Tôi đã mắc một chứng bệnh tâm lý, bệnh nhìn thấy ma cà rồng sẽ chết.
Cho nên vào lúc quay trở về bệnh viện Forks, phản ứng đầu tiên tôi nhìn thấy Carlisle là bài xích. Tóc gáy cả người tôi dựng thẳng, trùm chăn trên đầu, co thành một đống, ước mong sao giây tiếp theo quay trở về bệnh viện ở Seattle.
Tôi không hề muốn gặp đám bạch tạng biến thái này chút nào, cho dù không cắn người cũng thế.
"Claire, có thể tâm sự cùng bác không?" Carlisle ngồi xuống cạnh tôi, cất giọng nói dịu dàng. Ông ấy không có động tác nào, càng không có quá mức mà kéo chăn của tôi, cho dù tấm chăn của bệnh viện này đã bị tôi vò nát nhăn nhúm.
"Cháu bị ma cà rồng tấn công, vụ xả súng trong trường đại học là giả. Hung thủ giết người thật sự là C, là bạn qua thư lâu năm của cháu, hắn ta chanh chua cao ngạo lại còn hư vinh, vì lợi ích mà miệng không hề tích đức, là tên phản xã hội, cho rằng ai cũng có lỗi với hắn. Tự cho là đúng, nhạy cảm còn cố tình gây chuyện, tàn nhẫn vô tình, nóng nảy bất thường như gái ế ngàn năm không ai muốn! Carlisle! Kẻ giết tất cả mọi người là một kẻ điên." Tôi giận dữ nhảy dựng lên gào thét, thật ra không hề muốn bị người khác nghĩ mắc bệnh thần kinh chút nào, nhưng mạng người là chuyện hệ trọng có thể khiến tôi đá tất cả giáo dưỡng dịu dàng lên trời trong một giây, tôi biết cả nhà Cullen là ma cà rồng, đây là sự thật vừa may mắn vừa khủng bố, những chuyện tôi không làm được đều ném cho họ xử lý đi.
"Được rồi, được rồi, cháu bình tĩnh lại đã Claire, không ai làm hại cháu đâu." Carlisle không cười nữa, bác ấy vẫn luôn như thế khi gặp bệnh nhân, thói quen cố gắng khiến bản thân trông thật thân thiện cho nên nụ cười như thiên thần vẫn luôn thường trực bên môi. Ông nhíu mày, ngón tay vuốt ve nếp gấp trên tấm ga giường, ngữ khí trầm ấm trấn an tôi.
"Cháu không sao, bác sĩ Carlisle, cháu đã bình tĩnh lại rồi, cháu đã an toàn, cháu biết điều đó. Cháu có thể hỏi bác một câu không? Ma cà rồng các bác có pháp luật gì không? Ví dụ như giết người trái pháp luật, à, không, cái này hợp pháp rồi. Khoan đã.......bác phải nghe cháu nói hết, chết tiệt, giống loài không phải con người các bác thế nhưng trà trộn vào xã hội loài người mà không bị phát hiện, phải có quy định bất thành văn mới phải, nếu mỗi tên không hải người đều tạo oanh động như vụ án xả súng ở trường học kia thì các bác còn giấu thế quái nào được nữa? Tên ma cà rồng kia có vi phạm pháp luật ma cà rồng chưa? Bên bác có cảnh sát ma cà rồng bắt hắn lại, lột da rút gân, cho vào chảo dầu sôi không?"
Tôi không thể nào nhớ nổi những chi tiết nhỏ trong Twilight, tôi cảm thấy dung lượng tế bào não của tôi không khác gì bã đậu cả. Ngoại trừ cốt truyện yêu đương chính của Bella và Edward thì những thứ xung quanh còn lại tôi quên gần hết rồi.
"Bọn bác có pháp luật, nhưng không có chế tài trừng phạt kẻ giết người." Ánh mắt Carlisle tĩnh lặng, vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi: "Đáng lẽ ngay từ đầu bác phải cho cháu biết. Claire, hiện tại cháu đang trong nguy hiểm, Alice vừa tiên đoán cháu bị tập kích đã chạy đến Seattle cùng Edward. Nhưng vẫn không kịp, hai người họ có thử truy tung ma cà rồng tấn công thư viện trường Washington kia, tuy nhiên tên đó chạy trốn còn nhanh hơn bất kỳ ai. Chỉ có điều may mắn là cháu còn sống, nhưng cháu rất có thể bị ..........xử lý, bị xử lý bởi cảnh sát ma cà rồng kia."
Tôi nhìn Carlisle, mặt không thay đổi chút nào.
Carlisle nhìn tôi, nét mặt đau buồn.
"Điều luật nào cơ?" Được rồi, hung thủ giế người không có việc gì, người bị giết hụt có thể bị chế tài, thật khiến người khác.............đau dạ dày, đau phổi, đau chỉ số thông minh.
"Tất cả chúng tôi đều phải giữ bí mật về thân thế của mình, mà cháu thì..........."
"Không phải người" Sau khi nói xong câu đó tôi chỉ muốn tự tát bản thân, thói quen thành phản xạ, là người thì quen dùng đơn vị người, phải nói là "không phải ma cà rồng" mới đúng. Tôi cắn răng sửa đúng lại câu nói của mình, "Cháu không phải ma cà rồng, mà pháp luật của bọn bác là người nào phát hiện thân phận thật sự của bọn bác thì phải chết."
Đúng là quy định của một luật pháp vừa kiêu ngạo vừa ương ngạnh.
"Quy định này có lợi với bất kỳ ai, cho dù là đối với người như bọn bác hay .......con người." Câu nói của Carlisle có chút thẹn thùng, bác ấy không thấy xấu hổ vì loại pháp luật như thế này mà cảm thấy khó xử khi người bị xử lý là tôi - một người quen biết của gia đình bác. Nói như thế nào cũng đã từng mời cơm nhau, mọi người cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy và vân vân.
"Ý bác là nói nếu cháu không biết giữ mồm giữ miệng, gặp ai cũng nói lảm nhảm ma cà rồng này nọ thì sẽ có ma cà rồng leo cửa sổ phòng cháu, bẻ gãy cổ cháu sau đó nhét vào rễ cây linh sam, để cháu thành phân bón trong rừng rậm tạo phúc cho thiên nhiên sao?" Tôi hít thở sâu, hít thở thật sâu, tôi cảm thấy phổi mình sắp nổ rồi, bình tĩnh, bình tĩnh lại nào.
"Cháu là đứa trẻ ngoan, cháu không đáng bị đối xử như thế." Carlisle có khuôn mặt từ bi, thậm chí tinh xảo xinh đẹp hơn cả nụ cười thiên sứ của ông.
Đúng là một sinh vật không phải người mỹ lệ, lực hấp dẫn nguy hiểm trí mạng.
Tôi nổi da gà, chỉ muốn chanh chua một trận thôi. Tôi chỉ vào Carlisle, thanh âm run rẩy: "Họ cũng là đứa trẻ ngoan, có thể chăm chỉ ngoan ngoãn ngâm mình trong thư viện, hơn nữa ai đấy còn chăm chú đọc sách, ai cũng đều ngoan cả. Họ là học sinh trường danh tiếng, còn cha còn mẹ, có tinh thần nhiệt huyết, có bạn thân đồng bạn, có người mình yêu quý. Họ thích đọc sách, sẽ có người thích âm nhạc nghệ thuật, sẽ có người trở thành tinh anh trong xã hội, sẽ kết hôn và có con cái. Tất cả những người đó đều giỏi giang hơn cháu, tốt hơn cháu, để rồi bị đối xử như thế sao?"
Đúng là một bộ luật pháp không hề công bằng với con người. Ma cà rồng là cái chết tiệt gì cơ chứ, toàn là biến thái thôi.
"Không ai đáng bị đối xử như thế cả, tuy nhiên chuyện đã xảy ra không thể nào thay đổi được nữa, bắt cháu thừa nhận chuyện này thật quá đáng, cháu mới mười lăm tuổi thôi." Carlisle không hề ngoài ý muốn với phản ứng của tôi, ông ấy cụp mắt, thoạt nhìn còn đau đớn hơn cả tôi. "Cho dù là chúng tôi thì cũng có chuyện không thể nhúng tay vào, chuyện cháu đã trải qua chưa bị vạch trần cho nên tên kia chưa vi phạm pháp luật."
Người ta đau buồn như một bức tranh tinh xảo, tôi đau buồn lại như bà điên liều mạng.
Đúng vậy, luật pháp, thứ pháp luật bảo vệ ma cà rồng hố cha khiến người khác khóc vang trời đất. Nếu tôi là mà cà rồng, tôi cũng cảm tạ tổ tông tám đời của người lập ra bộ pháp luật này.
Cũng phải, bàn luận chuyện này với ma cà rồng có ích lợ gì đâu, pháp luật của họ đương nhiên phải bảo hộ cho chính họ, con người thì liên quan gì đến họ đâu. Cho dù tôi có ngu ngốc thì cũng biết thức ăn của ma cà rồng là con người, bạn chờ mong kẻ săn mồi nói chuyện pháp luật gì với con mồi kia chứ. Giống như bạn gặp một con gà mái lao ra khỏi chuồng gà, dùng cánh gà tóm chặt cổ áo bạn mà hét to: "Ngươi chính là kẻ giết gà, ngươi đã giết rất nhiều rất nhiều gà rồi, ngươi là kẻ tôi ác tày trời."
Tôi đang tưởng tượng cái thứ gì thế này, tôi thống khổ thở gấp.
Ngay cả hiệp hội bảo vệ động vật cũng không có bao nhiêu người ủng hộ.
Chúng ta ăn động vật, ma cà rồng ăn chúng ta.
Tôi chỉ là.......bất lực mà thôi, biết bên cạnh vẫn còn tồn tại sinh vật khác, sẽ bắt đầu sợ hãi không biết khi nào bản thân trở thành con mồi. Đùng nói chi bảo vệ người thân xung quanh, ngay cả chính mình tôi cũng không bảo vệ nổi.
Chết tiệt, bất lực chết tiệt a.
"Carlisle, cháu sẽ chết sao?" Tôi núp mình trong chăn, giống như con thỏ chui rúc trong hang động, cảnh giác trừng mắt nhìn Carlisle. Tôi muốn biết gia đình Cullen có phải đến xử lý tôi không?
"Không đâu." Khóe miệng bác sĩ Carlisle vặn vẹo một chút, cuối cùng ông mới trả lời.
"Vậy gia đình bác có thể chế tài ma cà rồng giết người không?" Chẳng lẽ tôi bệnh đến hồ đồ rồi, xem họ như chua cứu thế, thế nhưng thốt ra lời này.
"Nếu như lần sau hắn lại xâm nhập phi pháp lãnh địa của bọn bác, thì gia đình bác sẽ làm như thế." Carlisle nhìn tôi như nhìn con trẻ không hiểu chuyện, tôi khờ dại không biết thế sự như thế.
"Các bác chế tài hắn như thế nào?"
"Vặn gãy cổ, xé toạc tứ chi, đập nát răng nanh, xé người hắn thành từng mảnh, sau đó tưới xăng thiêu cháy không còn mảnh vụn nào." Carlisle luôn trả lời bất kỳ câu hỏi nào của bệnh nhân, nụ cười của ông ấy như thiên sứ.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn ông, bác ấy có vẻ khó hiểu hỏi lại tôi: "Có chuyện gì sao, Claire."
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó co rúm lại run rẩy trong chăn. Charles, Trái Đất này thật đáng sợ, cháu muốn về Sao Hỏa, hu hu hu.