiếp tục phân chia nhiệm vụ cho cấp dưới trong vụ án mất tích: "Lão Trần, chú dẫn người đến bộ phận giao thông bên kia xem xét  một lần về những người mất tích mà máy quay đã ghi lại được trước đó, tiểu Tần cậu và Đại Lưu đi gặp người thân của người mất tích tìm hiểu một lần nữa, Tiểu Hoa cô xem lại lời khai một lần, giáo sư Lâm, phiền anh xem lại vật chứng tư pháp, về phần cô An, ừ, xem lại tài liệu một chút rồi nói sau."

An Diệc Tĩnh vừa nghe Nhậm Tử Hâm nói như vậy, trong lòng thầm cười một tiếng, cô cũng biết Nhậm Tử Hâm đối với cô không có lời gì tốt để nói, nhìn dáng vẻ có lẽ còn có chút kiêng dè camera có mặt ở khắp nơi, cho nên lúc nói chuyện mới không thể hiện tính nóng nảy như vậy, là đang đè nén tính khí.

"Được!" Cô nở nụ cười điềm đạm, bình tĩnh gật đầu.

Lâm Nhiên liếc mắt nhìn An Diệc Tĩnh một cái, không có biểu cảm gì, cô gái này chính là như vậy, đối với người không quan tâm thật sự dáng vẻ chẳng hề để ý.

Nhậm Tử Hâm nhìn dáng vẻ An Diệc Tĩnh, ngay sau đó cười một tiếng, vỗ tay nói với mọi người: "Được rồi, tan họp, làm việc."

Kỷ luật quân đội chính là kỷ luật quân đội, Nhậm Tử Hâm vừa dứt lời, mọi người lần lượt đứng dậy đi ra cửa, giống như không có thời gian, ngay cả tiếng cười nói thường ngày cũng không có.

An Diệc Tĩnh cũng đi theo ra ngoài, giống như Nhậm Tử Hâm đã nói, nhìn thấy tất cả mọi người ai bận việc nấy, vẻ mặt nghiêm túc, cô ngồi ở một bên chăm chú nhìn tài liệu.

Lâm Nhiên đi đến phòng giám định vật chứng tư pháp, Nhậm Tử Hâm tự nhốt mình trong phòng làm việc, thời gian cứ như vậy trôi qua hơn nửa ngày, cũng không biết mua cơm từ lúc nào, mỗi người một hộp, vừa ăn vừa làm việc, ánh mắt căn bản không đặt ở trong hộp cơm, An Diệc Tĩnh không có cảm giác ngon miệng, ăn vài miếng để qua một bên.

Tiếp tục xem tài liệu trong tay.

Mà chút tài liệu này thật ra là tài liệu báo án của người mất tích lần này, chính là một số thông tin cơ bản của người mất tích, cô lật xem nhiều lần cũng không nhìn thấy tài liệu của Hồng Hồng, vào lúc đang buồn bực, cô vừa ngẩng đầu đột nhiên Lương Thiển xuất hiện làm cho sợ hết hồn.

Cô liếc mắt nhìn camera một cái, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy ra hiệu bằng mắt với Lương Thiển, sau đó tự mình đi ra ngoài.

Trên sân thượng lúc này gió thổi tương đối lớn, tóc dài của An Diệc Tĩnh theo gió nhẹ nhàng tung bay, cô chợt dừng quay lại nói: "Cô theo tôi tới nơi này để làm gì? Ma không phải không thể vào cục cảnh sát sao?"

Lương Thiển vừa nghe trước tiên ngửa mặt lên cười sau đó trở mình: "Tôi muốn hỏi một chút cô nghe được những lời bàn luận sai lệch đó từ đâu vậy."

"Trên phim truyền hình đều diễn như vậy, chẳng lẽ là sai hay sao?" An Diệc Tĩnh nghĩ đến mình trước kia có diễn qua, có gì không đúng?

"Cho nên bây giờ thực sự nên để bọn trẻ con ít xem phim truyền hình một chút, cái này chính là dạy hư cho thế hệ sau." Lương Thiển cười ha ha nói.

An Diệc Tĩnh lười phải dây dưa cùng với Lương Thiên về việc dạy hư trẻ con, hai tay cô ôm ngực ra vẻ mặt tra hỏi nhìn Lương Thiển hỏi cô: "Được rồi, nói đi, cô tới làm gì?"

Lương Thiển đi tới trước mặt An Diệc Tĩnh, bất ngờ dò xét quan sát An Diệc Tĩnh nói: "Tới giúp cô một tay."

"Tôi cần một con ma đến giúp đỡ sao?"

"Chẳng lẽ không cần sao? Đại minh tinh?" Lương Thiển nở nụ cười thật dài, dừng một chút, nói tiếp: "Thật ra thì tôi sớm biết được cái cô đội trưởng đó căn bản không thích cô ở đây, cho nên cố ý cô lập cô, mặc kệ cô . . . Cô nói xem cô ngồi ở đó cùng bình hoa trang trí khác nhau ở chỗ nào?"

An Diệc Tĩnh mặc dù không muốn thừa nhận, tuy nhiên vẫn bị Lương Thiển nói trúng, cô cũng không biết thì ra cái gọi là phá án cùng với trí tưởng tượng của cô không giống như đóng phim, không phải lúc nào tất cả mọi người cũng tụ tập chung một chỗ để thảo luận, ở trên bảng trắng viết chữ vẽ tranh, không phải đi ra ngoài chạy khắp nơi, ngược lại từng người tự phân chia công việc của mình, chính mình miệt mài tận lực làm việc, cô thật sự không biết mình có thể làm gì để giúp đỡ, lời nói khó nghe, thật ra vào giờ phút này mọi người đều không hiểu ra sao, căn bản cũng không có phương hướng để phá án, năm ngày phá được án, thật sự là khó như lên trời.

"Hiện tại tất cả mọi người vẫn đang tìm manh mối, chỉ cần tìm đúng điểm là có thể điều tra ra cội nguồn, cuối cùng phá được án." An Diệc Tĩnh nói với Lương Thiển.

Lương Thiển dừng trước mặt của An Diệc Tĩnh, nhìn trái nhìn phải cô, nhìn từ trên xuống một chút, cuối cùng nói: "Vậy rốt cuộc cô có cần đến sự giúp đỡ của tôi hay không?"

An Diệc Tĩnh nhìn về phía Lương Thiển, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Nói nghe một chút."

"Tôi biết ngay." Lương Thiển cười ha ha, nói tiếp: "Tôi nói trước, tôi không phải là vì cô, trước tiên tôi không hy vọng Lâm Nhiên vất vả như vậy, tiếp theo tôi hi vọng tôi giúp cô xong vụ án mất tích này, cô có thể một lòng đi thăm dò chuyện của tôi."

Vào lúc Lương Thiển nhắc đến Lâm Nhiên, An Diệc Tĩnh theo bản năng trừng mắt liếc đối phương, sau khi đợi cô nói xong, lúc này mới nói: "Đừng cứ một chút lại lấy Lâm Nhiên ra nói chuyện, mau nói."

Lương Thiển nhìn dáng vẻ An Diệc Tĩnh cảm thấy rất thú vị, năm đó trong cơ thể An Diệc Tĩnh mặc dù không cùng cô trao đổi, nhưng đối với tính cách bướng bỉnh của cô vẫn biết, cho tới nay cô là loại người thích làm theo ý mình, buông thả phóng khoáng, đối với bất cứ ai cũng đều làm ra dáng vẻ không sao cả, không ngờ vào lúc này, cô cũng có những lúc yếu lòng.

"Được rồi, nói vào chuyện chính." Lương Thiển bình tĩnh lại: "Tôi lang lang ở Dung cũng được một thời gian rất lâu rồi, tuy chuyện của bản thân không có một chút manh mối gì, nhưng mà về những người mất tích kia trái lại tôi biết được một chút ít."

"Tiếp tục." An Diệc Tĩnh thấy Lương Thiển cố ý dừng lại, vì vậy ra hiệu bảo cô nói tiếp.

Lương Thiển thật ra vừa mới bắt đầu cũng không biết An Diệc Tĩnh cùng Lâm Nhiên bọn họ muốn điều tra vụ án đúng là cô biết cái này, kết quả hôm nay tới đây lại nghe một lần nữa, về cơ bản cũng biết được cái gì đó, cho nên mới hấp tấp xuất hiện trước mặt của An Diệc Tĩnh, ngay từ khi bắt đầu cô ấy đã có ý định muốn giúp cô, nói cho cô biết, thật ra trước đó thì nói rất nhiều tất cả đều là trêu cô, rất tốt, cảm thấy đùa với An Diệc Tĩnh thấy thú vị mà thôi.

"Nếu như đoán không sai, tôi đã thấy những người mất tích kia."

"Ở đâu?"

Lương Thiển dừng một chút, nhìn về phía An Diệc Tĩnh, giộng mang vẻ chút nặng nề: "Cái tôi nhìn thấy chính là linh hồn của bọn họ."

"Ý của cô là?" An Diệc Tĩnh bỗng dưng trợn to hai mắt nhìn về phía Lương Thiển: "Bọn họ đã. . . . ."

Lương Thiển gật đầu: "Bọn họ đã chết, lúc trước trong một tình huống chúng ta gặp một cô gái trẻ, không biết mình chết thế nào? Sẽ kêu đau, mà nơi bị đau đó chảy máu, lơ lửng bất định."

"Lương Thiển." An Diệc Tĩnh giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì, nhìn cô tiếp tục hỏi: "Rõ ràng tôi có thể nhìn thấy ma, nhưng hình như không có cách nào để nhìn thấy tất cả."

"Làm sao cô biết?"

"Cô suy nghĩ thử đi, trên thế giới này nếu thật sự có ma, như vậy sẽ có ma bay ở khắp nơi, nhưng tại sao tôi lại không nhìn thấy?" An Diệc Tĩnh sớm đã nghi ngờ, từ khi có mắt Âm Dương, tại sao chỉ có thể nhìn thấy những con ma tìm đến cô?

Rõ ràng Lương Thiển lần đầu tiên nghe đến trường hợp như vậy, cô đưa tay chỉ một góc, hỏi Diệc Tĩnh: "Xem bên kia cô thấy gì không?"

"Cái gì?" An Diệc Tĩnh theo tay của Lương Thiển nhìn sang, nhưng cái gì cũng không có.

Lương Thiển trợn to hai mắt, giống như phát hiện ra một vùng đất mới, nói với An Diệc Tĩnh: "Chẳng lẽ cô không thấy bên kia có một con ma già đang nằm sao?"

An Diệc Tĩnh lắc đầu một cái, cô hoàn toàn không thấy được.

"Oh my god, thần kỳ như vậy?" Lương Thiển kinh ngạc sau cùng lại cười: "Cô còn tuyển chọn các loại ma để gặp thật sự rất giỏi."

"Không cần nói sang chuyện khác." Nếu An Diệc Tĩnh không kéo Lương Thiển trở về, cô cũng không chắc cô gái này còn có thể nói cái gì.

Lương Thiển buồn cười nhìn An Diệc Tĩnh, nói thầm: "Hình như người nói sang chuyện khác chính là cô đó."

An Diệc Tĩnh không tâm tư nghe Lương Thiển lải nhải: "Tôi nhận lỗi, cô tiếp tục nói về chuyện người mất tích."

"An Diệc Tĩnh, tôi mạnh dạn đưa cho cô một cái phỏng đoán, tôi thấy những nơi họ bị chảy máu, theo thứ tự là trái tim, eo, bụng, hơn nữa ở nơi đó vết dao rất chỉnh tề, nhìn hình dáng thủ pháp rất chuyên nghiệp, vết thương đặt rất chỉnh tề, người bình thường không làm được, chắc hẳn là một người rất chuyên nghiệp."

"Người nào?"

"Ví dụ như bác sĩ, hoặc là người liên quan đên ngành nghề chữa bệnh, đều có khả năng này."

An Diệc Tĩnh nghe đến đó cơ bản đã hiểu được tình hình, cô không xác định hỏi: "Ý của cô là những người mất tích kia là bị một bác sĩ chuyện nghiệp lấy mất trái tim như vậy?"

Lương Thiển gật đầu một cái: "Nếu như tôi đoán không sai, những ngời chết đó đã bị lấy mất nội tạng."

"Buôn bán nội tạng?" An Diệc Tĩnh tay không khỏi kìm được thầm nắm chặt, trong đầu nghĩ tới Hồng Hồng, toàn thân cô khắp nơi đều là máu, cô đau đớn chau mày, một chút một chút đập vào lòng của cô, thì ra sự thật là như vậy.

"Cô không sao chứ?" Lương Thiển nhìn dáng vẻ An Diệc Tĩnh vừa rồi có chút khác, vội vàng hỏi thăm cô.

An Diệc Tĩnh lắc đầu một cái, liền mở miệng kêu: "Hồng Hồng, cô ở đâu?"

Đúng lúc này, Hồng Hồng chậm rãi xuất hiện ở trước mặt của các cô.

An Diệc Tĩnh cùng Lương Thiển nhìn Hồng Hồng trào ra, nơi đó chảy máu, từ từ đi qua, cẩn thận nhìn, sau đó cùng nhìn nhau.

Lâm Nhiên lúc trở lại không thấy An Diệc Tĩnh, thấy điện thoại cô còn ở trên bàn, anh đi hỏi những người khác, đều nói không để ý, anh đang muốn đi tìm, đã nhìn thấy An Diệc Tĩnh hồn bay phách lạc đi vào.

Lâm Nhiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, tiến lên hỏi cô: "Em đi đâu vậy?"

An Diệc Tĩnh từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Nhiên, hồi lâu mới nói với anh: "Em đi tìm Hồng Hồng."

"Đang yên em tìm Hồng Hồng làm cái gì?" Lâm Nhiên thật ra cũng đang điều tra, trong số người bị mất tích căn bản cũng không có tài liệu về Hồng Hồng, cho nên anh cho rằng Hồng Hồng không có liên quan đến vụ án mất tích này.

"Lâm Nhiên, Hồng Hồng bị người ta lấy mất nội tạng mới biến thành như vậy, còn có. . . . . ." An Diệc Tĩnh thuận tay cầm lên tài liệu trên bàn đưa lên trước mặt hai người nói tiếp: "Những người này cũng giống như vậy, bọn họ đều chết hết rồi, bị lấy mất nội tạng."

Lâm Nhiên nhìn về phía An Diệc Tĩnh, không hề kinh ngạc, tròng mắt kia mang theo trầm mặc, anh không nói gì.

"Anh đã sớm đoán được, có đúng hay không?" An Diệc Tĩnh nhìn Lâm Nhiên, hỏi anh.
Bình Luận (0)
Comment